← Quay lại trang sách

⚝ 7 ⚝

Hai ngày sau, Keisuke nhận được thông báo về buổi thảo luận trước phiên tòa lần thứ tư.

Mặc dù đây là buổi thảo luận đầu tiên cậu tham gia kể từ khi phụ trách vụ này nhưng theo kế hoạch thì đây cũng sẽ là buổi cuối cùng. Kể ra đề nghị lên tòa và được chấp thuận thì cũng có thể mở thêm nhiều cuộc thảo luận nữa, nhưng nếu không đưa ra được bằng chứng mới quan trọng nào thì việc đó e là hơi khó.

Còn năm ngày nữa là đến phiên xét xử sơ thẩm.

Chế độ bồi thẩm đoàn buộc những người nghiệp dư, hoàn toàn mù mờ về tư pháp phải đưa ra phán đoán khi mà chỉ còn vài ngày là diễn ra phiên xét xử. Chưa kể chế độ này còn áp dụng cho cả những tội danh nghiêm trọng với hình phạt nặng, bao gồm cả tử hình. Một chế độ có phần hơi tàn bạo trong cách suy nghĩ.

Do đó, những buổi thảo luận trước phiên tòa được sinh ra nhằm mục đích đẩy nhanh tiến độ và minh bạch hóa các vấn đề.

Trước khi diễn ra phiên xét xử công khai, hay nói cách khác là phiên xét xử chính thức, hội đồng xét xử, viện kiểm sát cùng với luật sư và đôi khi còn có cả sự góp mặt của bị cáo, sẽ cùng ngồi lại với nhau để nói ra hết những suy nghĩ của mình. Họ sẽ nhất trí với nhau rằng “Phía chúng tôi có những bằng chứng như thế này”, “Còn chúng tôi sẽ mời nhân chứng để làm chứng chuyện này”. Tại đây, họ sẽ gói gọn những luận điểm của mình. Tóm lại, hoặc là họ sẽ phân định xem bị cáo có tội hay vô tội, hoặc là bị cáo nhận tội và họ sẽ tranh cãi về mức phạt.

Về nguyên tắc, tòa không chấp nhận việc tung chứng cứ hoặc nhân chứng ra sau. Bởi vốn dĩ mục đích của chế độ bồi thẩm đoàn là để không mất thời gian cho những cuộc thương lượng phức tạp cũng như thời gian làm các thủ tục để được sử dụng chứng cứ. Chuẩn bị đến phiên tranh luận cuối cùng thì một nhân chứng quan trọng được cho là lá bài bí mật bất thình lình mở cửa xuất hiện, chỉ tay vào hung thủ thực sự khiến cả phiên tòa ngã ngửa và thế là hết. Những diễn biến kịch tính kiểu như vậy sẽ không thể xảy ra.

Ví dụ, trường hợp không có vật chứng mang tính quyết định mà bị cáo lại phủ nhận cáo buộc giống như vụ án lần này thì công tố viên và luật sư bào chữa sẽ tranh tụng trực diện với nhau. Việc tung chứng cứ hoặc nhân chứng ra sau hẳn sẽ gây ấn tượng không tốt cho hội đồng xét xử. Tóm lại, Keisuke chỉ còn cách tranh tụng dựa trên những bằng chứng xét cho cùng chỉ là bằng chứng gián tiếp cùng với lời phủ nhận tội danh của Tatsuya. Xét từ góc độ của một luật sư thì tình thế đang hết sức bất lợi, đến nỗi đành phải cắn răng chịu đựng, song xét về phương diện cá nhân, trái lại Keisuke còn cảm thấy thiêu thiếu. Thậm chí cậu còn mong bên họ tìm được những bằng chứng xác thực hơn nữa.

Tay Tatsuya đã nhúng chàm từ rất lâu trước khi xảy ra vụ án này rồi. Cuối cùng cũng đến lúc hắn phải trả giá. Một khi phiên tòa xét xử bắt đầu, hắn sẽ không còn cơ hội nói năng lung tung nữa. Hắn cũng chẳng lấy đâu ra thì giờ mà bới móc lại vụ hỏa hoạn mười ba năm về trước. Keisuke sẽ hoàn thành trách nhiệm tối thiểu của một luật sư, song cậu tha thiết mong Tatsuya sẽ bị kết án.

