← Quay lại trang sách

⚝ 10 ⚝

Những ngày sau đó, Keisuke tưởng như chẳng có lúc nào được thấy trời quang mây tạnh.

Bản thân cậu cũng không biết đó thật sự là những ngày âm u kéo dài hay chỉ là cảm giác của cậu mà thôi.

Chuyện xảy ra sau khi Keisuke đến ở nhà Tatsuya được khoảng bốn, năm ngày. Đó là lần hiếm hoi cậu tỉnh dậy lúc nửa đêm.

Trời lạnh, Keisuke chẳng muốn chui ra khỏi chăn, nhưng cậu lại mắc tiểu không chịu nổi. Chắc vì món thịt heo rang gừng Michiko nấu mặn quá khiến Keisuke phải uống bao nhiêu nước. Cậu không để ý xem Tatsuya có đang nằm ngủ trên giường hay không.

Keisuke bước ra khỏi phòng, người run cầm cập vì lạnh. Thế rồi, cậu nghe có tiếng nói ở đâu đó. Theo phản xạ, Keisuke đứng khựng lại, dỏng tai lên nghe.

Giọng nói vọng ra từ phòng của Michiko. Đó là tiếng của phụ nữ, tiếng rên “a, a, a” đều đặn và xem chừng khó nhọc. Không biết Michiko bị bệnh hay trúng cảm mà sốt cao nữa. Keisuke thấy hơi lo lắng, nhưng cậu không đủ dũng khí để chủ động lên tiếng.

Đúng lúc Keisuke định quay về phòng để bàn với Tatsuya thì lại bất ngờ nghe tiếng nó vọng ra từ chính căn phòng ấy.

“Đừng…. nghe thấy...”

Đó là một giọng nói rất nhỏ.

Michiko ngừng rên ư ử, đáp lại gì đó bằng giọng còn nhỏ hơn cả Tatsuya. Keisuke hầu như không nghe thấy họ nói gì.

"A, a, a.”

Ngay sau đó, tiếng rên rỉ theo từng nhịp ngắn lại bắt đầu. Keisuke nán lại nghe ngóng tình hình, cố chịu đựng cảm giác đau đớn ở chân vì phải giẫm trên sàn nhà lạnh ngắt. Tiếng Michiko lại dần dần lớn hơn.

Không phải Tatsuya đang chăm bệnh cho mẹ. Keisuke không rõ là chuyện gì, song cậu biết có một chuyện vô cùng ghê tởm đang diễn ra trong căn nhà này...

Tim cậu đập mạnh đến nỗi đau thắt cả ngực.

Keisuke nín thở, quay trở về phòng, cố gắng để không tạo ra tiếng động. Bụng cậu cứng ngắc vì căng thẳng và vì lạnh.

Keisuke nhận ra cậu vẫn chưa đi tiểu. Không chịu được nữa, cậu bèn mở hé cửa sổ độ năm xăng ti mét rồi mắc cần câu ra ngoài. Luồng khí lạnh xộc thẳng vào mũi cậu.

Keisuke vô cùng hối hận vì đã trả lời rằng mình muốn sống ở đây cùng mẹ con họ.

Đã qua mấy ngày mà Michiko vẫn không có ý định tổ chức một “đám tang” tử tế cho bố mẹ Keisuke. Mà Keisuke thì không thể tự mình làm việc đó. Duy chỉ có một lần, nhân lúc tâm trạng Michiko đang vui vẻ, Keisuke ướm hỏi song cô ta chỉ trả lời cộc lốc: “Làm rồi còn gì.” Hình như cô ta đang nói đến cái hôm người ta hỏa táng bố mẹ cậu.

Sang học kỳ ba, Keisuke vẫn được học ở trường cũ.

Michiko nói như kể công rằng, Keisuke ăn nhờ ở đậu nhà Asanuma nên đáng lý cậu sẽ phải học cùng trường với Tatsuya nhưng vì đang có chuyện thế này nên cô ta đã xin cho cậu được tiếp tục học trường cũ.

Trước buổi lễ khai giảng một ngày, thầy chủ nhiệm Tabata có đến tận nhà Tatsuya để thăm hỏi tình hình. Lúc đó, Keisuke đang trông nhà một mình.

“Cô Asanuma than phiền là thủ tục chuyển trường lằng nhằng quá, vì thế chúng tôi quyết định để em học ở đây cho đến khi tốt nghiệp.”

Thầy giáo nói rồi nở một nụ cười nhăn nhó.

