⚝ 12 ⚝
Tòa chung cư cao tầng mà họ chuyển đến vẫn ở cùng tuyến với khu nhà cũ, bởi vậy Keisuke vẫn được học trường cấp hai mà cậu đã dự định từ đầu. Dĩ nhiên là cùng với Tatsuya và các bạn học cùng lớp khác.
Ngay sau khi nhà bị cháy, một trong những lý do khiến Keisuke quyết định sống nhờ ở nhà Tatsuya là vì không muốn rời xa ngôi trường có những người bạn đã chơi cùng bấy lâu, song từ lâu cậu đã hối hận về chuyện đó.
Từ trước khi tốt nghiệp cấp một, cậu đã không còn người bạn nào gọi được là bạn chí cốt nữa.
Dần dà, cậu đã không còn những mối quan hệ bạn bè kiểu như đến giờ nghỉ giải lao thì ở trong lớp đấu vật hay ra sân trường đá bóng, hoặc sau giờ tan học thì đạp xe đến cửa hàng bán bánh kẹo rẻ tiền ở thị trấn kế bên để mua kẹo kéo, hoặc mượn nhau phần mềm trò chơi điện tử mới hay băng đĩa của chương trình nào đó mà chúng quên không ghi lại.
Keisuke không định thù ghét các bạn.
Cậu đến trường với mái tóc tự cắt trước gương vì Michiko không cho đi hiệu cắt tóc, mặc chiếc áo sơ mi không đúng size, hoặc đi giày mà không có tất nếu giặt từ tối mà đến sáng chưa kịp khô. Giày của cậu tất nhiên không phải là giày hiệu như của các bạn. Mỗi lần soi gương trong nhà vệ sinh ở trường, Keisuke lại thầm nghĩ đến mình còn chẳng muốn làm bạn với mình nữa là.
Đâu đó trong đám học sinh, có những đứa đã sở hữu điện thoại di động riêng, còn Keisuke vốn ngay từ đầu đã chẳng mơ tưởng gì tới việc có một chiếc.
Tatsuya khoe khoang là nó được mẹ mua tặng một chiếc kim từ điển nhân dịp năm học mới.
“Trong này tích hợp rất nhiều từ điển đấy,” nó dương dương tự đắc.
Tiếng lũ bạn ồ lên: “Wow, cho tao xem, cho tao mượn.”
“Tao đã bảo không cần đồ dùng học tập gì hết, nhưng bà già tao nói là có những đứa muốn còn chẳng được kia kìa.”
Từ lâu, Keisuke đã không còn muốn than thở mỗi khi không được mua cho cái này cái nọ nữa, nhưng lúc này cậu thấy tủi thân đến phát khóc.
Bởi lẽ chiếc kim từ điển của Tatsuya giống hệt chiếc bố mẹ đã mua tặng cậu nhân dịp Giáng sinh trước, nhưng sau đám cháy cậu đã không tìm thấy.
Có một chút thay đổi trong mối quan hệ giữa Keisuke và Thần Chết.
Kể từ sau khi chuyển sang nhà mới, người đàn ông tên Togashi không mấy khi xuất hiện nữa, Hideaki thường trở về một mình trong trạng thái say liểng xiểng.
Keisuke không rõ Michiko và Tatsuya làm cách nào biết được nhưng hễ hôm nào Hideaki về nhà là mãi không thấy hai người đó đâu. Khoảng thời gian Keisuke phải ở một mình với Hideaki cũng vì thế mà nhiều lên. Trong lúc cậu làm những việc nhà theo lệnh của Michiko như giặt giũ quần áo, Thần Chết sẽ sai cậu làm gì đó.
Toàn việc vặt vãnh kiểu như hâm nóng thức ăn ông ta mua về làm mồi nhậu hay đi lấy đĩa và nước tương. Nhưng mỗi lần Keisuke răm rắp làm theo là Hideaki lại nói: “Ờ”. Nhận ra ông ta đang cảm ơn mình, Keisuke vô cùng kinh ngạc. Michiko tuy nhiều lời nhưng cho dù Keisuke có làm gì cô ta cũng không bao giờ nói nổi một câu cảm ơn.
Hideaki cũng bắt đầu nói chuyện chút ít với Keisuke.
“Không có người họ hàng nào nhận nuôi mày à?”
“Vâng!”
“Đừng thù hằn cuộc đời bất hạnh. Nhiều đứa còn bi đát hơn nhiều.”
Thần Chết cười khẩy rồi lại nốc rượu shochu.
Vào một ngày khi hoa anh đào trong sân trường đã rụng nhường chỗ cho những chồi non mọc lên mơn mởn, Hideaki đột nhiên nói ra một câu khiến Keisuke suýt thì chết đứng.
“Mày có biết Michiko và Tatsuya đang làm cái gì không?”
Keisuke vội lắc đầu quầy quậy.
“Thế hả,” Hideaki lại cười khẩy bằng cái mũi nhọn hoắt như mọi khi. “Ra là có biết à.”
“Cháu...”
“Lúc ta đi vắng, Michiko đã dẫn trai về nhà phải không?”