Lúc về đến nhà, Keisuke trông thấy chiếc xe máy phân khối lớn đang dựng trong nhà để xe gần cửa.

Cậu trông thấy logo của hãng HONDA. Keisuke đã hỏi không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn quên - thực ra là cậu không ý định ghi nhớ - nhưng nếu không lầm thì đây từng là mẫu xe nổi tiếng một thời, gọi là CB hay gì đấy. Hình như là loại “bảy trăm rưỡi” [*] . Nhìn thấy chiếc xe, cảm giác ủ dột trong lòng Keisuke bỗng vơi đi phần nào.

“Cháu về rồi đây.” Keisuke trông thấy đôi giày lạ ở ngoài cửa. Cậu rảo bước nhanh hơn về phòng khách.

“Lâu rồi không gặp.”

Morota Hisato đang ngồi uống bia bên bàn ăn, vui vẻ cất tiếng chào. Chiếc Honda khi nãy là xế cưng của cậu ta.

“Cậu đến đấy à.”

“Tớ đến mượn chú ít tài liệu, với cả cũng có vài chuyện khác nữa.”

Với một người như Hisato thì cách nói này có phần vòng vo.

“Cô Misao đâu rồi?”

“Cô ấy bảo tớ trông nhà rồi đến chỗ của một kỳ phùng địch thủ mà gần đây cô ấy mới tìm được để đánh bại đội quân Carthage do Hannibal chỉ huy rồi. Mà cậu đã ăn tối chưa?” Hisato hỏi.

“Ừ, chưa.”

“Nếu được thì ăn cùng đi.” Dĩ nhiên Keisuke chẳng có lý do từ chối. Trên mặt bàn, món thịt lợn chua ngọt xào cùng giấm đen và củ sen - món sở trường của Hisato hẵng còn nóng hôi hổi. Đây cũng là món khoái khẩu của Keisuke.

[*]

Ám chỉ dòng xe 750 phân khối.

“Ơ, đây chẳng phải là thông báo hội khóa hay sao?”

Hisato phát hiện tấm bưu thiếp đang vứt chỏng chơ trên mặt bàn.

"Ừm.”

“Sao không thấy gửi cho tớ nhỉ? Mà tớ cũng chẳng thông báo địa chỉ cho ai nên đành chịu vậy.”

Chẳng nhớ từ khi nào, Hisato đã chuyển sang xưng "tớ".

“Chắc thế.”

“Sao thế, chẳng mấy khi tớ đến thăm mà cậu cứ như người trên mây thế hả.”

Mặc dù đi xe máy đến, Hisato vẫn uống bia không ngừng nghỉ. Loại bia Larger mà cậu ta ưa thích. Hisato xách bia từ nhà tới, dễ chừng cậu ta định ngủ lại đây luôn.

“Dạo gần đây tớ hơi bận,” Keisuke vội gắp một miếng cải bẹ xanh thái nhỏ xào với trứng bỏ vào mồm. “Món này nhắm với bia hợp nhỉ.”

“Chứ còn gì,” Hisato mỉm cười, sau đó quay về chủ đề cũ. “Thế nên tớ mới bảo nghề luật sư vất lắm mà. Cậu cũng biết chế độ thay đổi nên giờ người ta cạnh tranh nhau khốc liệt lắm còn gì. Nếu tớ mà siêng năng cỡ như cậu thì tớ đã thi hẳn kỳ thi công chức loại một của Văn phòng chính phủ, rồi đề đạt nguyện vọng để người ta sắp tớ vào chỗ nào nhàn hạ, không phải điều chuyển công tác. Chẳng cần thăng tiến mà làm gì, chỉ cần một cuộc sống ổn định, sung túc. Còn nếu đã bước chân vào ngành luật, tớ sẽ nhắm đến vị trí thẩm phán kia. Tuy hơi vất vả nhưng được cái ổn định.”

Keisuke thầm nghĩ, Hisato ngoài miệng thì nói vậy song cậu ta lại đang làm một công việc trái ngược hẳn với cái gọi là cuộc sống ổn định. Cậu gắp một miếng thịt lợn xào chua ngọt bày trên đĩa, rồi nốc một ngụm bia mà Hisato vừa rót cho. Lâu lắm rồi cậu mới lại uống bia Larger, đâm cổ họng đắng ngắt.

Vừa bắt đầu học kỳ hai năm lớp Bảy, Hisato đã sang Mỹ.

