⚝ 5 ⚝
Keichan, tao nghe đồn mày đã đỗ kỳ thi tư pháp theo kiểu một phát ăn ngay. Lúc nghe tin ấy, tao đã nghĩ với một thằng vốn thông minh từ xưa như mày thì chuyện đó chẳng có gì lạ. Với tư cách là một người họ hàng, một người bạn, một người ăn chung nồi, ngủ chung giường với mày theo đúng nghĩa đen, tao cảm thấy vô cùng hãnh diện về mày...
Đọc đến đây, Keisuke ngẩng mặt lên khỏi bức thư, thăm dò thái độ của Makoto đang ngồi ở ghế đối diện. Có vẻ cô đang không để ý đến cậu.
Keisuke lật phong bì thư ra xem. Không nhầm lẫn gì nữa, bức thư được gửi đến từ Sở cảnh sát Itabashi-Nishi. Nghe đâu Tatsuya hiện đang bị giam tại phòng giam thuộc sở cảnh sát, trước đây từng được gọi là nhà giam thay thế, chứ không phải là trại tạm giam.
Ngoài phong bì có đề đích danh tên người nhận, bởi vậy Shibuya Miwako đã mang đến tận bàn cho Keisuke. Cả luật sư trưởng Shiraishi và những người khác đều không hay biết gì. Dĩ nhiên Keisuke không làm điều gì khuất tất nhưng chỉ cần nhìn thấy cái tên Tatsuya đã đủ khiến cậu có cảm giác tựa như vừa bốc phải một quẻ xấu. Cậu định sẽ ném bức thư vào máy hủy giấy ngay lập tức.
Cuối cùng Keisuke đã hiểu lý do vì sao dạo gần đây mình lại nhận được thiệp mời hội khóa. Không chừng Tatsuya đã điều tra về cậu, dĩ nhiên là trước khi bị bắt giữ. Trong quá trình đó, người khác cũng đã biết được thông tin về cậu. Nhiều khả năng Tatsuya đã biết về văn phòng này từ lâu rồi.
Sau một thoáng do dự, cuối cùng Keisuke lại đọc tiếp bức thư.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, mày đã rời khỏi nhà tao nhỉ. Kể từ đó, mày gần như bặt vô âm tín, thi thoảng nếu có nghe được tin tức gì thì cũng là từ tay luật sư chẳng khác nào thằng côn đồ, tự xưng là người đại diện của mày. Mặc dù đã xảy ra những chuyện như thế, nhưng đến bây giờ tao vẫn nghĩ tình bạn giữa chúng ta vẫn chẳng có gì thay đổi. Mẹ tao toàn bảo mày là đồ ăn cháo đá bát nhưng tao thì không nghĩ vậy. Mỗi người đều có những lý lẽ của riêng mình. Mày chắc cũng muốn bước đi trên con đường riêng đúng không. Để thực hiện ước mơ của mình thì có đối xử lạnh nhạt một chút với người khác âu cũng là chuyện bất đắc dĩ. Sợ mày sẽ lăn tăn nên tao cứ viết ra đây cho chắc ăn nhé. Tao chẳng hề để bụng chuyện mày vẫn chưa trả số tiền sinh hoạt phí mà hồi ấy nhà tao đã ứng ra cho mày đâu. Tao cũng bảo với mẹ tao là: “Thôi mẹ đừng có suy nghĩ nhiều về chuyện đó nữa”. Bởi vì ba năm mày sống nhờ ở nhà tao, tính từ cái đêm giao thừa năm bọn mình học lớp Sáu thật sự là những kỷ niệm vô giá, không gì có thể thay thế được. Đúng là vui thật.
Có lần chúng mình còn giở trò nghịch ngợm, rủ nhau hút thuốc nhỉ.
Tạm gác chuyện đó lại, lần này tao bị bắt mặc dù tao vô tội. Đã thế tao còn bị kiện ra tòa (có lẽ tao không nên viết cụ thể hơn nữa).
Tao nhắc lại, tao hoàn toàn không hay biết gì về vụ này. Xin mày hãy tin tao. Tao không làm chuyện đó. Tao xin thề có trời đất chứng giám, lời tao nói là thật. Chẳng ai chịu tin tao cả. Tao bị cấm tiếp xúc với người ngoài suốt thời gian qua, không được gặp cả gia đình lẫn bạn bè. Nếu là mày, chắc mày sẽ hiểu cho cảm giác cô độc này của tao nhỉ.
