⚝ 8 ⚝
Sang tuần mới, chỉ còn hai ngày nữa là Keisuke sẽ tham dự buổi thảo luận trước phiên tòa.
Trong lúc cậu đang ngập ngụa giữa đống hồ sơ giấy tờ ở văn phòng thì được nối máy với lời nhắn: “Có người muốn gặp luật sư Okuyama”.
Màn hình điện thoại hiển thị dòng chữ “Số công cộng”. Mặc dù ít nhiều cảm thấy nghi ngờ, song Keisuke vẫn áp ống nghe lên tai và bấm nút bỏ trạng thái giữ máy.
“Vâng, tôi nghe.”
“A lô, luật sư Okuyama phải không?”
Xem ra đây là giọng một người phụ nữ trẻ với cách nói chuyện có phần hơi lên tông ở cuối câu. Keisuke nghe thấy tiếng xe cộ đi lại ở phía sau.
“Vâng, đúng rồi.”
“Anh có thể đến địa chỉ mà tôi sắp nói đây không? Tôi có chuyện quan trọng. Chuyện này không thể nói qua điện thoại được.”
Người phụ nữ đang nhai kẹo cao su.
“Tên cô là?”
"Eiko.”
Keisuke tự hỏi không biết cái tên này viết như thế nào, song chuyện đó có lẽ để sau cũng được.
“Đó là chuyện gì vậy?”
“Tôi đã bảo không nói qua điện thoại được cơ mà. Anh là thằng ngốc hả?”
Cách nói chuyện khá ngoa ngoắt. Keisuke viết vào tờ giấy ghi chú đang cầm trên tay: “Eiko, hơn hai mươi tuổi? Nóng tính?”.
“Nếu cô không nói cho tôi biết đại khái là chuyện gì thì e rằng tôi khó mà đến gặp cô được...”
“A a, lắm chuyện quá. Thôi được rồi. Chuyện là tôi muốn làm chứng về người anh đang nhận bào chữa.”
“Cô đang nói đến bị cáo nào?”
“Mày đang giỡn mặt với tao hả thằng này?”
Qua điện thoại, Keisuke có cảm giác đối phương vừa nhổ toẹt một bãi nước bọt, cậu bèn bỏ ống nghe ra xa tai một chút. Keisuke rất hay gặp phải loại người khiếm nhã. Dù vậy, cậu hiếm khi thấy ai buông lời tục với luật sư.
“Nhưng nếu không được nghe bất kỳ thông tin cụ thể nào, thành thực mà nói, tôi buộc phải xem đây là một cuộc gọi trêu ghẹo.
"Tatsuya ấy. Ando Tatsuya.”
Xem ra đây không chỉ là một cuộc gọi đùa cợt đơn thuần.
“Cô biết anh Ando sao?”
“Đương nhiên rồi, đồ ngu.”
“Tôi không nhớ là mình đã làm gì để cô vô duyên vô cớ mắng chửi bằng những lời lẽ thô tục như vậy.’
“Anh lắm lời thế. Cho tôi số di động của anh đi.”
Keisuke từ tốn đọc một dãy mười một số.
Cô gái tự xưng là Eiko thông báo địa điểm gặp gỡ là tên một quán cà phê thuộc chuỗi lớn. Nó nằm ở cửa ra phía Nam ga Shinjuku.
“Nếu không biết địa chỉ thì tự đi mà tra. Bốn giờ chiều nay, hãy ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa sổ cho tôi.”
“À, xin đợi một chút. Hôm nay vào giờ đó, tôi lại có việc...”
Keisuke chưa kịp nói dứt lời thì đầu dây bên kia đã cúp ngang.
Hôm nay cậu có cuộc hẹn với Umeda, người đã bị chó cắn vào tay. Liệu ông ta có chịu thay đổi lịch đột xuất không nhỉ. Với tính tình của ông ta, hẳn sẽ đùng đùng nổi giận cho xem. Không khéo ông ta còn kiện cả cậu. Cậu không thể dành thời gian cho cuộc điện thoại khiếm nhã như thế này được...