Thầy Tabata bảo nếu tinh thần Keisuke chưa ổn định thì cứ nghỉ ở nhà một thời gian, nhưng cậu trả lời là mình không sao. Cậu không muốn ở cái nhà này cho lắm. Nói vậy nhưng cậu cũng chẳng còn nơi nào khác để đi. Đi học có vẻ là việc dễ chịu nhất vì cậu chỉ cần ngồi vào bàn là xong.

Vào ngày khai giảng, càng đến gần trường học, Keisuke càng bắt gặp nhiều gương mặt thân quen.

“Chào cậu, chào cậu.”

Các bạn chào hỏi cậu, miệng thở ra khói trắng.

“Khổ thân Keichan.”

Những đứa bạn khá thân trong lớp chạy tới hỏi han cậu. Có thể thôi mà nước mắt Keisuke đã chực trào ra rồi.

“Tao muốn đến thăm mày, nhưng bố mẹ tao lại cản vì sợ tao làm phiền mày.”

“Xin lỗi vì tao đã lỡ gửi thiệp mừng năm mới cho mày.”

“Hôm Giáng sinh tao được tặng hai cái máy điện tử giống nhau, tạo cho mày mượn một cái nhé.”

Keisuke nước mắt lã chã, không thể trả lời các bạn.

Vào giờ học, cậu thấy rõ ràng cả thầy Tabata cũng đang lưu tâm đến mình. Trong giờ, thầy cố gắng không gọi Keisuke lên phát biểu, lúc giao bài tập, thầy cũng nói “Em Okuyama không cần phải cố quá sức nhé”.

Sau giờ tan học hoặc vào những ngày nghỉ, Keisuke lại đến nhà cũ của mình và ở đó cho đến tận tối. Mặc dù đã mặc mấy lớp áo nhưng cậu vẫn thấy lạnh từ trong lạnh ra, nước mũi cứ chảy mãi không thôi.

Trong nhà vẫn còn sót lại một vài kỷ vật. Chẳng hạn như sách vở, đồ văn phòng phẩm của bố, hay các dụng cụ nấu nướng mà mẹ vẫn thường dùng. Nhưng Michiko đã phủ đầu trước: “Nhà cô không có chỗ để nên ngoài những thứ có giá trị ra thì đừng có mang thứ gì về.” Cô ta chỉ cho phép Keisuke mang một thùng các tông nhỏ mà thôi.

Nhưng thế cũng tốt.

Chỉ cần tới đây là Keisuke có thể chạm vào chúng. Có thể nói, căn nhà sau đám cháy này chính là nơi ẩn náu của cậu. Từ nay về sau, đây vẫn sẽ là nhà của cậu.

Michiko cũng không còn ở nhà cả ngày nữa, xem ra cô ta đã quay lại với công việc tiếp thị đá quý rồi.

“Cô cũng có công việc của mình nên từ giờ Keichan cũng phải giúp đỡ cô đấy nhé.”

Michiko đã nói như vậy. Cụ thể là hằng ngày, sau khi tan học, Keisuke sẽ phải đi mua đồ, dọn dẹp nhà tắm, đổ nước nóng vào bồn.

Buổi sáng, lúc Keisuke và Tatsuya đi học thì Michiko vẫn còn say giấc. Cô ta để sẵn danh sách những thứ đồ cần mua cùng chiếc ví đựng số tiền tối thiểu trên mặt bàn sưởi. Công việc hằng ngày của Keisuke là cầm những thứ đó và ghé qua siêu thị chuyên bán đại hạ giá.

Michiko hầu như không nấu nướng. Cùng lắm thì có món lẩu đơn giản là ninh nguyên liệu cùng nước lẩu, hoặc thịt rán cùng nước xốt mua sẵn.

Cứ khoảng hơn sáu giờ chiều là Michiko trở về trong bộ dạng mỏi mệt. Cô ta mặc chiếc vest dày cộp tới nỗi nhìn như có tận hai lớp lót và xách chiếc túi in logo của thương hiệu mà ngay cả Keisuke cũng biết. Nhưng không thấy cô ta cầm theo thứ quan trọng: đá quý. Có lần Keisuke hỏi Tatsuya lý do thì được trả lời rằng “Vali hoặc hàng mẫu thì nguy hiểm lắm nên mẹ tao để ở văn phòng ”. Nghe đâu Michiko phải có mặt ở văn phòng rồi mới đi các điểm tiếp thị sản phẩm.

Khi học kỳ ba đã trôi qua được khoảng hai tuần, Hideaki, bố của Tatsuya trở về.