Tao xin mày hãy nể tình chúng ta ngày xưa mà bào chữa cho tao, được không? Ít nhất thì xin mày hãy đến gặp tao một lần. Tao có rất nhiều chuyện muốn nói với mày.
Ando (họ cũ là Asanuma) Tatsuya Gửi luật sư Okuyama Keisuke
Tái bút: Đến tận bây giờ, thi thoảng tao vẫn nhớ đến những chuyện đã xảy ra vào cái đêm nhà mày bị cháy. Ngọn lửa đỏ rực tràn vào từ ô cửa sổ, cột khói đen sì bốc nghi ngút lên trời. Vì lý gì mà bố mẹ mày lại phải hứng chịu một chuyện kinh khủng đến như thế. Lúc nào tao cũng nghĩ về chuyện đó.
Đáng ra Keisuke không nên đọc mà phải ném ngay bức thư này đi mới phải.
Đến tận bây giờ, Tatsuya vẫn là thiên tài trong việc khiến tâm trí người khác trở nên bấn loạn. Keisuke cảm thấy khó chịu như thể đang mặc đồ lót ẩm. Tatsuya không chỉ đơn thuần là đang coi thường Keisuke. Chắc chắn, nó biết chuyện đó. Biết đấy, nhưng đến tận hôm nay nó vẫn không hé răng nửa lời.
Có lần chúng mình còn giở trò nghịch ngợm, rủ nhau hút thuốc nhỉ.
Một câu nói tưởng chừng vô thưởng vô phạt, có chút khập khiễng khi đứng giữa cả đoạn, nhưng lại tác động mạnh tới Keisuke. Như muốn nói rằng: Mày không thể phớt lờ tao được đâu.
Keisuke bắt đầu suy nghĩ xem sẽ phải giải thích với Shiraishi thế nào để được ông đồng ý cho đi gặp Tatsuya.
Tatsuya đang bị giam giữ tại cơ sở tạm giam nằm ở tầng bốn của Sở cảnh sát Itabashi-Nishi.
Vì Tatsuya đang bị cấm tiếp xúc với người ngoài nên Keisuke phải hoàn tất thủ tục dưới tư cách là luật sư chuẩn bị đứng ra biện hộ, trước khi bước vào phòng thăm gặp.
“Ồ, Keichan. Lâu rồi không gặp mày.”
Tatsuya xuất hiện với chiếc áo thun màu xám và quần nỉ bo gấu màu trắng. Lần cuối Keisuke gặp hắn là hồi mùa thu năm lớp Chín. Trông hắn ngày càng đậm chất hoang dã. Mái tóc được cắt ngắn, không biết có phải để phần tóc nhuộm vàng hoe trông bớt nổi bật đi không. Nét mặt vẫn sắc sảo như ngày nào, cơ thể vạm vỡ lồ lộ bên dưới lớp áo thun.
Tatsuya chỉ đang ngồi một chỗ vậy mà toàn thân hắn như phát ra cái uy lực giống như thứ mùi đặc trưng của cơ thể. Xem ra Keisuke cảm thấy như vậy là do những ký ức từ thời còn là một đứa trẻ.
Thấy Keisuke không nói năng gì mà chỉ gật đầu đáp lại, Tatsuya vui vẻ nói tiếp:
“Tao nghe nói mày đã trở thành luật sư, hóa ra đúng là thật à. Mày chắc là đứa thành đạt nhất trong đám học cùng khóa bọn mình đấy nhỉ.”
Cái lối ăn nói vừa bốp chát vừa suồng sã vẫn hệt như ngày nào.
“Nếu anh cứ nói những chuyện ngoài lề thì cuộc gặp này sẽ phải dừng giữa chừng đấy.”
Keisuke phủ đầu.
Vì là cuộc gặp với luật sư nên sẽ không có sự giám sát của cảnh sát. Mà ngay cả khi họ nghe được cuộc trò chuyện này thì cũng không có chuyện yêu cầu dừng giữa chừng nếu chỉ ở mức độ nói vài câu kiếm chuyện làm quà. Nhưng nếu cứ để kệ thì Keisuke sẽ bị cuốn theo ý của Tatsuya mất. Cậu cần phải nắm quyền chủ động.
