⚝ 18 ⚝
Tatsuya không còn động tay động chân với Keisuke thêm lần nào nữa, cứ như thể nó đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Keisuke và chú Hajime vậy.
Thi thoảng Keisuke cũng cay cú khi bị nó vật ra nhưng ít nhất thì cũng không có hành động bạo lực kiểu gây thương tích. Có thể là, Tatsuya đã thành thật khi nói rằng “Tao chưa bao giờ động tay động chân với ai”.
Theo những gì Keisuke nghe được từ Mika thì hình như kể từ sau đó Tatsuya cũng không lại gần cô bé nữa. Xem ra chiêu bịa chuyện bố làm cảnh sát thực sự có hiệu quả.
Sau lần đó, Keisuke vẫn đến nhà Ushijima với tần suất khoảng hai lần một tháng. Không gì sánh bằng niềm vui thích khi được lắng nghe kho tàng kiến thức vô tận của Hajime.
Bước vào kỳ nghỉ hè, Keisuke hầu như ngày nào cũng tới nhà Ushijima.
Miễn là cậu hoàn thành nhiệm vụ mua đồ vào buổi chiều cũng như các việc nhà khác mà Michiko sai bảo thì cô ta sẽ không càm ràm gì. Còn Tatsuya có vẻ bận chơi bời với đám bạn mới quen từ hồi lên cấp hai nên không rảnh để kiếm chuyện gây sự với Keisuke nữa.
Mặt khác, trường đại học của Hajime được nghỉ hè nên ngày nào anh cũng ở nhà.
“Ba người hay bốn người thì cũng như nhau ấy mà,” Misao nói vậy khi đãi Keisuke món mì Ý sở trường của mình cho bữa trưa. Ngay cả Mika, tuy không đến mức ngày nào cũng đến, nhưng cũng cứ cách ba ngày là lại ghé qua nhà Ushijima một lần. Có lần cô bé còn đem theo bánh quy tự nướng và được mọi người khen nức nở.
Chuyện xảy ra khi tháng Tám đã trôi qua được một tuần.
Suốt hai ngày liền Keisuke không có lúc nào rảnh rỗi để đến nhà Ushijima.
Ngày thứ nhất cậu bị sai ở nhà vì sẽ có người giao hàng tới, còn ngày hôm sau, gã mặc áo bảo hộ lao động lần trước đến từ sáng sớm rồi ở lì trong phòng, sai Keisuke đi mua bia rồi mua thêm đồ nhắm. Kể từ khi Thần Chết biến mất, gã bắt đầu ngang nhiên đến khu chung cư này. Vẫn là cái ánh mắt xảo trá giống như khi người ta gian lận thi cử vậy.
Keisuke không bắt gặp người đàn ông nào khác, xem ra Michiko đã rút bớt số nhân tình xuống còn một người.
Hôm sau nữa, từ sáng sớm Keisuke đã nhanh nhảu giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa rồi mau mau chóng chóng ra khỏi nhà trước khi Michiko kịp nghĩ ra thêm việc gì cho cậu.
Lúc Keisuke bấm chuông cửa sau hai ngày không đến, Misao là người ra đón tiếp. Ngay lập tức cậu nhận ra nét mặt có gì đó khác với mọi khi.
Misao tỏ ra áy náy, nói: “Hisato có chút việc nên đã đi vắng rồi.” Xem ra Keisuke khó mà hỏi Hisato đi đâu được.
“Thế thì ngày mai cháu đến ạ.”
“À, có thể Hisato sẽ không quay trở về một thời gian. Thằng bé đến nhà họ hàng mà. Nó dặn cô nhắn với cháu là nó sẽ gọi điện cho cháu đấy.”
Kiểu nói chuyện quanh co chẳng hợp với Misao chút nào. Keisuke cúi chào cảm ơn rồi ra khỏi cổng.
Tối hôm đó, cậu nhận được điện thoại từ Hisato. Lúc chuyển máy cho Keisuke, Michiko lườm cậu cháy mặt.
“Mình xin lỗi. Gọi điện thế này chắc phiền bạn lắm nhỉ,” đoán được tình hình nên Hisato nói lời xin lỗi.
“Bạn không cần để ý đâu. Mà bạn có chuyện gì à?”
"Ừm...”
Hiếm khi thấy Hisato lúng búng như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với nhà Ushijima?
“Thực ra mình đã về quê rồi.”