Nghe đâu bố cậu ta phải chuyển công tác, cộng thêm một vài lý do nên không đi một mình mà kéo cả nhà đi cùng.

Keisuke chia tay Hisato khi mối quan hệ giữa hai đứa vẫn có gì đó gượng gạo do tàn dư từ chuyện xảy ra với Mika hồi mùa hè. Hôm ấy Keisuke đi bộ cùng Hisato ra nhà ga gần nhất để tiễn cậu ta về lại Hokkaido trước khi xuất ngoại, song hai đứa chỉ biết nói với nhau mấy câu vô thưởng vô phạt.

“Mình sẽ trở lại mà.”

Vào giây phút chia tay cuối cùng, Hisato nói ra câu nghe cứ như lời thoại trên phim.

Quãng thời gian hai năm sau đó hầu như không để lại ký ức gì trong lòng Keisuke.

Cậu vốn không phải đứa có trí nhớ kém song những ký ức đó cứ mịt mùng, mờ ảo như bị bao phủ bởi lớp sương mù, hệt như một giấc mơ cậu đã chiêm bao thấy từ nhiều ngày trước, không thể nào hồi tưởng lại một cách rõ ràng.

Động tí là Michiko lại mắng chửi, ném đồ vào người cậu, còn Tatsuya đứng bên cạnh cười cợt và giương mắt nhìn. Quanh năm suốt tháng chỉ toàn những cảnh tượng na ná như vậy, thành thử Keisuke cũng không phân biệt được là chuyện gì xảy ra vào lúc nào.

Trái lại, cứ có một lý do bất chợt gì đấy là trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh ba đứa gồm cậu, Mika và Hisato đang cười đùa, chơi cầu lông với nhau trong công viên ngập tràn ánh nắng. Nhưng nghĩ kỹ ra thì chuyện như vậy không có thật. Đó chẳng qua chỉ là những ảo tưởng nhưng lại in sâu vào tâm trí cậu như những kỷ niệm. Và cũng giống như vậy, có nhiều chuyện cậu thậm chí quên mất là mình đã quên.

Ở nơi mà Keisuke từng chung sống với bố mẹ, một ngôi nhà mới được xây lên, một gia đình mà cậu không quen biết bắt đầu dọn đến ở. Cậu không có ký ức nào về việc được Michiko giải thích về chuyện này. Không phải cậu đã quên mà thật sự là không có. Thi thoảng, Michiko cho cậu xem “Giấy đồng ý” gì đó, bắt cậu ký tên vào, nói là thủ tục thì có lẽ đúng là thủ tục thật.

Tính cả chuyện đó thì Keisuke đã có hai lần gọi điện cho bà bác Sawako ở Akita từ bốt điện thoại công cộng. Nhưng bác Sawako chỉ toàn ấp a ấp úng bảo rằng “Bác đã giao phó hết cho cô Michiko rồi, vả lại bác cũng không thể động tí là lại lên Tokyo lo thủ tục này nọ được” , thành ra chuyện chẳng đi đến đâu. Thấy lãng phí số tiền giắt lưng vốn đã ít ỏi của mình nên Keisuke quyết định thôi không gọi điện cho bác nữa.

Keisuke đã không thể suy nghĩ những điều bình thường kiểu như “Đặt ra mục tiêu gì đó và hành động để biến mục tiêu ấy thành hiện thực”. Cậu cũng không còn cảm thấy khổ sở về việc mình không có lấy một người bạn nào, cũng không thấy khổ sở mỗi khi nhìn bộ dạng của mình trong gương nữa.

Chính vì thế, vào ngày đầu tiên của học kỳ hai năm lớp Chín, khi thấy Hisato xuất hiện trong lớp, Keisuke chỉ nghĩ lớp cậu có thêm “một gương mặt lạ” chứ không hề có cảm xúc đặc biệt nào.

Hisato nở một nụ cười bẽn lẽn, bước đến gần Keisuke và bắt chuyện song cậu chỉ đáp “Ờ”. Mặt Hisato biến sắc, cậu ta nhìn xoáy vào mắt Keisuke rồi thốt lên đầy sửng sốt.

“Keichan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bị Hisato túm lấy vai, lắc mạnh “Bạn trả lời hẳn hoi đi nào”, Keisuke lại một lần nữa đáp “Ờ”. Khi Hisato bắt đầu khóc cũng là lúc những giọt nước mắt của Keisuke lăn xuống.