“Này Keichan, trong này phát ngốt đi được. Mày nhờ họ bật điều hòa đi.”
“Tôi sẽ hỏi thử, nhưng chắc không được đâu.”
Tatsuya cười khẩy, thế rồi nó bất ngờ đập trán đánh bốp một cái vào vách ngăn làm bằng mika trong suốt. Keisuke bất giác ngửa người ra sau. Thấy vậy, Tatsuya liền bật cười ha hả.
“Mày sẽ bào chữa cho tao chứ?”
Trán Tatsuya để lại một vệt hình tròn trên tấm mika.
“Tôi không có ý định đấy.”
“Thế tại sao mày lại đến đây?”
“Vì trong thư anh viết là hãy đến gặp anh.”
“Đừng có giỡn mặt tao. Mày phải làm thủ tục dưới tư cách là người biện hộ thì mới được vào gặp tao chứ.”
Một sự hơn thua vô bổ.
“Thôi được rồi. Còn tùy thuộc vào cuộc gặp này. Nếu cảm thấy anh đang nói dối thì tôi sẽ không nhận vụ này. Lúc đó anh hãy mời luật sư khác hoặc yêu cầu luật sư do tòa chỉ định.”
Tatsuya làm bộ mặt buồn bã, đoạn nhún vai.
“Lạnh lùng thế. Chẳng gì thì hai đứa mình cũng sống cùng nhau tận ba năm ở nhà tao cơ mà.”
“Hai năm hai trăm bảy mươi hai ngày.”
“Trí nhớ của mày đúng là tốt thật. Nếu vậy thì không biết mày còn nhớ cái đêm nhà mày bị cháy không nhỉ?”
Đến rồi đây... Keisuke đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
“Đương nhiên là tôi nhớ. Nếu anh không đánh thức tôi và kéo tôi ra ngoài thì có khi tôi đã chết cháy rồi. Nhưng bây giờ chuyện đó không còn liên quan gì nữa.”
“Cái gì mà anh anh, tôi tôi chứ. Nghe xa cách lắm.”
“Đấy là cách xưng hô hết sức bình thường giữa luật sư và thân chủ. Nào, giờ thì tôi sẽ hỏi về cái đêm xảy ra vụ án ngày 28 tháng Hai.”
Tatsuya bắt đầu nghịch móng tay.
“Đêm hôm đó đã xảy ra một vài chuyện kỳ lạ nhỉ.”
“Hãy nói về vụ án lần này.”
“Đầu tiên phải kể đến chuyện bố mẹ mày đã đi ngủ từ rất sớm đúng không. Cảnh sát nói cả hai người đều uống thuốc ngủ mà bác sĩ đã kê cho mẹ mày.”
“Chuyện đó hoàn toàn không liên quan đến vụ án lần này. Hay là chúng ta kết thúc buổi gặp tại đây?”
“Này,” Tatsuya nheo mắt, chúi người về phía trước. “Đừng có nói mấy lời coi thường người khác như thế.”
Keisuke cảm giác mình đang bị rút hết nhuệ khí. Cậu dồn lực vào các đầu ngón chân đang xỏ trong đôi giày.
“Kết thúc...”
“Thôi được rồi, tao biết rồi,” Tatsuya đột nhiên nở một nụ cười thân thiện rồi xua tay. “Mày đúng là vẫn như ngày xưa, chẳng biết đùa là gì nhỉ.”
“Vậy, bây giờ tôi sẽ hỏi anh một vài câu hỏi.”
“Nếu đến để gặp tao thì sau này mày muốn gặp bao nhiêu chẳng được. Thật ra mày đến đây vì muốn hỏi về chuyện đêm hôm đó đúng không?”
Bất giác, Keisuke nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cười hềnh hệch của Tatsuya.
Thằng khốn này không lo lắng gì về phiên tòa xét xử hay sao? Mặc dù chỉ toàn chứng cứ gián tiếp, nhưng cứ đà này thì khả năng hắn bị buộc tội là tương đối cao. Trong trường hợp đó, nhẹ nhất là án tù chung thân đang chờ đợi hắn ở phía trước. Tatsuya không lo sợ điều đó ư? Sao hắn có thể cười cợt như thế được nhỉ?
Tatsuya tiếp lời, chắc vì hắn hiểu sự im lặng của Keisuke là đồng ý.
