⚝ 14 ⚝
“Chuyện gì bạn cũng dễ dàng bỏ cuộc ngay nhỉ. Lại còn hơi tí là xin lỗi.”
Phải đến khi bị Hisato nhận xét như vậy, Keisuke mới lần đầu tiên nghĩ có lẽ mình đúng là con người như vậy.
Chẳng hạn, khi Keisuke nói về một cuốn sách nào đấy cậu đang muốn đọc, nếu Hisato bảo “Nhà mình có đấy, để mình mang đi cho” thì lúc đấy Keisuke sẽ ôm hy vọng. Nhưng chỉ cần Hisato nói “Mình không tìm thấy, để mình về tìm kỹ lại trong kho sách xem sao” thì y như rằng Keisuke sẽ đáp “Thế thôi không cần đâu. Xin lỗi vì đã nhờ bạn một việc phiền phức như vậy”.
“Nói theo cách của người xưa thì bạn cứ như kiểu một nhà tu ẩn dật ấy.”
Keisuke biết từ đó và cậu cũng hiểu điều Hisato muốn nói.
Không biết từ khi nào, cậu đã có tật nghĩ rằng mình không được phép vui đến mức phá lên cười, cũng không được phép kỳ vọng vào những điều tốt đẹp.
Cậu chỉ có thể nghĩ đến một lý do duy nhất cho việc này.
Đó chính là cảm giác tội lỗi đối với bố mẹ khi mà chỉ mình cậu còn sống sót.
Nếu nói ra điều này với Hisato, hẳn cậu ấy sẽ cười mà bảo: “Mình không hiểu”.
Dù vậy, chỉ riêng tình cảm dành cho Mika là ngay cả bản thân Keisuke cũng chẳng thể ngăn lại.
Khoảng giữa tháng Sáu, trong lúc Keisuke đang đọc sách trong phòng trước bữa tối thì Tatsuya bắt chuyện với cậu.
“Này, Keichan. Dạo này mày có vẻ thân với Kizaki Mika học cùng lớp nhỉ.”
“Thân gì đâu.”
Keisuke ngạc nhiên không biết Tatsuya đã trông thấy khi nào, song cậu vờ như không quan tâm. Tatsuya quàng tay qua cổ Keisuke.
“Đừng có xạo. Hôm nào hai đứa cũng về cùng nhau còn gì.”
Tatsuya siết mạnh cánh tay. Keisuke giận sôi máu.
“Còn có cả Morota là ba người mà. Tao khó thở lắm, mày bỏ tay ra đi.”
Mặc dù cảm thấy có lỗi khi nói ra tên của Hisato, nhưng Keisuke vẫn phải nhấn mạnh rằng cậu không đi riêng với Mika.
“Tao biết. Thằng đó sớm muộn cũng chẳng còn vị gì đâu nên không cần quan tâm. Tóm lại, mày giới thiệu Mika cho tao đi. Xin mày đấy.”
“Giới thiệu thì biết nói gì mới được.”
“Mày vẫn thế nhỉ,” Tatsuya chẹp miệng.
“Đây là Asanuma Tatsuya, họ hàng nhà tớ. Giờ tớ đang sống nhờ ở nhà cậu ấy. Tatsuya rất giỏi thể thao, thích ăn thịt nướng và cà ri. Trông cậu ấy bảnh trai thế này vậy mà lại có một bà mẹ mắc ói. Mày cứ nói bừa thế là được. Nếu làm cho Mika cười với tao thì tuyệt vời.”
“Mày tự đi mà nói cũng được chứ sao.”
“Rồi tao sẽ tự nói, nhưng trước mắt mày phải giới thiệu tao đã.”
Keisuke không có cách nào từ chối lời đề nghị của Tatsuya. Nếu làm nó phật ý, cậu sẽ bị Michiko sai bảo nhiều việc vặt hơn nữa.
Hôm sau, vào giờ nghỉ giải lao sau tiết một, Keisuke lấy hết can đảm để mở lời với Mika.
“Kizaki, tớ nhờ cậu một chút được không?”
“Chuyện gì thế?”
Mika ngoảnh lại, nét mặt không mảy may nghi ngờ.