Chính cậu cũng không hiểu lý do vì sao mình khóc. Ngay cả khi đã bắt đầu vào tiết một, nước mắt Keisuke vẫn tuôn mãi không ngừng. Vì lẽ đó mà lâu rồi cậu mới lại được đưa xuống phòng Y tế.

Ngày hôm đó, Hisato hỏi gì thì Keisuke thẫn thờ đáp nấy, về cuộc sống thường nhật, về tương lai, đặc biệt là về việc ngay từ đầu cậu đã từ bỏ ý định học lên cấp ba. Trong lúc nghe Keisuke nói, nét mặt Hisato bỗng trở nên nghiêm túc chưa từng thấy, thế rồi cậu tỏ thái độ như thể vừa đưa ra một quyết định gì đó.

“Không thể trốn tránh được nữa rồi. Đúng là chỉ còn cách đấu tranh thôi.”

Không hiểu sao Keisuke lại có cảm giác Hisato đang tự nhủ với chính mình.

“Bạn có quyền mưu cầu được sống như một con người mà.”

“Thôi bỏ đi. Chẳng ích gì đâu.”

Một bộ an toàn tự động về mặt tinh thần đã gắn chặt vào người Keisuke. Nếu đã không thể hy vọng, hoặc đôi khi cho dù có thấp thoáng một tia hy vọng đi chăng nữa, thì cách tốt nhất là buông bỏ ngay từ đầu. Càng không mong đợi, càng ít đau thương. Vả lại, một người rất có thể chính là kẻ đã sơ suất để xảy ra đám cháy như Keisuke không có quyền ước mong một cuộc sống như những người bình thường khác.

Người giải cứu Keisuke khỏi lời nguyền ấy chính là vợ chồng Ushijima.

Sau khi nghe Hisato kể lại sự tình, Hajime đã ngay lập tức yêu cầu một cuộc nói chuyện với Michiko. Nhận thấy cô ta hoàn toàn không có ý định hợp tác, Hajime đã bàn bạc với bạn thân của mình là luật sư Inasawa và liên tiếp đưa ra những hành động cụ thể.

Keisuke suýt nữa thì được chuyển ngay đến Trung tâm bảo trợ trẻ em, nhưng rồi họ lại quyết định để cậu ở tạm nhà Ushijima một thời gian.

Vào cuối tuần đó, khi mà tháng Chín của năm lớp Chín sắp sửa kết thúc, Keisuke được Hajime và luật sư Inasawa đón ra khỏi nhà mẹ con Michiko, sau suốt hai năm chín tháng sống ở đó. Keisuke không dám nhìn thẳng vào mặt Michiko. Còn Tatsuya thì không thấy đâu.

Hajime và luật sư Inasawa cũng tích cực đòi lại tài sản cho Keisuke.

Có điều, hầu như đều đã quá trễ.

Đầu tiên, mảnh đất hiện đã thuộc sở hữu của người khác. Không lâu sau khi Michiko được chỉ định làm người giám hộ, mảnh đất đã bị bán cho một công ty bất động sản có địa chỉ ở Osaka, sau đó nó còn trải qua hai lần sang tên nữa rồi mới đến tay gia đình đang ở hiện tại - được xem là “bên thứ ba ngay tình”. Hai công ty đầu tiên trong số các công ty bất động sản đóng vai trò trung gian môi giới đều có tai tiếng liên quan đến nợ nần, cả hai đều đã phá sản và không rõ người chịu trách nhiệm hiện đang ở đâu.

“Khó mà đòi lại nhà từ gia đình hiện tại.”

Luật sư Inasawa giải thích cho Keisuke với vẻ tiếc nuối.

Ngoài ra, tất cả những món đồ trang sức quý giá khác đều đã bị Michiko bán lấy tiền, chẳng còn lại gì.

Vấn đề là tiền mặt, nhưng phần lớn tiền mặt cũng đã không cánh mà bay.

Chắc chắn Masaharu, bố của Keisuke đã được bồi thường hai mươi triệu yên tiền bảo hiểm nhân thọ. Tiền mua nhà chưa trả xong đã được thanh toán hết bằng gói bảo hiểm khoản vay mà Masaharu tham gia khi vay mua nhà. Vì thế, chắc chắn tiền bán đất phải còn nguyên, song chắc vì nôn nóng muốn có tiền mặt ngay nên Michiko đã bán với giá khá rẻ so với thị trường - hơn hai mươi triệu yên một chút.

