← Quay lại trang sách

⚝ 15 ⚝

Sáng hôm sau, Keisuke ra khỏi nhà sớm hơn mọi ngày, nhưng cậu không đến trường.

Cậu nhét đồng mười yên vào bốt điện thoại công cộng ở gần công viên, sau đó bấm số.

“Vâng, trường trung học XX xin nghe.”

Giọng cô Mizutani dạy môn ngữ văn. Trong đầu Keisuke hiện lên khuôn mặt hơi ngăm đen và có vẻ đáng sợ của cô.

“Dạ, thưa cô, em là Okuyama học lớp 7A2. Cô cho em gặp thầy Harashima với ạ.”

Sau một thoáng im lặng, Keisuke những tưởng mình sẽ bị thuyết giáo một bài, nhưng rồi cô Mizutani lại đáp: “Em đợi một chút”. Keisuke giữ máy một lúc, sau đó cậu nghe thấy giọng thầy Harashima.

“Vâng, tôi nghe đây.”

“Em là Okuyama ạ. Em xin lỗi, hôm nay em bị cảm sốt nên xin phép thầy cho em nghỉ ạ.”

Vì bị đau miệng nên Keisuke nói giọng hơi lí nhí.

“Em cũng biết quy định của nhà trường mà đúng không. Muốn nghỉ học thì phải nhờ người giám hộ xin mới được.”

Câu trả lời đúng như dự đoán của Keisuke.

“Dạ, em có nhờ người nhà gọi điện giúp nhưng cô ấy bảo phiền phức nên không thích ạ.”

Dĩ nhiên, Keisuke không nhờ Michiko việc đó. Nhưng kể cả cậu có nhờ thật thì kiểu gì cô ta cũng sẽ nói như vậy.

“Em nói gì vậy. Nếu người nhà em đang ở đó thì chuyển máy giúp thầy.”

“Chuyện đó thì, vừa nãy cô ấy bảo phải đi xếp hàng ở quán pachinko nên đã ra ngoài rồi ạ.”

“Mới sáng ngày ra thế này sao.”

“Vâng, cô ấy bảo hôm nay quán đó khai trương lại sau thời gian đóng cửa tân trang ạ. ”

Keisuke bê nguyên câu chuyện Michiko từng nói trước đây.

Cậu nghe thấy tiếng thầy Harashima chép miệng ở đầu dây bên kia. Thầy Harashima cũng từng đến thăm nhà và gặp Michiko một lần. Chắc hẳn thầy đang nhớ lại con người cô ta.

“Thầy hiểu rồi. Em hãy nhờ người nhà viết vào sổ liên lạc rồi ngày mai... À mai được nghỉ nhỉ. Thứ Hai mang đến lớp nhé. Được chứ?”

“Em biết rồi ạ.”

Keisuke buông một tiếng thở dài thườn thượt, đoạn trả ống nghe về chỗ cũ. Chuyện ngày thứ Hai thì sao cũng được.

Thậm chí Keisuke đã nghĩ cho dù có thuyết phục được thầy chủ nhiệm hay không cũng chẳng thành vấn đề. Chẳng qua trường có quy định nên cậu mới gọi điện xin phép mà thôi.

Keisuke soi mình trên tấm chắn gió làm bằng nhựa trong bốt điện thoại.

Chỗ xương má trái tím bầm, mắt trái thì sưng đỏ. Bên trái môi bị rách, đến giờ vẫn còn hơi rớm máu. Hễ chạm vào đầu lưỡi là Keisuke lại đau đến nỗi nhảy dựng lên. Mũi hết chảy máu nhưng vẫn còn sưng tấy. Mé bụng cũng đau. Cả bắp đùi lẫn cánh tay, chỗ nào cũng toàn vết thâm tím. Tất cả đều là vết tích do Tatsuya gây ra đêm qua.

Khi biết Tatsuya đã làm nhục Mika, những cảm xúc Keisuke cố kìm nén bỗng nhiên vỡ òa.

