⚝ 9 ⚝
Nhà Asanuma có một phòng bếp kiêm phòng ăn rộng khoảng sáu chiếu [*] , một phòng khách cũng rộng tầm đó, cộng thêm hai phòng ngủ kiểu Tây cũng rộng sáu chiếu. Ngoài ra còn có phòng tắm, bồn rửa mặt nhỏ và toilet kiểu Tây.
Keisuke từng nghe nói Michiko làm công việc tiếp thị đá quý. Cậu đã mơ hồ đoán rằng trong nhà chắc phải có cái tủ trưng bày và két sắt rất hoành tráng để cất giữ đá quý trong đó.
Song, cậu thậm chí còn chẳng nhìn thấy phụ kiện nào như quả cầu thủy tinh chứ đừng nói đến đá quý. Thay vào đó, mọi xó xỉnh trong nhà đều la liệt những vỏ lon, chai rỗng hoặc túi ni lông đựng đầy rác. Ban đầu Keisuke cũng cảm thấy có gì đấy hơi là lạ, nhưng những biến cố vừa xảy đến đã choán hết tâm trí cậu, thành thử cậu đã gạt đi ngay, sao mà chẳng được.
[*]
Tương đương gần 10m2
Phòng của Tatsuya là một trong hai căn phòng kiểu Tây, Keisuke sẽ ăn nhờ ở đậu ở đó. Chỉ mỗi căn phòng này là được dọn dẹp sạch sẽ đến kinh ngạc. Một phần vì đồ đạc không có nhiều, nhưng mọi thứ đều yên vị đúng chỗ của nó, cứ như thể vừa mới được sắp xếp lại cho gọn gàng, ngăn nắp vậy. Không có lấy một cuốn sổ hay một chiếc bút chì nào bị vứt bừa vứt bãi. Khác xa căn phòng của Keisuke vẫn thường hay bị mẹ la mắng “Thi thoảng con phải dọn phòng đi chứ”.
Mặc dù có phần ngạc nhiên, song Keisuke lại thấy căn phòng này hợp với kiểu người luôn tính toán trước khi hành động như Tatsuya.
Trong phòng có sẵn một chiếc giường gấp, nhưng Keisuke lại mượn một chiếc chăn bám đủ thứ mùi và có phần hơi ẩm để trải xuống bên cạnh.
Sau một đêm thức trắng ở nhà Tatsuya là đã sang đến ngày mùng một. Ngày đầu tiên của thế kỷ XXI.
Không có bất cứ chuyện gì xảy ra với thế giới này vào ngày mùng 1 tháng Một năm 2000. Vậy mà chỉ sau một năm, riêng mình Keisuke đã mất đi tất cả. Trong giờ quốc văn hồi học kỳ một, Keisuke đã phải viết một bài văn với chủ đề “Điều em mong muốn trở thành hiện thực trong thế kỷ XXI”. Lúc đó, làm sao cậu có thể nghĩ mình sẽ trở thành một đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa kia chứ.
Keisuke chẳng thiết ăn uống, cứ ngồi ngẩn ngơ ở phòng khách. Thấy thế, Michiko đề nghị cả ba người cùng đến thăm căn nhà đã bị thiêu rụi.
Trên đường, Keisuke đi ngang qua những gia đình có vẻ như vừa mới đi lễ chùa đầu năm về, hoặc cũng có thể là đang đi mua túi may mắn.
Keisuke bần thần ngắm nhìn cảnh tượng kỳ lạ mà cậu không dám tin là hiện thực.
Một nửa căn nhà đã bị cháy đen thui, bức tường đổ sụp để lộ ra những cột trụ. Ngoài vườn, bàn ghế và chiếc xô pha đã cháy rụi cùng nhiều đồ đạc khác đang nằm chất đống.
“Keichan, cháu có biết bố mẹ để két sắt ở đâu không?”
Giọng của Michiko khiến Keisuke sực tỉnh.
