← Quay lại trang sách

⚝ 11 ⚝

Có lần, Keisuke được đi tham quan trang trại nuôi heo - một hoạt động ngoại khóa của bộ môn Xã hội.

Những chú heo được chăm sóc tận tình trong những cái chuồng sạch sẽ.

Keisuke thầm nghĩ cuộc sống hiện tại của cậu còn tệ hơn cả chúng.

Cậu phải ở trong một căn phòng hôi hám, chật chội, toàn rác rưởi, ăn những thứ đồ đã bốc mùi, quần áo thì ba ngày mới được giặt một lần. Dĩ nhiên là không có chuyện được mua cho quần áo mới.

Ở trường, càng ngày càng ít bạn bè muốn bắt chuyện với Keisuke.

Ngay cả những đứa hồi đầu học kỳ mới còn nói năng hòa nhã với cậu, giờ cũng không muốn lại gần một Keisuke tóc tai dính bết, người bốc mùi lạ. Keisuke cũng đành chịu.

Trong lớp, Keisuke có cảm tình với một bạn gái. Có lúc cậu còn mơ mộng giá mà lên cấp hai được tham gia chung một câu lạc bộ rồi nhờ một cơ duyên nào đấy mà chơi thân với bạn ấy thì tốt biết mấy. Đến giờ nghĩ lại, Keisuke mới thấy đó là một sự ảo tưởng hão huyền.

Vào cái đêm ngay trước khi chuyển nhà, một cơn mưa xối xả táp mạnh vào khung cửa sổ khiến Keisuke choàng tỉnh lúc nửa đêm. Bước ra ngoài hành lang để đi vệ sinh, cậu chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc.

"A, a, a.”

Lại là tiếng của Michiko. Nói mới nhớ, hôm nay Hideaki không có nhà.

Trống ngực Keisuke đập nhanh hơn, nhưng không đến nỗi căng thẳng như lần trước. Cậu nín thở nghe ngóng tình hình.

Tatsuya đang nói chuyện gì đấy bằng giọng thì thào.

Còn Michiko chỉ rên rỉ “a a”, rồi “ư ư”.

Âm thanh của hai người đó mỗi lúc một to hơn, nhanh hơn, cuối cùng họ rên lên gần như cùng một lúc rồi đột nhiên im bặt.

Keisuke nín thở, dỏng tai lên nghe. Có một tiếng “tách”, sau đó là mùi thuốc lá phảng phất.

Michiko nói gì đó bằng giọng hơi khàn. Hơi thở gấp gáp.

“... Sao chẳng được,” Tatsuya đáp lại như vậy.

Michiko cười khẩy, đoạn nói tiếp gì đấy.

“Nói thì nói thế nhưng đúng là chướng mắt thật, Tatsuya thay đổi giọng điệu. “Nếu thủ tục ở tòa án xong xuôi rồi thì cho hắn biến mất luôn cũng được đấy.”

Tim Keisuke như sắp sửa nhảy khỏi lồng ngực. Cậu chăm chú hơn nữa, cố để không nghe sót câu nào.

“Thế phải làm như nào?” Keisuke nghe được cả giọng của Michiko.

“Sao hắn không biến đi đâu nhỉ.”

Keisuke bắt đầu thấy chướng bụng, buồn nôn. “Hắn không biến đâu. Vì hắn biết trong nhà này có tiền mà.”

“Nhỡ hắn đốt hết tiền thì sao. Có khi lại đi đua xe đấy.”

Đua xe...?

Xem ra Keisuke đã hiểu nhầm. Nhận ra họ đang nói về Thần Chết, cảm giác thấp thỏm trong cậu dịu đi phần nào.

“Không sao. Tôi chỉ đưa đủ tiền để lão già vào được mấy quán nhậu rẻ tiền thôi. Nói gì thì nói đấy cũng là tiền của tôi mà. Tôi không để lão ta thích làm gì thì làm đâu.”

“Khi nào lão già biến mất thì tôi mới thấy nhẹ người được.”

Im lặng một lát, Michiko lại thì thào.

“Đúng thật. Cứ rượu vào là lão chẳng còn phân biệt gì sất. Tôi cũng không muốn bị đánh rồi làm huyên náo cả bệnh viện như lần trước đâu. Để tôi nghĩ xem nào.”

“Nhờ người đàn ông nào đó đi. Bà chẳng có mấy bạn trai cơ mà. Như cha nội làm công ty vận tải chẳng hạn.”

“Bậy nào. Không có chuyện đó đâu.”

“Hừm, tôi biết hết đấy. Mà cũng chả sao... Này, chỗ đập nước thì sao?”