Cậu gào lên như chưa bao giờ được gào như thế và lao đến túm lấy Tatsuya. Song, cậu chẳng đánh nổi nó một cú nào.

Ngược lại, cậu bị Tatsuya ngáng chân, ngã lăn xuống sàn nhà. Sau đó, cậu chỉ còn biết nằm yên cho nó đá túi bụi.

Đây là lần đầu tiên Tatsuya động tay động chân với Keisuke. Mặc dù hận mình không thể đánh lại nó, nhưng điều khiến Keisuke cảm thấy thất bại nặng nề là Tatsuya hoàn toàn không có chút nghiêm túc nào.

Trong căn phòng chỉ nghe tiếng cười khúc khích của Tatsuya, tiếng rên rỉ của bản thân, tiếng gót chân nó nện vào da thịt từng nhát chậm rãi, Keisuke phải chịu không biết bao nhiêu vết bầm tím.

“Này, Keichan.”

Tatsuya nói, giọng nó đúng là có phần hụt hơi. Vẫn là cái giọng điệu chẳng hề thay đổi so với hồi nó sán đến rủ Keisuke “Cùng chơi điện tử đi” khi đến ở nhờ nhà cậu cách đây nửa năm.

“Để tao nói cho mà biết nhé, tốt hơn hết là đừng có làm trái ý tao. Mày chỉ thắng được tao mấy bài kiểm tra thôi. Khôn hồn thì hài lòng với chuyện đó đi. Tao mà điên lên thật cũng hơi đáng sợ đấy. Lúc đấy tao cũng không thể ngăn mình lại đâu. Chính vì thế mà tao chưa động tay động chân bao giờ. Thật đấy.”

Keisuke không ngóc đầu dậy nổi, cậu nằm im trên sàn nghe Tatsuya nói. Chính cậu cũng lấy làm lạ khi không cảm thấy sợ hãi hay tức giận gì hết.

“Lỗi tại mày đấy. Ai bảo mày đánh tao trước.”

Keisuke nghe tiếng Tatsuya bật lửa châm thuốc, sau đó là mùi thuốc lá phảng phất khắp căn phòng.

“Mày không trả lời thì tao biết đằng nào.”

Keisuke nghẹt thở không nói nổi, cậu gật đầu cho Tatsuya thấy.

“Biết rồi thì tốt,” đoạn Tatsuya chìa tay ra trước mặt Keisuke. “Nào, đưa tay đây. Đau lắm đúng không?”

Bất đắc dĩ, Keisuke tóm lấy tay Tatsuya.

“Nói gì thì nói, bọn mình cũng là họ hàng với nhau, phải thân thiết với nhau nhé... Cầm cái này lau máu mũi đi.”

Tatsuya đưa hộp khăn giấy cho Keisuke, sau đó bắt đầu lật giở cuốn tạp chí truyện tranh mới mua.

Đúng lúc Keisuke đang định ra khỏi phòng để giặt chiếc áo sơ mi bị vấy máu mũi thì Tatsuya nói với sau lưng cậu.

“Tao nhớ ra cái đêm nhà mày bị cháy.”

Keisuke đứng khựng lại. Cậu ngoái nhìn Tatsuya.

“Có rất nhiều chuyện đã xảy ra,” Tatsuya nhìn lên trần nhà, nói giọng trêu ngươi. “Tao vẫn còn nhớ rất rõ buổi tối hôm ấy. Chuyện cả bố và mẹ mày đều đi ngủ sớm. Chuyện lúc xảy ra cháy, tao đã cứu sống mày. Còn cả chuyện này, chuyện qua rồi nên giờ tao mới nói, mẹ mày... Này, Keichan, sao thế, sắp sửa đến đoạn hay rồi cơ mà.”

Keisuke lao ra khỏi phòng, đi về phía bồn rửa mặt.

