⚝ 13 ⚝
Ở trường, được tán gẫu với Hisato về tiểu thuyết hoặc phim trinh thám đã trở thành niềm vui lớn nhất mỗi ngày của Keisuke.
Hisato chẳng bao giờ khoe khoang cậu ta đã đọc được bao nhiêu cuốn sách, chủ đề nói chuyện cũng thuận theo sở thích của Keisuke. Có lần Hisato còn cho cậu mượn tiểu thuyết của Edogawa Ranpo và Edgar Allan Poe, gợi ý cậu thử đọc kết hợp xem thế nào.
Keisuke nói chuyện với Hisato nhiều hơn không chỉ vì hai đứa hợp cạ nhau. Không biết vì muốn giữ ý hay hoàn toàn không có hứng thú mà Hisato chẳng mảy may đả động tới bi kịch đã xảy đến với Keisuke cũng như hoàn cảnh éo le của cậu hiện tại.
Ngay cả sau khi giờ học đã kết thúc, hai đứa sẽ lại ra ngồi cạnh vườn hoa trong sân trường những hôm đẹp trời hoặc chui vào xó xỉnh nào đó trong thư viện những buổi trời mưa, để rồi tỉ tê về sách truyện, phim ảnh, cũng như những vụ án nổi tiếng đã xảy ra trong quá khứ, từ vụ ám sát tổng thống Kennedy cho đến vụ của geisha Abe Sada, mà chủ yếu Hisato là người kể.
Mặc dù vậy, Keisuke không có nhiều thời gian để cà kê buôn chuyện. Cậu còn có nhiệm vụ ở nhà Asanuma, đó là đi mua đồ.
Sáng nào Michiko cũng đưa cho Keisuke danh sách những thứ cần mua ngày hôm đó. Có lúc là đồ tươi sống hoặc rau củ, cũng có khi là gia vị hoặc chất tẩy rửa được giảm giá đặc biệt. Nhìn tờ danh sách liệt kê một loạt toàn những thứ đồ nặng là tâm trạng Keisuke lại chìm nghỉm.
Dạo Keisuke bắt đầu thân hơn với Hisato, đã xảy ra một chuyện như thế này.
Danh sách Michiko đưa cho Keisuke hôm đó gồm mười cân gạo, một chai coca cỡ lớn, ngoài ra còn có nguyên liệu đầy đủ để làm món cà ri như khoai tây, cà rốt, hành tây. Đặc biệt với gạo, Michiko đưa kèm một tờ rơi trong đó có khoanh tròn mặt hàng cụ thể đang được bán hạ giá.
Sau khi đến siêu thị và cho toàn bộ đống đồ vào giỏ, Keisuke mới nhận thấy việc mang tất cả về một lúc là quá sức với cậu.
Chia thành hai chuyến cũng không phải việc gì quá khó nhưng đã có lần Michiko nổi đóa với cậu chỉ vì không mua cho xong một lần. Liệu có thể xoay xở bằng cách nào không nhỉ? Nếu bớt nguyên liệu nào đó thì không thể làm thành món cà ri được, thành thử Keisuke bất đắc dĩ phải đổi sang mua gạo loại đóng bao năm cân. Đằng nào cũng không thể ăn hết ngần ấy trong một bữa, khi nào hết thì lại đi mua tiếp là được.
Dù vậy, quai xách của mấy chiếc túi ni lông mà Keisuke đang xách khệ nệ cả hai bên tay vẫn bị kéo căng như sợi chỉ, thít vào các khớp ngón tay cậu.
Chật vật lắm Keisuke mới mang được về nhà. Cậu xin lỗi Michiko vì không thể mua được gạo như cô ta dặn.
“Nếu cô cần, cháu sẽ đi mua nốt năm cân còn lại.”
