⚝ 3 ⚝
Quay trở về bàn làm việc của mình, Keisuke bắt đầu đọc lướt qua đống hồ sơ đính kèm cùng những thông tin mà nhân viên hành chính Shibuya Miwako đã gấp rút thu thập cho cậu.
Vụ án xảy ra vào ngày 28 tháng Hai, cách đây khoảng bốn tháng
Honma Yasumitsu (35 tuổi, trú tại Nishitokyo) làm việc cho công ty vận tải Maruoka có địa chỉ ở khu Itabashi đã bị tấn công bởi một tên trộm đột nhập vào văn phòng từ cửa ra vào. Xét từ tình hình, có thể phán đoán rằng đó là thời điểm ngay trước khi Honma đóng cửa chuẩn bị ra về sau khi tất cả các nhân viên khác đều đã rời khỏi công ty. Ngoài ra, dựa vào lời khai của nhân chứng cũng như mức độ thương tích của nạn nhân, cảnh sát suy đoán thủ phạm đã ra tay trong khoảng từ chín giờ năm phút đến chín giờ ba mươi phút tối.
Honma bị đánh mạnh vào phần gáy bằng một thanh gậy cứng và ngã úp mặt xuống bàn.
Cửa chính nhìn ra đường cái bị khóa trái nên người ta cho rằng hung thủ đã lẻn vào từ cửa sau thường ngày vẫn được những nhân viên ở lại làm thêm giờ sử dụng để ra vào. Hung thủ đã lấy đi tổng cộng chín trăm ba mươi tư nghìn yên tiền mặt từ két sắt trong văn phòng, bao gồm số tiền thu được ngày hôm đó cộng với số tiền mặt được cất giữ phòng khi cần kíp, sau đó y đã bỏ trốn.
Thường ngày Honma rất chịu khó gọi điện cho vợ nhưng hôm đó quá mười giờ đêm mà Suzuka - vợ nạn nhân vẫn không thấy chồng liên lạc gì. Thấy lạ nên chị đã gọi vào số di động rồi gọi đến văn phòng của chồng. Không có ai nghe máy, Suzuka đâm lo lắng, liền gọi taxi tới nơi làm việc của chồng cách nhà chừng hai mươi phút đi bằng ô tô để xem tình hình. Đến nơi, chị thấy hầu hết đèn đóm bên trong tòa nhà đều đã tắt nhưng dàn nóng của điều hòa lắp ở bên ngoài thì vẫn đang chạy. Cảm thấy có điều bất ổn, Suzuka đẩy cửa văn phòng ở tầng một nhưng không thấy khóa.
Bước vào bên trong, chị bật công tắc đèn ở gần cửa và phát hiện một người đàn ông trông giống chồng mình đang nằm úp mặt xuống bàn, máu chảy ra từ phần đầu. Khi lại gần và xác nhận đó chính là chồng mình, chị liền gọi cấp cứu đồng thời báo cảnh sát ngay lập tức. Lúc được phát hiện, Honma Yasumitsu vẫn còn sống. Anh được chuyển ngay đến bệnh viện để cấp cứu, nhưng đã qua đời vào ngày mùng một tháng Ba. Nguyên nhân tử vong do chấn thương sọ não, tụ máu dưới màng cứng cấp tính, đồng thời xuất huyết dưới nhện do bị bầm giập phần đầu.
Không tìm thấy đồ vật gì được cho là thủ phạm bỏ quên ở hiện trường. Ngoài ra, còn có bằng chứng cho thấy hung thủ đã cố tình né tránh hai chiếc camera an ninh. Nhiều khả năng đây là người biết rõ nội tình.