Trong lúc Keisuke đang đứng ở bếp phụ giúp Michiko thì đột nhiên Hideaki mở cửa bước vào. Đi cùng là một người đàn ông tuy thấp bé nhưng tạng người rất săn chắc.

Hideaki chỉ liếc nhìn Keisuke một cái chứ chẳng buồn chào hỏi. Ông ta giới thiệu người đàn ông đi cùng với Michiko.

“Đây là anh Togashi. Từ giờ chúng ta sẽ nhờ anh ấy lo giúp thủ tục.”

“Xin chào.”

Người đàn ông có tên Togashi mặc một chiếc áo vest xem chừng hơi gò bó. Ông ta chắc cũng tầm tuổi như Hideaki. Lúc cười, những nếp nhăn dồn lại trên khuôn mặt có nước da căng nhẫy. Ánh mắt sắc lẹm trông thật đáng sợ.

“Cháu là Keisuke phải không nhỉ,” mùi mỹ phẩm nam giới nồng lên.

“Vâng.”

“Có một vài thủ tục hơi phiền hà một chút, nhưng cứ giao cho chú là được. Đừng lo.”

“Vâng.”

Trước ánh nhìn chăm chăm của ba người lớn, Keisuke chỉ còn biết trả lời như vậy.

Kể từ hôm đó, người đàn ông có tên là Togashi thường xuyên xuất hiện ở nhà Asanuma. Có lúc ông ta đi cùng Hideaki nhưng cũng có lúc tới một mình. Ông ta nhìn Keisuke vẫn bằng ánh mắt sắc lẹm ấy và giải thích cho cậu nghe những thủ tục cần làm sau này. Để Michiko có thể trở thành người giám hộ, họ sẽ phải nộp rất nhiều hồ sơ, giấy tờ lên tòa án và hoàn thành những thủ tục vô cùng phiền phức.

“Cháu cũng phải đến tòa án một hoặc hai lần gì đấy. Ở đó, họ sẽ hỏi ý kiến của cháu, nhớ trả lời là cháu muốn sống ở nhà cô chú Asanuma đấy nhé.”

Keisuke chỉ còn biết gật đầu. Đến nước này rồi, cậu không thể nói không thích được nữa.

Tuy vậy, trong số tất cả người lớn, người khiến cậu e sợ nhất quả nhiên vẫn là Hideaki. Ông ta có đôi mắt chỉ cần trừng lên nhìn Keisuke thôi cũng đủ khiến toàn thân cậu đông cứng.

Keisuke bí mật đặt biệt danh cho Hideaki là Thần Chết .

Cậu không biết tư vấn kinh doanh cụ thể là công việc gì, nhưng nhìn Hideaki không giống những nhân viên bình thường vẫn thấy trên tàu điện. Hideaki người gầy như que củi, má trơ xương như bị mài bằng giũa. Những lúc ở nhà, ông ta vén chỗ tóc mái hơi dài vương trên trán lên, uống rượu shochu đã rót ra cốc mà không pha thêm bất kỳ thứ gì. Cho dù uống nhiều đến mấy, mặt Hideaki vẫn không một chút biến sắc, cũng chẳng ngâm nga vui vẻ. Thi thoảng, ông ta lại sai Michiko hay Tatsuya việc gì đấy. Quả nhiên, ngay đến cả Tatsuya cũng không dám trái lời Thần Chết.

Kể từ khi Hideaki trở về, Tatsuya không mấy khi ở nhà nữa. Chừng nào chưa đến giờ cơm tối thì nó còn chưa về. Trời mùa đông loáng cái là xế bóng. Có những hôm chỉ có mình Keisuke ở cùng với Thần Chết trong căn phòng mờ tối nơi ánh tà dương chiếu xiên vào.

Dạo gần đây, Hideaki thường ca cẩm về chiếc răng khôn mới mọc và tỏ ra buồn bực, khó chịu. Mỗi lần ấn vào chỗ xương ở má bên trái là ông ta lại xuýt xoa. Trong con mắt của Keisuke thì đó giống như hành động liếm môi của Thần Chết đang thèm khát con mồi.

Trở về được vài ngày, Hideaki cuối cùng cũng đi nhổ chiếc răng khôn. Ông ta mặt mày nhăn nhó, xem chừng khá đau đớn. Hideaki ngồi ở phòng khách, vừa lẩm bà lẩm bẩm, vừa bắt đầu uống shochu suông như mọi bận.

“Chú có sao không ạ?” Keisuke lỡ miệng hỏi.

Hideaki nhìn cậu. Cốc rượu ông ta cầm trên tay nhuốm đỏ, hình như là máu rỉ ra từ miệng.