Michiko, cho đến lúc đó hẵng còn tỏ ra vui vẻ, chắc vì hiếm hoi lắm mới chơi thắng ở quán pachinko, đột nhiên trợn trừng mắt. Cô ta ném một củ khoai tây đang chuẩn bị rơi ra khỏi túi về phía Keisuke. Vì đứng ở khoảng cách quá gần nên Keisuke không kịp né. Củ khoai tây đập vào trán cậu đánh cốp một cái trước khi rơi xuống sàn nhà.
“Ái, đau quá.”
“Mày đã tốt nghiệp tiểu học chưa cái thằng này!”
“Rồi ạ,” cho dù có là chuyện rõ như ban ngày nhưng nếu Keisuke không trả lời thì thể nào cũng sẽ bị ăn mắng.
“Giữa một bao gạo mười cân giá ba nghìn bốn trăm tám mươi yên với hai bao gạo năm cân giá mỗi bao là một nghìn bảy trăm tám mươi yên thì mua đằng nào rẻ hơn và rẻ hơn bao nhiêu hả?”
Lúc ở siêu thị, Keisuke đã làm phép tính.
“Mua bao mười cân rẻ hơn tám mươi yên ạ.”
“Thấy chưa? Nếu vậy sao mày không mua bao mười cân? Tiền không tự nhiên ở dưới đất chui lên đâu nhé.”
“Vâng”
“Biết rồi thì đi đổi mau lên.”
Keisuke không thể làm trái lời. Cậu ôm bao gạo năm cân, nhét hóa đơn vào túi áo đồng phục rồi đi tới siêu thị cách nhà chừng một cây số.
Không riêng gì gạo. Nếu Keisuke về muộn hay một món đồ giá rẻ đặc biệt bị bán hết, Michiko sẽ vo rác hoặc tệ hơn là cầm lon gì đấy vẫn còn đồ bên trong ném thẳng vào cậu.
Ở trường cấp hai Keisuke theo học, thầy hiệu trưởng đề ra chủ trương tuyên dương năm mươi học sinh có thành tích đứng đầu mỗi khối dựa trên tổng điểm các bài kiểm tra. Chủ trương này từng vấp phải tranh cãi ở Ủy ban giáo dục, nhưng thầy hiệu trưởng vẫn không chịu thay đổi.
Kết quả bài kiểm tra giữa kỳ đầu tiên của cấp hai, Keisuke đứng thứ năm trên tổng số hai trăm hai mươi tám học sinh khối lớp Bảy. Hisato xếp thứ mười bảy. Không có tên Tatsuya nhưng xét từ thành tích học tập hồi cấp một của nó, Keisuke đoán nó mấp mé ở bên ngoài tốp năm mươi.
Điểm số của Hisato không đồng đều tùy thuộc vào từng môn học cũng như đề bài kiểm tra. Đặc biệt với các bài kiểm tra ngắn thuộc môn ngữ văn và môn toán, Hisato hầu như đều đạt điểm tuyệt đối. Keisuke không hề thấy Hisato ôn thi bao giờ. Có lần, khi Keisuke, vốn hơi đuối môn ngữ văn hỏi: “Bạn chỉ cho mình bí quyết đi,” Hisato liền đáp: “Thì sao mà làm sai được cơ chứ?” nhưng thái độ cậu ta hình như không phải là tự cao. Cậu ta bảo ngữ văn cũng giống như toán, chỉ đơn thuần là giải theo phương trình chứ không cần học thuộc.
Keisuke thực lòng thán phục, cậu nghĩ người như Hisato chắc phải giỏi ngang thiên tài. Hơn nữa, cậu ta còn không phải là người có tính lầm lì.