Keisuke thở dài, đoạn nhấc ống nghe điện thoại lên một lần nữa.
Cuối cùng Umeda cũng chịu đổi lịch hẹn sang ngày mai sau khi càm ràm một thôi một hồi.
Nếu đúng là lời khai liên quan đến Tatsuya thì quả thực Keisuke không thể làm ngơ cho được.
Bốn giờ kém năm phút, cậu bước vào quán cà phê như đã hẹn. Quán tương đối vắng vẻ. Sau khi gọi cà phê, Keisuke nhanh chóng đưa mắt nhìn ra ngoài của sổ, song người qua lại quá đông, cho dù cậu có biết đặc điểm của Eiko đi chăng nữa cũng khó mà tìm ra được. Xem ra, việc cô ta chọn địa điểm này không phải là ngẫu nhiên.
Lúc nhấp một ngụm cà phê, Keisuke bỗng có cảm giác hình như trước đây cậu cũng từng gặp diễn biến như thế này. Sau khi suy nghĩ một lát xem đó là tình huống nào, cuối cùng cậu cũng nhớ ra. Đó chính là bộ phim Gái điếm . Trong phim có cảnh nhân vật chính là luật sư bị một cô gái kỳ quặc gọi ra ngoài, Keisuke đã lầm lẫn cảnh đó với trải nghiệm thực tế của mình. Đương nhiên chẳng có lý gì cô gái tự xưng là Eiko kia lại xem một bộ phim cũ đến vậy, nên chuyện này chắc hẳn chỉ là sự tình cờ.
Đúng bốn giờ mà vẫn chưa thấy Eiko xuất hiện. Cũng có thể cô ta đang ở ngay gần đây để quan sát Keisuke. Năm phút, rồi mười phút trôi qua. Vẫn không thấy bóng dáng Eiko đâu. Cô ta định làm gì đây.
Sau khi đợi thêm mười phút nữa, Keisuke quyết định bỏ cuộc. Đúng lúc cậu toan nhổm dậy để với tay lấy hóa đơn thanh toán thì thấy cô gái ngồi đối diện đứng lên, nhìn chằm chằm vào mình. Đây rồi, Keisuke nhủ thầm. Dĩ nhiên cậu đã quan sát tất cả những người ngồi trong quán. Suốt từ nãy đến giờ, cô gái này cứ cúi gằm mặt xuống, nghịch điện thoại.
Cô gái bưng chiếc khay có đặt ly và cốc để lên mặt quầy, sau đó chậm rãi đi về phía Keisuke. Nhân lúc đó, Keisuke quan sát lại một lần nữa. Cô ta không cao lắm. Chắc chưa đến một mét sáu. Thân hình gầy gò. Quần áo không lòe loẹt. Cô ta mặc một chiếc quần jeans bó sát, khoác áo sơ mi trắng rộng thùng thình bên ngoài chiếc áo bó màu cam. Tóc cũng chỉ nhuộm màu hạt dẻ hơi sẫm, đem đến ấn tượng về một cô gái cực kỳ bình thường.
Eiko đứng bên cạnh bàn của Keisuke.
“Anh là Okuyama phải không?”
“Cô là Eiko à?”
Sau khi xác nhận bàn bên cạnh không có ai, Eiko mới thản nhiên ngồi xuống.
Keisuke mở sổ tay ghi chép, ra chiều đã sẵn sàng nghe cô ta nói. Cậu thọc tay vào túi trong của chiếc áo jacket đang mặc trên người bất chấp tiết trời nóng nực, đoạn bấm nút bật máy ghi âm.
“Rất vui được gặp cô.”
“Tên tôi là Tsukuda Sayumi. Cho tôi mượn cái đấy nào.”
Giọng cô ta nghe nhỏ nhẹ hơn nhiều so với khi nói chuyện qua điện thoại.
Cô ta giật lấy sổ và bút của Keisuke, viết tên “Tsukuda Sayumi” bằng chữ Hán, đoạn quăng trả. Nét bút ngay ngắn hơn so với những gì mà Keisuke hình dung ra từ cách ăn nói của cô ta. Xem ra “Eiko” chỉ đơn thuần có nghĩa là A-ko. Keisuke có cảm giác Sayumi đang quan sát phản ứng của mình, song cậu không có ấn tượng gì về cái tên này.
