⚝ 16 ⚝
Nhà của “chú” Hisato là một căn nhà gỗ hai tầng cũ kỹ, nằm cách ga chừng mười phút đi bộ.
Khu này có nhiều dinh cơ lâu đời, khuất sau những lùm cây, rộng đến nỗi không nhìn thấy nhà chính đâu, thậm chí có những tòa còn được chọn làm di sản văn hóa.
Nhà của chú Hisato cũng không thua kém gì về độ cũ kỹ. Căn nhà được bao quanh bởi hàng rào hoa chuông với cành lá mọc rậm rạp. Cánh cổng gỗ hơi xiêu vẹo, không làm tròn vai trò của một chiếc cổng cho lắm.
Ushijima .
Biển tên đề như vậy. Hình như Keisuke đã nhìn thấy cái tên này ở đâu đó. Cũng mới gần đây thôi. Nhưng cố mấy cậu cũng không nhớ ra nổi.
Vừa bước qua cổng, Keisuke trông thấy một lối đi nho nhỏ rải đầy những viên đá sỏi đẹp đẽ, dẫn thẳng đến cửa kéo cửa khu nhà chính.
“Bạn cứ tự nhiên nhé.”
Thấy Hisato giục mời, Keisuke bèn đi theo sau. Hisato đưa tay đẩy nhưng hình như cửa đang khóa.
“Chắc họ ra ngoài rồi.”
Hisato lấy chìa ra khỏi túi, đoạn mở cửa. Hình như cậu ta được giữ chìa khóa sơ cua.
Bước lên thềm sảnh rộng rãi, Keisuke trông thấy một hành lang lát ván cũ kỹ trải dài vào trong. Đang là giữa tháng Sáu mà không khí trong nhà lại hơi lành lạnh.
“Bên trong kia.”
Phía bên trái hành lang là cầu thang dẫn lên tầng hai, còn phía bên phải có tấm cửa kéo đang đóng, chắc bên trong có phòng ở. Cuối hành lang mờ tối là cánh cửa kính mờ, nơi ánh mặt trời chiếu vào.
Keisuke đi theo sau Hisato. Phía trong cánh cửa là phòng khách kiêm phòng bếp.
Sàn nhà cũ đến độ gọi là sàn lát ván thì nghe hợp hơn là sàn gỗ.
“Tổng thể căn nhà trông cũ đúng không? Nó được xây dựng từ cuối thời Taisho mà. Chỗ này vốn được ngăn riêng phòng bếp và phòng khách nhưng cô chú đã bỏ vách ngăn ra để dùng cho rộng rãi. Tổng diện tích phải trên hai mươi chiếu [*] đấy.”
[*]
Tương đương khoảng 33m2.
Ở khu vực bếp có đặt một chiếc bàn ăn gọn gàng, còn phòng khách thì đặt một chiếc bàn thấp nom có vẻ nặng. Căn phòng rất thoáng, cảm giác như chỉ có những vật dụng tối thiểu cần thiết.
“Bạn cứ ngồi xuống đi.”
Nghe Hisato nói vậy, Keisuke ngồi xuống chiếc ghế xô pha xem ra cũng tương đối cũ. Chiếc ghế đỡ trọn cơ thể cậu một cách vững chắc chứ không có vẻ gì là lò xo sắp sửa bật tung ra.
Hisato đem một chiếc hộp gỗ tới.
“Đây là hộp cứu thương”
Hisato lấy miếng dán giảm đau ra rồi bảo Keisuke vén áo lên. Mặc dù lưỡng lự vì không muốn để Hisato trông thấy những vết thương của mình nhưng cuối cùng Keisuke vẫn vén áo lên. Đúng như cậu dự đoán, Hisato liền thốt lên: “Kinh khủng quá.”
“Không đến bác sĩ liệu có ổn không?”
“Không sao. Trông thế thôi nhưng cũng không đến nỗi đau lắm, với lại chắc là không bị gãy xương gì đâu.”
Keisuke không nói dối, nhưng vẫn còn một lý do khác khiến cậu không thể đến gặp bác sĩ. Song, cho dù đối phương có là Hisato đi nữa, cậu cũng không thể nói mình không đi bệnh viện vì không có tiền được.