“Sao cái gì.”

Hideaki đáp lại bằng giọng trầm thấp, rồi cứ thế nốc chỗ chất lỏng màu đỏ. Cứ như Thần Chết thật.

“... Không có gì ạ.”

Thấy Keisuke cuống quýt lắc đầu, Hideaki liền chuyển đề tài.

“Đến nước này rồi, không rút lại được nữa đâu đấy.”

“... Chú nói chuyện gì cơ ạ?”

Hideaki nhìn chằm chằm vào Keisuke bằng cặp mắt ti hí như lá liễu.

“Chuyện chọn người giám hộ. Bọn tao đã phải mất rất nhiều công sức, bao nhiêu con người phải lo liệu công chuyện. Đến nước này rồi, mày không thể nói là không thích được nữa đâu. Nhớ lấy.”

Khóe miệng Hideaki nhếch lên khiến Keisuke tưởng ông ta đang đau răng, nhưng lại cũng thấy như đang cười.

“Vâng,” Keisuke chỉ còn biết gật đầu, đến giờ phút này cậu bắt đầu có ý nghĩ buông xuôi. Ngày nào cũng bị rót vào tai câu “mày chỉ có thể nương tựa vào cái nhà này”, thành thử Keisuke cũng bắt đầu nghĩ như vậy thật. Vả lại, cho dù có muốn cầu cứu bố mẹ thì họ cũng chẳng còn trên cõi đời này nữa.

Cứ thế, chuỗi ngày ngột ngạt khi chung sống cùng Tatsuya, Michiko và “Thần Chết” Hideaki đã bắt đầu.

Keisuke phát hiện ra Michiko còn có một bí mật không muốn để Hideaki biết. Ngoài quan hệ với Tatsuya ra.

Chuyện xảy ra không lâu trước khi Hideaki trở về. Một hôm, do có một sự kiện gì đấy ở trường nên Keisuke chỉ phải học nửa buổi. Sau khi ăn bán trú xong, học sinh toàn trường được ra về. Về nhà sớm hơn hai tiếng so với thường lệ, Keisuke suýt chút nữa thì va phải người đàn ông vừa bước ra khỏi cửa nhà Asanuma.

Trên người anh ta có mùi thuốc lá. Tạng người rắn chắc, khoác chiếc áo kiểu như đồng phục bảo hộ lao động. Vai đeo một chiếc túi da đã khá cũ.

Người đàn ông vội vã bước đi, chẳng buồn nhìn mặt Keisuke. Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng Keisuke cảm thấy người này có đôi mắt khá gian xảo.

Keisuke bước vào nhà đúng lúc Michiko đang dọn dẹp thứ gì đấy. Cô ta tỏ ra hơi bối rối một cách hiếm thấy. Michiko nói như quở trách “Sao lại về sớm thế?” Vài sợi tóc rối dính trên cái trán lấm tấm mồ hôi. Cả căn phòng nồng lên mùi hôi cơ thể.

Khoảng hai ngày sau đó, hiếm hoi lắm mới có ngày Keisuke không bị sai làm việc gì. Trong lúc đang đi lang thang để giết thời gian, cậu trông thấy Michiko trong bộ com lê bước xuống khỏi chiếc ô tô đỗ ở bãi đậu của hiệu thuốc. Keisuke vội nấp vào sau một thân cây. Người bước xuống từ ghế lái của chiếc ô tô con màu xanh đậm không phải là người đàn ông mặc áo khoác bảo hộ lao động hôm trước. Đó là một người đàn ông có khuôn mặt dài như mặt ngựa, mặc chiếc áo blazer xộc xệch.

Có lần Keisuke còn trông thấy Michiko bước vào quán mì ramen cùng một người đàn ông khác trẻ hơn.

Sau đó, cậu lại bắt gặp người đàn ông mặc áo bảo hộ lao động, khoác túi đeo vai vài lần nữa.

Keisuke có cảm giác mình đã nắm được điểm yếu của Michiko, nhưng cậu không biết phải làm gì với nó.

Chẳng bao lâu sau, cậu được dẫn đến tòa án, ngồi trước mặt một vài người lớn để họ hỏi này hỏi nọ. Tóm lại, họ muốn biết cậu có đồng ý để Michiko làm người giám hộ cho mình hay không.

“Có, cháu muốn được cô Asanuma Michiko chăm sóc.”

