← Quay lại trang sách

⚝ 2 ⚝

“Văn phòng luật Shiraishi” chỉ cách cửa ra phía Tây của ga Ikebukuro khoảng vài phút đi bộ.

Xét về địa thế thì nó nằm ở khoảng giữa Nhà hát kịch Tokyo và trường Đại học Rikkyo - một vị trí không tồi. Tuy nhiên, tòa nhà văn phòng lại tương đối cũ. Họ thuê phòng trên tầng năm của một tòa nhà phức hợp nơi thang máy phát ra những âm thanh lạ lùng.

Năm Keisuke tốt nghiệp đại học là năm cuối cùng áp dụng song song cả hai chế độ thi cũ và mới. Keisuke không học lên cao học vì tốn cả thời gian và tiền bạc, thay vào đó cậu tham dự kỳ thi thử rồi tiến thẳng đến kỳ thi chính thức. Tóm lại là kỳ thi tư pháp theo kiểu cũ. Chính vào năm tốt nghiệp đại học đó, Keisuke đã thi đỗ ngay lần thử sức đầu tiên. Sau khi kết thúc khóa đào tạo tư pháp, Keisuke được tuyển vào văn phòng luật này nhờ lời giới thiệu của một đàn anh học khóa trên thời đại học.

Lẽ ra Keisuke có thể lựa chọn con đường làm thẩm phán hoặc công tố viên, nhưng cậu đã từ bỏ trước cả khi thử sức. Dĩ nhiên, một phần lý do là vì cánh cửa bước chân vào con đường đó rất hẹp. Nhưng trước hết, Keisuke thấy mình không thể trở thành một công tố viên suốt ngày chăm chăm vào việc khép tội bị cáo, buộc họ phải gánh những hình phạt dù chỉ hơi nặng một chút. Còn nếu trở thành thẩm phán, cậu sẽ phải tuyên bố mức án phạt từ chính miệng mình. Cũng có khi sẽ là án tử hình. Keisuke không đủ tự tin để có thể chịu đựng được sức ép nặng nề ấy.

Không biết từ khi nào, Keisuke đã bắt đầu nghĩ rằng cậu muốn được cứu giúp những người vốn không có một ai cứu giúp. Cậu không mấy khi nói ra với người khác về ước mong trở thành một luật sư giống như anh chàng luật sư trong bộ phim Gái điếm mà Hisato từng cho cậu xem ngày xưa - một con người nhìn bề ngoài thì không có gì đáng nói nhưng ẩn sâu bên trong là cả một bầu trời chính nghĩa.

Đừng có nói những lời hoa mỹ.

Keisuke nghe thấy giọng nói của chính mình.

Đã từng có một người khiến Keisuke phải căm hận từ tận xương tủy. Mặc dù chưa nghĩ đến thủ đoạn giết người cụ thể nào, nhưng không biết bao nhiêu lần cậu đã thầm mong hắn biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng mặt khác, mỗi lần nguyền rủa hắn như vậy, trong đầu cậu lại dấy lên suy nghĩ: “Mày có tư cách để kết tội người khác hay không?”

Đó là lý do thật sự giải thích cho việc Keisuke không nhắm tới vị trí công tố viên hoặc thẩm phán.

“Bọn cháu về rồi đây.”

“Vất vả cho hai đứa rồi.”

Vừa trông thấy Keisuke và Makoto bước vào văn phòng, Shibuya Miwako khi đó đang dọn dẹp bàn tiếp khách đã cất tiếng. Miwako là nhân viên hành chính, tuổi tầm bốn mốt, bốn hai gì đó.

Tiếp đến là tiếng của luật sư trưởng Shiraishi Shinjiro.

“Hai đứa vất vả rồi.”

Trên mặt bàn, những tập hồ sơ không còn nhét vừa giá để tài liệu xếp thành một chồng cao đến nỗi tưởng như sắp đổ tới nơi, che khuất nửa khuôn mặt của Shiraishi. Keisuke đã thông báo cho Shiraishi kết quả phán quyết trước khi rời khỏi tòa.

“Gần như chúng ta dự đoán nhỉ. Hai đứa cũng chấp nhận được kết quả này đúng không?”

Chất giọng sang sảng tự nhiên của Shiraishi được tôi luyện qua những lần đứng trong phòng xử án.

“Con thấy chấp nhận được,” Makoto trả lời trước. “Bị cáo cũng nói là sẽ không kháng cáo.”

“Cháu cũng vậy,” Keisuke đáp gọn lỏn.

Vậy là kết thúc những bình luận xoay quanh phiên xét xử lần này. Nếu là luật sư do bị cáo chỉ đích danh thì có thể sẽ phải gặp mặt bị cáo để trao đổi về những chuyện tiếp sau, nhưng với luật sư do tòa án chỉ định thì trên thực tế đến đây là hết nhiệm vụ. Còn cả núi việc cần họ xử lý. Lấy đâu ra thời gian để cấn cá mãi một vụ.

Keisuke lại gần bàn làm việc của Shiraishi để báo cáo.