Ba ngày sau, cảnh sát điều tra ngẫu nhiên Ando Tatsuya, 24 tuổi (trú tại Itabashi, Tokyo) và thi hành lệnh bắt giữ vì nghi ngờ y có hành vi đột nhập nơi ở của người khác. Khoảng một tháng trước khi xảy ra vụ việc, Ando bị công ty vận tải Maruoka sa thải (chính xác là hủy ngang hợp đồng) vì lý do thái độ làm việc không tốt. Y được coi là một trong số các kẻ tình nghi. Từ kết quả điều tra, cảnh sát đã củng cố nghi ngờ về việc Ando đã có hành vi cưỡng đoạt tài sản gây chết người và tái bắt giữ y vì cáo buộc này.
Lý do dẫn đến việc Ando bắt giữ bao gồm:
Thứ nhất, Honma Yasumitsu (sau đây gọi là “nạn nhân”) là Chief Manager (chức vụ tổ trưởng thông thường) của văn phòng đó, phụ trách phân công công việc cho những nhân viên không chính thức. Ngay trước khi thôi việc, Ando Tatsuya (sau đây gọi là “bị cáo”) đã chỉ trích và có cuộc tranh cãi nảy lửa với nạn nhân vì cho rằng việc anh ta bị sa thải là do nạn nhân toàn giao cho anh ta những công việc quá sức nhằm hạ thấp đánh giá. Mặc dù chưa đến mức động thủ nhưng anh ta cũng đã liên tục có những lời lẽ mang tính chất đe dọa khiến cho nhiều nhân viên khác có mặt tại đó phải đứng ra giảng hòa.
Thứ hai, qua lời khai của những người xung quanh thì rõ ràng tại thời điểm xảy ra vụ án, bị cáo đang ở vào tình cảnh túng quẫn vậy mà cảnh sát lại phát hiện mười tờ mười nghìn yên để hớ hênh trong ngăn kéo tủ tại căn hộ của y. Người ta đã tìm thấy dấu vân tay của nạn nhân trên ba trong tổng số mười tờ tiền này.
Thứ ba, cảnh sát đã phát hiện khu đất nơi có căn hộ bị cáo đang ở có vết tích đào bới trong thời gian gần đây, tại đó có chôn một chiếc dùi cui ba khúc bằng kim loại. Mặc dù chiếc dùi cui này có dấu hiệu bị tẩy rửa song cảnh sát vẫn tìm thấy vết máu, tuy rất ít của nạn nhân còn lưu lại trên đó.
Thứ tư, trước đây khi nghe đồng nghiệp của mình nói rằng “Ở công ty vận tải Maruoka, từ xưa đã có rất nhiều khách hàng trả tiền mặt nên cứ đến cuối tháng là trong két sắt phải có đến gần một triệu yên tiền mặt”, bị cáo đã tỏ ra cực kỳ hứng thú.
Thứ năm, tối hôm xảy ra vụ án, khi người phụ nữ (63 tuổi) sống ở căn hộ phía bên kia đường đối diện với công ty vận tải Maruoka nghe thấy tiếng động lạ (tiếng ai đó đóng cửa vội), bà ta liền nhìn ra ngoài từ cửa sổ tầng hai nhà mình và chứng kiến một người đàn ông trông giống hệt bị cáo đang chạy trốn từ cửa sau của công ty này. Cách đó một tháng, người phụ nữ này đã từng có cuộc cãi vã với bị cáo khi y ném vỏ lon cà phê rỗng vào vườn nhà bà, vì thế bà ta vẫn còn nhớ đặc điểm nhận dạng của bị cáo. Bà ta khai rằng tuy chỉ nhìn thấy từ sau lưng nhưng dáng người đó đích thị là bị cáo, không thể nhầm lẫn được, cả chiếc áo khoác lông vũ mà thường ngày bị cáo vẫn mặc hay chiếc mũ len đặc trưng của bị cáo đều rất quen. Trong cuộc thực nghiệm sau đó, người phụ nữ này cũng đã chỉ đúng chiếc mũ len trong số rất nhiều chiếc mũ.