Không biết ai đã chuẩn bị và chuẩn bị vào lúc nào, nhưng ngay cả tờ giấy “Tôi đại diện cho toàn bộ họ hàng, đồng ý để cô Michiko làm người giám hộ cho cháu Keisuke” của người bác Sawako đang sống ở Akita cũng đã xong xuôi đâu vào đấy. Khi mà người lớn đang đôn đáo ngược xuôi như vậy, Keisuke không thể một mình đi ngược lại với họ.

Rồi đây, Michiko sẽ trở thành người giám hộ của cậu.

Vào buổi tối hôm đến tòa án, Keisuke nghe thấy tiếng cãi cọ giữa Michiko và Thần Chết.

“... Anh đừng có nói như thế, tiền đấy chưa phải là của mình đâu.”

“Cô đừng lắm lời. Thằng oắt con đang ở nhà này còn gì. Nếu đã gọi là chăm sóc thay bố mẹ nó, thì tiền đấy chả là tiền của nhà này thì sao.”

“Người ta còn chưa ra quyết định mà. Với lại, đấy không phải là tiền để anh nhậu nhẹt bù khú ngày này qua ngày khác đâu. Tòa án sẽ phát hiện ra đấy.”

“Có tiền bảo hiểm trong đấy đúng không?”

Michiko gằn giọng: “Điên à, nói to thế.”

“Tôi đã lấy tư cách là người đại diện cho Keisuke để giục công ty bảo hiểm, nhưng họ cứ lần lữa, hỏi chuyện kế thừa thế nào rồi. Tài khoản ngân hàng cũng bị đóng băng cho đến khi xong hết thủ tục. Với lại, anh nghĩ trong két có bao nhiêu tiền hả. Tôi vừa phải lo thủ tục lằng nhằng vừa phải co kéo chi tiêu với vài đồng ít ỏi đấy.”

“Lắm điều, đừng có ca cẩm nữa. Mau đưa tiền đây.”

“Tôi nói cho anh biết, tiền này vốn dĩ là của thằng bé đó. Hơn nữa, tôi mới là người giám hộ của nó. Tôi sẽ quản lý tài sản, anh nhớ lấy.”

Hideaki buông mấy lời chửi rủa vô nghĩa rồi bỏ ra ngoài.

Ngày hôm đó, Keisuke bắt đầu cảm thấy thời tiết như đã chớm sang xuân nhờ những tia nắng giữa ban ngày, mặc dù gió vẫn còn lạnh.

Vào giờ nghỉ trưa, Keisuke được gọi lên phòng giáo viên, sau đó thầy Tabata dẫn cậu sang “Phòng tiếp khách”.

Người đàn ông mặc áo vest đang ngồi đợi trên ghế, vừa nhác thấy Keisuke, anh ta đã đứng ngay dậy, nói: “Chào cháu.” Xem ra đó là một người nhanh nhẹn.

Thầy Tabata giới thiệu: “Chú này làm cùng công ty với bố em đấy.”

“Chú là Tanabe, cấp dưới của bố cháu.”

Mặc dù sở hữu thân hình to con và giọng nói sang sảng, song Tanabe lại đem đến ấn tượng về một người đàn ông hiền lành.

“Cháu chào chú,” Keisuke chào lại.

Tanabe giải thích bằng giọng nói mà dù ngồi ở phòng giáo viên bên cạnh chắc cũng nghe thấy.

“Có một phụ nữ tự xưng là người giám hộ của cháu đã báo với chú là Chúng tôi đã tổ chức một đám tang kín đáo. Nếu anh có lòng thì hãy gửi qua bưu điện cho chúng tôi, vì thế mặc dù áy náy nhưng chú cũng đã mạn phép gửi chút lòng thành qua đường bưu điện.”

Đây là lần đầu tiên Keisuke nghe đến chuyện này. Nhưng vì không thể nói “Cháu không biết chuyện đó” nên cậu đành nói “Cháu cảm ơn chú”. Giờ thì cậu đã hiểu lý do vì sao mãi đến bây giờ vẫn không thấy đồng nghiệp nào của bố xuất hiện.

“Ngoài ra, người đó còn bảo chú hãy vứt bỏ hết đồ đạc cá nhân của bố cháu, vì thế chú cũng đã bỏ đi gần hết rồi. Nhưng, có một thứ dù thế nào chú cũng không đành lòng vứt đi. Chú nghĩ nên đưa tận tay cho cháu, với lại chú cũng muốn chào hỏi cháu một lần, vì vậy chú đã mạn phép đến tận đây, làm phiền cháu thế này... Là cái này.”

Không đợi Keisuke trả lời, Tanabe đã chìa ra một chiếc túi ni lông cỡ bằng một phần hai quyển vở.

“Cháu cảm ơn chú.”

