⚝ 6 ⚝
Lúc Keisuke đề xuất nguyện vọng muốn nhận bào chữa cho Ando Tatsuya, Shiraishi chỉ thủng thẳng đáp: “Ồ, thế hả?”
“Nhưng chắc cháu chỉ dám hy vọng nhận được thù lao ngang với luật sư do tòa chỉ định thôi ạ.”
Trong thâm tâm, Keisuke đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc phải tự bỏ tiền túi ra để bù vào.
“Hừm, thế thì cũng hơi gay đấy nhỉ.”
Shiraishi nhăn nhó, đoạn đưa đầu ngón tay xoa lên cằm. Đám râu ria lởm chởm hai ngày chưa cạo khẽ kêu sột soạt. Keisuke hiểu ông nói thế không phải vì keo kiệt. Mà chỉ vì không thể tùy tiện phá giá văn phòng đã quy định.
“Thôi, đành vậy. Dù sao đấy cũng là bạn từ thời thơ ấu của luật sư Okuyama mà.”
Nghe được câu chuyện giữa hai người, Makoto ngồi kế bên liền nói chen vào.
“Bố, à quên, sếp mà chẳng thế à, suốt ngày đi nhận bào chữa không công, bởi vậy mặc dù văn phòng bận tối mắt tối mũi như thế này mà tình hình kinh doanh vẫn thế.”
“Ta có làm không công bao giờ đâu.”
“Thế vụ của ông Toyama hôm trước thì sao?”
“Thì tại vì đấy là...
“Cháu thành thật xin lỗi,” Keisuke nói xen vào. Cậu cúi rạp đầu. “Phần thiếu hụt, có thể cháu chỉ trả góp được thôi, nhưng xin chú hãy trừ vào thù lao của cháu.”
“Anh không việc gì phải nói như thế.”
Makoto lên tiếng. Keisuke định ngẩng đầu lên nói lời cảm ơn thì Makoto đã quay ngoắt người, bỏ đi mất. Shiraishi nhìn Keisuke nhún vai, khẽ chép miệng.
Cậu e rằng mình sẽ phản bội những con người này.
Hôm sau, Keisuke đến gặp Tatsuya một lần nữa.
Lần này cậu nhất định phải bình tĩnh đối diện với hắn.
“Luật sư trưởng đã đồng ý để tôi bào chữa cho anh rồi.”
“Thank you,” Tatsuya nói nhẹ bẫng như thể đang cảm ơn một người vừa cho mình điếu thuốc lá.
“Tao biết Keichan không đời nào từ chối tao đâu. Chúng mình đã từng ăn chung một nồi, hút chung một điếu thuốc cơ mà.”
“Anh hãy thôi nói đến chuyện đó đi. Giờ chúng ta sẽ đi vào nội dung cụ thể của buổi gặp hôm nay.”
“À được thôi. Mày bắt đầu đi.”
“Trước tiên tôi muốn hỏi anh. Có thật là anh không dính líu gì đến vụ án cưỡng đoạt tài sản gây chết người lần này không?”
“Tao không làm. Tao vô tội,” Tatsuya chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
“Nếu vậy thì tại sao anh không phủ nhận ngay từ đầu?”
“Có chứ. Tao đã phủ nhận nhưng bọn chúng có chịu nghe tao đâu. Chúng chỉ lải nhải mãi một câu đần độn Mày đã làm đúng không . Điên tiết quá nên tao mới lỡ mồm bảo Ừ đấy. Tao đã làm đấy. Thằng ngu! ”
“Anh có biết điều đó sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào không?”
“Biết nên tao mới nhờ luật sư Keichan đến đây đấy thôi.”
Một khi đã quyết định bào chữa, người luật sư chỉ còn cách tin tưởng hoàn toàn vào thân chủ của mình, trừ phi thấy mâu thuẫn sờ sờ. Nhưng đấy là xét về mặt nguyên tắc. Chứ Keisuke không định tin những gì Tatsuya nói, dù chỉ một lời.