Đúng là trong phòng ngủ của bố mẹ trên tầng hai có một chiếc két sắt có quai xách to bằng cỡ một hòm thư.
“Hình như là trên tầng hai...”
Đúng lúc đó, một người đàn ông tuổi đã xế chiều, mái tóc bạc phơ lại gần họ, cất tiếng: “Keisuke đấy à.” Đó là ông Hirata nhà hàng xóm, Keisuke cũng biết mặt.
Thấy Michiko làm bộ mặt như muốn nói “Lão già chết tiệt nào đây”, ông Hirata liền tự xưng mình là trưởng khu phố.
“Khổ thân cháu.”
Ông Hirata an ủi Keisuke, đoạn cúi chào Michiko.
“Cô là họ hàng của thằng bé à?”
“Đúng vậy. Tạm thời tôi sẽ nhận nuôi thằng bé.”
Michiko ưỡn ngực. Ông Hirata liền nói: “Đúng lúc quá.”
“Thực ra, đồ trang sức và két sắt không bị cháy đang để ở nhà tôi. Cảnh sát đã nhờ tôi giữ chúng. Nói là két sắt nhưng không phải loại két chính thống đâu.”
“A, may quá. Tôi đang lo không biết có phải bị ai đem đi mất rồi không”
Đúng là trông mặt Michiko như vừa trút được lo lắng thật.
“Tôi đã niêm phong chúng trước sự chứng kiến của các thành viên trong tổ dân phố nên không sao đâu.”
“Vậy ông có thể cho tôi xin lại luôn không?”
“Dĩ nhiên rồi. Nhưng vác bộ thì hơi mệt đấy nhỉ.”
“Gay nhỉ. Liệu ông có thể gọi taxi giúp chúng tôi không?”
Xem ra ông Hirata là một người đàn ông tốt bụng, mặc cho Michiko nói gì, ông ta cũng không hề tỏ ra giận dữ. Trái lại, ông còn đề nghị: “Hay để tôi đánh xe đưa mọi người về.”
“Ôi, được thế thì còn gì bằng,” Michiko chắp hai tay, đoạn tiếp lời: “Nhưng để chúng tôi vào xem bên trong ngôi nhà một lát đã nhé.”
Ông trưởng khu phố chỉ cho Michiko vị trí nhà của mình, đoạn nói: “Khi nào xem xong, cô gọi tôi nhé. Tôi sẽ bê két sắt lên xe trước. Lát nữa cô ký tên vào biên bản giao nhận nhé.” Có lẽ ông ta đang muốn mau chóng bàn giao nó cho xong.
Cửa nhà nằm đối diện thẳng với phòng khách, lửa không bén tới nên vẫn còn nguyên vẹn.
Michiko đứng đằng trước, mở cánh cửa. Cô ta cứ thế đi vào mà không buồn cởi giày. Tatsuya bước theo sau. Keisuke xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà chưa có một vết cháy nào.
Càng bước sâu vào hành lang, càng sực mùi cháy khét.
“Eo ơi, kinh khủng quá.”
Tatsuya thốt lên kinh ngạc. Phòng khách gần như đã bị thiêu rụi hoàn toàn, không còn đồ đạc gì. Kính vỡ, tường thủng, nhìn thấy hết bên ngoài. Đống đổ nát chồng chất ngoài vườn. Cả những trái việt quất hẵng còn non xanh lẫn những bông hồng mà mẹ đã tỉ mẩn chăm sóc đều bị người ta giẫm nát.
Keisuke lên tầng hai, nhòm vào phòng ngủ của bố mẹ. Sàn nhà chỉ bị cháy khoảng một phần tư, chứ không khủng khiếp như tầng một. Tại sao một vụ hỏa hoạn cỡ này lại khiến bố mẹ phải chết. Tại sao bên ngoài ầm ĩ như vậy mà họ không tỉnh dậy, trong khi chỉ một trận động đất nhỏ đã đủ khiến họ thức giấc? Cảm giác day dứt và khó hiểu ấy cứ cuộn xoáy trong lòng Keisuke.