Bên trong đựng một khung ảnh.

Đó là bức ảnh chụp cả gia đình ba người đi ngắm hoa ở công viên gần nhà hồi mùa xuân năm ngoái.

Keisuke nhớ ra là hôm đó họ đã để máy ảnh ở gốc cây để chụp bằng chế độ chụp tự động nên ảnh mới bị lệch.

Dưới những cánh hoa anh đào đang bay liệng như những bông tuyết, cả ba người cùng chỉ tay về phía máy ảnh và mỉm cười rạng rỡ. Chỉ có bố mới chọn bức ảnh này để trưng. Nghĩ vậy, Keisuke cảm ơn Tanabe một lần nữa.

Bất chợt cậu trông thấy những bông hoa mơ đang bung nở ngay bên ngoài cửa sổ.

Ngày hôm đó, sau khi tan học về, Keisuke lại ghé thăm ngôi nhà cũ. Cậu trông thấy một chiếc máy xúc đang đỗ trước nhà, phát ra những âm thanh ầm ĩ tới nỗi chỉ muốn bịt tai lại.

Họ đang phá nhà cậu. Lại còn theo một cách cực kỳ thô bạo. Tường nhà bị phá không thương tiếc, mái nhà gần như đã không còn. Xung quanh, một vài người đàn ông có vẻ là công nhân, mặc quần rộng thùng thình, đầu đội mũ bảo hiểm. Họ chỉ khoanh tay đứng nhìn ngôi nhà đang bị phá hủy hoặc chất những mảnh vụn vương vãi lên thùng xe tải. Keisuke lấy hết can đảm để lên tiếng.

“Các chú đang làm gì thế ạ?”

Người đàn ông đứng gần nhất ngoái lại. Đó là người có khuôn mặt khỏe khoắn với nước da rám nắng.

“Không được đến chỗ này, nguy hiểm lắm,” ông ta hét lớn bằng cái giọng không thua kém gì tiếng ồn của máy xúc.

“Đây là nhà của cháu,” Keisuke cũng hét lại bằng giọng to nhất có thể.

Người đàn ông khi nãy còn nhìn Keisuke như nhìn một con chó hoang phiền toái bỗng dịu nét mặt đi một chút.

“Thế hả? Nhà bị cháy, khổ ghê nhỉ? Các chú sẽ san cho gọn ghẽ. Rồi lại xây nhà mới mà.”

Ai sẽ là người xây nhà mới?

Keisuke muốn hỏi vặn lại như vậy, nhưng những người này không làm gì xấu. Điều đáng nói là rốt cuộc ai mới là người yêu cầu họ làm vậy?

Liệu có phải người ở tòa thị chính hay cảnh sát đã tự ý làm chuyện này? Lẽ nào chính là Michiko? Keisuke phải làm gì để ngăn chuyện này lại đây.

Mỗi khi tay trục khổng lồ của máy xúc đưa xuống là những bức tường lại dễ dàng đổ sụp một cách chóng vánh, khiến mọi thứ bên trong ngôi nhà lộ ra toang hoác. Chắc chắn có rất nhiều thứ đã bị phá hủy bên dưới. Nếu biết mọi sự thành ra thế này, chẳng thà Keisuke cứ mang thật nhiều thứ ra khỏi ngôi nhà, bất chấp việc sẽ bị Michiko mắng mỏ.

Sau khoảng một tiếng, ngôi nhà chỉ còn là một đống đổ nát. Những người công nhân nhanh nhẹn bốc các vật liệu gỗ lên xe tải.

Một cơn gió khô và lạnh thổi bay những sợi dây kim tuyến màu nhũ bạc treo trên cây thông Noel.

Về đến nhà, Keisuke hỏi chuyện Michiko, khi đó đang ngồi xem tivi. Trên mặt bàn bày vô số lon bia rỗng. Gần đây, Michiko không mấy khi đi làm.

“Cô đã bảo người ta phá nhà cháu ạ?”

“Hả? Nhà nào?” mắt Michiko đục ngầu.

“Ngôi nhà mà gia đình cháu đã ở ấy. Vừa nãy họ đã đem máy xúc đến phá hủy toàn bộ rồi.”

“À,” Michiko gật gù, đoạn châm thuốc.

“Lo thủ tục mắc mệt luôn đấy. Luật pháp Nhật Bản đúng là phiền phức mà.”

Nói đoạn Michiko tự mình nắn bóp vai và cổ, như thể cô ta đang bị đau vai cổ.

“Sao cô lại phá nhà cháu ạ?”