Thứ sáu, cảnh sát đã nhận được một cuộc điện thoại nặc danh được cho là giọng nói của một phụ nữ trung niên, không phải người phụ nữ kể trên, trình báo rằng: “Sau hôm xảy ra vụ án, Ando Tatsuya đã đến quán nhậu, trong lúc xem chương trình thời sự trên tivi đưa tin về vụ án, y đã cười và nói rằng Kẻ nào dám coi thường thằng này sẽ phải chịu kết cục như thế đấy. Y cũng đã trả hết các món nợ ghi sổ của mình”. Vì là cuộc gọi từ bốt điện thoại công cộng nên cảnh sát không rõ người gọi điện là ai. Quán nhậu Matsumoto (địa chỉ ở khu Itabashi) này là nơi bị cáo thường lui tới, và đúng như lời trình báo của người phụ nữ nọ, bị cáo đã tự mình trả hết số tiền ghi nợ, ước chừng khoảng hai trăm nghìn yên.
Thứ bảy, không có nhân chứng hay bằng chứng nào có thể chứng minh bị cáo đã ở đâu vào tối hôm đó.
Còn về các điều kiện khác...
Khoảng thời gian gây án được suy đoán căn cứ vào việc có ba nhân viên khác đã ra về trước nạn nhân vào lúc chín giờ năm phút. Ngoài ra, thời điểm người phụ nữ sống ở nhà đối diện nghe thấy tiếng động lạ và nhìn ra ngoài cửa sổ rơi vào khoảng chín giờ ba mươi phút, lúc này đèn trong văn phòng đã tắt. Người phụ nữ khai rằng sau đó bà ta vẫn ngồi đọc sách bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, đến khoảng mười giờ ba mươi thì thấy đèn bật trở lại. Điều này trùng khớp với thời gian vợ nạn nhân chạy đến văn phòng tìm chồng.
Ngoài ra, không có mâu thuẫn với tình trạng thương tích theo kết quả giải phẫu của bên pháp y.
Ngay sau khi bị bắt giữ, bị cáo đã đưa ra những lời khai mập mờ, không rõ ràng nhưng trải qua quá trình điều tra, bị cáo đã nhận tội.
Không có bằng chứng trực tiếp, cũng không có lời thú nhận mang tính chất quyết định theo kiểu vạch trần một bí mật nào đó.
Keisuke ngẩng mặt lên khỏi tập hồ sơ đính kèm.
Cậu có biết vụ án này.
Song, cậu chỉ coi nó như là một trong những tin tức vô can với mình, kiểu như vụ tai nạn liên hoàn xảy ra ở Hokkaido, hay vụ tàu trật bánh xảy ra ở Kyushu.
Bình thường Keisuke không mấy khi xem tivi, cũng không có thói quen thường xuyên điểm lại các bản tin nhanh trên Internet. Bận tối mắt tối mũi suốt ngày, cậu lấy đâu ra thời gian để quan tâm quá nhiều đến một vụ án cưỡng đoạt tài sản gây chết người bình thường . Vả lại, quan trọng hơn cả là cậu sao có thể ngờ được Tatsuya lại chính là nghi can của vụ án.
“Cậu định thế nào?”
Sực tỉnh bởi giọng nói lúc nào cũng sang sảng của luật sư trưởng Shiraishi, Keisuke liền ngẩng đầu lên.
“Chú có thể. từ chối giúp cháu được không ạ?”
“Ồ, thế ư?”
Shiraishi chỉ thoáng tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng không hỏi lý do. Dường như ông cũng cảm nhận được Keisuke có lý lẽ riêng chứ không phải là sợ thua kiện. Trước sự tinh tế đó của Shiraishi, Keisuke cho rằng cậu cũng nên giải thích một chút cho phải phép.
“Nghe cái tên này, cháu đoán có khả năng đó là một người cháu có quen biết sơ sơ từ hồi xưa. Nhưng đó không phải là người đặc biệt thân thiết với cháu, nói đúng hơn đó còn là người cháu không muốn gặp lại.”
“Ra vậy. Thế thì chúng ta sẽ từ chối vụ này nhé.”