Dụng cụ học tập của Keisuke, cuốn album còn sót lại cùng nhiều vật kỷ niệm khác được nhét trong một chiếc túi thể thao cỡ lớn.
Keisuke cũng tìm thấy cả những đồ dùng văn phòng phẩm mà bố từng dùng hay những thứ đồ trang sức không mấy đắt tiền của mẹ.
Cậu không thấy chiếc máy ảnh kỹ thuật số bố vừa mới mua đâu cả. Bố đã khoe “nó có tận ba triệu điểm ảnh cơ đấy”, hãnh diện hơn cả lúc khoe con dao đa năng. Nếu được, Keisuke muốn tìm nó để mang về, song cậu không tìm thấy.
Thấy Keisuke nhét đủ thứ vào túi, Michiko đứng đằng sau liền lên tiếng phủ đầu: “Đừng có mà nhặt nhạnh những thứ thừa thãi đấy nhé.”
Keisuke quyết định không trái lời, vì cậu nghĩ mình có thể lén lút tới lấy sau cũng được.
Tatsuya nhét máy chơi điện tử vào ba lô-của-Keisuke và đeo sau lưng, sau đó ôm chiếc tivi nhỏ màn hình tinh thể lỏng không bị cháy ở căn phòng kiểu Nhật dưới tầng một. Michiko mở ra đóng vào các tủ đựng, tủ búp phê, mỗi khi tìm thấy thứ gì đó, cô ta lại thả vào chiếc túi ni lông đựng đồ đi chợ. Hai bọn họ cứ như đang đi tìm kho báu vậy.
Vừa về đến khu tập thể bằng xe của trưởng khu phố, Michiko đã định đem luôn két sắt vào phòng ngủ.
“Cô ơi, cái đó...”
“Đừng lo. Cô không tùy tiện sử dụng đâu. Cô sẽ cất giữ nó cẩn thận mà.”
Michiko nói rồi đóng sầm cửa lại.
Tatsuya bắt đầu lắp tivi vào phòng mình.
Trong lúc Keisuke còn đang ngồi bần thần, chẳng thiết làm gì thì Michiko vác về một đống đồ ăn thức uống. Đầu năm mới, các siêu thị bắt đầu giảm giá đồ ăn ngày Tết, xem ra Michiko đã ra siêu thị để săn các thứ đó.
Nhìn món rong biển cuộn hay món hầm vẫn còn để nguyên trong các hộp nhựa, bày trên bàn sưởi, Keisuke chỉ thấy nặng bụng chứ chẳng có tâm trạng động đũa.
“Tatsuya, mẹ đã mua món thịt bò nướng mà con yêu thích đấy, ăn đi.”
“Ui dào, thịt nhập khẩu chứ gì.”
“Đừng có con nhà lính tính nhà quan thế chứ.”
“Chẹp, mẹ còn mua hẳn bia Yebisu cho mình cơ mà."
Keisuke cảm thấy thật lạc lõng. Căn phòng khách chật chội, bày la liệt đủ thứ đồ, lại còn hôi mùi thuốc lá. Ăn uống xong xuôi, Michiko nằm lăn ra xem tivi. Tatsuya thì kéo rèm phòng kín mít rồi say sưa với trò chơi điện tử.
Keisuke xin phép ra ngoài một lát. Cậu định quay trở lại nhà mình một lần nữa.
Trên đường, cậu gặp một bé gái quen mặt, chừng năm tuổi, mặc trang phục ngày Tết màu hồng, đang được bố mẹ dắt tay đi, khuôn mặt thấp thoáng vẻ hãnh diện.
Sáng hôm sau, Keisuke thức dậy lúc tám giờ hơn, trong khi Tatsuya vẫn đang ngáy còn Michiko hình như vẫn đang ngủ trong phòng. Trên chiếc bàn sưởi trong phòng khách, các hộp đựng món ăn ngày Tết mà hôm qua họ đã ăn vương ăn vãi, lai rai cả ngày vẫn còn nguyên trạng.