“Đập nước á, nói nghiêm túc đấy hả? Lão là bố của cậu đấy.”

“Cái thằng cha đấy... Từ bé đến giờ tôi chỉ toàn bị lão tẩn.”

“Kể ra tôi cũng chán ngấy rồi thật.”

“Này, tôi vừa nghĩ ra. Hỏa hoạn thì sao? Chết cháy vì tàn thuốc lá chẳng hạn?”

Có tiếng hai người cười ha hả, rồi vỗ đen đét vào cái gì đấy.

Không thể nghĩ ngợi được gì nữa, Keisuke đành rời khỏi chỗ đó.

Vào lễ tốt nghiệp, mọi người đều ăn diện một chút.

Keisuke mặc bộ quần áo như thường ngày mà tự tay cậu đã giặt sạch. Sau buổi lễ, từng nhóm người đứng túm tụm ở sân trường hoặc cổng trường để chụp ảnh kỷ niệm. Keisuke cũng được rủ ra chụp cùng nhưng cậu từ chối. Hoa cỏ ngoài vườn đang tỏa hương thơm ngát.

Đúng lúc Keisuke đang định đi về một mình thì thầy Tabata tiến đến gần và bắt chuyện với cậu.

“Cố gắng lên nhé.”

Keisuke im lặng gật đầu.

Nơi họ chuyển đến là một căn hộ chung cư cho thuê, gồm một phòng khách thông với bếp, một phòng kiểu Nhật và hai phòng kiểu Tây. Căn phòng kiểu Tây rộng bảy chiếu [*] - một con số nửa vời, là phòng của Tatsuya và Keisuke. Michiko mua một chiếc giường tầng, Tatsuya nằm tầng trên còn Keisuke nằm tầng dưới. Có một chiếc bàn, và đương nhiên Tatsuya là kẻ độc chiếm.

Phiền toái nhất là chuyện quần áo.

Sắp sửa không mặc đến quần áo mùa đông Keisuke cũng đã cao hơn, quần áo năm ngoái hầu như đã chật hết, không mặc được nữa. Khi cậu rụt rè nói với Michiko, cô ta khó chịu ra mặt.

“Quần áo cũ của Tatsuya cô tưởng nó không mặc đến nữa nên đã bán hoặc vứt hết rồi.”

Có vẻ như cô ta tiếc rẻ vì phải bỏ tiền cho những thứ đáng ra có thể không cần.

[*]

Tương đương gần 12m2.

Dù vậy, Michiko vẫn mua quần áo đủ dùng ở mức tối thiểu cho Keisuke. Dĩ nhiên là không quan tâm đến sở thích của cậu. Xem ra cô ta thường mua ở chợ trời hoặc cửa hàng đại hạ giá, nơi quần áo chất đống trong những thùng các tông. Có lần, cô ta đưa cho Keisuke chiếc áo sơ mi có giá “hai trăm yên” nhưng bị gạch đi để dán tem giảm giá còn “năm mươi yên”.

Còn quần áo của Tatsuya, hai người đến tận Shinjuku vào ngày nghỉ để chọn mua những bộ cánh hợp mốt.

Ngoài ra còn một sự thay đổi lớn khác, đó là thi thoảng Keisuke cũng được cho tiền tiêu vặt.

Tất nhiên không phải là cho không.

Ngoài những hôm hứng chí đi chơi pachinko ra, Michiko hầu như chỉ ở nhà ăn không ngồi rồi. Thế mà, hoặc phải nói là có khi chính vì thế mà cô ta lúc nào cũng kêu mệt, kêu mỏi. Có lần, Michiko sai Keisuke: “Đấm bóp cho cô.”

Kỳ thực Keisuke ghét phải chạm vào người cô ta, nhưng cậu vẫn bất đắc dĩ làm.

“Cháu bóp khéo thật,” Michiko vui vẻ nói. “Tatsuya dùng lực mạnh quá nên cô thấy đau, còn cháu thì bóp vừa phải.”

Bóp vai xong, cô ta lại nằm lăn ra, bắt Keisuke bóp hông.

“Đừng sờ lung tung đấy nhé,” Michiko cười khúc khích.

Sau khi nắn bóp liên tục khoảng nửa tiếng đồng hồ, cánh tay Keisuke mỏi nhừ. Thấy cậu bảo không bóp được nữa, bấy giờ Michiko mới chịu tha. Sau đó, cô ta cho Keisuke ba đồng một trăm yên. Keisuke kỳ cọ tay mình bằng xà phòng mạnh đến nỗi đau rát.