Cậu mở vòi cho nước chảy xối xả rồi vốc lên mặt ướt sũng. Cái dạ dày trống rỗng của cậu không ngừng cuộn lên thứ dịch vị đắng ngắt.

Khi con người bị đối xử quá bất công, đến một ngưỡng nào đấy, cảm giác hận thù cũng dần trở nên mờ nhạt. Hisato đã chỉ cho Keisuke biết rằng trong thế giới của ngành tâm lý học tội phạm, tồn tại một giả thuyết như thế. Lúc nghe Hisato nói vậy, Keisuke không tài nào lĩnh hội được, nhưng giờ thì cậu nghĩ mình đã hiểu.

Cậu không thể chống lại Tatsuya. Chừng nào còn sống, cậu tuyệt đối không thể làm trái ý nó...

Keisuke bắt đầu nghĩ như vậy.

Thậm chí cậu còn cho rằng phải chăng số mệnh là có thật, ông trời bắt bố mẹ phải chết để cậu trở thành nô lệ cho Tatsuya. Muốn thoát khỏi nó, cậu chỉ còn nước chết đi mà thôi. Còn sống ngày nào, cậu còn phải khuất phục nó ngày đó.

Keisuke kết luận như vậy, bình tĩnh đến nỗi chính cậu cũng lấy làm lạ.

Sau khi gọi điện cho thầy giáo để viện cớ trốn học xong, Keisuke ra khỏi bốt điện thoại, bắt đầu bước đi, cố tránh ánh mắt của người khác.

Đích đến của cậu là khu tập thể nơi cậu từng sống cho đến đầu mùa xuân.

Nghe đâu người ta sắp sửa bắt tay vào xây dựng lại khu đó. Những cư dân đến kỳ gia hạn hợp đồng lần lượt chuyển đi các khu chung cư khác. Vì thế mà người sống ở đây ngày một ít đi, nghe nói hiện tại có khoảng gần một phần ba số căn hộ bỏ trống.

Keisuke định sẽ lẻn vào một căn nhà trống nào đấy rồi ở đó trong những giờ phút cuối cùng.

Cậu muốn tìm chỗ nào không bị ai làm phiền để có thể thong thả đọc nốt chỗ sách mượn ở thư viện còn đang đọc dở. Nếu sau khi đọc xong, hoặc ngay trong lúc đang đọc, có một kẻ gớm ghiếc nào đấy ngụ trong khu tập thể như cậu từng nghe đồn, đến giết chết cậu thì lại càng đúng ước nguyện của cậu.

Nếu không có thế giới sau khi chết thì coi như mọi thứ đến đấy là hết, còn nếu có thì chắc chắn cậu sẽ được gặp lại bố mẹ. Nếu vậy thì cậu sẽ có vô khối chuyện để nói với họ.

Keisuke đi loanh quanh trong khu tập thể và tìm được một căn nhà hoang trông có vẻ chưa đến nỗi hoang tàn cho lắm. Cửa kính trông ra vườn đã bị vỡ, chỉ cần mở cánh cửa thì chắc là sẽ vào được bên trong.

Bên trong căn nhà không tệ đến mức phải dùng từ “hoang phế”. Tuy có hơi bụi bặm nhưng xem chừng nó bị bỏ không chưa được bao lâu. Trên trần nhà, phần đui kim loại sau khi người ta tháo bóng đèn vẫn còn trơ ra đấy. Không biết chừng có thể dùng thứ đó. Keisuke định sẽ thử sau.

Cậu ngồi lên chiếc ghế gỗ màu trắng rẻ tiền bị bỏ lại trong phòng ăn chật chội và bắt đầu đọc sách.

Cậu quyết định sẽ không nghĩ đến chuyện của Mika nữa. Có nghĩ cũng chỉ thêm đau lòng chứ chẳng thay đổi được gì. Điều Keisuke có thể làm được là đền tội theo cách riêng của cậu.