“Quê, ý bạn là Hokkaido ấy à?”
“Đúng vậy. Họ hàng mình xảy ra chút chuyện không may. Chắc tạm thời mình chưa thể quay lại đó được.”
“Đừng bảo là bạn sẽ chuyển trường luôn đấy nhé?”
Đến lúc này Keisuke mới nghe thấy tiếng cười của Hisato.
“Không có chuyện đó đâu. Cùng lắm mình sẽ quay trở lại trước học kỳ hai.”
Keisuke nửa vui mừng, nửa luyến tiếc. Tóm lại, có khả năng cậu sẽ không được gặp Hisato lâu nhất là đến trước học kỳ hai. Đồng thời, điều đó cũng có nghĩa cậu sẽ không còn nơi nào để đi nữa. Cậu không thân thiết với nhà Ushijima đến mức dám đến đó một mình.
“Bạn giữ gìn nhé,” Keisuke chào bằng câu nói không hợp hoàn cảnh cho lắm, đoạn cúp máy.
Ngày hôm sau, Keisuke đến thư viện để giết thời gian, nhưng vẫn vật vờ không biết làm gì cho hết ngày. Do dự chán chê, cuối cùng cậu lấy hết can đảm, gọi điện tới nhà Mika.
Một người đàn ông nghe máy với giọng nói có vẻ hơi bực tức. Keisuke đoán đó là bố của Mika. Keisuke xưng tên và hỏi xem Kizaki Mika có nhà không.
“Mika đến nhà họ hàng rồi, tạm thời con bé sẽ không về.”
Đây có thật là bố của cô bạn Mika lúc nào cũng tươi cười thân thiện không nhỉ. Keisuke đành nói “Cháu xin lỗi” rồi cúp máy.
Tuy một người về quê, một người đến nhà họ hàng, nhưng cả hai đều sẽ không quay về trong một khoảng thời gian. Cho dù tự nhủ với lòng mình rằng đó chỉ là một sự tình cờ ngẫu nhiên, song Keisuke vẫn không thể ngăn nổi nỗi bất an đang dấy lên trong lòng.
Sau hôm Keisuke gọi điện tới nhà Mika, có một đôi nam nữ lạ mặt ghé thăm nhà của Tatsuya. Việc Tatsuya có mặt ở nhà vào lúc đó, xem ra là vì họ đã có hẹn từ trước chứ không phải tình cờ. Lý do là vì Michiko cũng ngồi cùng nó, mặt mày hậm hực, khó chịu.
Keisuke ở trong phòng, nghe ngóng tình hình.
Đôi nam nữ đó lặp đi lặp lại những câu hỏi đại loại như quan hệ bạn bè của Tatsuya, hay vào ngày này ngày nọ, nó đã ở đâu, làm gì. Với cách nói chuyện nhẹ nhàng, họ sẽ hỏi đi hỏi lại cho đến khi Tatsuya chịu trả lời nghiêm túc. Lúc cuối, họ còn nhắc đến tên của Hideaki nữa.
Keisuke đoán họ là người của cảnh sát.
Đến lúc này, cho dù Tatsuya có bị cảnh sát tìm gặp rồi bị đưa đi cải tạo thì Keisuke cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Vấn đề là nó đã gây ra chuyện gì mới được.
Nỗi lo của Keisuke ngày một lớn. Lẽ nào việc này có liên quan đến Mika và Hisato? Một chuyện ghê gớm tới nỗi cảnh sát phải vào cuộc?
Chỉ cần hỏi thẳng hai người đó là biết ngay. Cậu muốn nói chuyện với họ càng sớm càng tốt...
Thế nhưng, cả hai đều không quay về cho đến tận khi kỳ nghỉ hè kết thúc.
Sáng hôm khai giảng học kỳ hai, Keisuke không trông thấy bóng dáng Mika.
Về phần Hisato, tuy hội ngộ sau một thời gian dài không gặp, nhưng không hiểu sao trông cậu ta có vẻ đăm chiêu và hơi xa cách. Keisuke đang định chủ động hỏi han tình hình thì lại đến giờ sinh hoạt lớp mất tiêu.
Đứng trước mặt đám học sinh đang nhốn nháo sau kỳ nghỉ hè, thầy chủ nhiệm Harashima lên tiếng.
"Bạn Kiza Mika đã chuyển trường vì lý do cá nhân.”