Mặc dù chẳng muốn làm gì, nhưng Keisuke vẫn ra khỏi khu tập thể để hít thở không khí bên ngoài. Từng cơn gió lạnh buốt thổi qua người cậu. Tự nhiên, chân cậu cứ bước về phía căn nhà sau đám cháy. Dù có nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần, Keisuke vẫn phải thừa nhận nó đã cháy thật rồi và bố mẹ cậu đã không còn nữa. Cậu chậm rãi đi quanh nhà một mình.
Gần trưa, lúc Keisuke quay trở về, quả nhiên cả hai đều đã dậy và đang bắt đầu ăn lẩu sukiyaki không biết được chuẩn bị từ lúc nào trên chiếc bàn sưởi trong phòng khách.
“Wow, Keichan thính thật. Bọn này vừa mới bắt đầu thôi. Thịt bò lông đen của Nhật đấy nhé.”
Tatsuya vừa bỏ nguyên liệu vào nồi, vừa nói oang oang.
Michiko làm một hơi bia lon, đoạn ngẩng lên phả khói thuốc, tỏ vẻ đắc ý.
“Mua với giá ngày Tết đấy, dù sao thi thoảng cũng phải xông xênh một chút. Còn phải xốc lại tinh thần cho cháu nữa chứ nhỉ.”
Michiko cười đầy ẩn ý, sau đó nói với Keisuke.
“Phải rồi, từ giờ Keichan đi mua đồ giúp cô nhé. Cháu ở nhà, có mỗi việc đó thôi thì chẳng nhằm nhò gì đúng không?”
Chuyện đáng nói là, két sắt của nhà cậu giờ sao rồi?
Hôm qua Michiko đã mượn nhà hàng xóm một vài dụng cụ. Sau đó, Keisuke nghe thấy tiếng đập kim loại phát ra từ phòng cô ta. Liệu có phải cô ta đã mở được két sắt rồi không. Cho dù Keisuke có hỏi, chắc chắn cô ta cũng không chịu trả lời thành thật, nhưng chí ít thì Keisuke cũng muốn Michiko cho cậu biết bên trong két sắt có gì, có bao nhiêu tiền.
Vì đó là tài sản của bố mẹ cậu.
“Keichan lại đây ăn mau đi.”
Tatsuya miệng nhai nhồm nhoàm đầy thịt, nói. Keisuke ngồi xuống trước bàn sưởi. Không hiểu sao, cậu không muốn ăn thịt. Cậu húp xì xụp một miếng shirataki [*] . Không ngờ nó lại ngon thế.
“Này, mẹ của con ơi,” Tatsuya miệng dính đầy thức ăn, nói giọng nũng nịu.
“Gì thế, nghe ghê chết đi được.”
“Mẹ mừng tuổi con thêm ít nữa đi mà?”
“Hâm à. Mẹ làm gì có nhiều tiền như thế chứ.”
Thấy họ nhắc đến chuyện tiền nong, Keisuke lấy hết can đảm để mở lời.
“Cô ơi, cái két sắt của nhà cháu ấy ạ...”
Michiko liền tỏ vẻ: “Đừng lo. Hôm qua cô cũng nói rồi còn gì. Cô sẽ giữ hộ. Nhưng cháu đừng có hiểu nhầm. Cô bảo giữ hộ không có nghĩa là cô không đụng tới đâu đấy. Thì đúng rồi còn gì. Nuôi cháu cũng tốn kém đủ thứ chứ. Có thế cháu mới được ăn thịt thế này... Khi nào tìm được người nhận nuôi cháu, cô sẽ trừ hết chi phí rồi trả lại cháu, đừng có lo.”
“Vâng”
Thấy Keisuke cụp mắt xuống, Michiko liền nói: “Phải rồi. Cháu đã được nghe ai nói về nguyên nhân xảy ra cháy chưa?”
“Chưa ạ,” Keisuke ngẩng đầu lên, nhìn Michiko. “Cháu chưa nghe ai nói cả.”