“Tớ muốn giới thiệu cậu với một người.”
“Ồ, sao cơ, sao cơ. Ai thế?”
Chắc Mika nghĩ đó phải là người giống giống Hisato thì Keisuke mới phải nhọc công giới thiệu. Mika vừa ngâm nga hát, vừa đi theo Keisuke đến trước cửa lớp 7A1 - lớp của Tatsuya.
Lúc Keisuke mở cửa lớp và nhòm vào bên trong, cậu bắt gặp ánh mắt Tatsuya đang ngồi chầu sẵn. Tatsuya giơ một tay lên “Đây”, đoạn vừa đưa hai tay lên vuốt tóc vừa đi ra cửa lớp.
Nó đứng cạnh cửa ra vào, cười tủm tỉm. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì trông nó rất ổn. Mặc dù nhận thấy nét mặt Mika tối sầm lại, song đến nước này rồi Keisuke không thể làm khác nữa.
“Cậu ấy là Asanuma Tatsuya. Bây giờ tớ đang sống nhờ ở nhà cậu ấy.”
“Xin chào,” Tatsuya chào hỏi bằng giọng hồ hởi. “Tớ là Tatsuya, bận thân của Keisuke. Tôn chỉ của tớ là vui - khỏe - dịu dàng.”
"À, ừ.”
Mika trả lời mập mờ, đoạn nhìn Keisuke. Dường như cô bé đang muốn trách móc Keisuke: cậu nghĩ gì mà lại giới thiệu tôi với người này.
“Vậy nhé.”
Keisuke bỏ đi như một kẻ trốn chạy. Để lại sau lưng tiếng cười như bao trùm cả không gian của Tatsuya.
Keisuke ngồi vào bàn, cúi đầu ủ rũ. Chỉ lát sau, Mika cũng quay về chỗ ngồi. Nhưng có chết cậu cũng không dám nhìn về phía Mika.
Trong suốt giờ toán tiết thứ hai, Keisuke khổ sở vì phải ngồi yên một chỗ. Tựa như đang ngồi trên chiếc ghế đóng băng lạnh ngắt vậy.
Cậu nhớ lại chuyện Tatsuya đã từng kể lể đầy tự hào.
Bọn tao đã dụ một đứa con gái vào căn nhà hoang trong khu tập thể rồi cả hội cùng lột đồ của nó.
Keisuke thấy bụng óc ách khó chịu. Cậu buồn nôn.
“Mình xin lỗi, hôm nay mình có việc nên về trước đây.”
Vì tuần này không phải trực nhật nên vừa học xong tiết sáu là Keisuke đã lao ngay ra khỏi lớp, chẳng buồn đợi Hisato trả lời.
Cậu cuống cuồng xỏ chân vào giày rồi chạy thục mạng. Có mấy lần cậu suýt thì vấp ngã, mãi đến khi ra khỏi cổng trường cậu mới chịu bước chậm lại.
Cậu thở hổn hển.
Cậu chống hai tay lên đầu gối, điều hòa lại nhịp thở. Bữa trưa khó tiêu ở trường chực trào ngược khỏi dạ dày. Cảm thấy dễ thở hơn một chút, Keisuke bèn ngoái nhìn sân trường. Học sinh đang nối đuôi nhau ùa xuống từ bậc cầu thang. Đứng ở đây, Keisuke không thể biết Hisato, Mika hay Tatsuya có lẫn trong số ấy hay không.
Keisuke rảo bước, cậu chọn con đường ít người qua lại, khác với con đường mọi khi.
Cho dù đã cố không nghĩ đến nhưng cuối cùng hình ảnh Tatsuya vẫn cứ hiện lên trong tâm trí cậu.
Dễ chừng bọn Tatsuya không chỉ trêu ghẹo mỗi một đứa con gái. Chẳng lẽ mấy cô bé đó không nói ra sao? Họ không tâm sự với người lớn sao? Tatsuya từng nói “bọn nó sẽ không mách bố mẹ đâu”. Hoặc có thể họ đã nói nhưng người lớn lại giữ bí mật vì nghĩ đến miệng lưỡi thế gian.
Nói vậy thì...