Keisuke hầu như không nghe thấy âm thanh gì, ngoài tiếng xe cộ thi thoảng đi ngang qua con đường gần đó. Cậu chậm rãi lật giở từng trang sách.

Đến đoạn miêu tả cảnh ăn uống, Keisuke mới sực tỉnh. Cậu không biết bây giờ chính xác là mấy giờ, nhưng mặt trời đã lên rất cao rồi. Cậu thấy đói. Từ tối qua đến giờ cậu chưa bỏ bụng thứ gì.

Trước khi ra khỏi nhà, cậu đã làm vội một nắm cơm. Nhét một quả mơ muối vào nắm cơm đã nguội tanh nguội ngắt, rắc muối lên, quấn một lá rong biển bên ngoài rồi bọc lại.

Keisuke lấy nắm cơm ra khỏi túi, nhai nhồm nhoàm. Miếng mơ muối chạm vào bên trong má khiến cậu ứa nước miếng.

Keisuke nhăn mặt vì chua quá. Cậu nhớ lại khuôn mặt tươi cười của Mika. Cô bé từng nói thích ăn cơm nắm. Hôm đi học ngoại khóa cách đây khoảng hai tuần, Mika đã đem theo một hộp đựng thức ăn và một nắm cơm khá to, bị các bạn trêu là không phân biệt được đâu là cơm nắm đâu là mặt Mika.

Nếu như, đã có chuyện bẩn thỉu gì đó xảy ra với Mika...

Keisuke lắc đầu, cố gạt đi những suy nghĩ không hay đó. Có thể cậu là một thằng hèn, nhưng cứ nghĩ đến chuyện đó là cậu lại muốn hét lên thật to.

Chuẩn bị hành động thôi. Keisuke đang định dùng thử cái đui kim loại khi nãy thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của ai đó.

Cậu hướng ánh mắt về phía cửa sổ trông ra vườn. Vừa xong cậu còn nghĩ có bị một con quỷ máu lạnh giết chết cũng chẳng sao, thế mà đến lúc này tim cậu lại đập thình thịch. Cậu nín thở nghe ngóng tình hình. Lại có tiếng người nói.

“Okuyama, bạn có đó không?”

Keisuke không khỏi ngạc nhiên. Đó là giọng của Hisato. Cậu thắc mắc không hiểu tại sao cậu ta lại ở đây.

“Morota,” Keisuke đứng dậy, đáp.

Người đang bước vào khu vườn hoang tàn là Hisato trong bộ đồng phục học sinh. Cậu ta không đi một mình. Đi ngay sau là Sugihara Mio.

“Sugihara đã nói cho mình biết đấy.”

Thấy Hisato ngoái lại nhìn mình, Sugihara bèn khẽ gật đầu, vẫn giữ nguyên bộ mặt cau có.

“Hôm nay nhà cậu ấy có việc nên đi học muộn. Cậu ấy trông thấy bạn đi vào đây nên đã nói cho mình. Cậu ấy bảo trông mặt bạn tệ lắm.”

Nói mới nhớ, Sugihara cũng sống ở khu này. Thật kỳ quặc khi bạn ấy không mách thầy giáo mà lại đi nói với Hisato.

“Mình muốn nhập hội với bạn nên đã xin về sớm đấy. Mio cũng cất công đi cùng mình.”

Hisato nói nhẹ bẫng. Không biết cậu ta đã đoán được tới đâu rồi.

“Vậy chào nhé,” Sugihara chỉ nói có thế rồi bỏ đi.

Hisato vừa nhìn theo bóng lưng ấy, vừa lẩm bẩm:

“Cậu ấy tuy hơi lập dị nhưng là người tốt nhỉ.”

"Ừ.”

Sau khi Sugihara đi khuất, nét mặt Hisato liền trở nên nghiêm trọng.

“Mặt bạn sao thế?”

“Không có gì.”

“Sao lại không có gì được cơ chứ?”

“Thật sự là không có gì mà.”