[*]
Loại mì được làm từ bột konjac (một loại củ gọi là khoai nưa), thường ăn kèm với các loại lẩu như sukiyaki hay lẩu oden.
“Vậy ư? Chắc họ nghĩ nói với trẻ con cũng chẳng để làm gì... Nghe nói là do bất cẩn với tàn thuốc đấy.”
“Thuốc lá ạ?”
“Ừ, hình như lửa bén từ miếng đệm ngồi ở phòng khách ấy.”
Miếng đệm ngồi ở phòng khách? Chính là miếng đệm ngồi ở gần cây thông Noel ư? Sao nó có thể bén lửa tàn thuốc mà cháy được nhỉ? Nói mới nhớ, cảnh sát cũng đã hỏi Keisuke là “Ở nhà cháu có những ai hút thuốc?”
“Nói là bất cẩn với tàn thuốc, nhưng không phải cứ làm rơi tàn thuốc là sẽ bén lửa ngay đâu, mà có khi nó cháy âm ỉ, lâu thì cũng phải tầm năm tiếng ấy. Cô cũng mới nghe chuyện này lần đầu.”
Chẳng lẽ... Không, không thể nào có chuyện đó được.
Đầu óc Keisuke trở nên hỗn loạn, nhịp thở nhanh dần. Mồ hôi túa trên trán. Lại là triệu chứng tăng thông khí nữa rồi.
“Theo nhận định của cảnh sát thì có vẻ như đầu thuốc lá bị rơi xuống miếng đệm ngồi, sau khoảng hai đến ba tiếng thì bốc cháy, rồi lan sang dây dợ tua rua trên cây thông Noel bên cạnh.”
Miếng đệm ngồi, cây thông Noel. Liệu có chuyện như vậy xảy ra hay không...
“Tatsuya, con cũng phải cẩn thận đấy.”
“Không sao đâu mẹ. Con toàn hút ở những chỗ có gạt tàn mà.”
Keisuke thở chầm chậm, cố trấn tĩnh lại.
Cả cây thông Noel và miếng đệm ngồi đều ở ngay cạnh cửa sổ, bên hông chiếc tủ búp phê. Tối hôm đó, bố đi ngủ trước cả Keisuke. Ít nhất thì bố đã không hút thuốc trong phòng khách.
Sau đấy, người hút thuốc ở chỗ đó là...
Nếu vậy thì, người gây ra hỏa hoạn chính là...
“Đúng là phải ăn thịt bò Nhật mới đã nhỉ.”
Keisuke bắt gặp ánh mắt Tatsuya, trông nó có vẻ vui. Không biết từ lúc nào, ngón tay nó đã kẹp điếu thuốc vừa châm lửa, nó vừa nhả khói thuốc, vừa tủm tỉm cười. Thôi đi, đừng có hút thuốc nữa.
“Giá mà Keichan dọn dẹp cái cây thông đó sớm hơn nhỉ. Hay nói đúng hơn nhà mình thật may mắn vì ngay từ đầu đã chẳng có cây thông Noel nào.”
“Thật đấy.”
Michiko và Tatsuya cùng cười khúc khích.
“Nhưng cháu cũng đừng nên buồn bã quá mà làm gì. Đây cũng là cái số rồi.”
Giọng nói vui vẻ của Michiko vang vọng khắp căn phòng ám đầy mùi lẩu.
Lúc gần ăn xong, thấy Keisuke ngồi thừ người ra, Michiko liền làm bộ mặt nghiêm túc, nói: “Có chuyện này cô muốn nói với cháu.”
“Chuyện sau này ấy mà. Keichan mới đang học cấp một, vả lại cũng không thể cứ ở lì nhà cô mãi được. Cháu hiểu chứ?”
“Cháu hiểu,” Keisuke ngoan ngoãn gật đầu.