“Tối hôm đó, sau khi mọi người đi ngủ hết, tao đã thử đi thám hiểm quanh nhà.”
“Cái gì mà thám hiểm?”
“Nghe tao nói đã nào. Tao đã nhòm vào phòng ngủ của bố mẹ mày. Lúc đó bố mày đang ngáy o o. Tự nhiên tao muốn trải nghiệm cảm giác mạo hiểm nên đã đi vào trong phòng. Trước đó không lâu tao vừa được xem video người lớn ở nhà một ông anh học khóa trên nên tự nhiên có cảm hứng với phụ nữ. Mẹ mày cũng đang ngủ say lắm. Tao đã thử chọc khẽ vào tay bà ấy nhưng bà ấy vẫn ngủ ngon lành.”
Chứng tăng thông khí tấn công Keisuke lần đầu tiên chính vào lúc cậu biết được sự ra đi vĩnh viễn của bố mẹ. Sau lần đó, cậu đã mấy lần nếm trải cảm giác khổ sở khi mọi thứ trước mắt bỗng dưng tối sầm lại. Ngay lúc này đây cậu cũng có dự cảm mình sắp bị như thế nữa rồi.
“Nói mới nhớ, tao đã tìm thấy lọ thuốc ngủ ở bồn rửa mặt trên tầng hai đấy. Liệu có khi nào họ đã uống quá liều không nhỉ?”
Nhìn vào mắt Tatsuya đang nói những lời ấy, Keisuke tin chắc vào điều mà cậu đã nghi ngờ bấy lâu. Bố mẹ cậu không chủ động uống thuốc ngủ. Chính Tatsuya đã trộn thuốc ngủ cho họ uống.
“Lúc anh múc cà ri phải không?”
“Mày nói gì cơ?”
“Chắc anh đã cho vào cơm. Vì nếu trộn vào nước xốt thì nó sẽ bị nhạt bớt, lại còn để lại vết tích. Vì thế, lúc xới cơm anh đã rắc thuốc ngủ đã được tán nhỏ vào.”
“Tao không hiểu mày đang nói gì.”
“Anh cho tỏi vào, bảo là để tăng mùi vị nhưng thực chất cũng là để che giấu chuyện đó.”
Rốt cuộc Tatsuya đã rắc bao nhiêu thuốc ngủ vào đó. Để rồi bố mẹ cậu đã ngủ say đến nỗi nhà bị cháy mà cũng không tỉnh dậy, gần như đã tử vong ngay lập tức vì hít phải khí độc...
Keisuke nắm chặt tay thành nắm đấm, tì mạnh vào đùi mình. Cậu thầm nghĩ giá như không có vách ngăn này. Nhưng rồi, cậu nghĩ lại ngay lập tức. Cho dù cậu có ra tay đánh Tatsuya thì cuối cùng người bị hạ gục vẫn là cậu. Giống như ngày xưa vậy.
“Mà cũng có thể có chuyện như thế thật. Chỉ là một trò nghịch ngợm vớ vẩn thôi. Nhưng tao không nghĩ là nó lại hiệu nghiệm đến thế. Đúng là cả hai đều ngủ say sưa, ngon lành. Lúc đầu quả thật tao cũng có chút chột dạ, cơ mà nhìn tao thế này thôi chứ đến lúc cần là cũng to gan ra trò đấy. Nhìn mẹ mày nằm ngủ say sưa như thế không hiểu sao cái tính tò mò trong tao lại trỗi dậy. Chẳng mấy khi có dịp mà. Với lại tao cũng đang ở vào cái tuổi đấy.”
“Anh thôi đi.”
“Nào nào Keichan, sao mày thở khó nhọc thế. Hay mày đang phấn khích?”
“Kết thúc ở đây thôi,” Keisuke hít một hơi sâu.
“Nghe tao nói thêm một chút nữa đi mà. Tao còn chụp cả ảnh nữa đấy.”
“Ảnh gì?”
“Ảnh gì thì mày tự đi mà tưởng tượng.”
“Anh nói dối.”
“Chuyện gì cơ?”
“Tôi chưa từng thấy anh cầm máy ảnh bao giờ.”
“Ý mày là nhà tao nghèo chứ gì? Không được rồi. Làm luật sư mà lại có thiên kiến như thế là không được đâu. Đùa chút thôi. Thế sau vụ cháy mày có tìm thấy cái máy ảnh kỹ thuật số của bố mày không?”