“Trước tiên là về hành tung của anh ngày hôm đó. Theo lời khai ngay sau khi bị bắt giữ thì anh đã thừa nhận việc đến công ty vận tải Maruoka nhằm mục đích cưỡng đoạt tài sản phải không?”
“Không phải là cưỡng đoạt tài sản. Tao đến để yêu cầu bọn họ trả tiền bồi thường mất việc. Nhưng rồi tao thấy việc đó thật ngớ ngẩn nên đến trước cửa công ty là tao quay về."
“Vậy đúng là anh có đến phải không?”
“Bởi vậy tao đã nói với cảnh sát là tao đến đó vào ngày 27 tháng Hai, trước khi xảy ra vụ án một ngày. Hơn nữa tao còn đến vào ban ngày. Tao đã nhắc đi nhắc lại với cảnh sát cả triệu lần rồi.”
“Ngày hôm trước ư? Trong biên bản điều tra đang ghi là ngày 28 cơ mà.”
“Bọn chúng tự ý quy kết như thế rồi ép tao phải điểm chỉ vào. Chúng bảo tao muốn đính chính gì thì đợi ra tòa rồi nói.”
Mặc dù thật khó tin nhưng Keisuke vẫn quyết định hỏi tiếp.
“Tiếp theo chúng ta sẽ phản bác từng bằng chứng. Tôi đã được xem bản cáo trạng, mặc dù tất cả đều là chứng cứ gián tiếp nhưng lại tương đối bất lợi cho anh. Đã từng có những vụ bị cáo bị tòa tuyên án tử hình trong khi không hề có một vật chứng hay lời thú nhận mang tính quyết định nào.”
“Thế nên thôi ngay mấy cái lý lẽ nhai đi nhai lại đó đi.”
Keisuke tránh nhìn Tatsuya bấy giờ đang ngoáy mũi, đoạn cậu nói tiếp:
“Người phụ nữ sống ở căn hộ đối diện đã trông thấy một người đàn ông giống hệt anh Ando chạy trốn ngay sau khi xảy ra vụ việc. Đó là bà Komori Fujiko. Theo lời khai của bà ấy thì trang phục của nghi phạm trùng khớp với bộ quần áo mà cảnh sát đã thu giữ được từ căn hộ của anh.”
Keisuke quyết định gọi Tatsuya là “anh Ando”. Như vậy dễ làm việc hơn.
“Cái áo khoác lông vũ đấy tao mua ở Unic. Dễ đến cả mấy nghìn người hay mấy chục nghìn người có cái áo giống như thế ấy chứ. Chưa kể mũ của tao đã bị thằng khác chôm mất.”
“Unic” mà Tatsuya nhắc tới là tên một thương hiệu thời trang giá rẻ dành cho giới trẻ, hiện đã thâm nhập ra cả thị trường nước ngoài. Đúng là có thể bắt gặp kiểu áo cũng như màu áo đó nhan nhản khắp nơi thật.
“Vấn đề nằm ở chiếc mũ. Bà Komori cũng nhớ chính xác đặc điểm của chiếc mũ len đó. Một chiếc mũ sặc sỡ với ba màu tím, vàng, trắng, đằng trước in hình một cái đầu lâu đỏ thẫm cùng hình tia chớp chạy dọc từ chóp mũ ra đằng sau. Bà Komori đã nhìn thấy chiếc mũ này.”
“Thế nên tao mới bảo có thằng chôm mất mũ của tao còn gì.”
“Có thể bồi thẩm đoàn cho rằng sau khi gây án, anh đã vứt chiếc mũ đi. Cho đến trước khi xảy ra vụ án, nhiều người đã trông thấy anh đội nó hằng ngày. Chiếc mũ này anh đã cướp của một thanh niên có tên là Kinoshita đúng không?”
“Tao chỉ mượn nó thôi mà.”
Kinoshita Nanigashi là một người quen trong đám bạn chơi cùng Tatsuya. Chiếc mũ len này vốn là quà kỷ niệm mà một người bạn đã tặng cho Kinoshita nhân dịp đi du lịch Mỹ về. Chắc là Tatsuya thích chiếc mũ lòe loẹt này nên vừa nhìn thấy một cái là hắn đã cướp ngay từ tay Kinoshita. Đây không phải là mũ của nhãn hiệu nổi tiếng, cũng không thấy bán ở Nhật.
