⚝ 17 ⚝
Rốt cuộc ngày hôm đó, Keisuke đã ra về trước cả khi gặp mặt chú .
Bởi nếu không tự tử nữa thì cậu vẫn phải đi mua đồ.
Keisuke ghé vào siêu thị, vừa đẩy xe vừa nhặt những món đồ ghi trong giấy. Xem ra bữa tối nay sẽ là món okonomiyaki. Trong lúc cậu đang đi đến quầy bột mì sau khi đã bỏ thịt ba chỉ vào giỏ thì có ai đó chọc vào lưng cậu.
Keisuke ngoái lại, thấy Mika đứng đó trong bộ đồng phục. Đôi mắt tinh nghịch đang tươi cười.
“Okuyama, bạn đang làm gì thế? Hôm nay bạn nghỉ học à?” Mika nói bằng giọng trêu chọc, đoạn nhòm vào giỏ đồ. “Bạn bị sai vặt à?”
Đáng ra trong tình huống này Keisuke phải thấy xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chạy trốn nhưng có một chuyện nhất định cậu phải nói.
“Này, nhưng mà mặt bạn sao thế?”
“Không có gì. Về chuyện hôm qua, cho mình xin lỗi nhé. Tại Tatsuya cứ nài nỉ mình.”
“Chuyện gì cơ?”
“Thì chuyện mình giới thiệu Asanuma cho bạn ấy.”
“À, chuyện đó hả,” Mika gật đầu. “Đằng nào thì bạn cũng bị nó bắt ép đúng không. Bạn không cần bận tâm đâu. Nhưng thật sự là bạn không sao chứ?”
“Không tệ như những gì bạn thấy đâu.”
Cách nói chuyện vô tư của Mika đã cứu rỗi tâm hồn Keisuke. Nhìn vào giỏ đồ của cô bé, Keisuke thấy có socola hạnh nhân và bánh pudding.
“Bạn có bị Asanuma đeo bám không?”
“Có, có đấy,” Mika nhăn mặt nói, trong lúc đang phân vân giữa các loại khoai tây chiên giòn trên kệ. “Nó cứ lèo nhèo rủ mình đi hát karaoke nên mình đành đi rồi bỏ về giữa chừng.”
“Bạn đã đi á? Nó không làm gì bạn chứ?”
Mika khẽ phì cười.
“Mình không vào quán đâu. Mình phát hiện nó đã bốc phét về chuyện sẽ có thêm mấy đứa con gái đi cùng, với cả nó còn bảo sẽ gọi cả bọn con trai đến nữa, nên mình đã viện cớ để chuồn về trước.”
Keisuke không khỏi ngạc nhiên, thằng Tatsuya đó mà chịu ngoan ngoãn để Mika ra về sao. Mika cười híp cả mắt.
“Mình bảo nó bố mình là cảnh sát đấy.”
“Ôi, thật á?”
“Asanuma cũng phải xoắn luôn.”
“Oách thật. Bố bạn là cảnh sát cơ.”
“Giỡn chơi thôi.”
“Bạn... nói dối nó á?”
“Nói dối đấy. Bố mình đúng là công chức nhà nước thật, nhưng chỉ là nhân viên quèn, quản lý đường sá gì đấy thôi.”
Xem ra cô bạn Mika này sẽ biết cách đối phó với Tatsuya. Keisuke cảm thấy yên tâm phần nào.
“Tốt rồi.”
“Đừng bảo bạn đang lo lắng cho mình đấy nhé?”
“À, ùm, một chút thôi.”
"Thank you. Mà này, bạn nên chườm lạnh cái mặt kia đi.”
“Mình biết rồi.”
Mika bỏ túi khoai tây chiên giòn vào giỏ, nói: “Mình cũng phải mua đồ giúp mẹ nên gặp bạn sau nhé,” đoạn đi mất.
Dĩ nhiên, Keisuke không thể về nhà mà trách thẳng mặt Tatsuya rằng: “Hôm qua mày đã nói dối đúng không?” Chỉ cần biết Mika vẫn bình yên vô sự và không thù hằn gì mình là cậu đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Lúc Keisuke đưa túi đồ cho Michiko, dường như cô ta cũng nhận ra những vết bầm tím trên mặt cậu. Trong một thoáng, cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng rồi lại quay mặt đi ngay. Chắc vì cô ta nhận ra đây là tác phẩm của Tatsuya nên định lờ đi chăng. Keisuke không hy vọng nên cũng chẳng thất vọng.
Ngày hôm sau, rồi cả ngày hôm sau nữa, Tatsuya cũng không đem chuyện Mika ra nói với Keisuke thêm lần nào.
Xem ra ngay cả Tatsuya một khi đã thất bại thì cũng mất luôn hứng thú.
Vào cuối tuần, cuối cùng Keisuke cũng được gặp chú Ushijima Hajime.
Mika cũng đi cùng. Lúc nghe Keisuke và Hisato trò chuyện, Mika nói mình cũng muốn đến nên Hisato đành chiều theo.
Hajime 35 tuổi, là một người đàn ông cởi mở, với mái tóc cắt ngắn gọn gàng, hai hàng lông mày dày rậm trên khuôn mặt tròn vo, mỗi khi cười là không còn nhìn thấy mắt đâu nữa.