Shiraishi nói dứt khoát, ông viết vài chữ ngắn gọn vào tập hồ sơ vừa nhận lại từ Keisuke rồi bỏ vào khay “Đã chốt”. Shiraishi tuy là người nói năng huỵch toẹt nhưng lại có tài đọc được tâm tư của người khác. Có vẻ như ông đã nhìn ra sự khó chịu của Keisuke.
“Nếu vậy thì vụ chó cắn ta vẫn nhờ luật sư Okuyama theo đúng kế hoạch nhé.”
Dặn lòng phải tỏ ra phấn chấn hết sức có thể, Keisuke đáp: “Vâng”
Buổi chiều, đúng như dự định, Keisuke đến chỗ thân chủ của mình để nghe sự tình.
Nếu đây là một văn phòng luật phục vụ toàn những người ví dày cộp phải xếp hàng đợi đến lượt thì luật sư có thể gọi họ đến theo lịch của mình, nhưng với một văn phòng nhỏ và hẵng còn non trẻ thì khách hàng là thượng đế.
Người kiện chủ của con chó sống gần nhà là một người đàn ông 54 tuổi sống ở Mitaka, có tên là Umeda Yasuo. Ông này làm việc cho một công ty chuyên sản xuất thực phẩm chế biến sẵn, sống cùng vợ và hai đứa con đang tuổi ăn học, một hoàn cảnh gia đình hết sức bình thường.
Keisuke ghé thăm nhà Umeda đúng giờ đã hẹn. Vừa đến nơi, cậu đã được dẫn ngay vào phòng khách để nghe trình bày. Nghe đâu bà vợ đang đi mua đồ nên không có nhà.
Xem ra vợ chồng Umeda có sở thích du lịch nên trên tường hay trên tủ búp phê bày chật ních nào nón mũ có ghi tên địa danh, nào các loại búp bê của từng vùng miền. Umeda mang phê ra, đợi Keisuke nhấp xong ngụm đầu tiên là vào đề ngay.
“Đúng là tai bay vạ gió cậu ạ.”
Umeda giơ cánh tay phải đang được quấn băng mới tinh lên cho Keisuke xem. Keisuke cũng đã đọc hồ sơ và nắm sơ qua. Umeda bị chó cắn từ hai mươi ngày trước và cũng đã tháo chỉ xong xuôi được khoảng hai tuần rồi. Ông ta thao thao bất tuyệt như thể đang phải chịu đau đớn lắm không bằng. Keisuke lựa thời điểm thích hợp để cắt ngang.
“Cháu nghe nói tiên lượng của bác không được tốt...”
“Tiên lượng?”
“À, ý cháu là sự hồi phục sau điều trị ạ.”
“Vết thương thì không nói làm gì. Vấn đề là chăm sóc cho chỗ này này.”
Không hiểu sao Umeda vẫn lấy cánh tay quấn băng vỗ nhẹ vào ngực mình.
“Sau vụ này tôi đâm sợ chó hẳn. Nếu về già tôi không thể nhận sự chăm sóc của những chú chó dịch vụ thì đây sẽ là một bất hạnh lớn trong cuộc đời. Cái này gọi là chấn thương tâm lý phải không?”
Keisuke suýt chút nữa thì cười nhăn nhó nhưng rồi cũng kịp nén lại. Nguyên đơn trong các vụ kiện đòi tiền bồi thường động tí là lôi ngay mấy khái niệm như chấn thương tâm lý, rồi thì rối loạn tinh thần sau một biến cố bi đát (PTSD) ra để nói.
“Tôi nghĩ ngần này là được, đấy là tôi còn tém tém lại rồi đấy.”
Umeda hơi ngả người vào ghế xô pha, đoạn xòe năm ngón tay bên không băng bó. Xem ra, ông ta thật sự muốn đòi năm triệu yên.
Keisuke hơi cúi xuống, cố để không nhìn thẳng vào mắt Umeda, đoạn giải thích.
