⚝ 4 ⚝
Keisuke mất khoảng mười phút ngồi tàu điện tư nhân để đi từ ga Shinjuku đến ga gần nhất nằm hơi chếch về hướng Đông khu Setagaya.
Qua cửa soát vé, đi bộ thêm khoảng mười lăm phút là đến ngôi nhà hiện tại của vợ chồng Ushijima. Và cũng chính là nơi ở hiện tại của Keisuke.
Keisuke rất thích ngôi nhà cũ mà ngày xưa Hisato dẫn cậu tới lần đầu tiên, mặc dù không gian lạnh lẽo nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự ấm áp. Song cuối cùng nó đã không thể chống lại sự xuống cấp.
Căn nhà mới này chỉ là một căn nhà bê tông cốt thép bình thường, chẳng có gì đặc biệt. Tòa nhà hai mươi năm tuổi đời này vốn được dùng làm văn phòng kế toán tư nhân. Lý do lớn nhất khiến vợ chồng Ushijima chọn nơi này là bởi cho dù có chất bao nhiêu sách vở trong nhà, họ cũng không phải lo sàn nhà sẽ bị bục.
Vị trí của căn nhà dường như cũng phản ánh sở thích của Hajime. Nơi này được bao quanh bởi bốn tuyến đường sắt tư nhân, từ đây có thể đi bộ đến cả bốn tuyến. Một vị trí đắc địa đối với một người yêu thích đường sắt tư nhân, chuộng di chuyển bằng tàu điện hơn là ô tô như Hajime.
Mặc dù đã lên chức giáo sư nhưng bản tính cần mẫn của Hajime vẫn không đổi. Những tưởng anh sẽ làm việc đến khuya hết ngày này qua ngày khác, vậy mà có những hôm anh trở về nhà từ lúc mặt trời còn chưa xế bóng, vác theo một đống nguyên liệu rồi vào bếp nấu nướng. Mặc dù tóc trên đầu ít nhiều đã thưa hơn và bắt đầu điểm xuyết một vài sợi bạc nhưng đôi đồng tử trên khuôn mặt tròn trĩnh ấy vẫn lấp lánh tinh nghịch như ngày nào. Hajime thường ra ga để đi làm trên chiếc xe đạp gấp sản xuất tại Anh.
Về phần Misao, cô cũng có mảnh trời của riêng mình, không thua kém gì chồng. Hồi nhỏ, cô từng sống ở Milan mấy năm, đến tận bây giờ vẫn còn giữ quan hệ với bạn bè người Ý. Hiện cô đang giảng dạy tiếng Ý cho các chị em nội trợ và một nhóm những người đã về hưu ở nhà văn hóa gần nhà. Món sở trường của cô là các loại mì Ý và những món ăn với hải sản là thành phần chủ đạo. Mặc dù thực đơn không mấy đa dạng nhưng xét về độ ngon thì tất cả những món mà Keisuke từng ăn ở nhà Tatsuya đều thua xa.
Hisato đã thi vào một trường đại học ở quê nhà Hokkaido, sau khi tốt nghiệp cậu quay trở lại Tokyo nhưng chọn sống một mình một căn hộ. Vì thế, hiện tại chỉ có ba người gồm vợ chồng Ushijima và Keisuke sống cùng nhau.
Nếu không gặp được những con người này, không biết cuộc đời mình đã đi về đâu rồi. Cho đến tận bây giờ, chỉ cần thoáng nghĩ đến việc đó thôi là Keisuke đã cảm thấy ớn lạnh, gần như buồn nôn vậy.
“Cháu về rồi đây.”
“Về rồi hả cháu.”
Ngồi bên chiếc bàn trong phòng khách, Misao đáp mà không buồn ngẩng mặt lên. Tay phải cô đưa ly rượu vang lên miệng, trong khi mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách đang để mở trên mặt bàn - trông có vẻ giống một trò chơi boardgame. Hình như Hajime vẫn chưa về.