“Asanuma Tatsuya đúng là thằng tồi. Mình nghĩ bạn nên trao đổi với thầy cô hoặc cơ quan nhà nước.”
“Cơ quan nhà nước á?”
“Nếu mình không nhầm thì Ủy ban quận có bộ phận chuyên tiếp nhận những chuyện kiểu này đấy, ngoài ra còn có Trung tâm tư vấn và hỗ trợ trẻ em nữa. Mình không rành lắm nhưng thi thoảng người ta vẫn đưa tin về những đứa trẻ bị ngược đãi được trung tâm đó bảo vệ đấy. Trốn vào mấy chỗ đó cũng là một cách.”
Đúng là có cách như vậy thật.
Cú sốc từ việc mất đi bố mẹ cộng thêm tình thế bị Michiko và Tatsuya lấn át đã khiến Keisuke dùng dằng mãi ở nhà Asanuma. Không chỉ có thế. Với tư cách là người giám hộ, hình như Michiko có quyền ngang bố mẹ cậu. Nói “hình như” là bởi sau khi hoàn thành những thủ tục rối rắm, Keisuke chưa được nghe một lời giải thích nào từ những người lớn mà cậu có thể tin cậy cả.
“Mình có thể đi cùng bạn,” Hisato tử tế nói.
“Ừ, để mình nghĩ xem,” Keisuke trả lời mập mờ.
Kể từ ngay sau khi bắt đầu ăn nhờ ở đậu nhà Asanuma, Keisuke luôn cố tránh đối đầu với Michiko và Tatsuya. Cứ nghĩ đến những rắc rối mà cậu có thể sẽ phải hứng chịu nếu đối đầu với họ là Keisuke lại không cách nào đưa ra được quyết định. Bộ dạng toàn thương tích lần này của cậu là một ví dụ. Sẽ chẳng có gì tốt đẹp nếu cậu cả gan chống đối họ. Cậu đành nghĩ có khi cứ tỏ ra ngoan ngoãn lại hơn.
Nếu không phải là người ngày ngày sống chung với Michiko và Tatsuya, có lẽ sẽ không thể hiểu được tâm trạng này.
Đột nhiên Hisato nói “Phải rồi” như vừa chợt nghĩ ra điều gì.
“Hay bạn thử nói chuyện với bố của Asanuma? Ông ta có phải kiểu người hiểu chuyện không?”
Chuyện đó cũng là không thể.
“Ông ta không nghe đâu. Với lại, gần đây mình không thấy ông ta nữa.”
“Ông ấy không có ở nhà ư?”
“Có thể ông ấy lại đi công tác đâu đó. Hơn nữa, mình không nghĩ là Tatsuya sẽ chịu nghe lời ông ấy đâu.”
Keisuke nhớ lại câu chuyện mà Michiko và Tatsuya đã nói với nhau lúc nửa đêm. Keisuke chỉ kể cho Hisato nghe đoạn hội thoại đó chứ không nhắc gì đến quan hệ giữa hai người.
“Ôi, đập nước á... Nghe kinh khủng thế nhỉ.”
Hisato thở dài. Xem ra cuối cùng cậu ấy cũng đã hiểu được sự đáng sợ của hai mẹ con nhà đó.
Dán cao cho Keisuke xong, Hisato tự ý lấy dụng cụ và hạt cà phê, rồi bắt đầu pha cà phê bằng bình syphon. Mùi cà phê thơm lừng cả căn phòng.
“Bạn ở lại thêm chút nữa cũng được đúng không?”
Keisuke nhìn lên đồng hồ treo tường. Lúc này đang là giữa tiết thứ sáu. Cậu đáp: “Thêm chút xíu nữa thì được.”
“Cô chú của bạn không về à?”
“Họ chưa về đâu. Phải rồi, hay là lên phòng mình đi.”
Không khỏi ngạc nhiên, Keisuke liền hỏi lại.
“Bạn có phòng riêng ở đây á?”
“Ừ, ở tầng hai.”
Thấy Hisato đi ngay lên tầng hai, Keisuke bèn theo sau.
Leo hết bậc cầu thang thì thấy hành lang, một bên có ba phòng, bên còn lại có một phòng. Tất cả đều là phòng của kéo. Hisato mở cửa căn phòng nằm một mình một bên. Tiếng cửa nghe nặng trịch.