Misao, vợ Hajime, 32 tuổi, kém chồng ba tuổi, là một người phụ nữ còn vui vẻ, hoạt bát hơn cả Hajime, với cách nói chuyện rõ ràng, rành rọt.
Năm người ngồi quây xung quanh chiếc bàn thấp trong phòng khách, trước mặt mỗi người là một chiếc bánh bông lan cuộn do chính tay Misao làm và một cốc hồng trà.
“Hai cô chú yêu nhau lắm.”
Tiệc trà vừa bắt đầu, Hisato đã bất ngờ nói như vậy.
“Cái thằng bé này,” Hajime lườm cháu, nét mặt không có vẻ gì là ngượng ngùng cho lắm.
“Nhưng cháu nói đúng còn gì.”
“Ừ thì thế.”
Ngồi bên cạnh, Misao mỉm cười, không tỏ ra thẹn thùng gì mấy.
“Wow, thích thế,” mắt Mika bừng sáng long lanh. “Tuyệt thật.”
Sau đó, Hisato khéo léo đưa ra chủ đề để Hajime thể hiện được sự uyên bác của mình. Đặc biệt khi nói về lịch sử hay khoa học tự nhiên, Hajime có thể tuôn ra một tràng toàn những từ ngữ Keisuke còn chưa nghe đến bao giờ. Cậu chỉ còn biết tâm phục khẩu phục, cứ như là trong đầu Hajime đã có sẵn cuốn bách khoa toàn thư vậy.
“Chú làm nghề gì thế ạ?” Mika hỏi.
“Chú ấy là phó giáo sư môn Văn học Nhật ở trường đại học đấy.”
Hisato nhắc tên một trường đại học dân lập nổi tiếng mà ngay cả Keisuke cũng biết.
“Chú siêu quá...” Mika thực lòng cảm phục. “Liệu cháu có vào được trường đấy không ạ?”
“Chú nghĩ chỉ cần chăm chỉ học ôn một chút là ổn.”
“Tuyệt. Chú ấy bảo chỉ cần một chút là ổn kìa.”
Cả bốn người còn lại cùng cười vang.
Khi cuộc trò chuyện tạm lắng xuống, nhân lúc Mika đứng lên đi rửa tay, Hajime liền tỏ vẻ nghiêm nghị, nói:
“Chú đã nghe Hisato kể về hoàn cảnh của cháu. Đúng là hơi tệ đấy nhỉ. Nếu chú giúp được gì thì cứ để chú giúp nhé.”
Kể từ sau khi bố mẹ qua đời, Keisuke không còn hiểu được cảm xúc của chính mình nữa. Có lúc dù nhìn thấy hay nghe thấy gì cậu cũng hoàn toàn vô cảm, nhưng lại có lúc chỉ vì một chuyện rất nhỏ cũng đủ khiến cậu đột nhiên khóc sướt mướt. Như lúc này cũng vậy, Hajime vừa dứt lời, nước mắt Keisuke đã lăn từng giọt xuống bàn.
“Mới mười hai tuổi đầu đã phải một mình ôm gánh nặng to lớn như thế, thật tội cho cháu. Chú ấy tuy mặt tròn nhưng là người tương đối đáng tin cậy đấy. Có gì cháu cứ nhờ chú ấy nhé.”
Nghe Misao nói, nước mắt Keisuke càng tuôn rơi.
“Câu em vừa nói có vấn đề rồi. Về mặt khoa học, mặt tròn chẳng liên quan gì tới tính cách cả, Hajime chu miệng nói.
“Em đang khen anh cơ mà.”
“Rồi, rồi. Cháu xin.”
Nghe Hisato nói bằng giọng ông cụ non, ai nấy đều bật cười. Sau đó nét mặt Hajime nghiêm túc trở lại.
“Chú nghe nói người phụ nữ có tên là Asanuma Michiko đã trở thành người giám hộ của cháu, nhưng chắc chắn một người giám hộ sẽ phải chịu những ràng buộc và phải tuân thủ rất nhiều điều. Tuy cháu vẫn còn là trẻ vị thành niên nhưng nói gì thì nói cô ta cũng đang giữ tài sản của người khác. Keisuke đã bao giờ nhận được những thứ như là liệt kê tài sản hay báo cáo thu chi gì chưa?”
“Chưa ạ.”
Chẳng có cái gì cụ thể hết. Michiko chỉ nói đi nói lại câu “Cô sẽ giữ gìn cẩn thận” mà thôi.
Hajime khoanh tay, ậm ừ.
“Chú có một người bạn học cùng đại học hiện đang làm luật sư. Chú cũng không rành chuyên môn lắm nên để lần tới chú hỏi thử cậu ấy xem thế nào.”
“Vâng ạ.”
Tuy đáp vậy nhưng Keisuke nửa mừng, nửa lo sợ rắc rối.
“Tóm lại, nếu chú còn nghe Hisato kể chuyện mặt cháu bị bầm tím thêm một lần nào nữa thì cho dù cháu có phản đối thế nào, chú vẫn sẽ làm những gì mình cần làm đấy nhé. Đúng ra chú phải hành động ngay bây giờ rồi nhưng xem ra cháu không muốn nên chú sẽ theo dõi tình hình thêm một thời gian nữa xem sao.”
Keisuke gật đầu mấy cái, cánh tay vẫn áp lên mắt để che đi những giọt lệ.
Quay lại sau khi đã rửa tay xong, Mika hỏi: “Đã có chuyện gì vậy?”