“Chẳng lẽ...”
Tatsuya tỏ ra vô cùng thích thú.
“Ừ thì, chuyện là thế đấy. So với thời nay thì cũng không được mĩ mãn cho lắm nhưng dù sao cũng là cái máy ảnh ba trăm pixel nên ảnh chụp cũng gọi là tạm được. Không biết đống ảnh đó đang lưu lạc ở đâu rồi nhỉ. Liệu có phải vì vụ bắt giữ vô lý lần này mà đã bị cảnh sát tịch thu rồi không ta.”
“Thằng khốn.”
“Nào, đừng có kích động như thế chứ. Mày đúng là thằng ngây thơ thật đấy. Thế nên tao mới bảo ít nhất thì mày cũng phải nhìn mẹ mày trần truồng trong nhà tắm đi. À phải rồi, tao còn chưa nói đến nguyên nhân của vụ cháy nhỉ. Trong đám cảnh sát hình như cũng có kẻ nghi ngờ tao đã phóng hỏa nhưng tiếc là không có bằng chứng. Thì đúng là tao không làm mà. Cảnh sát giải thích là do tàn thuốc mà bố mày hút ở chỗ cửa sổ hóng mát trước khi đi ngủ rơi xuống miếng đệm ngồi bên dưới, cháy âm ỉ và rồi bùng phát thành đám cháy. Nhưng tối hôm đó bố mày vừa uống bia vừa ăn cà ri, sau đó đi tắm. Ông ấy không hút thuốc ở phòng khách. Đúng không?”
Thấy Keisuke im lặng không đáp, Tatsuya liền lên giọng: “Ô hay.”
“Một người có trí nhớ tốt như Keichan mà không nhớ thì lạ thật nhỉ. Tao thì tao nhớ rõ lắm. Mẹ mày đi ngủ trước, rồi đến lượt bố mày ăn cà ri, đi tắm rồi đi ngủ. Sau đó, tao đi tắm. Lúc tao ra khỏi phòng tắm thì mày đã đi lên tầng hai rồi. Tao đã định tắm xong sẽ làm một điếu. Và rồi, tao thấy cái gạt tàn dùng lúc trước đã rỗng không. Ô, chẳng lẽ Keichan đã đổ đi hay sao.”
“Đương nhiên rồi. Bố tôi không hút mà lại thấy tàn thuốc ở đấy ắt sẽ phát hiện ra.”
“Hừm, ra vậy. Mà thôi. Tạm gác chuyện đó lại, chuyện tao sắp nói ra đây mới là mấu chốt này. Tao thấy trong phòng có mùi thuốc lá. Lạ thật. Phòng khách lúc đó chỉ có mỗi mình mày thôi mà nhỉ.”
Keisuke dùng khăn mùi soa lau những giọt mồ hôi đang rịn ra trên trán và cổ.
“Đấy tao đã bảo mà, mày cũng thấy trong này phát ngốt đúng không... Mà nhé, lúc đấy tao ngồi hút thuốc ở bàn chứ không thừa hơi ra tận cửa sổ để hút đâu.”
Đúng là Keisuke không nên đến đây mới phải.
Chiều hôm đó, Keisuke đã cố sống cố chết hút cho bằng được, để rồi ngay sau đó phải hứng chịu cơn chóng mặt, buồn nôn và bị Tatsuya cười cho thối mũi. Cậu tự thấy bản thân thật thảm hại, chẳng lẽ ngay cả việc hút thuốc chơi bời mà mình cũng không làm cho ra hồn được sao. Nghĩ thế nên nhân lúc bố mẹ đều đã đi ngủ sớm, Tatsuya thì đi tắm, chỉ còn lại một mình trong phòng khách, Keisuke đã nhặt mẩu thuốc hẵng còn dài trong gạt tàn.
Và rồi, cậu đã thử-châm-lửa-một-lần-nữa.
Song, quả nhiên cậu lại bị sặc và phải vội vàng dụi điếu thuốc vào gạt tàn. Sau đó, cậu đổ ra chiếc lon đựng tàn thuốc để ở bên ngoài cửa sau và còn rửa sạch cả gạt tàn. Đó là lý do vì sao lúc Tatsuya ra khỏi phòng tắm thì gạt tàn đã trống không.