“Chắc bác cũng biết, ở các nước như Mỹ chẳng hạn, thi thoảng có những vụ người ta phải bồi thường số tiền rất khủng. Nhưng ở nước mình thì vẫn có xu hướng hạn chế số tiền bồi thường trong các vụ việc dân sự. Thông tin cháu đưa ra đây xét cho cùng chỉ là để bác tham khảo, nhưng theo phán đoán của cháu từ những án lệ cũng như số tiền để đôi bên hòa giải ngoài tòa án trong các vụ trước đây, thì trong trường hợp của bác nếu đi đến phán quyết cuối cùng, cháu nghĩ bác sẽ được bồi thường khoảng trên dưới một phần mười số tiền đó ạ.”
Umeda đã nhận lại đủ chi phí điều trị. Keisuke nghĩ tầm đó là hợp lý. Ông ta đã bình phục hoàn toàn trong một tuần, cũng không có nguy cơ để lại di chứng.
Umeda, khi nãy còn nở nụ cười đắc thắng, bỗng đanh mặt lại.
“Tóm lại, ý cậu là năm trăm nghìn yên?”
Kỳ thực, Keisuke nghĩ con số đó vẫn là nhiều.
“À, xét cho cùng đây chỉ là con số mà cháu tham khảo từ các tiền lệ thông thường thôi. Cũng có thể thương lượng được nhiều hơn một chút. Chỉ có điều số tiền yêu cầu bồi thường càng nhiều thì án phí càng cao. Phí trả trước cho văn phòng luật của chúng cháu là tám phần trăm, rơi vào bốn trăm nghìn yên, chưa kể thù lao khi bào chữa thành công là...”
“Luật sư,” Umeda đặt tay lên đầu gối, rướn người về phía trước. “Tóm lại cậu chỉ cần thắng kiện là được mà. Có tên ngốc nào lại đi mặc cả cơ chứ. Nếu là một người luật sư chưa từng lao tâm khổ tứ vì đồng tiền thì âu cũng dễ hiểu, nhưng kinh doanh buôn bán là như thế đấy. Trong vụ này, tôi quyết làm tới cho đến khi đối phương chịu khóc lóc van xin tha thứ mới thôi.”
Sau đó, Umeda bắt đầu giảng giải một tràng về những bí kíp thương lượng mà ông đã học được sau ba mươi năm bươn chải ngoài xã hội. Keisuke bắt đầu thấy hối hận, biết thế khi luật sư trưởng Shiraishi đề nghị, cậu cứ để luật sư Ebisawa đi thay mình cho xong. Nếu là Ebisawa, hẳn sẽ biết cách khéo léo đưa đến kết luận.
Lời Umeda nói lọt qua tai Keisuke rồi cứ quay mòng mòng trong đầu cậu. Thay vào đó, hình ảnh Tatsuya đang từ từ hiện ra từ miền ký ức đã choán hết tâm trí cậu.
Mặc dù đã từ chối bào chữa cho hắn, nhưng trong lòng Keisuke vẫn cứ vương vấn mãi chuyện đó.
Keisuke biết chuyện hồi học cấp hai Tatsuya đã đổi sang họ Ando. Lên đến cấp ba, thi thoảng cậu cũng nghe được những lời bàn ra tán vào về Tatsuya. Nhưng kể từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu gần như không hay tin gì về hắn nữa.
Ando là họ cũ của Michiko. Vào mùa thu năm Keisuke học lớp Chín, Michiko đã ly hôn với Hideaki. Nói là ly hôn nhưng không phải ly hôn thuận tình. Ngay sau khi Keisuke và Tatsuya lên cấp hai, “Thần Chết” bỗng dưng biệt tăm biệt tích. Chính là sau khi ông ta hỏi han Keisuke về mối quan hệ giữa Michiko và Tatsuya cũng như chuyện lang chạ của Michiko. Không biết chừng những chuyện đó đều có liên quan đến nhau. Hoặc cũng có thể là hoàn toàn không.