Cả lớp đồng loạt ồ lên.
“Không thể tin được. Tao chẳng nghe nó nói gì cả. Chuyện này là sao...”
Keisuke bắt đầu thở gấp.
“Mika sẽ không nói cụ thể là chuyện gì đâu.”
Keisuke nghe tiếng mấy đứa con gái chơi thân với Mika đang xì xào với nhau.
Bình tĩnh nào. Hít thở sâu nào. Chắc chắn là không có chuyện gì đâu.
“Trật tự, cả lớp trật tự,” thầy Harashima đập bốp bốp quyển sổ điểm danh lên mặt bàn. “Thầy bảo trật tự cơ mà.”
Cuối cùng những tiếng nhao nhao cũng lắng xuống.
“Bố mẹ Mika đã đến gặp thầy và gửi lời xin lỗi của Mika đến các em, bạn ấy xin lỗi vì chuyển trường đột ngột quá nên không đến chào cả lớp được. Nhưng bạn ấy có gửi quà chia tay, bây giờ thầy sẽ phát cho lớp mình. Nào, các em ngồi bàn đầu hãy lên lấy về rồi chuyển cho các bạn ngồi sau nhé.”
Không được rồi, gay to rồi. Mình khó thở quá.
“Này, Okuyama, đưa đây nhanh lên.”
Bị đứa ngồi sau chọc vào lưng, Keisuke mới nhận ra món quà đã được chuyển đến bàn mình.
Cậu lấy phần của mình rồi đưa cho bạn ngồi sau. Quà chia tay là một chiếc khăn tay bọc trong giấy gói quà của một trung tâm thương mại nổi tiếng.
“A, là khăn tay.”
“Trời, dễ thương quá.”
Đây đó, lũ bạn cất lên những câu nói vô tâm.
Keisuke ngoái nhìn Hisato ngồi chếch phía sau. Hisato mang bộ mặt tức giận mà Keisuke chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Mọi thứ trước mặt cậu bỗng tối sầm. Cậu chúi mặt xuống bàn, không sao ngẩng lên được.
“Thưa thầy, bạn Okuyama bị sao ấy ạ.”
Bạn nữ ngồi bên cạnh cất tiếng.
Vào giờ nghỉ giải lao sau khi học xong tiết một, Hisato đến phòng Y tế thăm Keisuke.
“Bạn sao rồi?”
“Mình không sao. Chỉ là chứng tăng thông khí thôi. Đến tiết ba mình sẽ về lớp. Nhưng này, đừng bảo chuyện của Kizaki là do thằng Tatsuya đấy nhé.”
Hisato cắn môi, mặt vẫn ngoảnh đi chỗ khác, không đáp lại câu hỏi của Keisuke.
“Nếu bạn biết chuyện gì thì nói cho mình với.”
“Thằng đó không liên quan. Bề ngoài là vậy.”
“Bạn nói bề ngoài là có ý gì? Còn nữa, lý do bạn về quê là gì?”
“Như mình đã nói trước đây thôi.”
Keisuke chưa từng thấy Hisato nói chuyện úp mở như thế bao giờ.
“Mình hiểu rồi. Mình sẽ hỏi thẳng Tatsuya.”
Hisato lẳng lặng nhìn vào mắt Keisuke, sau đó cứ thế rời khỏi phòng Y tế.
Tatsuya không đến trường.
Suốt kỳ nghỉ hè, nó cứ lải nhải “Sang kỳ hai tao chẳng muốn đi học”, chắc vì thế nó đã bùng học ngay ngày đầu tiên.
Rốt cuộc, ngày hôm đó Keisuke và Hisato cũng cứ gượng gạo, hai đứa hầu như không nói với nhau câu nào.
Keisuke đi mua đồ xong xuôi rồi về nhà đợi. Đến khoảng tám giờ thì Tatsuya về. Quả nhiên nó đã trốn học đi chơi, người ngợm sặc mùi thuốc lá.
"Tatsuya.”
“Gì?”
Tatsuya hé miệng, ra bộ khó hiểu.
“Keichan, sao tự nhiên mày lại nghiêm túc thế?”
“Có phải mày đã làm gì Kizaki không?”
"Hả?”
Nhìn điệu bộ giả ngây giả ngô của Tatsuya, Keisuke từ hoài nghi chuyển sang tin chắc.
Thật không thể tin nổi chuyện như vậy đã thật sự xảy ra.