“Mà này, mày nghĩ tao ngu đến mức độ nào hả? Có đời thuở nhà ai chuẩn bị đi cướp mà lại đội cái mũ lòe loẹt như thế không. Với lại bà già đó nhìn thấy từ cửa sổ tầng hai chứ gì. Chắc bà ta cũng chẳng nhìn thấy mặt thằng thủ phạm đâu đúng không?”
Đúng là làm thế thì quá ấu trĩ với một thằng như Tatsuya. Keisuke xém chút nữa thì tin có thể hắn không làm việc đó thật.
“Cả lũ cảnh sát lẫn bọn mày đều bị bà ta lừa rồi. Mụ già đó chỉ đang thù tao thôi.”
“Ý anh là bà ấy thù anh vì đã ném lon cà phê rỗng vào nhà bà ấy ư?”
“Ờ đúng rồi.”
“Bà Komori Fujiko hiện đang mở một lớp thư pháp. Nghe nói bà ấy tuy đã 63 tuổi rồi nhưng lại có biệt tài nhớ được và nói trúng phóc bộ quần áo mà học sinh của bà ấy đã mặc cách đó một tuần. Có khả năng chi tiết này sẽ được dùng làm tư liệu để tòa đưa ra phán đoán. Chưa kể, tôi còn nghe nói bà ấy vốn là một phụ nữ ôn hòa, rất được học sinh tín nhiệm. Nhìn chung, khó mà nghĩ được rằng bà ấy lại đi khai man chỉ vì bị anh ném lon cà phê rỗng vào vườn nhà. Rất có thể bồi thẩm đoàn sẽ nghĩ như vậy.”
“Tao không cần biết bà ta là người ôn hòa hay đĩ thỏa nhưng việc gì tao không làm thì tao bảo không.”
“Ngoài ra, cảnh sát đã tìm thấy cây dùi cui có dính máu của anh Honma trong vườn nhà anh. Anh có biết gì về thứ đó không?”
“Tao đã nói hết với thằng cha luật sư ngu xuẩn lần trước rồi đấy.”
“Tôi muốn nghe lại bằng chính đôi tai của mình. Cây dùi cui đó không phải là của anh Ando sao?”
“Không. Còn đầy người khác đang sống trong khu căn hộ đấy cơ mà. Chưa kể người ngoài ai muốn vào mà chẳng được. Sao cứ phải là tao?”
“Trước hết, khu căn hộ đó có tổng cộng sáu hộ dân đang sinh sống. Trong đó, có ba người thuộc diện tuổi già sức yếu, sống thui thủi một thân một mình, không thể là người đi cưỡng đoạt tài sản của người khác được. Một người nữa là phụ nữ độc thân tuổi ngoài bốn mươi, tối hôm đó đã đi nhậu với đồng nghiệp ở công ty đến tận nửa đêm. Cuối cùng là một sinh viên hai mốt tuổi, hiện đang về quê ở Kagawa.”
“Có thể là người ngoài chứ sao.”
“Ai lại chôn hung khí trong vườn nhà anh Ando và làm thế với mục đích gì? Thành viên bồi thẩm đoàn là những người có cái đầu lạnh và suy nghĩ theo đúng thường thức xã hội còn hơn cả những người dân thường. Họ sẽ loại trừ những khả năng phi lý. Nếu không thể đưa ra lý do hợp tình đạt lý để họ chấp nhận được thì khó đấy.”
Tatsuya quay mặt đi, tỏ vẻ không phục.
“Thôi được rồi, tạm gác chuyện đó qua một bên. Tiếp theo là sự hiện diện của mười tờ mười nghìn yên mà cảnh sát tìm được trong tủ. Đây mới là chuyện phiền hà nhất. Trước tiên tôi muốn hỏi anh số tiền đó ở đâu ra? Chẳng lẽ chưa đến mùa đông mà ông già Noel đã bí mật lẻn vào phòng rồi để số tiền đó vào tủ của anh à?”