Tuy là bán tống bán tháo nhưng cộng với tiền bảo hiểm nhân thọ thì Michiko phải có hơn bốn mươi triệu yên tiền mặt. Vậy mà, theo những gì Inasawa điều tra được bằng quyền hạn luật sư của mình thì hiện tại Michiko chỉ còn khoảng bảy triệu yên.

Đầu tiên, luật sư Inasawa đã yêu cầu Michiko giải thích.

Theo luận điệu của Michiko thì cô ta đã cẩn thận gửi tiền vào ngân hàng nhưng ngay sau đó lại bị Hideaki cuỗm mất rồi cao chạy xa bay. Cô ta khẳng định Hideaki đã rút khoảng ba mươi triệu yên và biến mất, chính vào thời điểm Keisuke không còn trông thấy bóng dáng ông ta đâu nữa.

“Tại sao cô không báo cảnh sát?” dĩ nhiên Inasawa đã truy cứu đến cùng, song Michiko trả lời quanh co, nào thì “Tôi tin anh ta sẽ trở về”, nào thì “Tôi tưởng anh ta chỉ mượn tạm một thời gian thôi”. Mặc dù điều này mâu thuẫn với việc cô ta đã đâm đơn ly hôn với lý do Hideaki cố tình bỏ bê gia đình, song hơn ai hết, Keisuke hiểu rằng cho dù có nói gì đi nữa cũng chỉ tốn công vô ích. Tuy muộn màng nhưng cuối cùng họ vẫn tiến hành khởi tố Hideaki đang bỏ trốn. Mặc dù vậy, Keisuke tin chắc việc đó rồi cũng kết thúc trong vô vọng.

Cậu cũng biết chuyện Michiko đã trả một triệu yên cho bác Sawako ở Akita, mặc dù xét về tổng thể thì số tiền này chỉ như muối bỏ biển. Keisuke không rõ Michiko đã dọa dẫm hay thao túng bác Sawako, song nhìn từ tình hình thực tế, xem ra đó là khoản thù lao cho việc bác Sawako không được dùng tư cách họ hàng để xen vào những chuyện Michiko làm. Luật sư Inasawa nói rằng Keisuke có thể đòi lại khoản tiền này, song cậu đã từ chối.

Giữa Hajime, luật sư Inasawa và Michiko đã diễn ra một vài cuộc gặp gỡ, trong đó duy chỉ có một lần là Keisuke cũng góp mặt để xác nhận sự thật. Không chỉ với Hajime hay Inasawa mà ngay cả với Keisuke, Michiko cũng buông những lời mắng chửi hết sức khó nghe.

Ngay cả luật sư Inasawa, mới đầu còn hừng hực khí thế, nói rằng “Chúng ta có thể truy cứu trách nhiệm hình sự về tội danh biển thủ tài sản bằng cách trở thành người giám hộ cho trẻ vị thành niên của cô ta. Nhất định phải khởi tố Michiko”, đến khi mọi chuyện dần trở nên sáng tỏ, cũng không còn giữ được tinh thần như lúc đầu nữa.

Mặc dù cũng có những thiếu sót về mặt thủ tục, song nhìn chung Michiko đã làm đúng luật. Những việc cần đến sự đồng ý của Keisuke thì đều đáp ứng đủ điều kiện và có báo cáo. Tài khoản ngân hàng nơi gửi số tiền được cho là đã bị Hideaki cuỗm mất cũng đứng tên Keisuke đâu ra đấy. Mọi chuyện xấu xa đều đổ hết lên đầu Hideaki. Nếu có vấn đề thì chỉ là ở chỗ Michiko đã để mặc chồng đem tiền cao chạy xa bay và không thực hiện nghĩa vụ báo cáo về việc đó, tuy nhiên khó mà tống cô ta vào tù được.

Chưa kể, nếu đúng là Hideaki đã cuỗm mất ba mươi triệu yên trong tổng số bốn mươi triệu yên đó, thì khoản ba triệu yên sau khi trừ hết đi được coi là số tiền Michiko dùng để chăm lo cho Keisuke trong suốt hai năm chín tháng. Tuyệt đối không thể gọi là tiền biển thủ được.