“Mày đã làm chuyện kinh khủng gì đó với Kizaki đúng không?”
“Này, mày lại mè nheo gì thế?”
Keisuke lao vào Tatsuya song nó đã kịp xoay người né nhanh như chớp khiến cậu không thể ra tay được.
“Mày đang nói chuyện đời thuở nào thế?” Tatsuya cười nhăn nhở.
“Mày đã làm gì hả? Thằng súc sinh”
“Nghe này, người làm chuyện đó là anh Matsuda. Chứ tao chẳng làm gì hết. Thật đấy. Con bé Kizaki ấy, nó cứ khóc lóc kêu gào Không, đừng . Kể cũng tội nghiệp.”
Keisuke tự nhận thấy máu đang tắc nghẽn ở hai bên thái dương đến mức đau đớn. Từng giọt nước mắt rơi xuống sàn.
“Mày... đã đứng nhìn sao?”
“Đừng có kích động, Keichan.”
Keisuke ngồi dậy, gào lên một cách vô nghĩa, sau đó cậu lao tới ôm ngang chân Tatsuya.
Bị tấn công bất ngờ, lần này Tatsuya ngã dập mông xuống sàn. Keisuke trèo lên bụng nó, đánh liên tiếp vào cánh tay đang che mặt của nó.
“Rồi rồi, tao biết rồi. Tao sẽ xin lỗi mà.”
Tatsuya, hầu như chỉ phòng ngự, cất lên cái giọng như rên rỉ.
Keisuke sực tỉnh, xuống khỏi người Tatsuya.
“Đau quá,” Tatsuya lẩm bẩm đứng dậy, sửa lại mớ tóc rối. Trông nó chẳng có vẻ gì là bị thương tích. Nó cười nham hiểm.
“Tao thề, tao chả làm cái đếch gì cả. Lần trước anh Matsuda nhờ nên tao mới rủ nó đi thôi. Chứ con bé Kizaki đó không phải gu của tao.”
Tatsuya kẹp điếu thuốc vào miệng rồi châm lửa.
“Lần trước con ranh ấy nói dối là có bố làm cảnh sát. Chuyện đó làm bọn anh Matsuda tức điên.”
“Matsuda là cái thằng học lớp Tám ấy à?”
“Thôi đừng, mày mà chống đối anh Matsuda thì không xong đâu. Với lại giờ anh ta cũng không đến trường đâu.”
“Nhà anh ta ở đâu?”
“Tao đã bảo thôi rồi còn gì. Tao chịu. Chỉ vì cái thằng Morota bạn thân của mày mách lẻo nên cả bọn bị gọi lên tòa án gia đình đấy. Rồi còn bị nhà trường mời lên, giờ cả ba đứa cùng hội với Matsuda đều đang phải cấm túc ở nhà. Bây giờ mày mà trâng tráo vác mặt đến đấy, nói thật tao không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu. Cả Mika lẫn gia đình nó đều không ý kiến gì mà mày lại đi chĩa mồm vào, đúng là dở người. Cả cái thằng Morota nữa.”
Cơn giận dữ lại trỗi dậy đến nỗi các đầu ngón tay của Keisuke như đang run rẩy.
Cuối cùng cậu cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra vào mùa hè vừa rồi.
Mặc dù không biết Tatsuya đóng vai trò đầu sỏ tới mức độ nào, nhưng rõ ràng cái thằng học khóa trên tên là Matsuda cùng đồng bọn của nó đã bạo hành Mika. Có lẽ trước cú sốc của con gái, bố mẹ Mika đã quyết định đưa cô bé đi đâu đó rồi cứ thế chuyển trường luôn.
Keisuke nghĩ đến nỗi đau của Mika và gia đình cô. Xem ra vì muốn tránh điều tiếng nên gia đình Mika mới đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Còn Mika, cô bé chỉ thông báo gián tiếp cho mỗi mình Hisato - người mà cô bé có tình cảm đặc biệt. Hisato vì tức giận nên đã báo cảnh sát.
Hình phạt dành cho bọn Matsuda chỉ đơn giản là cấm túc tại gia, quá nhẹ so với suy nghĩ của Keisuke. Chắc vì lo sợ chúng sẽ trả đũa nên vợ chồng Ushijima mới phải đưa Hisato về quê.