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Keisuke không sao ngăn nổi những giọt nước mắt đang rơi lã chã.

Rốt cuộc cậu đã kể cho Hisato nghe toàn bộ chuyện xảy ra tối hôm qua.

Mới nghe được nửa chừng, Hisato đã phẫn nộ: “Chuyện này kinh khủng quá.”

Điều đáng ngạc nhiên là Mika vẫn đến trường bình thường.

“Bạn không nhầm chứ?”

“Ừ, chính mắt mình đã trông thấy mà. Mình thấy bạn ấy chẳng khác gì so với mọi hôm cả. Mika vẫn cười khanh khách với các bạn xong còn nói tỉnh bơ là Ơ kìa, hôm nay Okuyama nghỉ học à’ cơ mà. Nếu bạn ấy gặp phải chuyện tệ hại gì đó, chắc không thể cư xử bình thường như thế được đâu.”

Keisuke như trút được gánh nặng, tới nỗi hai chân bủn rủn. Nếu vì chuyện tối qua mà Mika tự tử, hoặc cho dù cô bé không chết nhưng phải mang vết thương lòng suốt cuộc đời thì có lẽ Keisuke sẽ không thể tha thứ cho bản thân, còn hơn cả cảm giác không thể tha thứ cho Tatsuya.

Nếu đúng là Mika không gặp phải chuyện gì thì tốt quá rồi.

Chắc hẳn vì mọi việc không suôn sẻ như ý mình nên Tatsuya mới bịa ra chuyện đó để trút giận. Vì không thể động tới Mika nên đổi lại nó mới đem Keisuke ra để đày đọa, mua vui.

“Trước mắt, mình sẽ thử bàn với chú mình xem nên làm như thế nào.”

“Chú bạn là cảnh sát à?”

Hisato cười, mặc dù Keisuke đang hỏi một cách đầy nghiêm túc.

“Không phải, chú ấy đọc rất nhiều sách nên kiến thức phong phú lắm.”

Tuy không hy vọng gì cho lắm nhưng Keisuke vẫn cúi đầu nói: “Nhờ bạn nhé.”

“Nhưng mà trông mặt bạn tệ quá... Phải rồi, hay bây giờ chúng mình đến nhà của chú mình đi. Mình nghĩ là ở đó có cao dán đấy. Cũng không xa đây lắm đâu.”

Hisato đã quyết chí làm như vậy. Về phần mình, Keisuke cũng hứng thú với người chú mà Hisato vẫn thường xuyên nhắc đến.

Keisuke định cất bọc cơm đang ăn dở vào cặp sách. Vừa mở khóa kéo, cậu nhác thấy sợi dây phơi quần áo đã lén lút lấy ở ban công đem đi. Cậu vội vàng dúi nó xuống đáy cặp. Chắc là Hisato chưa nhìn thấy đâu.

“Nào, đi thôi,” Hisato đứng lên, đi trước.

“Nhưng, sao bạn lại phải xin về sớm để đến đây thế?”

Hisato ngoái lại.

“Thì mình đã bảo là nghe Sugihara nói mà. Mặc dù nhà bạn ấy có nhiều chuyện và bị đối xử như một đứa lập dị nhưng về bản chất bạn ấy là người tốt. Bạn ấy đã lo cho Keichan. Với lại...”

Đây là lần đầu tiên Hisato gọi Keisuke là “Keichan”.

“Trước đây bạn từng nói với mình là ‘ Kể cả có xác chết trong khu đó thì người ta cũng chẳng tìm ra ngay được. ”

Suýt chút nữa thì Keisuke đã “a” lên một tiếng.

Cậu đã bị Hisato nhìn thấu tâm can.

Cậu tới đây vì nghĩ mình có thể treo cổ tự tử mà không bị ai quấy rầy. Và rằng, đó là cách duy nhất để cậu tạ lỗi với Mika và để có thể thoát khỏi Tatsuya.