Luật sư Inasawa tỏ ra tiếc nuối khi nói rằng mặc dù có thể chỉ trích Michiko về một vài điểm, song trên thực tế khó mà khép tội cô ta được. Hơn nữa, theo những gì Inasawa điều tra được thì Hideaki đã từng có hai tiền án về hành vi lừa đảo liên quan đến các khoản tiền trợ cấp của nhà nước như lương hưu, bảo hiểm thất nghiệp, tiền bảo trợ xã hội. Sự thật này càng củng cố thêm cho luận điệu của Michiko. Nếu tìm được người đàn ông có tên là Togashi mà Hideaki đã dẫn về, may ra sẽ có sự thật gì đó được hé lộ, song chẳng ai biết cụ thể người đó là ai, hiện đang sống ở đâu.

Không lâu sau vụ lùm xùm này, đơn xin ly hôn vì lý do người chồng cố tình bỏ bê gia đình được tòa chấp thuận, Michiko và Tatsuya đổi từ họ Asanuma sang họ Ando.

“Cháu xin bỏ cuộc ạ. Cháu cảm ơn các chú.”

Keisuke nói với Hajime và luật sư Inasawa, đoạn cúi đầu.

Cho dù có thấy hết những diễn biến đã xảy ra trong thời gian qua, cậu cũng chẳng lấy làm tức giận cho lắm. Thậm chí cậu còn chấp nhận rằng kết cục này đúng như cậu dự đoán.

Nếu đằng nào cũng không thể lấy lại tài sản, thì cho dù Michiko có ngồi tù hay vẫn nghênh ngang bước đi, Keisuke cũng chẳng quan tâm.

Cậu không muốn dính dáng đến Michiko hay Tatsuya thêm nữa.

Cậu chẳng mong gì hơn. Cậu muốn sau này được sống mà không phải dây mơ rễ má gì đến họ. Thậm chí cậu còn nghĩ, nếu cứ phải lôi nhau ra tòa để rồi đôi co mãi không dứt, chẳng thà cậu cho họ hết số tiền còn lại cũng được.

Keisuke không còn nguyện vọng nào khác nữa.

Trước lời đề nghị của cậu, cả Hajime và luật sư Inasawa đều lấy làm khó hiểu, song chỉ duy điểm này là Keisuke không chịu nhượng bộ, cho dù những chuyện khác cậu đều không lên tiếng, bởi vậy cuối cùng hai người đành phải xuôi theo.

Kết quả là Keisuke chỉ còn trong tay vỏn vẹn hơn bảy triệu yên.

Keisuke cứ thế ở luôn nhà Ushijima. Hajime đã trở thành người giám hộ của cậu thay cho Michiko. Sau này Keisuke mới biết, để làm một cách chuẩn chỉnh thì vai trò người giám hộ thực ra khá vất vả. Cậu đã xem nhẹ vì cho rằng đến một người như Michiko còn làm được, song hóa ra đó chỉ là một sự hiểu nhầm tai hại. Trái lại, việc Michiko có thể trụ được đến tận bây giờ mà không từ bỏ gần như là một kỳ tích. Keisuke gửi bảy triệu yên cho vợ chồng Hajime để họ trang trải chi phí sinh hoạt cho cậu.

Sau đó, Keisuke gần như cắt đứt hoàn toàn với mẹ con Tatsuya. Nghe đâu họ đã chuyển đến một căn hộ cũ kỹ, sống bằng tiền bảo trợ xã hội, còn Tatsuya thì học lên một trường cấp ba công lập. Song cậu thậm chí không muốn quan tâm đến họ nữa.

Về phần Hisato, cậu ta tiếp tục đến ở nhờ nhà Ushijima như trước đây, vì bố cậu ta đã điều chuyển công tác một lần nữa và quay trở về Nhật. Hisato học lên một trường cấp ba dân lập, còn Keisuke, được vợ chồng Ushijima hết lòng động viên, cũng thi vào cấp ba. Keisuke miệt mài làm thêm vì nghĩ tuy đây là trường công lập thuộc thủ đô nhưng chắc hẳn vẫn phải tốn một khoản tiền nhất định. Mặc dù vậy, vợ chồng Ushijima không nhận số tiền mà cậu đã kiếm được. Chẳng những thế, họ còn thông báo rằng họ đã gửi số tiền bảy triệu vào ngân hàng để dành làm vốn sau này cho Keisuke học lên đại học.