“Lát nữa cháu sẽ đến chỗ ông Umeda để nghe chuyện. Vụ đang đi dạo thì bị chó cắn phải khâu năm mũi ấy ạ. Ông ấy bảo tiên lượng không được tốt lắm.”

Shiraishi Shinjiro vốn rất giỏi xử lý các vụ án hình sự. Ở ông toát ra phong thái của một người thầy giáo cấp hai tốt bụng, nhưng bên trong lại là ngọn lửa chính nghĩa hừng hực cháy. Thế nhưng, ông cũng lại có câu cửa miệng là “Làm tố tụng hình sự không ra tiền”.

Nói một cách sỗ sàng thì chính vì không có tiền nên người ta mới đi trộm, cướp. Khó mà bỏ tiền túi ra để thuê luật sư. Cũng không phải là không có những vụ án mà bị cáo là người giàu có, nhưng những người như thế bình thường đã có sẵn luật sư thân cận bên cạnh rồi. Chính vì thế, Shiraishi quyết định làm mảng tố tụng dân sự cốt để kiếm kế sinh nhai.

Tuy rạch ròi như vậy nhưng không biết có phải vì ý thức rằng mình không giỏi trong các vụ dân sự hay không mà Shiraishi lại giao phần lớn các vụ dân sự ông nhận được cho ba luật sư cấp dưới của mình.

Dạo gần đây, thi thoảng cũng có những vụ Shiraishi giao cho Keisuke một mình xử lý. Trong vụ lần này, nguyên đơn đang đòi khởi kiện với số tiền yêu cầu bồi thường lên tới năm triệu yên, vì lý do khi ông này chìa tay về phía con chó mà một người quen đang dắt đi dạo thì bị nó cắn, phải khâu mất năm mũi. Mặc dù cho rằng yêu cầu này không thấu tình đạt lý nhưng trước tiên Keisuke vẫn phải đến nghe ông ta giải thích. Trên đời này, nếu ai cũng khiêm nhường và cẩn trọng thì đâu cần đến tòa án nữa.

Nếu như trong tố tụng hình sự, việc đi đến phán quyết buộc tội được coi là kết quả đã định sẵn thì trong tranh chấp dân sự, lý tưởng nhất là hòa giải đôi bên. Cũng có những luật sư khi lôi vụ án ra tòa kiện tụng đã bị hội đồng xét xử nhìn bằng ánh mắt đầy lộ liễu như muốn nói: “Anh đang gây phiền toái cho chúng tôi”. Bản thân Keisuke cũng từng trải qua chuyện đó.

“À không, thật ra là...” Shiraishi gãi soàn soạt lên mớ tóc rối bời không được chải chuốt mấy. “Nếu luật sư Okuyama đồng ý thì tôi định sẽ nhờ anh Ebisawa phụ trách vụ đó.”

Shiraishi gọi Keisuke là "luật sư Okuyama" như một minh chứng cho việc ông coi cậu là một người chững chạc, trưởng thành. Ban đầu Keisuke cảm thấy hơi ngượng ngùng nhưng gần đây cuối cùng cậu cũng quen với cách gọi đó.

Ebisawa là một luật sư làm việc cho văn phòng này. Ebisawa 40 tuổi, kém Shiraishi, người năm nay vừa bước sang tuổi 52 đúng một giáp. Makoto 27 tuổi, còn Keisuke năm nay 25, đều còn rất trẻ. Bởi vậy trong mắt họ luật sư Ebisawa mang hình tượng của một người chỉ huy chiến đấu. Keisuke sẽ rất áy náy nếu để Ebisawa đi giải quyết hậu quả của một vụ chó cắn.

“Nhưng cháu nghĩ mình có thể xoay xở vụ này được.”

Nghe Keisuke thỏ thẻ phản biện như vậy, Shiraishi liền bật cười: “Không phải thế.”

“Đang có một vụ khác người ta yêu cầu đích danh cậu. Xem ra có vẻ thú vị đấy.”

“Chỉ đích danh cháu ấy ạ?”

Shiraishi phe phẩy tập hồ sơ trước mặt Keisuke khi đó đang tỏ ra đầy kinh ngạc.

“Đây là hồ sơ tôi lấy được từ Hội luật sư...” Shiraishi đeo cặp kính lão mỏng, vừa kiểm tra hồ sơ vừa giải thích cho Keisuke. “Bào chữa cho bị cáo của một vụ cưỡng đoạt tài sản gây chết người. Xem nào, bị cáo chưa có tiền án, tiền sự. Thậm chí còn chưa từng bị gửi hồ sơ điều tra lên viện kiểm sát chứ đừng nói là có tội. Không rõ lịch sử bắt giữ thế nào. Phía tòa án đã chỉ định luật sư theo vụ này và cũng đã mở được ba buổi thảo luận trước phiên tòa rồi. Nhưng đột nhiên bị cáo lại đòi tự mời luật sư.”

Luật sư do tòa án chỉ định là chế độ nhà nước sẽ chỉ định luật sư thay cho bị cáo trong trường hợp người này không có khả năng mời luật sư vì lý do tài chính hoặc vì không quen biết luật sư nào phù hợp. Nếu không có lý do thực sự khách quan và chính đáng thì bị cáo không có quyền yêu cầu thay đổi luật sư.