Keisuke nhớ lại vụ một cô bé tiểu học bị ngã chết ở khu tập thể hồi cậu học lớp Năm.
Cậu nghe đồn cô bé đó vốn ngổ ngáo nên đã tự mình trèo lên thành cầu thang chơi để rồi bị ngã. Nhưng đó chắc chắn chỉ đơn thuần là lời suy đoán, chẳng có ai chứng kiến cả.
Có thật đó chỉ là tai nạn không nhỉ?
Lúc nhận ra, Keisuke thấy mình đang ngồi sụp xuống bên cạnh cột điện, thở dốc. Rõ ràng cậu đang mở mắt, vậy mà mọi thứ lại tối sầm như ban đêm. Đã lâu rồi chứng tăng thông khí của Keisuke mới lại tái phát. Cậu tự nhủ: Thở chậm thôi, chậm thôi nào.
“Bạn có sao không?”
Nghe giọng nói quen thuộc, Keisuke ngẩng đầu lên thì thấy cô bạn cùng lớp Sugihara Mio đang đứng nhìn mình. Trông mặt Mio như giận dữ nhưng xem ra cô bé đang lo lắng cho cậu. Keisuke nghe nói gia cảnh nhà Mio cũng phức tạp. Nhà chỉ có hai mẹ con, bà mẹ mắc chứng nghiện rượu khá nặng, đã mấy lần phải nhập viện. Nếu không nhầm thì em trai Mio mất vì tai nạn. Mio trông già dặn, và cũng giống như Keisuke, là thành phần bị cô lập trong lớp.
“Mình không sao. Mình chỉ hơi chóng mặt thôi.”
Thấy Keisuke đứng lên, Sugihara liền nói “Vậy chào nhé” rồi bỏ đi.
Keisuke bắt đầu quay ngược trở lại con đường cậu vừa đi.
Cậu cần cảnh báo Mika phải cẩn thận với Tatsuya.
Keisuke đứng chờ ngay ngoài cổng trường.
Từng tốp học sinh nườm nượp đi ra. Đây là giờ cao điểm khi các học sinh không tham gia câu lạc bộ được tan trường, bởi vậy nếu Keisuke không hết sức tập trung thì e là sẽ để lỡ mất. Cậu trông thấy Hisato đang đi ra. Vì không muốn giáp mặt cậu ta nên Keisuke bèn đi vào cửa hàng văn phòng phẩm gần cổng trường, nấp sau kệ đồ, chờ Hisato đi khỏi.
Một lúc sau, mặc dù đám đông mặc đồng phục đã vãn đi, chỉ còn thưa thớt vài học sinh đi ngang qua, nhưng Keisuke vẫn không thấy bóng dáng Mika đâu cả.
Trong sân trường, đám học sinh tham gia câu lạc bộ Thể dục thể thao đang hò hét.
Keisuke nhác thấy ba bạn nữ học cùng lớp đang lê từng bước chân nặng nhọc, nom có vẻ uể oải. Không còn ai đi phía sau họ nữa. Lưỡng lự mãi, cuối cùng Keisuke cũng cất tiếng hỏi thử.
“Xin lỗi...”
Đám con gái nhìn Keisuke như thể vừa bị một con chó hoang sủa nhặng.
“Sao?”
“Các bạn có thấy Kizaki đâu không?” Keisuke cố hỏi bằng cái giọng sao cũng được. Ba đứa này, mặc dù không đến nỗi là bất trị, nhưng nếu phân loại một cách đại khái thì chúng cũng được dán nhãn thành phần bất hảo. Chúng rất hay bỏ học, thường xuyên bị thầy cô nhắc nhở về đầu tóc hoặc đồ dùng mang đến trường.
“Ô, Okuyama. Té ra là bạn đang đợi Mika à!”
Một trong ba đứa cố tình tỏ ra kinh ngạc. Hai đứa còn lại hùa theo “oa oa”, “ôi ôi”.
“Đùa, quan hệ giữa hai đứa là như thế á. Thế mà tao chẳng biết gì hết.”
“Tao thì biết đấy.”
“Không thể nào, thật ý hả!”
Keisuke bỗng thấy chán nản, xem ra cậu lại vừa gieo rắc thêm một phiền toái không đáng có nữa rồi.