Thông thường, phải sau ba năm vợ hoặc chồng bỏ đi biệt tích, người còn lại mới có quyền đâm đơn ly hôn ra tòa, nhưng Michiko đã yêu cầu giải quyết ly hôn sớm hơn vì lý do người chồng “cố tình bỏ bê gia đình” theo quy định trong Luật dân sự và được tòa chấp nhận. Khi đó, Hideaki đã bỏ đi biệt tích được hai năm mấy tháng. Tatsuya vẫn ở với Michiko và đổi sang họ cũ của cô ta là Ando. Sau đó, Keisuke thậm chí không nghe được một tin đồn nào về Hideaki, nói gì đến việc gặp lại ông ta.
Theo hồ sơ, Tatsuya thậm chí chưa từng bị gửi hồ sơ điều tra lên viện kiểm sát, chứ đừng nói đến bị kiện ra tòa.
Mặc dù thấy lạ nhưng mặt khác Keisuke cũng có thể lý giải được, nếu là Tatsuya thì có thể như thế lắm.
Trong quãng thời gian từ lần gặp đầu tiên năm lớp Năm cho đến khi tốt nghiệp cấp hai, Keisuke biết hết từ sở thích ăn uống đến vẻ mặt của Tatsuya mỗi khi rắp tâm làm việc xấu, cứ như thể cậu đúng là người một nhà với hắn.
Hồi học cấp hai, ngoài vụ của Mika ra, còn có hai lần Tatsuya bị cảnh sát hỏi đến. Lần nào cũng là vì nghi ngờ nó có liên quan đến một vụ uy hiếp nào đấy. Nhưng chắc vì không có bằng chứng nên Tatsuya không phải chịu bất kỳ sự trừng phạt nào.
Tuy sống chung một nhà, nhưng không phải lúc nào Keisuke cũng kè kè bên cạnh Tatsuya hai mươi bốn tiếng một ngày. Vì thế, cậu không thể nắm hết mọi hành tung của nó. Dù vậy, cậu vẫn tin chắc rằng Tatsuya có liên quan.
Không chỉ có vậy. Ít nhất, Tatsuya phải là đầu sỏ của mấy chục vụ bạo hành hoặc uy hiếp - mà phần lớn là cả hai. Lý do Tatsuya không bị kết tội, dĩ nhiên phần nhiều là do sự ma mãnh của nó. Tatsuya gần như không bao giờ tự tay nhúng chàm. Nó cũng không mở miệng đe dọa ai. Nó để người khác làm thay mình tất cả những việc đấy. Mặc dù không ít lần nó cũng có mặt ở hiện trường chứng kiến sự việc song khi đó, có khi nó còn khuyên can: “Chúng mày đừng làm như thế nữa”. Kết quả là, trong bản ghi chép điều tra chỉ còn lưu lại thông tin: “Cậu thiếu niên Tatsuya cũng tình cờ có mặt ở đó và đã nhắc nhở các bạn nên dừng hành động đó lại.”
Tatsuya là học sinh cấp hai. Keisuke tưởng rằng cho dù nó có ranh ma đến đâu thì việc qua được mắt của người lớn, đặc biệt là người của cảnh sát cũng chỉ có mức độ. Nhưng kết quả lại khác.
Keisuke đoán có hai lý do khiến cảnh sát phải dè chừng nó.
Lý do thứ nhất đương nhiên là những rào cản liên quan đến Luật vị thành niên. Tuy đã được sửa đổi nhưng luật này vẫn còn khá nương tay với đối tượng phạm tội là trẻ vị thành niên. Nếu xử lý không khéo, chẳng những ít có cơ hội lập công mà cảnh sát còn phải đối mặt với những rủi ro vô cùng lớn. Người ta gọi đó là: Đừng có dại mà chọc vào tổ kiến lửa.
Lý do thứ hai là Tatsuya đã gặp một chuyện may mắn.