Keisuke lại lắc đầu.
“Ra vậy,” Thần Chết cười khẩy.
Ông ta viết số điện thoại vào mặt sau của tờ hóa đơn đang để trên bàn rồi đưa cho Keisuke.
“Lần tới nếu nhìn thấy gì thì gọi điện cho ta.
Nói đoạn, Hideaki lấy tờ năm nghìn yên rúm ró ra khỏi túi và đặt lên bàn. Thấy Keisuke bối rối không biết phải làm thế nào, ông ta liền thấp giọng nói: “Cầm lấy. Đây vốn là tiền của mày mà.”
Keisuke vội cầm lấy tờ tiền, nhét vào túi.
Ngay sau đó, cậu cảm thấy hoang mang thực sự. Michiko và Thần Chết, cậu nên về phe nào đây. Nếu giữa hai bên xảy ra một cuộc chiến khốc liệt, liệu ai sẽ là người chiến thắng? Hay là cậu không nên can dự gì thì hơn?
Tuy nhiên, sau ngày hôm đó, Hideaki không trở về nữa. Keisuke hoàn toàn không trông thấy bóng dáng ông ta. Thay vào đó, Michiko và Tatsuya bắt đầu về nhà sớm hơn.
Có lần Keisuke ra bốt điện thoại công cộng để gọi thử vào số điện thoại ghi trên tờ hóa đơn, mặc dầu cậu không có ý định mách lẻo.
Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...
Lúc đặt ống nghe xuống, không hiểu sao Keisuke lại nghĩ: “Liệu có phải Thần Chết đã trở về thế giới của mình hay không?”
Có hai trường tiểu học cùng tuyến với trường cấp hai mà Keisuke theo học, bởi vậy có khá nhiều gương mặt cậu mới gặp lần đầu.
Mặc dù đã trở nên xa cách với những người bạn từ thời cấp một, nhưng mặt khác Keisuke cũng có bạn mới, tuy ít ỏi.
Dạo đó, dù là ở trường hay ở nhà, hầu hết thời gian rảnh rỗi Keisuke đều dùng để đọc sách.
Lý do lớn nhất là vì cậu chẳng còn việc gì khác để làm cả.
Keisuke thường đến thư viện, mượn một thể vài cuốn rồi đọc ngấu nghiến hết cuốn này đến cuốn nọ. Làm vậy, cậu khỏi phải nghĩ ngợi chuyện gì khác nữa. Những cuốn bìa cứng thì bìa rất dày, mang vác khó khăn nên Keisuke thường cố gắng mượn những cuốn bìa mềm. Ban đầu, cậu chọn bừa theo tiêu chí tác giả nổi tiếng hoặc tiêu đề hấp dẫn. Và rồi, cậu phát hiện trong số đó, trinh thám là thể loại cậu có thể đọc một lèo đến cuối mà không chán.
Bên cạnh những câu chuyện giời ơi đất hỡi kiểu như ai đã phá hoại vườn hoa thì hầu hết đều xoay quanh chuyện ai đó bị sát hại hoặc suýt bị sát hại. Thi thoảng, Keisuke cũng chột dạ không biết mình có được đọc tiểu thuyết về các vụ án mạng thế này trong khi bố mẹ vừa mới qua đời chưa đầy nửa năm hay không. Nhưng cậu cũng chẳng nghĩ ra việc gì khác để có thể đắm chìm trong đó mà không phải tốn xu nào.
Sách trong thư viện phần lớn đều là sách cũ, có thể nói không một cuốn nào được gọi là tác phẩm đình đám mà người ta vẫn bày bán nhan nhản ở các hiệu sách ngoài kia. Sách phát hành cách đây cả mười, hai mươi năm cũng là chuyện thường.
Keisuke ngay lập tức nhận ra một người bạn cùng lớp với cậu cũng đang ngồi đọc sách cách đó mấy hàng ghế.
Tên cậu ta là Morota Hisato, không học cùng trường tiểu học với Keisuke. Keisuke chưa từng nói chuyện trực tiếp với cậu ta bao giờ.
Năm học mới đã trôi qua được ba tuần. Keisuke cảm thấy hơi mỏi mắt, bèn khom lưng xuống, lơ đãng ngắm nhìn dáng vẻ say sưa đọc sách của Hisato. Thế rồi không biết có phải Hisato cũng định thư giãn một chút hay không mà lại ngẩng mặt lên rồi ngoái đầu ra sau, thế là hai đứa chạm mắt nhau.
Keisuke vội đảo mắt đi chỗ khác vì không muốn gặp rắc rối. Chuyện chỉ có thế.
Nhưng hôm sau, mọi chuyện lại lặp lại y như vậy, đến hôm sau nữa, hai đứa bắt đầu nói chuyện với nhau.
“Okuyama, bạn lúc nào cũng đọc sách nhỉ.”
Vào giờ nghỉ trưa, Hisato bắt chuyện với Keisuke bằng một thái độ hết sức tự nhiên. Đúng là theo quan sát của Keisuke mấy ngày hôm nay thì Hisato không phải là đứa sẽ kiếm chuyện gây gổ với cậu, kiểu: “Mày nhìn cái gì mà nhìn!”