“Vừa nãy có thằng học bên lớp 7A1 sang gọi nên Mika đã về cùng nó rồi,” một đứa nói cho Keisuke biết.
“Đúng rồi. Thằng Asanuma nhỉ. Cái thằng tinh vi tinh tướng ấy.”
"Hả?”
Hình như mặt Keisuke đang hiện lên chữ: “Thôi xong. Muộn mất rồi.”
“Này, bạn ấy đang thất vọng kìa.”
“Ôi, thế chuyện đấy là thật hả bọn mày.
“Tao sốc quá.”
“Sốc là ý gì?”
“Không, tao chỉ nói đại vậy thôi. Tung hứng cho hợp với hoàn cảnh ấy mà.”
"Nice.”
Nhìn ba đứa con gái đang cười hô hố, Keisuke hỏi thêm một câu nữa.
“Họ về từ lúc nào?”
“Xem nào...” một đứa đảo mắt. “Hình như là ngay sau khi trực nhật xong. Trước bọn này khoảng mười phút thì phải, chúng mày nhỉ?”
Nghe bạn hỏi, hai đứa còn lại cũng gật gù: “Phải rồi. Tầm đấy.”
“Cảm ơn các bạn,” Keisuke nói lời cảm ơn rồi bước đi không chút chần chừ.
“Tạm biệt nhé, Okuyama.”
“Cố gắng lên!”
“Đừng để thua Asanuma đấy nhé!”
Keisuke quay trở lại sân trường, bỏ lại sau lưng những lời cổ vũ cợt nhả của đám con gái.
Cậu đã đứng suốt ở cổng chính. Cậu tin chắc mình không để mất dấu họ. Nếu vậy thì có nghĩa là họ đã đi ra từ cổng khác.
Keisuke chạy ra cổng sau.
“Sao thế Okuyama. Em để quên gì à?” thầy chủ nhiệm Harashima đang huấn luyện cho câu lạc bộ tennis, cất tiếng hỏi.
“À, vâng ạ. Em xin lỗi.”
Keisuke trả lời lấy lệ rồi vội vàng đi tiếp. Nhưng cậu không thấy bóng dáng hai người đó đâu cả.
Cậu ra ngoài đường bằng cổng sau, mỗi lần nhác thấy ai trông có vẻ giống học sinh cấp hai là cậu lại chạy đến gần. Nhưng lần nào cũng là nhận nhầm. Keisuke cứ chạy tìm khắp nơi cho đến khi bóng chiều đã xế, không còn nhìn rõ mặt ai với ai nữa. Cậu không tìm thấy cả Tatsuya lẫn Mika.
Mặc dù đã quá muộn so với thời gian quy định, nhưng Keisuke vẫn hoàn thành nhiệm vụ mua đồ rồi mới về nhà.
Thấy Michiko đang đứng làm gì đó trong bếp, Keisuke cất tiếng xin lỗi vì đã về muộn.
Vừa ngoảnh đầu lại Michiko đã hất ngay cốc gì đó đang cầm trên tay vào người cậu. Sau một tiếng xoẹt, từ đầu đến bụng Keisuke ướt sũng bởi thứ chất lỏng có mùi whisky. Michiko vừa hất chỗ rượu pha nước đang uống dở vào người cậu. Lý do cô ta tức giận đương nhiên là vì Keisuke về nhà muộn hơn quy định.
Michiko đùng đùng tuyên bố cắt bữa tối của Keisuke, song chuyện đó với cậu chẳng là gì.
Đã gần bảy giờ rồi mà vẫn chưa thấy Tatsuya về nhà.
Rốt cuộc Michiko vừa uống bia cùng đống đồ ăn mà Keisuke mua về, vừa dán mắt vào màn hình tivi như mọi ngày. Keisuke lén lút chuồn khỏi nhà nhân lúc cô ta không để ý. Cậu đem theo tờ giấy in địa chỉ liên lạc của lớp cùng một chiếc ví nhỏ đựng tiền xu.
Sau khi nhét vài đồng mười yên vào chiếc điện thoại công cộng ở trước công viên, Keisuke vừa nhìn số điện thoại trên tờ giấy vừa bấm nút. Cậu lắng nghe tiếng tút tút trong tâm trạng như đang thầm cầu nguyện.
