← Quay lại trang sách

Chương hai ⚝ 1 ⚝

“Tòa tuyên án.”

Giọng của chủ tọa phiên tòa vang vọng khắp phòng xử.

“Phạt bị cáo mười lăm tháng tù giam. Tuy nhiên, tòa cho phép bị cáo hưởng án treo trong vòng hai năm tám tháng. Sau đây, tòa sẽ trình bày lý do đưa ra phán quyết này. Bị cáo có thể đứng nghe được không?”

Bị cáo Hirano Masashi, chớp chớp mắt ngập ngừng như mọi khi, khẽ đáp: “Vâng.”

Ở hàng ghế luật sư, Okuyama Keisuke và luật sư Shiraishi Makoto ngồi kế bên quay sang nhìn nhau.

Thôi, cũng tạm chấp nhận được.

Makoto tỏ ra rất bình thường, một kết quả không tốt cũng chẳng xấu.

Đám đông đến tham dự phiên tòa bắt đầu xôn xao bàn tán. Không phải vì đây là một phán quyết bất ngờ, mà vì họ đã sớm dự đoán được kết quả này.

Với một vụ án không có gì đặc biệt như thế này, thật hiếm thấy khi có đến phân nửa số ghế dự khán được lấp kín. Song, ngay khi tòa tuyên án, đám đông bắt đầu lục tục đứng dậy ra về. Phần lớn trong số họ đều không liên quan gì đến phiên xét xử này, nói cách khác họ là đám đông đến tham dự vì hiếu kỳ. Chưa kể, nếu ví đây là rạp chiếu phim thì họ là những vị khách bỏ về mà không thèm xem phần hậu kết.

Keisuke quan sát phản ứng của ba vị thẩm phán. Trông họ chỉ hơi đỏ mặt hoặc thoáng lộ vẻ căng thẳng chút xíu. Tuy cố tình tỏ ra không quan tâm, nhưng kỳ thực có không ít thẩm phán luôn để tâm đến phản ứng của những người đến dự khán phiên tòa.

Việc đưa ra một phán quyết nhàm chán không phải là lỗi của hội đồng xét xử. Lỗi là ở đám đông cuồng dự khán đã tự ý kỳ vọng vào một điều gì đó . Trong các phiên tòa tại Nhật, kỳ tích sẽ không xảy ra.

Keisuke cũng suýt chút nữa thì chuẩn bị đồ ra về, nhưng cậu đã kịp dừng tay.

Nếu ngay đến luật sư cũng rục rịch cất tài liệu trước cả khi tòa đọc xong phán quyết thì quả thực là không hay. Mặc dù vậy, Keisuke cũng đã bắt đầu chuyển dần mối quan tâm sang vụ tiếp theo.

Với tòa án dân sự Nhật Bản, nơi tự hào về tỷ lệ xét xử đúng người, đúng tội đạt đến 99,9%, thì việc đưa ra phán quyết “Có tội nhưng hoãn thi hành án” được cho là một đích đến an toàn. Thân làm luật sư nhưng Keisuke cũng rất hiếm khi phải đối mặt với giây phút tòa đưa ra phán quyết nghẹt thở “có tội hay vô tội”.

Trong vụ này, tội mà Hirano gây ra, nói theo ngôn ngữ đời thường là “tội giật đồ”.

Luật hình sự không có quy định về “tội giật đồ”. Đại khái, người ta chia thành các tội trạng xếp theo mức độ nặng dần gồm: trường hợp chiếm đoạt tài sản một cách nhanh chóng rồi tẩu thoát được gọi là “tội trộm cắp tài sản”, trường hợp vừa chiếm đoạt tài sản vừa đe dọa được gọi là “tội cưỡng đoạt tài sản”, còn trường hợp gây thương tích dù chỉ một chút được gọi là “tội cố ý gây thương tích và cưỡng đoạt tài sản”.

Vào buổi tối cách đây khoảng chừng ba tháng, Hirano chạy đuổi theo một người phụ nữ 63 tuổi bấy giờ đang đi bộ trong một khu dân cư, định giật chiếc túi xách trên tay bà ta. Lúc này, người phụ nữ không chịu buông tay nên y đã trừng mắt lên chửi bới: “Bỏ tay ra, con mụ già”. Nạn nhân vì bất ngờ nên đã lỡ buông tay ra và bị y cướp mất túi. Nhưng khi chạy được mấy chục mét, Hirano bị người qua đường chứng kiến sự việc bắt lại. Vì vậy, có thể nói là không có thiệt hại gì về người và của.