Tuy nhiên, họ có một cách khác.

Đó là tự thuê luật sư. Bị cáo có quyền thuê luật sư vào bất kỳ thời điểm nào, ngay cả giữa phiên tòa. Khi đó, luật sư do tòa chỉ định sẽ được miễn trách nhiệm.

Tội cưỡng đoạt tài sản gây chết người được xử như tội giết người cướp của. Theo quy định của Luật hình sự, khung hình phạt dành cho tội danh này chỉ có thể là “tù chung thân” hoặc “tử hình”. Nếu bị cáo phạm tội lần đầu và chỉ có một nạn nhân thì trên thực tế có thể sẽ không bị tử hình, nhưng khó tránh khỏi án tù chung thân. Xem ra bị cáo cũng muốn làm mọi cách, đánh đổi gia tài để mời luật sư giỏi. Keisuke rất hiểu tâm trạng đó, nhưng...

“Người được chỉ định là cháu sao ạ?” quả thực cậu vẫn không sao lý giải được.

“Đúng là như vậy đấy.”

Shiraishi gật đầu, đoạn nhìn Keisuke mỉm cười.

“Bị cáo khẳng định mình vô tội. Tức là phủ nhận tội danh đấy.”

Makoto đang đọc hồ sơ trên bàn làm việc của mình bỗng dưng ngẩng mặt lên. Xem ra cô ấy đã nghe được câu chuyện.

Những vụ án phủ nhận tội danh được ví như tâm điểm chú ý của tòa án hình sự. Có thể nói đây là cơ hội để người luật sư thể hiện tài năng của mình. Vì trước mặt anh ta là cả một bức tường 99,9% chắn lối.

Shiraishi lại nhìn xuống tập hồ sơ.

“Lúc mới bị bắt, bị cáo đưa ra những lời khai không rõ ràng, nhưng không lâu sau đó bị cáo đã nhận tội và bị khởi tố. Vậy mà đến gần đây bị cáo lại chuyển hướng sang phủ nhận tội danh. Nghe đâu bất chấp việc bị cáo phủ nhận tội danh, luật sư được tòa chỉ định phụ trách vụ này lại thuyết phục là Nếu anh gây ấn tượng xấu thì có khả năng sẽ bị tử hình đấy. Đến nước này rồi đừng cố vùng vẫy vô ích nữa mà hãy xin tòa xem xét các tình tiết giảm nhẹ đi. ”

Đọc đến đây, Shiraishi liền ngẩng đầu lên.

“Bởi vậy, bị cáo mới muốn đổi luật sư.”

Một chuyện thường gặp trong các vụ án hình sự. Không chỉ thường gặp mà phải nói là toàn trường hợp như vậy. Có điều, đây vẫn chưa phải là lời giải đáp cho thắc mắc của Keisuke: “Tại sao lại là mình?”

Shiraishi nói tiếp:

“Bị cáo đã nói ra tên của luật sư Okuyama và yêu cầu tòa án đề nghị cậu bào chữa cho mình. Bị cáo còn nói ngay lúc này chưa thể trả thù lao cho cậu nhưng sau này sẽ tìm cách. Bởi vì bị cáo biết chắc rằng cậu sẽ không từ chối. Ha ha, người này xem chừng hơi vị kỷ đấy nhỉ.”

Bên dưới cặp kính lão, đôi mắt vốn dĩ lúc nào cũng nghiêm nghị của Shiraishi thoáng mỉm cười.

“Lúc đầu tôi nghĩ chắc là người này lại nghe được đánh giá về văn phòng của chúng ta ở đâu đó rồi ôm niềm hy vọng mong manh là có thể xoay ngược tình thế chăng, nhưng anh ta lại chỉ đích danh luật sư Okuyama. Vì thế, tôi đoán không chừng đó là người quen của cậu.”

“Người đó tên là gì ạ?”

Chỉ cần hỏi tên là mọi chuyện sẽ rõ ràng.

“Xem nào, Ando Tatsuya, hai mươi tư tuổi, hiện trú tại quận Itabashi, Tokyo.”

"Ando, Tatsuya.”

Đột nhiên, Keisuke cảm thấy ớn lạnh đến gai người như thể đang phải chống chọi với cơn gió âm độ vậy.

Lẽ nào...

“Ừm..., người này đã từng đổi họ. Cho đến trước năm mười lăm tuổi thì họ của anh ta là Asanuma. Cậu biết người này chứ?”

Không thể nhầm lẫn được. Đó chính là Tatsuya. Nhịp thở của Keisuke bắt đầu trở nên gấp gáp. Ý thức được điều đó, cậu cố gắng thở chậm lại.

Chúng mình là họ hàng với nhau mà, phải thân thiết với nhau nhé .

Bất giác Keisuke có cảm giác tựa như vừa bị ai đó gọi tên, cậu nhìn ra xung quanh.

Khuôn mặt tươi cười của Tatsuya hiện lên mờ ảo trên khung cửa sổ ướt nước mưa.