“Này, mày là luật sư đấy. Mày đang đứng về phía tao hay muốn khép tội tao thế?”
Quả nhiên trong người Tatsuya đang chảy dòng máu của Thần Chết. Ánh mắt hắn trừng lên nhìn Keisuke khiến cậu liên tưởng đến con quái vật xuất hiện trong bộ phim Ác mộng trên phố Elm .
Trống ngực Keisuke bắt đầu đập nhanh hơn. Mặc dù có vách ngăn song Tatsuya vẫn đang ở ngay tầm với của cậu. Người ta thường nói ngay cả khi đã trưởng thành con người ta vẫn không thể xóa bỏ những nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào tiềm thức từ thuở thơ bé. Xét về khía cạnh nào đó thì điều đó thật đúng.
“Dĩ nhiên, một khi đã nhận lời bào chữa thì tôi phải đứng về phía anh rồi. Tôi không đổ lỗi cho anh. Nhưng tôi phải phản bác từng chứng cứ mà phía kiểm sát đã đưa ra.”
“Biết rồi,” Tatsuya trả lời bằng giọng bất cần.
“Vậy tôi hỏi lại một lần nữa. Số tiền đó từ đâu mà có? Vì sao lại có những tờ dính vân tay của nạn nhân?”
“Này, chỉ có nhõn một trăm nghìn yên, một trăm nghìn yên thôi đấy. Có ngần ấy tiền thôi mà đã bị quy vào tội giết người cướp của thì tao cũng chịu.”
Chính xác là tội cưỡng đoạt tài sản gây chết người, nhưng dù là tội nào thì cũng không tránh khỏi ngồi tù mọt gông.
“Theo điều tra của cảnh sát thì quán bar do mẹ anh Ando quản lý làm ăn không thuận lợi, khách nợ tiền nhiều nên suýt phải ngừng nhập rượu đúng không. Nếu vậy thì việc anh để những một trăm nghìn yên nằm đắp chiếu một chỗ như thế xem ra không được hợp tự nhiên cho lắm.”
“Thế thì sao nào. Đấy là tiền của tao. Tao làm gì với nó mặc tao. Với lại, tao không muốn phải bỏ ra đến những đồng tiền cuối cùng nên mới gom góp để đấy.”
“Anh giải thích thế nào về dấu vân tay của anh Honma?”
“Nghe này, tao đã từng làm việc ở công ty đó. Thế thì tiền của tao có dấu vân tay của những người làm ở đấy có gì lạ nào?”
“Công ty anh trả lương bằng chuyển khoản mà nhỉ”
“Tao cho họ vay rồi họ trả lại đấy.”
“Hẳn ba mươi nghìn yên ư?”
“Hẳn ba mươi nghìn yên” Tatsuya lại trừng ánh mắt hằn học nhìn Keisuke. “Đùng có đi sâu vào mấy chuyện đấy nữa, mày mau đưa tao ra khỏi đây đi. Tao vã rượu lắm rồi.”
“Tôi hỏi anh một câu cuối. Lúc xảy ra vụ án anh đang ở đâu?”
“Quán bar.”
“Tức là quán bar của mẹ anh à? Bên trong quán sao?"
“Ở trên tầng hai.”
Keisuke chưa đến đó nhưng cậu đã đọc trong hồ sơ. Tầng dưới là quán bar, tầng trên là chỗ ở. Dĩ nhiên là nhà đi thuê, qua điều tra của cảnh sát cậu còn biết thêm rằng họ đang nợ tiền nhà.
“Anh làm gì ở đấy?”
“Chuyện không thể nói với người khác được.”