Tuy nhiên, không biết là do nạn nhân cứ một mực nói rằng mình “suýt chết vì sợ” hay do công tố viên phụ trách vụ việc thấy khó ở trong người mà Hirano lại bị khởi tố về “tội cưỡng đoạt tài sản”.

Tóm lại, phiên tòa hôm nay tập trung vào việc xét xử xem câu “Bỏ tay ra, con mụ già” có được coi là đe dọa hay không.

Chủ tọa phiên tòa kết án bị cáo về “tội trộm cắp tài sản”. Theo Keisuke thì đây là một phán quyết hợp lý. Thậm chí, cậu còn muốn hỏi những người đã ra về trong hụt hẫng xem rốt cuộc họ kỳ vọng điều gì ở phiên tòa này.

Cũng giống như phiên xét xử công khai Hirano lần này, không ít trường hợp công việc của một luật sư do tòa án chỉ định từ đầu đến cuối chỉ mang tính chất là người tham dự để đáp ứng yêu cầu về mặt pháp luật. Năm thì mười họa cũng có những phán quyết được in đậm trong lịch sử tố tụng, nhưng phải nói rằng những vụ việc như vậy thực sự rất hiếm.

Và sự việc hiếm hoi ấy đã xảy ra cách đây ba tháng.

Shiraishi Shinjiro - một luật sư do tòa án chỉ định, đã lật ngược vụ án mà bất kỳ ai, dù nghĩ thế nào cũng tin rằng bị cáo chính là thủ phạm.

Bị cáo là một người đã có năm tiền án, tiền sự về tội cướp giật. Mấu chốt dẫn đến việc y bị bắt giữ nằm ở lời khai của một phụ nữ 73 tuổi, cho rằng đã bị y tấn công bằng thủ đoạn giống hệt như từ trước tới nay. Sau đó, dựa theo lời thú nhận của bị cáo, người ta đã tìm ra chiếc khăn tay của nạn nhân từ bụi cây ở gần nhà riêng của người này. Đây là vụ án đúng người đúng tội điển hình, kèm theo cái được gọi nôm na là “vạch trần bí mật”.

Tuy nhiên, khi đưa ra xét xử công khai, bị cáo bắt đầu khẳng định mình bị oan. Shinjiro tin vào lời nói của bị cáo, ông đã vạch trần hành vi bức cung cũng như bịa đặt lời khai bằng những câu hỏi dẫn dụ và cuối cùng giành được phán quyết trắng án của tòa. Không những thế, thủ phạm bị bắt giữ trong một vụ án khác gần như cùng thời điểm đã thú nhận mình chính là kẻ gây ra vụ này, càng thu hút sự chú ý của dân chúng. Không chỉ được đưa lên chương trình Wide-show trên tivi hay đăng trên tạp chí tuần mà ngay cả các tờ báo lớn cũng có hẳn một loạt bài đưa tin về vụ việc. Hơn nữa, người ta thậm chí còn xôn xao về một chuyện ngoài lề: cô gái xinh đẹp luôn ngồi cạnh luật sư Shinjiro trên bản tin thời sự là ai?

Shiraishi Shinjiro là chủ văn phòng luật nơi Keisuke đang làm việc, còn nữ luật sư trẻ tuổi luôn xuất hiện bên cạnh chính là con gái ông, Shiraishi Makoto.

Kể từ sau vụ xoay ngược tình thế đó, đây đã là vụ thứ ba văn phòng Shiraishi phụ trách được tòa đưa ra phán quyết, nhưng không hiểu người ta điều tra được ở đâu và mong đợi chuyện gì sẽ xảy ra mà đám đông cuồng nhiệt hay đôi khi là cả các phóng viên cũng tìm đến. Cả Keisuke lẫn Makoto đều mong đám đông bớt quan tâm, và rằng sắp sửa đến lúc họ phát chán cho mình nhờ. Có điều, cả hai cũng có chút đồng cảm với hội đồng xét xử, những người đang phải chịu căng thẳng khi đột nhiên có thêm nhiều người đến theo dõi phiên tòa.

Keisuke một lần nữa đưa mắt nhìn xuống hàng ghế dự khán.

Những anh chàng không phải sinh viên hay thực tập sinh vẫn đang nán lại đây, họ đến dự phiên tòa này không phải để nghe phán quyết. Keisuke cũng đã nhẵn mặt họ rồi. Họ chính là fan hâm mộ của Makoto.