Thấy một đống bưu phẩm để ở xó nhà, Keisuke liền nhặt ra những thứ đề tên cậu. Mắt cậu dừng lại trên một tấm bưu thiếp.
Cuối cùng đã quyết định được ngày tổ chức! Thông báo về buổi hội khóa.
Lại nữa à, Keisuke nghĩ bụng. Từ đầu năm nay, thi thoảng cậu lại nhận được thông báo kiểu này.
Trong đó có viết tên trường cấp hai của cậu. Nhưng người gửi không phải cá nhân mà là một công ty phụ trách từ khâu lên kế hoạch cho đến khâu tổ chức buổi hội khóa. Ban đầu, Keisuke không khỏi thán phục vì nhìn đâu cũng thấy mầm mống thương mại hóa. Nhưng một khi giao vào tay công ty dịch vụ thì họ sẽ bám dai như đỉa. Mặc cho Keisuke phớt lờ, tháng nào họ cũng gửi đến đều như vắt chanh. Xem ra số người đăng ký tham gia phải hẻo lắm nên họ mới nới rộng phạm vi đối tượng là những cựu học sinh có thời gian tốt nghiệp trong năm năm. Buổi hội khóa còn khoảng một tháng nữa là đến ngày tổ chức.
Về nội dung sự kiện và danh sách người tham gia mới nhất, vui lòng xem trên website.
Keisuke không giấu giếm nơi ở mới của mình. Song cậu cũng không chủ động gửi thông báo chuyển nhà. Xem ra những người ham hố tổ chức hội khóa đã lần ra địa chỉ của cậu bằng cách nào đó. Cho dù chuyên mục thời sự có nói ra rả suốt ngày thì trên thực tế, ý thức của người dân liên quan đến vấn đề bảo mật thông tin cá nhân cũng chỉ ở mức độ này thôi.
Chọn lúc nào không chọn lại chọn đúng lúc này, Keisuke thật không muốn tham gia. Cậu định lát nữa sẽ tống nó vào máy hủy giấy cùng với những tài liệu không cần thiết khác.
Misao, mắt vẫn nhìn xuống cuốn sách, nói:
“Tối nay chỉ có món bò hầm kiểu Pháp thôi. Phiền cháu tự múc ăn giúp cô nhé. Với lại tối nay cô sẽ độc chiếm cái bàn này.”
Thứ Misao đang trải ra trên bàn là bản đồ châu Âu. Nó đã được cải biến sao cho núi và biển nhìn như hình lập thể. Tấm bản đồ được chia thành những hình lục giác nhỏ, tổng thể trông giống một tổ ong, trên đó rải rác thứ gì đấy nom như quân cờ.
“Đây là trò chơi mô phỏng ạ?”
“Ồ, cháu cũng rành ghê nhỉ.”
Cuối cùng Misao cũng chịu ngẩng mặt lên. Đôi mắt sáng lấp lánh. Keisuke gặp Misao lần đầu tiên khi cô 32 tuổi. Tính ra, năm nay cô đã 44 tuổi rồi, vậy mà ngoài một vài nếp nhăn quanh mắt ra thì trông cô vẫn trẻ như xưa. Mái tóc dài quá vai một chút được cột lên kiểu đuôi ngựa.
“Trận Waterloo à cô?”
“Chính xác! Cháu siêu thế, cháu từng chơi rồi à?”
“Nhắc đến trò chơi chiến lược lấy bối cảnh ở châu Âu thì chỉ có thể nghĩ đến một vài cái thôi mà cô. Kia là sách chiến thuật ạ?”
Trên sách có vạch mấy đường bằng bút dạ quang.
“Đã chơi là phải thắng chứ, đúng không?”
Xem ra Misao đã đấu với Hajime và bị thua tơi bời đây mà. Nếu Hajime nhường vợ thắng thì có khi thực đơn bữa tối đã là món bò bít tết ăn kèm với xa lát ceasar rồi cũng nên.
Keisuke cười thiểu não, đoạn bật bếp lửa nhỏ để hâm nóng món bò hầm kiểu Pháp.