Liệu có phải trong lúc Keisuke quýnh quáng dụi điếu thuốc, tàn lửa ở đầu điếu thuốc đã rơi xuống hay không...
Cậu đã thử tái hiện hình ảnh đó trong đầu mình cả trăm nghìn lần, mà không, cả chục nghìn lần rồi. Không có lý gì lại xảy ra một chuyện như thế.
“Ra vậy. Không có lý gì ư?”
Nếu đang ở trong phòng xử án, chắc hẳn Keisuke sẽ bị vặn lại như vậy. Cậu không thể khẳng định rằng “tuyệt đối không có chuyện đó”. Trái lại, trải qua thời gian, những hình ảnh trong ký ức mông lung như sương mù giăng lối ngày ấy lại dần trở nên rõ nét. Thậm chí trong ký ức của cậu còn đọng lại hình ảnh một thứ gì đó rất nhỏ đã rơi xuống trong lúc cậu cuống cuồng dập điếu thuốc vào gạt tàn khi nhận ra Tatsuya đã tắm xong.
Liệu đây có phải là hiện tượng cấy ký ức không nhỉ.
Keisuke không thể khẳng định chắc chắn. Đúng là cậu đã có cảm giác đầu mẩu thuốc đang hút dở bị rơi xuống. Đến bây giờ, hình ảnh về giây phút ấy vẫn hiện lên rõ ràng trong tâm trí.
Không phải là không có khả năng tàn lửa của điếu thuốc mà cậu hút chơi đã rơi xuống miếng đệm, cháy âm ỉ nhiều giờ liền sau đó bùng phát thành đám cháy...
Chỉ nghĩ thôi cậu đã muốn vò đầu bứt tóc rồi cào cấu vào da thịt mình rồi. Không biết đã bao lần cậu mơ thấy ác mộng và tỉnh dậy lúc nửa đêm vì không sao thoát ra khỏi lời nguyền rủa này. Ỷ vào việc không ai phát hiện ra việc mình làm nên cậu đã tự thuyết phục mình rằng chắc chắn Tatsuya là kẻ phóng hỏa và coi ý nghĩ đó là chốn nương náu tinh thần.
Cái chốn nương náu ấy vừa bị Tatsuya phá hủy thật dễ dàng. Căn hầm trú ẩn nơi Keisuke giam mình suốt bao năm nay đã bị hắn phá cho tan tành mất rồi.
“À, phải rồi, tao lại nhớ ra mấy chuyện nữa. Không biết có phải tao chỉ chụp mỗi ảnh không thôi hay gì nhỉ.”
Tatsuya nhìn chăm chăm vào không trung, xoay ngón tay trỏ quanh cằm.
“Ý anh là gì?”
“Tao đang nghĩ một thằng trai tơ đứng trước một phụ nữ đang say ngủ mà chỉ chụp ảnh không thôi thì có đành lòng không. Người ta gọi là gì ấy nhỉ. Cái gì mà cơm đã dọn lên mà không ăn thì sao ấy...”
“Bởi vậy tôi đang hỏi ý anh là gì?”
Keisuke hét lên rồi đấm mạnh vào tấm mika. Cán bộ phòng giam liền mở cửa bước vào.
“Không sao chứ?”
Anh ta hỏi với giọng lo lắng nhưng rồi lại tỏ ra ngạc nhiên khi nhận ra người vừa hét lên là Keisuke.
“Không sao. Tại tôi hơi nhập tâm,” Keisuke cúi đầu.
“Vậy à... Nếu có vấn đề gì cứ gọi tôi nhé.”
Viên cán bộ vẫn giữ ánh mắt nghi hoặc, khẽ cúi chào rồi ra khỏi phòng.
Những tế bào não trở nên quá nóng vì phải vận động với tốc độ nhanh chưa từng thấy nhất loạt ngừng mọi hoạt động. Keisuke chẳng muốn nghĩ gì nữa.
“Tóm lại, nhờ mày bào chữa cho tao. Nếu nhớ ra chuyện gì nữa tao sẽ liên lạc với mày sau.”
Keisuke rời khỏi phòng giam, bỏ lại sau lưng Tatsuya đang cười khoái trá.
Cậu đã bị Tatsuya thu phục chỉ bằng một cuộc gặp kéo dài vỏn vẹn hai mươi phút.