Keisuke, mặc dù cũng giận Hisato vì đã đối xử lạnh nhạt với mình, song cậu cho rằng việc Hisato không nói gì với cậu chắc hẳn là vì lo lắng cho cậu - một kẻ vốn chẳng có nơi nào để thoát thân.
Điều đáng nói là liệu Hisato quay về lúc này có ổn không. Chắc gì sau này cậu ấy vẫn được an toàn. Cậu ấy định tự bảo vệ mình bằng cách nào đây.
Mấy người lớn từng đến nhà Michiko hồi nọ quả nhiên đúng là người của cảnh sát hoặc cơ quan nhà nước. Chắc chắn họ đến để hỏi chuyện Tatsuya vì cho rằng nó là đồng lõa hoặc nhân chứng. Dù vậy, Keisuke tin câu “Tao chẳng làm gì hết” của Tatsuya là thật. Vì nếu làm thì nó đã tự hào về chuyện đó rồi.
“Nào, đừng có nổi nóng vì mấy chuyện như thế” Tatsuya vỗ vào vai Keisuke. “Keichan, mày thích con bé Mika nhỉ. Tao hiểu tâm trạng của mày. Nếu mày chịu nói trước thì tao đã cho vào xếp hàng cùng rồi. Nhưng mày phải xếp thứ năm đấy.”
Keisuke không còn sức lực để đánh Tatsuya một lần nữa.
“Gu của tao không phải mấy con nhãi ranh như Kizaki, mà phải kiểu như người phụ nữ ở cái nhà mà thằng Morota đang ở nhờ ấy. Nếu tao không nhầm thì cô ta tên là Misao nhỉ. Nếu có thể cưỡng ép những người đàn bà lớn tuổi ấy nằm bất động thì... Aa, mới nghĩ thôi đã không chịu nổi rồi.”
Keisuke nghĩ cậu phải làm gì đó với thằng khốn này.
Cho dù có phải đánh đổi bằng mạng sống của bản thân, cậu cũng phải làm gì đó với thằng Asanuma Tatsuya này.
“Có lần một là sẽ có lần hai. Hoặc, đúng là tao thích phụ nữ hơn tuổi thật. Này Keichan, mày nghĩ sao? Mẹ mày cũng được đấy chứ. À nhưng đừng có nói với đứa nào đấy nhé. Không chúng nó lại tưởng tao mắc chứng phức cảm Oedipus.”
Keisuke lao ra khỏi nhà. Cậu thấy chân đau khủng khiếp, hóa ra cậu chưa xỏ dép. Đến lúc này rồi, Keisuke chẳng còn tâm trạng đâu mà quay về, đành cứ thế đến khu đất nơi có căn nhà đã bị thiêu rụi. Gần đây, cậu không ghé thăm thường xuyên, đã gần hai tuần rồi cậu chưa tới đó. Lúc này đây, cậu đang cảm thấy nhớ da diết cái nơi cậu từng được sống chung một mái nhà với bố mę.
“Cái gì thế này.”
Lúc đầu, Keisuke cứ ngỡ mình nhầm chỗ. Cậu vội vàng nhìn xung quanh đặng xác nhận lại. Quả đúng là nơi này rồi. Một ngôi nhà mới đang bắt đầu được xây.
Những thanh trụ đứng sừng sững, vật liệu gỗ chất đầy trên nền đất trống, bên dưới lớp bạt phủ. Thậm chí người ta còn dựng hẳn một nhà vệ sinh tạm bợ ở góc khu đất.
Keisuke đọc dòng chữ trên tấm biển màu trắng dựng ở đấy.
Chủ công trình là một đơn vị thi công khá nổi tiếng ở vùng này. Không lẽ Michiko đã bán tháo lô đất này rồi? Cho dù có là người giám hộ đi chăng nữa, liệu cô ta có quyền tự ý làm vậy hay không?
Quá nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc khiến Keisuke không thể suy nghĩ thông suốt được.
Cậu cứ lang thang vô định. Một giờ sáng, thấy Keisuke ngồi tần ngần trên ghế đá công viên, mấy chú cảnh sát mặc đồng phục đã giúp cậu. Ngay cả lúc ngồi trên ghế sau của xe cảnh sát để các chú đưa về nhà, hình ảnh bố mẹ, Mika rồi cả Hisato và vợ chồng Ushijima đang tươi cười rạng rỡ vẫn cứ quẩn quanh trong đầu Keisuke như thể đang oán trách cậu vậy.