“Tóm lại lập trường của anh Ando là như thế này. Anh hãy nghe cho kỹ, nếu có chỗ nào không đúng thì hãy sửa lại giúp tôi. Anh đã đến công ty vận tải Maruoka trên danh nghĩa là để đòi tiền bồi thường mất việc nhưng đến trước của công ty thì anh đổi ý ra về. Hôm sau, một người nào đó không biết từ đâu đến, mặc bộ quần áo giống hệt anh Ando, lẻn vào công ty để trộm tiền, rồi không hiểu vì lý do gì mà hắn lại giấu một phần số tiền đã cướp được cùng một chiếc dùi cui ở căn hộ của anh. Trong lúc hung thủ gây án thì anh Ando đang ở nhà mẹ mình và làm một việc gì đó không thể nói với người khác. Ngoài ra, anh đã cho nạn nhân - người đã khiến anh tức giận đến nỗi phải tranh cãi nảy lửa vay ba mươi nghìn yên và mới gần đây người đó đã trả lại tiền cho anh. Và anh đã giữ kín những sự thật này suốt gần bốn tháng kể từ khi bị bắt giữ.”
“Ờ, thì là như vậy đấy. Đây gọi là án oan hả?”
Tatsuya cười phá lên, song Keisuke không quan tâm, cậu gọi cán bộ phụ trách.
Lúc chia tay, Tatsuya nói: “Phải rồi, để tao nói cho mày chuyện này hay lắm.”
“Ngày xưa tao từng kể với mày là tao đã giết chuột bằng cách cho nó uống thuốc độc đúng không? Chuyện đó là thật đấy. Tao đã cho nó uống thuốc trừ sâu. Vì trộn vào thức ăn nó không chịu nên tao đã cố tình vạch mõm nó ra và dùng ống nhỏ giọt mà tao thó được ở phòng thực hành khoa học để nhỏ thuốc vào. Đó là paraquat, một loại thuốc diệt cỏ. Ngày xưa nó được bán nhan nhản ra, người ta đã vứt nó ở vườn khu nhà tao. Thế có chết không cơ chứ nhỉ. Con chuột vừa quằn quại đau đớn, vừa lồng lộn lên mà chết đấy.”
“Chuyện đó thì sao?”
“À không, tao chỉ nghĩ con người mà uống cái thứ đấy thì chắc cũng quằn quại đến chết thôi.”
“Lẽ nào...”
Thấy Keisuke trừng mắt, Tatsuya liền phá lên cười.
“Đừng hiểu lầm. Tao mà lại đi làm cái chuyện man rợ như thế được sao.”
Sau khi kết thúc buổi gặp gỡ với Tatsuya, Keisuke đến gặp công tố viên phụ trách vụ án này. Cậu đã hẹn sẵn từ sáng sớm.
Keisuke chào hỏi công tố viên Motegi Kazuyuki theo đúng phép tắc, giới thiệu mình là luật sư bào chữa cho Tatsuya.
“Tôi nghe nói Ando đã chuyển sang phủ nhận tội danh rồi hả?”
Motegi chau mày một cách hơi quá lố khiến Keisuke không khỏi liên tưởng đến người diễn viên đang bận tâm đến hình ảnh của mình trên tivi.
“Xem ra anh ta định sẽ giữ nguyên lập trường đó khi ra tòa.”
“Đừng nói với tôi luật sư Okuyama đã vẽ đường cho anh ta đấy nhé.”
“Xin anh đừng nói những lời khó nghe như vậy. Chuyện này là tự anh ta nói ra.”
“Ồ, mạnh miệng gớm nhỉ. Cậu đã tìm được chứng cứ mới rồi sao? Nếu vậy thì đến buổi thảo luận trước phiên tòa, tôi mong là cậu sẽ chia sẻ đầy đủ.”
“Tôi xác định sẽ chơi một cách ngay thẳng.”
“Được... À mà, cậu muốn hỏi về vật chứng gì nhỉ?”
Suốt từ nãy đến giờ, Motegi vẫn ngồi ở chiếc bàn to uỳnh trong căn phòng công tố rộng thênh thang. Ngồi trên chiếc ghế xô pha dành cho khách, Keisuke nhắc lại những gì cậu đã nói qua điện thoại sáng nay.
“Không biết trong số các vật chứng có ảnh khỏa thân của phụ nữ được chụp bằng máy ảnh kỹ thuật số không ạ? Tôi không thấy trong danh sách các vật chứng được nộp lên tòa.”