Keisuke ngẩng mặt lên khỏi cuốn sách bìa mềm. Nhìn kỹ mới thấy Hisato có một khuôn mặt điển trai, với đôi mắt dài có đuôi nhưng trông có vẻ hiền lành.
“Ừ,” Keisuke trả lời nửa vời.
“Bạn đọc những loại sách nào?”
Những lúc thế này, nếu là Tatsuya, thể nào nó cũng giật ngay cuốn sách lên xem mà chẳng thèm đoái hoài đến cảm xúc của Keisuke. Nhưng Hisato chỉ đứng yên, chờ Keisuke đáp lời. Keisuke lật bìa sách ra cho Hisato xem.
Đó là cuốn Tuyển tập truyện ngắn của Agatha Christie .
“A, mình cũng đọc cuốn này rồi. Truyện Nhân chứng buộc tội hay nhỉ.”
Keisuke không khỏi ngạc nhiên khi thấy Hisato nói ra tên một truyện ngắn trong tuyển tập một cách trơn tru như thể cậu ta đã chuẩn bị sẵn ngay từ đầu vậy. Chưa kể, trong số bọn con trai ở lớp, chắc chỉ có Keisuke với Hisato là xưng “mình”.
Nhân chứng buộc tội cũng là một tác phẩm mà Keisuke cực kỳ yêu thích. Đến đoạn cuối, toàn bộ diễn biến câu chuyện bị lật ngược hoàn toàn. Thậm chí đọc một lần chưa thông, Keisuke phải đọc đến lần thứ hai mới hiểu được mạch truyện.
“Anh chàng luật sư nhân vật chính trong truyện đấy oách nhỉ,” Hisato nở một nụ cười.
“Ừ,” lần này thì Keisuke gật đầu thành thật.
Nói là oách nhưng không phải kiểu mỹ nam vừa uống rượu vừa buông lời cợt nhả với các cô gái đẹp, hay kiểu đá đấm bọn côn đồ. Chính vì phác họa một anh chàng luật sư hết sức bình thường nên câu chuyện mới trở nên thú vị.
Hisato tiếp tục giải thích.
“Truyện đấy còn được chuyển thể thành phim đấy. Bạn biết chứ? Nhưng là phim đen trắng xưa rồi, tên phim là Gái điếm. ”
“Mình không biết.”
Keisuke nghĩ bụng không biết từ “gái điếm” được viết bằng chữ Hán nào. Thấy Keisuke trầm ngâm, Hisato liền lấy bút chì viết lên mép vở của Keisuke hai chữ “Tình Phụ”.
Keisuke phần nào hiểu ra nghĩa của từ này. Cậu vội vàng tẩy hai chữ đó đi. Thấy vậy, Hisato liền cười khúc khích.
“Không sao. Đấy không phải là phim tục tĩu gì đâu. Nó khá trung thành với nguyên tác.”
“Thật không?” Keisuke vừa vun vụn tẩy, vừa hỏi lại.
“Anh chàng luật sư to béo cá tính lắm.”
Hisato nói như ông cụ non, rồi lại nhoẻn miệng cười.
Thì ra, anh chàng luật sư đó là một người to béo. Còn cô nhân chứng lại là mỹ nữ. Không biết chi tiết đó sẽ được tái hiện trên phim như thế nào nhỉ. Nghĩ thế, tự nhiên Keisuke lại muốn xem thử một lần.
“Mình muốn xem quá.”
“Đến cửa hàng cho thuê băng đĩa là có đấy.”
“Thật á.”
“Nhưng rồi, Keisuke ngay lập tức từ bỏ ý định vì nghĩ cậu lấy đâu ra cơ hội để xem. Cứ cho là cậu có thể xoay xở được tiền thuê băng đĩa, nhưng cậu làm gì được phép đụng tới đầu video hay đầu DVD ở nhà Tatsuya. Mỗi việc ngồi xem tivi thôi mà Keisuke cũng bị Michiko nói lời đay nghiến, không thì cũng phải nắn bóp người cho cô ta. Chính vì thế mà khoảng thời gian đọc sách gần như là khoảng thời gian duy nhất để cậu trốn tránh hiện thực.
Mới nói chuyện đôi chút mà Keisuke đã thấy khối lượng sách Hisato từng đọc xem chừng rất đồ sộ. Và hầu hết trong số đó đều là sách mượn từ một người được Hisato gọi bằng chú . Keisuke không hỏi cặn kẽ nhưng xem ra chú của Hisato là một người ham mê đọc sách, trong nhà còn có cả phòng chuyên để sưu tập sách và Hisato có thể tùy ý đọc bất cứ cuốn nào mình thích. Đối với Keisuke mà nói, đó quả là chuyện đáng ghen tị, chẳng khác nào trong mơ cả.
Mặc dù nghĩ Hisato sẽ từ chối khéo nhưng Keisuke vẫn ướm hỏi xem lần tới cậu ta có thể cho mình mượn cuốn gì đó không. Không ngờ, Hisato liền đáp tỉnh bơ “Được chứ.”