Keisuke biết chuyện này vì hồi còn ở chung nhà, Tatsuya đã có lần say xỉn mà buột miệng nói ra. Vào mùa đông trước khi nhà Keisuke bị cháy một năm, Tatsuya bị đưa đi cải tạo vì cảnh sát nghi ngờ nó đã phóng hỏa đốt nhà. Nó đã bị chuyển từ trung tâm tư vấn nhi đồng sang tòa án gia đình, nhưng tại đây người ta lại ra quyết định “không xử phạt”, đồng nghĩa với “vô tội”. Thậm chí họ còn chỉ trích cách điều tra của cảnh sát có vấn đề. Nói theo góc độ của người lớn thì cảnh sát đã phạm phải một sai lầm ngang với lỗi bắt nhầm người. Chưa kể trong quá trình thẩm vấn cảnh sát đã đánh đập Tatsuya.
Trước sự việc đó, Hideaki và Michiko đã nằng nặc đòi kháng nghị, họ kêu gọi sự chú ý của các phương tiện truyền thông đại chúng, khiến sự việc lan rộng khắp nước Nhật. Kết cục viên thanh tra được cho là đã đánh Tatsuya buộc phải thôi việc, cảnh sát trưởng thuộc sở cảnh sát có thẩm quyền điều tra vụ việc cùng một nhân vật “hơi quyền cao chức trọng” của Sở cảnh sát Tokyo đã phải đến tận nhà Tatsuya để xin lỗi.
Keisuke không được nghe bố mẹ kể về chuyện đó. Cũng có thể cậu đã cố tình bỏ ngoài tai. Với tính ung dung tự tại, không màng thế sự, cậu không hề hay biết đã có một chuyện rùm beng như thế xảy ra. Có lẽ đây chính là lý do ánh mắt mẹ Keisuke dành cho mẹ con nhà đấy có chút ghê tởm xen lẫn sợ hãi.
Và ngay lúc này đây, Keisuke chừng như đang nhìn thấy cảnh tượng khi ấy. Có lẽ, cảnh sát không đánh Tatsuya một cách tự phát. Chính nó đã xui khiến cảnh sát đánh mình. Giống như cách nó đã làm với Keisuke ngày hôm đó.
Phải chăng sau vụ phóng hỏa đó, cảnh sát cũng trở nên thận trọng hơn với Tatsuya. Kể cả có biết nó là một thiếu niên bất hảo đi chăng nữa, nhưng nếu chưa có được bằng chứng xác thực, họ sẽ không hành động. Keisuke không thể ngăn mình nghĩ rằng có một lý do như thế đằng sau tất cả mọi chuyện.
Chưa kể, việc Tatsuya không có tiền án tiền sự không hoàn toàn chỉ vì sự tiêu cực của cảnh sát. Hắn là thiên tài trong việc không để người khác tóm được đuôi của mình. Nếu không phải cực chẳng đã, hắn sẽ dùng ngôn từ để bỡn cợt cảm xúc của đối phương thay vì chủ động gây ra bạo lực. Hắn chờn vờn, dồn ép, và lấy làm thích thú khi nhìn bộ dạng khổ sở của họ. Thậm chí hắn còn không chỉ huy ai cả. Hắn chỉ tạo ra bầu không khí để kích động những người xung quanh. Phải chăng đối với hắn, được chứng kiến cảnh ăn chặn tiền trấn lột, bạo hành với con gái có khi còn là một niềm vui trời cho.
Hẳn là phải quẫn bách lắm thì một thằng như Tatsuya mới phạm sai lầm. Đã đến lúc con thú hoang bị nhốt vào lồng. Chưa kể trong trường hợp xấu nhất, hắn sẽ phải ngồi tù chung thân. Vĩnh viễn không thể ra tù.
“Tuyệt đối không thể.”
“Chuyện gì kia?”
Umeda tỏ ra không bằng lòng khi bị Keisuke cắt ngang giữa lúc đang thao thao bất tuyệt.