Về mặt pháp lý, phía kiểm sát không có nghĩa vụ phải công khai toàn bộ những chứng cứ đã tìm được. Vì vậy, họ thường chỉ dùng đến những chứng cứ có lợi cho mình. Đây cũng là lý do 99,9% các vụ án đều được xử có tội.
“Ảnh phụ nữ khỏa thân ấy à,” Motegi, mắt vẫn nhìn xuống tập hồ sơ trên mặt bàn, hỏi Keisuke bằng giọng dò xét.
“Biết cái đó rồi cậu định sẽ làm gì?”
“Tôi muốn tìm người có thể ra làm chứng.
“Làm chứng chuyện gì?” cuối cùng Motegi cũng ngẩng đầu lên nhìn Keisuke.
“Bị cáo nói rằng có thể ai đó thù ghét anh ta nên đã gài bẫy để đưa anh ta vào tròng.”
Mãi mà Keisuke vẫn chưa học được cách nói dối.
“Gài bẫy? Ý cậu là người phụ nữ bị Ando chụp ảnh khỏa thân đã gài bẫy anh ta?”
Khuôn mặt hơi ửng đỏ của công tố viên Motegi như muốn hỏi cậu đang nói cái quái gì vậy .
“Vì lý do đặc biệt nên tôi có biết về tính cách con người của bị cáo, anh ta sẽ không giấu hung khí một cách khinh suất như vậy đâu. Việc anh ta khẳng định ai đó đã đổ tội cho mình cũng có cái lý của nó.”
“Nghĩa là người phụ nữ bị Ando cư xử thô lỗ đã dựng nên chuyện này?”
“Thô lỗ hay không thì tôi không rõ...”
Đột nhiên Motegi tựa lưng vào ghế rồi phá lên cười, ra chiều rất kinh ngạc.
“Ha ha ha,” anh ta dùng mu bàn tay quệt nước mắt. “Luật sư Okuyama. Tôi nghĩ cậu nên chơi gái nhiều hơn đấy. Đàn bà ấy mà, họ không làm mấy chuyện rỗi hơi như vậy đâu. Nếu thù ghét ai họ sẽ châm lửa đốt nhà, không thì vác dao xiên cho một nhát. Họ là cái giống như vậy đấy.”
Dĩ nhiên, Keisuke hiểu lý lẽ mình đưa ra rất thiếu thuyết phục. Thấy Keisuke bối rối không biết trả lời thế nào, nét mặt công tố viên Motegi có phần nghiêm túc trở lại. Anh ta nói:
“Mà thôi, dù sao đây cũng không phải chuyện đáng để ra vẻ ta đây. Tiếc là chúng tôi không tìm thấy dữ liệu nào như vậy. Trong số các vật dụng thuộc sở hữu của bị cáo, thứ duy nhất có thể tạm gọi là thiết bị công nghệ chỉ có mỗi chiếc điện thoại thông minh, nhưng trong đó không có ảnh khiêu dâm.”
Thành thực mà nói, Keisuke không có ấn tượng tốt đẹp cho lắm đối với cảnh sát, song cậu vẫn phải thừa nhận năng lực điều tra của họ. Nếu họ đã khám xét nhà và không tìm thấy thiết bị hoặc phương tiện lưu trữ nào có chứa dữ liệu hình ảnh thì chứng tỏ là chúng không tồn tại. Khó mà nghĩ được rằng Tatsuya phải nhọc công thuê máy chủ trên Internet để tải những dữ liệu đó lên. Cũng không đến mức giao cho Michiko giữ hộ giữa lúc cấp bách vì sắp sửa bị bắt giữ.
Quả nhiên, Tatsuya nói vậy để khiến Keisuke lung lay tinh thần.
Keisuke dùng khăn mùi soa cẩn thận lau mồ hôi trên trán, tránh không để Motegi nhận ra cậu đang thở phào nhẹ nhõm trong thâm tâm.
“Tôi hiểu rồi.”
“Chỉ có vậy thôi à? Nếu vậy thì hẹn gặp cậu tại buổi thảo luận trước phiên tòa nhé.”
Keisuke lịch sự cảm ơn, sau đó rời khỏi phòng công tố.