Trong khoảng thời gian vài tháng còn lại của thời cấp hai và sau đó là ba năm học cấp ba, Keisuke đã sống cùng Hisato và vợ chồng Ushijima.

Keisuke nợ vợ chồng Ushijima, những người không chỉ cứu cậu ra khỏi ngôi nhà chẳng khác nào chốn ngục tù mà còn đối xử với cậu như bố mẹ đẻ, giúp cậu hồi tưởng lại cái được gọi là gia đình, một ân tình không bao giờ đền đáp hết.

Và, trên tất cả, cậu vui mừng vì đã không có tai họa khủng khiếp nào xảy đến với Misao như Tatsuya đã nói ngày hôm đó.

Keisuke thi vào một trường đại học dân lập có đầy đủ chính sách học bổng dành cho sinh viên có thành tích xuất sắc, và cậu đã thành công trong việc lọt vào danh sách sinh viên được đãi ngộ đặc biệt, nhận học bổng không hoàn lại. Trong suốt bốn năm học, cậu dành phần lớn thời gian để làm thêm và chuẩn bị cho kỳ thi tư pháp. Cậu chỉ có độc một chiếc điện thoại di động với gói cước rẻ nhất, nhưng cũng nhờ những ngày phải sống ở một nơi chẳng khác gì trại tập trung suốt quãng thời gian học cấp hai mà Keisuke hoàn toàn chẳng lấy gì làm khổ sở với cuộc sống không màng đến trò chơi điện tử trên tivi, huống chi mấy trò chơi trực tuyến phải nạp tiền.

Về phần Hisato, cậu ta nói rằng “Trước khi trở thành một người tự lập, mình sẽ báo hiếu bố mẹ phần nào” và quyết định vào học tại một trường đại học Sapporo. Để giải quyết chuyện dị ứng, Hisato phải ở lại ký túc xá của trường, nhưng dù sao cậu cũng đã có thể thường xuyên ló mặt về nhà hơn trước đây nhiều rồi.

Ngày Keisuke đỗ kỳ thi tư pháp, Hisato vẫn chưa đi làm. Cậu ta làm nghề tự do. Bén duyên nhờ công việc làm thêm thời đại học là nghe băng ghi âm rồi chép thành văn bản nên hiện tại Hisato đang làm công việc kiểu như trợ lý cho một người chuyên viết lách.

Kayanuma Masaru, nhà văn phi hư cấu, là người có sở thích viết về những vụ án oan sai không được chú ý lắm hay những vụ phạm tội của trẻ vị thành niên chưa được làm sáng tỏ. Nghe nói Kayanuma thường bán những bài viết của mình cho một tạp chí lớn có số ra hằng tuần và nhận mức thu nhập ngang tầm những người làm công ăn lương khác cùng thế hệ. Ở vai trò một trợ lý, hẳn thù lao Hisato nhận được cũng chẳng đáng là bao. Bản thân cậu ta cũng cười mà bảo rằng: “Công việc tuy thú vị đấy, nhưng bận tối mắt mà chẳng thấy tiền đâu”. Hiện Hisato đang sống trong một căn hộ không được mới cho lắm ở quận Shinjuku, và thường tranh thủ thời gian rảnh rỗi để làm thêm cho một cửa hàng tiện lợi gần nhà.

“Giờ tớ đang học hỏi kỹ năng thu thập tư liệu, thậm chí tớ còn nhận làm chân chạy việc để tạo dựng các mối quan hệ.”

Xem ra Hisato cũng có những kế hoạch cho riêng mình.

“Gần đây anh Kayanuma mới tìm được một vụ nghe vẻ hay ho lắm.”

Hisato nói, quả nhiên mắt đã đỏ ngầu khi mà cả vỉ sáu lon bia Larger loại lớn đều đã rỗng không.

“Lại một vụ oan sai nữa à?”

“Không” Hisato đưa mắt nhìn xuống mặt bàn. Trông có phần hơi do dự, nhưng rồi cậu ta ngẩng mặt lên ngay.

“Có lẽ cũng thâm sâu ngang một vụ oan sai. Liên quan đến một thằng nhãi ranh không ra thể thống gì.”

Keisuke dựng tóc gáy. Bởi lẽ cậu đã đoán ra mục đích thực sự đưa Hisato đến đây.

“Tên của thằng vô lại đó là Ando Tatsuya, họ cũ là Asanuma Tatsuya.”