“Sao trăng gì, ai mà để thế mãi được. Phía tòa thị chính cũng nói ra nói vào đấy.”

“Nhưng, bố và mẹ cháu...”

“Này, Keichan,” Michiko phả một lượng lớn khói thuốc ra đằng mũi. “Cháu hơi tí là nhắc tới mẹ cháu, bố cháu nhưng bọn họ đã chết cả rồi. Không còn trên cõi đời này nữa đâu. Chuyện qua rồi mà cứ vương vấn mãi thì ích gì. Cô làm mấy chuyện đó không phải vì thích đâu. Hay là những người đã hóa thành tro bụi đấy sẽ lo giúp cháu?”

Michiko búng mạnh điếu thuốc lên mép của chiếc gạt tàn khiến tàn thuốc rơi xuống. Nhìn cảnh tượng đó, Keisuke cảm tưởng như mình lại sắp lên cơn tăng thông khí. Cậu cố hít thở sâu và chậm lại.

“Bác cháu ở Akita có biết chuyện này không ạ?”

“Tất nhiên là biết rồi,” Michiko, bấy giờ đang định quay lại với màn hình tivi, liền quay ra lườm Keisuke lần nữa. “Bác ấy nhờ nên cô mới làm mà.”

Michiko nốc lon bia một cách thô bạo. Bia chảy ra từ đằng mép. Ánh mắt cô ta rõ ràng đã trở nên dữ dằn. “Chết tiệt,” cô ta chửi thề, đoạn bóp nát lon bia.

“Tao làm thế xuất phát từ sự tử tế vậy mà không ngờ lại bị mày nói năng bằng cái giọng này. Nếu không vừa lòng thì cứ việc đi đâu thì đi. Nào, xin mời. Nếu mày có thể tự mình bán đất rồi quản lý tài khoản ngân hàng. À, phải rồi. Khi đi, đừng quên đem theo bình tro cốt nhé. Cái thứ phiền chết đi được, chẳng lẽ lại đem vứt vào ngày thu gom rác không cháy nhỉ. Thật tình. Nào, đi mau đi.”

Trước thái độ hùng hổ của Michiko, Keisuke cắn chặt môi, đầu cúi gằm.

Đúng lúc đó, Tatsuya về. Vừa bước vào nhà trong lúc đang ngâm nga một bài hát đương nổi đình đám, nó đã nhận ra bầu không khí khác thường.

“Có chuyện gì thế?”

Michiko khịt mũi.

“Thằng bé này bảo nó không thích cách làm của mẹ, nên mẹ đang bảo vậy thì xin mời nó ra khỏi nhà đây.”

“Không thể nào,” Tatsuya cố tình tỏ ra kinh ngạc. “Keichan sẽ ra khỏi nhà mình ư. Thế thì buồn chết mất.”

“Thế phải làm thế nào?” Michiko gằn giọng. “Để yên cho nó ăn nói như lúc nãy thì mẹ không cam tâm. Đúng là ôm rơm rặm bụng, đi làm người giám hộ cho nó, rước về toàn những chuyện phiền phức.”

Dĩ nhiên, Keisuke muốn đi khỏi đây ngay lập tức. Chắc chắn vào “trại trẻ” mà họ từng nhắc tới trước đây còn tốt hơn gấp nhiều lần. Nhưng nếu ra đi vào lúc này, e rằng bọn họ sẽ cướp hết mọi thứ của cậu.

“Hãy cho cháu ở lại đây,” Keisuke vẫn cúi đầu ủ rũ, nói lí nhí.

“Hả? Cô không nghe rõ.”

“Hãy cho cháu ở lại đây.”

“Trước hết còn phải nói gì nữa chứ nhỉ?”

“Cháu xin lỗi.”

“Biết lỗi thật chưa?”

"Rồi ạ.”

“Cháu muốn cô quản lý thay cháu đúng không?”

“... Vâng.”

“Cô không nghe rõ.”

“Cháu xin nhờ cô.”

“Cô tử tế lắm mới làm việc này, hãy nhớ lấy.”

“Vâng”

Ngay sau đó, giọng Michiko liền vui vẻ trở lại. Cô ta sai Tatsuya lấy thêm một lon bia nữa ra khỏi tủ lạnh.

Ngay sau lần đó, Michiko cũng không đưa tiền mặt cho Keisuke nữa.

“Cô đã nghe tòa án nhắc nhở đến điếc cả tai là phải quản lý cho tốt mà.”

Đó là câu cửa miệng của Michiko.