Dù chơi bất kỳ môn thể thao nào, Hisato cũng không bao giờ phạm sai lầm. Mỗi khi cậu ta chơi bóng rổ hoặc bóng chuyền trong giờ thể dục là đám con gái ở sàn đấu bên cạnh lại reo hò cổ vũ. Theo lời họ thì Hisato thuộc tốp năm “hot-boy” của khối. Có điều, cậu ta không tỏ ra dễ dãi kiểu mình là idol, thi thoảng ánh mắt hay khóe miệng còn toát ra vẻ lạnh lùng. Vì tính cách hơi lập dị nên ban đầu Hisato có phần lạc lõng trong lớp. Nhưng dần dà, đám con gái bắt đầu bâu quanh cậu ta như một lẽ tự nhiên.
“Morota, cậu đang đọc cái gì thế?”
Bọn con gái, cho dù làm gì vào lúc nào cũng thường túm tụm thành nhóm hai đến ba đứa, có lúc đông thì năm đứa. Tuy bị lũ con gái xúm quanh bàn, làm phiền trong lúc đang đọc sách bằng những câu hỏi giời ơi đất hỡi như vậy, nhưng Hisato vẫn không hề tỏ thái độ khó chịu ra mặt. Nói vậy không có nghĩa là cậu ấy tỏ ra hòa nhã để gây cảm tình.
Có lần, vào giờ nghỉ giải lao, ba đứa con gái rủ nhau đứng trước bàn của Hisato. Quả nhiên, chúng nhòm vào cuốn sách cậu đang đọc và nói mấy câu vô duyên.
Đúng lúc Keisuke đảo mắt liếc sang xem tình hình thì một trong số đó bước lại gần cậu.
“Okuyama cũng hay đọc sách nhỉ.”
Keisuke biết tên cô bé đó. Là Kizaki Mika.
Mika có khuôn mặt nói là dễ thương thì đúng hơn là xinh đẹp, với đôi mắt tinh nghịch, đầy sức hút. Lúc nào cô bé cũng cười giòn tan một cách vui vẻ. Thành tích học tập khoảng trên trung bình. Được khá nhiều bạn bè yêu mến, bất kể là bạn nam hay bạn nữ. Ngay cả Keisuke cũng có cảm tình với Mika.
Mika cầm lấy cuốn sách Keisuke đang đọc bằng những ngón tay thon trắng.
“Xem nào, Đạo tâm của cha xứ Brown .”
Trống ngực Keisuke đập thình thịch. Cậu lo lắng không biết mình có đang bị đỏ mặt không.
“E hèm, chữ Hán đó đọc là doushin .”
Thôi xong, hình như Keisuke đã nói lời thừa thãi mất rồi.
“ Doushin hả. Chà, hóa ra là truyện nước ngoài. Truyện kể về cha xứ à?”
Keisuke ngẩng lên, thấy Mika đang nhìn thẳng vào mình bằng đôi mắt đặc trưng. Mika không có vẻ gì là xem thường hay muốn nhấn chìm tâm trạng của Keisuke. Kể từ khi lên cấp hai, đây là lần đầu tiên có một bạn gái bắt chuyện với cậu theo cách này.
Keisuke lại cúi xuống vì cậu tin chắc mặt mình đang đỏ như quả cà chua chín.
“Cha xứ Brown là người đi phá giải những bí ẩn. Đây là thể loại truyện trinh thám.”
“Tức là giống Thám tử Conan đấy hả?”
“Kiểu kiểu vậy.”
“Này, Okuyama. Sao cậu lại nhìn vào cái bàn để nói chuyện thế?”
Chắc chắn các bạn của Mika đang nhìn về phía này mà cười. Keisuke dường như nghe thấy họ đang nói gì đó kiểu như: “Mika cũng hiếu kỳ quá nhỉ”.
Mika tỏ ra chẳng hề bận tâm đến chuyện đó, cô bé nói rõ to rằng bố mình cũng rất thích truyện trinh thám.
“Hình như trên giá sách của bố tớ có đấy. Lần tới tớ sẽ mang cho cậu mượn nhé. Truyện của Nhật thôi, nhưng cũng được chuyển thể thành phim rồi.”
Mika chỉ nói có thế, đoạn bảo “Thế nhé” rồi quay lại chỗ đám bạn đang đứng xúm quanh Hisato.