“Vâng, nhà Kizaki xin nghe.”
Trong khoảnh khắc, Keisuke cứ ngỡ đó là Mika. Giọng nghe rất giống, nhưng có vẻ trẻ con hơn.
“Xin hỏi, Mika có nhà không? Mình là Okuyama, học cùng lớp Mika.”
“À, chị Mika ấy hả,” Quả nhiên đúng là em gái của Mika. “Chị ấy vẫn chưa về đâu.”
Keisuke rợn tóc gáy.
“Anh biết rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền em.”
Lúc em gái Mika hỏi có cần gửi lời gì không, Keisuke đưa ra một lời nhờ kỳ quặc “Nhờ em bảo với chị ấy là đừng gọi lại cho anh”, đoạn cúp máy.
Keisuke không nghĩ ra được mình phải làm gì tiếp theo.
Cậu âm thầm trở về phòng để Michiko không phát hiện ra, sau đó mở sách ra đọc.
Nhưng cho dù cậu có đưa mắt lướt trên những con chữ thì cũng chẳng thể dung nạp ý nghĩa của chúng vào đầu. Lòng như lửa đốt, Keisuke chốc chốc lại nhìn lên đồng hồ. Cậu cảm giác thời gian sao mà trôi lững lờ đến thế.
Tám giờ tối, Tatsuya vẫn chưa về. Làm thế nào đây, hay thử gọi điện lại một lần nữa? Nhưng gọi nhiều thể nào cũng bị nghi ngờ.
Gần mười giờ, cuối cùng Tatsuya cũng về nhà. Vừa về nó đã bảo “Con ăn tối rồi” khiến cơn giận của Michiko lại trỗi dậy.
“Thật hết biết, đứa nào đứa nấy đều không biết đếm xỉa đến công sức của người khác gì cả.”
Michiko đá thúng đụng nia, sai Keisuke đi dọn dẹp ngay lập tức. Keisuke vừa dọn đống đồ ăn thừa mà Michiko vứt vương vãi, vừa lén nhìn trộm Tatsuya đang uống coca. Nét mặt nó chẳng có gì khác mọi ngày, Keisuke không đọc được gì từ khuôn mặt nhìn ngang ấy cả.
Cho dù có muốn hỏi Mika thì lúc này cũng đã quá muộn để gọi điện. Nói vậy nhưng Keisuke cũng không dám tự mình hỏi Tatsuya xem “Mày đã làm gì với Mika”. Cậu quyết định đi ngủ luôn để sáng sớm mai đến trường hỏi. Keisuke trằn trọc mãi không ngủ được, đến gần nửa đêm, Tatsuya đi vào phòng. Người nó đầy mùi thuốc lá.
“Sau khi tan học mày đã đi đâu?”
Không kiềm chế được, Keisuke bèn hỏi. Trong phút chốc, Tatsuya thoáng tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi ngay lập tức nó phì cười.
“Mày tò mò à?”
“Mày đã làm gì Kizaki rồi?”
Tatsuya vừa quan sát nét mặt của Keisuke, vừa châm thuốc.
“Mày thực sự muốn nghe à? Mika ấy à, có bộ ngực khủng ra phết. Keichan, mày có biết chuyện đó không?”
Keisuke sốc như thể vừa có một bàn tay lạnh ngắt bất ngờ thọc vào bụng mình. Thấy Keisuke sửng sốt, toan ngồi dậy khỏi giường, Tatsuya liền giội thêm một gáo nước lạnh.
“Nó mặc đồ lót in hoa, không biết có phải là vi phạm nội quy nhà trường không nhỉ.”
“Tacchan... Không thể nào, mày nói dối đúng không?”
“Tao đã can bọn họ lại đấy. Mấy anh ơi, đừng làm chuyện kinh khủng đó nữa mà. ”
“ Anh nào? Mika đang ở đâu?”
“Ái chà chà, làm gì mà nóng thế. Hóa ra đúng là mày thích nó!”
Cuối cùng Tatsuya cười phá lên như thể không nhịn nổi.