Quả nhiên, sàn nhà được lát ván, trong phòng có một chiếc bàn gỗ cũ và một chiếc giường gấp đơn giản. Dưới sàn nhà hầu như không còn khoảng trống nào.
Một mặt tường được làm thành giá sách, những cuốn sách xếp chật cứng trên giá, khiến căn phòng trông như thư viện. Không những thế, sách chất cao tới nỗi tưởng như chủ nhân của chúng đang dùng sách và tạp chí để chơi trò rút gỗ Jenga vậy. Căn phòng có mùi ẩm thấp.
“Thi thoảng mình cũng cho lưu thông không khí, nhưng mà căn phòng vẫn hơi có mùi ẩm mốc nhỉ.”
Keisuke cảm thấy căn phòng hơi tối, không phải vì nhiều sách mà là vì cửa sổ hơi bé so với một căn phòng bình thường.
“Đây là phòng hướng Bắc nên vốn nó là phòng chứa đồ. Thế mà nó cũng rộng gần sáu chiếu [*] đấy.”
[*]
Tương đương gần 10m2.
Nghĩ thế nào cũng không hiểu được, Keisuke đành đầu hàng:
“Nghĩa là nhà của chú bạn lại có phòng của bạn ư?”
Hisato cười vui vẻ.
“Xin lỗi, xin lỗi. Mình không định nói dối bạn đâu. Tại Keichan chuyện gì cũng hơi tí là ngạc nhiên nên mình thấy buồn cười quá. Mình xin bật mí là hiện giờ mình đang sống trong ngôi nhà này. Là ở nhờ ấy.”
Cuối cùng Keisuke cũng hiểu ra sự tình. Thì ra, Hisato cũng chung cảnh ngộ với cậu.
“Mình quê ở Hokkaido, vốn dĩ mình sống cùng bố mẹ ở đấy cơ. Gần nhà mình có một thảo nguyên vô cùng rộng lớn, ở đó có một loại cỏ hoang mọc tự nhiên, nhiều kinh khủng. Cùng họ với cỏ chè vè ấy. Từ nhỏ mình đã được phát hiện mắc hen suyễn, kiểu như viêm phế quản dị ứng mà nguyên nhân là do loại cỏ đấy. Vì vướng công việc của bố nên nhà mình không thể chuyển đi được, nhưng cũng không thể đốt sạch đống cỏ hoang đấy, vì thế mà từ hồi lớp Năm mình đã đến ở nhờ nhà chú họ. Chú Ushijima là con của em trai bà mình.”
Keisuke lại “a” lên một tiếng nữa. Không phải vì cậu có thể dễ dàng hiểu được sơ đồ quan hệ phức tạp mà Hisato vừa nói. Mà là vì khi nãy nhìn thấy biển tên Ushijima trước cửa nhà, cậu không nhớ đã nhìn thấy cái tên đó ở đâu, nhưng giờ thì cậu đã nhớ ra. Trong tờ địa chỉ liên lạc cậu được phát ngay sau khi nhận lớp, có một học sinh ở cuối phần địa chỉ nhà có ghi chữ “Chủ hộ: Ushijima".
Địa chỉ của Keisuke cũng có ghi “Chủ hộ: Asanuma”, vì thế lúc đó cậu đã nghĩ hóa ra cũng có bạn đang ở nhờ nhà Ushijima, giống như mình ở nhờ nhà Asanuma. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Keisuke cũng không tò mò muốn biết gì thêm.
Thì ra, người đó chính là Hisato.
Nhưng Keisuke cũng lại nghĩ, tuy cậu ấy giống mình nhưng thực chất thì khác xa một trời một vực.
“Căn phòng này vốn là kho sách của chú. Vì là phòng hướng Bắc nên sách sẽ không bị ố vàng. Cảm giác được vùi mình giữa đống sách thật tuyệt vời đúng không. Thật ra mình cũng có phòng ở hướng Nam nhưng mình hay nằm đây đọc sách rồi ngủ luôn. Mặc dù việc đó không tốt cho phế quản của mình cho lắm.”
“Thế chú bạn sẽ vào đây để lấy sách à?”
“Chú cần gì đâu. Phòng đọc sách và kho sách ở tầng một còn nhiều sách gấp mấy lần ở đây ấy chứ.”