Một lát sau, Keisuke nghe thấy tiếng Hisato nói “Nếu là cuốn Gia tộc Inugami thì Okuyama cũng đọc rồi”.
Bản thân Keisuke cũng không biết mình thích Mika ở điểm nào.
Từ lần gặp gỡ đầu tiên, cậu đã nghĩ Mika là người tốt nhưng chỉ sau một lần nói chuyện, cậu đã bị cô bé chiếm trọn trái tim.
Lúc thức nghĩ đến đã đành, thi thoảng ngay cả trong giấc mơ Keisuke cũng mơ thấy nụ cười của Mika. Chỉ riêng việc được học chung lớp với cô bé đã đủ khiến cậu vui sướng và căng thẳng đến nghẹt thở.
Từ dạo những bông cẩm tú cầu bắt đầu khoe sắc thắm, Keisuke, Hisato, cộng thêm Mika là ba người, bắt đầu có nhiều dịp được đi học về cùng nhau.
Lúc tan trường, thấy Mika vừa tung tăng lại gần, vừa đề nghị “Về cùng đi”, Keisuke tưởng như chân không còn chạm đất.
Hầu như ngày nào ba đứa cũng về theo một cung đường cố định và chắc chắn sẽ đi qua cây cầu vượt cũ kỹ dành cho người đi bộ.
Người ta mới làm vạch kẻ cho người đi bộ sang đường ngay gần đó, có cả đèn giao thông, vì lẽ đó mà giờ đây hầu như không còn ai dùng đến cây cầu bộ hành cũ này nữa. Chỉ có thể nghĩ rằng họ không có kinh phí để dỡ bỏ nên mới bỏ mặc như thế mà thôi.
Ba đứa thường đứng trên cây cầu này, lơ đãng ngắm nhìn dòng xe cộ chạy trên đường, nói chuyện phim ảnh, sách truyện cho đến sát giờ Keisuke phải đi chợ.
“Lớn lên tớ sẽ...” là câu cửa miệng của Mika. Ngày ba bữa khoai tây chiên giòn, nuôi hết số mèo có thể, mỗi năm đi du lịch nước ngoài một lần, tự tay làm bánh ngọt vào các ngày kỷ niệm... Nghe thôi đã đủ thấy vui rồi, thì ra bọn con gái chỉ toàn nghĩ đến những chuyện như vậy.
Nghe cách nói chuyện hay nhìn ánh mắt của Mika, Keisuke thừa hiểu cô bé đem lòng yêu mến Hisato. Cậu lý giải việc Mika làm thân với mình chẳng qua chỉ vì cậu là bạn thân của Hisato và cậu sẽ không ngáng đường họ.
Trong khi đó Hisato lại tỏ thái độ hờ hững với Mika. Ít nhất thì Keisuke cũng không cảm thấy Hisato có tình cảm yêu đương gì. Chẳng may Mika có nói trật lất chuyện gì đấy là Hisato lạnh lùng phản bác: “Cậu nói sai rồi”. Nếu như hai người này cùng đem lòng yêu nhau, có khi Keisuke đã có thể từ bỏ hẳn rồi. Thế nhưng, nhờ mối quan hệ tay ba mập mờ này mà trong lòng Keisuke mới có thể nung nấu tình cảm dành cho Mika.
Mặc dù đã biết yêu một người bao nhiêu là nhận về khổ đau bấy nhiêu, nhưng với Keisuke, cậu còn có một loại tự ti khác nữa.
Bố mẹ vừa mới chết tức tưởi như vậy được vài tháng mà cậu đã dính vào yêu đương, liệu cậu có bị ông trời trừng phạt không nhỉ. Cậu đã nghĩ về chuyện đó một cách nghiêm túc.
Dầu vậy, Keisuke vẫn quyết định chí ít thì cũng phải gội đầu hằng ngày mà không để Michiko biết.