“Cháu chỉ có một trong hai lựa chọn. Một là đến những nơi chuyên nhận nuôi những đứa trẻ giống như cháu và để người ta chăm sóc. Đó là nơi như thế nào thì cô cũng chịu. Nhưng ở đó cháu sẽ phải sống cùng những người không quen biết. Hai là để ai đó nhận nuôi cháu. Cụ thể là họ hàng hay gì đấy. Họ sẽ trở thành người giám hộ của cháu và thay bố mẹ chăm sóc cháu cho đến khi trưởng thành.”
Keisuke thấy ngột ngạt vì Michiko vừa hút thuốc vừa nói nhưng vì là chuyện quan trọng nên cậu cố chịu đựng. Cậu hình dung ra cái được gọi là người giám hộ .
“Liệu có ai đồng ý làm người giám hộ của cháu không ạ?”
“Đấy mới là vấn đề. Vì Keichan cũng ít họ hàng mà. Mấy người đến dự đám tang hôm nọ đều tỏ ý không thể nhận nuôi cháu được đúng không. Họ chả nói gì mà ‘Mai là mùng một Tết rồi nên tôi phải về thôi’ đấy thây. Lúc mình sa cơ lỡ vận là người ta lạnh lùng thế đấy.”
Keisuke không khỏi thất vọng. Cậu cứ mong Michiko sẽ nói cụ thể là có người họ hàng nào đấy muốn nhận nuôi cậu. Thấy Keisuke cúi đầu ủ rũ, Michiko nãy giờ vẫn không ngừng hút thuốc liền nói “Đây là cô nói ví dụ nhé...” đoạn dụi điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn.
“Nếu như Keichan một mực mong muốn, thì cháu có thể ở nhà cô cũng được.”
“Ở đây ấy ạ?”
Bất giác, Keisuke nhìn khắp căn phòng. Nói thật là cậu không thích. Quả thực cậu vẫn muốn ở cùng bố mẹ trong căn nhà đã sống từ trước tới nay. Song, ước mong đó chắc chắn không bao giờ trở thành hiện thực.
“Thay vào đó, để chăm sóc Keichan, cô phải trở thành người giám hộ như vừa nói khi nãy. Tức là cô sẽ thay thế bố mẹ cháu. Nghe đâu phải làm nhiều thủ tục rắc rối, rườm rà lắm, nhưng cô sẽ làm vì cháu. Cháu thấy sao?”
Keisuke hiểu Michiko đang đòi hỏi cậu phải đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng. Có thể sẽ làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống sau này của cậu. Cậu không thể trả lời ngay. Thấy Keisuke đăm chiêu suy nghĩ, Michiko lại hiểu nhầm là cậu không bằng lòng nên chuyển sang nói giọng có phần hơi phật ý.
“Cô không ép uổng gì cháu đâu nhé. Nhưng nếu vào trại trẻ là cháu sẽ phải chuyển trường đấy. Ít nhất thì cháu cũng muốn được học chung với các bạn cũ đúng không. Nếu vậy cô sẽ nhờ vả người ta để cháu vẫn được học trường cũ cho đến khi tốt nghiệp cấp một. Chưa kể cháu sẽ được ở chung với Tatsuya như hai anh em. Hay cháu ghét Tatsuya?”
Đương nhiên rồi. Keisuke không muốn ăn chung ở chạ với nó. Nhưng cậu không thể nói thật lòng mình được.
“Không có chuyện đấy đâu ạ,” cậu đáp.
Nếu sống ở nhà Tatsuya, Keisuke sẽ vẫn học ở trường cấp hai như cậu đã dự định từ đầu. Nếu vậy thì cậu sẽ được học chung cùng những người bạn thời cấp một. Cậu cho đó là điều cực kỳ quan trọng.
“Cô hãy cho cháu ở đây.”
“Vậy quyết thế nhé. Cháu sẽ sống ở nhà cô. Thế là ổn đấy. Vì chúng ta là họ hàng với nhau mà.”
“Xin nhờ cô giúp đỡ cháu ạ.”
“Tuyệt vời, Keichan,” Tatsuya vỗ mạnh vào lưng Keisuke đau điếng.