Chỉ khi nào nhà trường thu tiền, Michiko mới miễn cưỡng đưa cho Keisuke, vừa khít đến từng đồng bạc lẻ, còn cái gọi là tiền tiêu vặt thì đến một xu cô ta cũng chẳng cho. Vì thế, toàn bộ gia tài của Keisuke chỉ vỏn vẹn một cuốn sổ tiết kiệm đứng tên cậu cùng chiếc ví mà cậu đã đem khỏi phòng sau vụ hỏa hoạn. Trong ví có hơn một nghìn ba trăm yên, còn trong sổ tiết kiệm có ba mươi hai nghìn yên tiền mừng tuổi mà cậu đã dành dụm bấy lâu. Đó là toàn bộ số tiền cậu có thể tự do chi tiêu.

Keisuke lúc nào cũng mang sổ tiết kiệm và ví kè kè theo người, đề phòng ai đó trong nhà Asanuma lấy mất. Thậm chí ngay cả lúc đi tắm, cậu cũng nhét vào túi ni lông để mang theo vào phòng tắm.

Ở quầy hoa tươi trong siêu thị Keisuke vẫn lui tới hằng ngày, bắt đầu có thêm nhiều loài hoa mùa xuân.

Các loài hoa đua nhau khoe sắc thắm, mặc dù Keisuke chỉ biết mỗi hoa păng xê, hoa tulip, hoa chi anh.

Một ngày nọ, khi mà học kỳ ba cũng sắp sửa kết thúc, trong lúc Keisuke đang ngồi bó gối, thẩn thơ trong phòng thì nghe thấy tiếng reo “Tuyệt vời!” của Tatsuya ở phòng khách.

Chắc là lâu lâu Michiko lại làm lẩu, hoặc có thể là món bò bít tết.

Hồi Keisuke mới được nhận về nhà này, tức hồi chỉ ba người sống với nhau, các bữa ăn có phần xa xỉ với món thịt là chủ đạo theo nguyện vọng của Tatsuya. Cứ nghĩ đến chuyện tiền đó từ đâu ra là Keisuke lại chẳng thiết ăn nữa, nhưng vẫn phải công nhận là đồ ăn rất ngon. Song từ dạo Thần Chết trở về thì mọi sự đã thay đổi. Lý do là vì ông ta sẽ giận dữ quát: “Các người toàn ăn những thứ thế này đấy à.” Trong khi bản thân thì nhậu nhẹt bù khú thâu đêm suốt sáng, vậy mà hễ về đến nhà là ông ta lại bới tung thùng rác để kiểm tra xem ba người đã ăn món gì và sẽ lộn tiết lên nếu cho đó là món gì đấy xa xỉ.

Vì thế, thực đơn bữa tối được đổi thành những món như bánh khoai tây chiên xù siêu rẻ hoặc thịt lợn gần hết đát được giảm giá năm mươi phần trăm. Song, Keisuke biết Michiko và Tatsuya thường xuyên giấu cậu để ra ngoài ăn. Họ sẽ đưa cho cậu những đồ ăn dán tem giảm giá một nửa rồi sau đó kéo nhau ra ngoài. Lúc về, thể nào người ngợm cả hai cũng bám mùi thuốc lá, mùi thịt nướng hoặc mùi các món ăn Trung Hoa.

Tuy nhiên, chuyện khiến Tatsuya vui mừng không phải là thực đơn bữa tối. Vừa lao vào phòng, nó đã túm lấy vai Keisuke mà lắc: “Này, Keichan.”

“Mẹ bảo sẽ chuyển nhà đấy.”

“Ai cơ? Chuyển đi đâu?”

“Đương nhiên là tất cả bọn mình rồi. Lần này sẽ là lên chung cư đấy.”

Hỏi thì có vẻ như Michiko định chuyển đến một khu chung cư cho thuê ở gần nhà ga hơn.

“Tao thích ở sàn gỗ kiểu Tây hơn. Chứ không phải cái sàn lát ván bẩn thỉu này.”

Chuyển nhà cũng tốt, nhưng tiền thuê nhà ở đâu ra? Trước đây - mặc dù chỉ là tưởng tượng của Keisuke - Michiko thi thoảng vẫn đến nhà cậu để vay tiền, vậy thì tại sao cô ta đột nhiên lại có thể thường xuyên đi ăn hàng quán rồi còn chuyển được nhà cơ chứ.

Dĩ nhiên, Keisuke biết tiền đó ở đâu ra. Nhưng trong cái ngôi nhà không có lấy một ai là đồng minh này, cho dù cậu có phản kháng thế nào cũng chẳng có cơ thắng nổi họ.