Một trong những điều khiến Keisuke ngạc nhiên khi bước chân vào giới luật sư chính là việc giới này có rất nhiều mỹ nữ. Lắm lúc lướt qua những cô gái xinh đẹp đang đi lại trong tòa án, Keisuke cứ ngỡ họ đến quay phim truyền hình hoặc là người mẫu đến làm chứng cho phiên tòa xét xử người nổi tiếng, để rồi sau đó mới vỡ lẽ họ là công tố viên. Tương tự với các nữ luật sư hoặc nữ thẩm phán. Nghe đâu đám đông cuồng nhiệt với các phiên tòa còn có hẳn “idol” cho riêng mình.

Makoto cũng là một trong những người có lượng fan cố định, cô còn được một tờ tạp chí lớn có số ra hằng tuần mời tham gia phỏng vấn cho chiến dịch “Những nữ chiến sĩ đẹp mê hồn”. Theo lời kể của Makoto thì cô đã “từ chối trong vòng một nốt nhạc”.

Cuối cùng, Keisuke rời khỏi tòa án sau khi gặp Hirano và xác nhận anh ta không có ý định kháng cáo.

Đang là mùa mưa, những đám mây nặng nề trôi. Chiều nay Keisuke cũng có việc phải ra ngoài nên mong trời đừng mưa. Cậu và Makoto quyết định tạm thời sẽ quay trở về văn phòng. Họ không kiếm được nhiều đến mức có thể đi taxi. Từ ga Sakuradamon, họ lên tàu điện ngầm, hướng về văn phòng nằm ở cổng phía Tây ga Ikebukuro. Có thể nói khoảng thời gian chưa đến hai mươi phút này cũng chính là lộ trình đi làm hằng ngày của họ.

Trước khi ngồi vào hàng ghế trên chuyến tàu tương đối vắng vẻ, Keisuke và Makoto đã chuyển sang nói về vụ bạo hành phụ nữ mà phiên xét xử sơ thẩm sẽ bắt đầu vào tuần sau. Tại phiên tòa đó, Makoto sẽ là luật sư bào chữa chính, còn Keisuke đảm nhận vai trò trợ lý.

Keisuke luôn nghĩ Bộ tư pháp có sự tính toán hơn thiệt rất kỳ quặc.

Chẳng hạn như vụ Hirano khi nãy, họ không mời bồi thẩm viên.

Họ áp dụng chế độ bồi thẩm đoàn cho những phiên tòa chật cứng người tham dự, xét xử các vụ án được cả xã hội quan tâm như giết người hay cưỡng dâm. Vụ việc mà Keisuke và Makoto sẽ phụ trách từ tuần sau chính là một vụ xét xử có bồi thẩm đoàn như vậy. Chế độ này đã có từ thời Keisuke bắt đầu chính thức học luật. Chính vì vậy, có thể nói cậu gần như không lạ lẫm gì với khái niệm này. Song, luật sư trưởng Shiraishi hay Ebisawa Koichi - một luật sư đàn anh của Keisuke, đến bây giờ vẫn chưa thôi than phiền. Họ cảm thấy khó khăn vì phải đưa ra những chiến lược khác hoàn toàn so với kiểu xét xử truyền thống trước đây. “Khoan bàn đến tốt xấu nhưng chưa gì đã thấy sặc mùi phim ảnh rồi” chính là câu cửa miệng của Shiraishi.

“Bị cáo vẫn khẳng định hành vi của hắn đã được đối phương đồng ý đấy.”

Makoto nhíu cặp lông mày hài hòa của mình. Keisuke cảm thấy, mặc dù đang nói chuyện trên tàu điện ngầm nhưng Makoto vẫn nói hơi to. Dầu vậy, cậu yên tâm đôi chút khi thấy cô dùng từ hành vi . Có lúc chuyện trò hăng say quá, Makoto còn nói thẳng toẹt là “hình dạng khi dương vật cương cứng” mà chẳng buồn quan tâm xem mình đang ở đâu. Họ đã từng bị đám nhân viên văn phòng mặc vest nhìn với ánh mắt sửng sốt.

“Chỉ có mỗi luận điểm đó thôi à?” Keisuke đáp bằng giọng giữ ý.

“Đúng vậy. Đâm ra lại thành cãi cùn và thế là có lợi cho nạn nhân rồi còn gì. Bởi thế tôi mới muốn nhấn mạnh với bồi thẩm đoàn về mối quan hệ giữa hai người đó, xét từ những hành động trong quá khứ. Theo tôi thấy thì nạn nhân là kẻ bắt cá hai tay. Trong cơn tuyệt vọng vì bị người yêu mới trách cứ, cô ta bèn nói mình bị ép phải quan hệ. Kể ra mà có ảnh hai người giơ tay chụp trên giường thì tốt.”

Keisuke vội vàng giả bộ tìm tài liệu.