Keisuke cũng quan sát cả diện mạo của cô gái. Dáng người mảnh khảnh, động tác uyển chuyển, nhất là ánh mắt có phần hơi ghê gớm gọi liên tưởng đến một cô mèo non tơ. Cậu có cảm giác hình như mình đã gặp cô gái này ở đâu đó rồi. Không biết có phải là nhân chứng trong một phiên tòa nào đó không.
“Tối hôm xảy ra vụ án đó, tôi đã gặp Tacchan.”
Sayumi bất ngờ kết luận.
“Vụ-án-đó, ý cô là vụ án xảy ra ngày 28 tháng Hai u?”
“Đúng vậy. Chính là cái đêm Tacchan bị người ta vu là đã cưỡng đoạt tài sản đấy.”
“Ra vậy.”
Keisuke vừa gật gù, vừa quan sát nét mặt Sayumi. Lớp trang điểm không quá đậm nên có thể dễ dàng nhìn ra khuôn mặt mộc. Keisuke đoán cô ta ít tuổi hơn mình. Cỡ khoảng từ 20 đến 23.
“Gì thế? Anh nghĩ tôi đang nói dối chắc.”
Ánh mắt đang lườm nguýt Keisuke quả là giống mắt mèo. Ánh mắt của một con mèo đang vừa thăm thái độ của con người, vừa mưu đồ chuyện gì đấy.
“Không phải vậy. Nhưng cô có biết chuyện anh Ando Tatsuya đã bị cảnh sát bắt giữ không?”
“Tôi có biết.”
“Nếu vậy thì tại sao cô không ra làm chứng sớm hơn?”
“Đấy là quyền của tôi.”
“Đương nhiên đấy là quyền của cô, nhưng nếu vậy thì tại sao đến bây giờ cô lại nói ra?”
“Tôi cũng có lý do của mình chứ sao.”
“Cô không muốn nói với tôi cũng không sao hết, nhưng giả sử cô ra tòa làm chứng thì kiểu gì cũng sẽ bị phía kiểm sát vặn vẹo đấy.”
Sayumi gói bã kẹo cao su vào giấy rồi bỏ vào túi áo. Ngay sau đó, cô ta lại bắt đầu nhai một viên mới.
“Tôi có một gã bạn trai. Chúng tôi sống chung với nhau, nhưng chưa kết hôn. Đó là một thằng cha tởm lợm, vốn là tay chân cho hội yakuza. Hắn không chịu buông tha cho tôi. Hắn đích thị là một kẻ bạo hành gia đình, hơi tí là động tay động chân. Chuyện tôi gặp Tatsuya mà vỡ lở ra, chắc hắn giết tôi luôn chứ chẳng chơi.”
“Tên anh ta là gì?”
“Masato... Đưa tôi mượn nào.”
Cô gái lại giật lấy quyển sổ, viết vào đó cái tên "Taguchi Masato".
“Ra vậy. Vì vướng chuyện của anh Masato nên cô mới do dự phải không?”
“Thì thế đấy.”
“Nhưng tôi đã gặp anh Tatsuya rồi. Anh ta không nhắc gì tới cô cả.”
“Anh ấy là người như vậy mà. Anh ấy lo lắng cho tôi đấy.”
Keisuke cố kiềm chế để không bật cười.
“Ra vậy. Tôi đã nắm được sự tình rồi. Vậy cô có thể nói cụ thể hơn về buổi tối hôm đó không?”
“Tacchan đã ở suốt trong căn hộ của tôi từ bảy giờ tối cho đến tận sáng hôm sau. Sau khi ăn cơm hộp mua ở cửa hàng tiện lợi, chúng tôi đã ở suốt với nhau.”
“Tức là...”
“Là vậy đó. Chúng tôi tắm táp, làm chuyện đó, rồi đi ngủ.”
Keisuke ghi vắn tắt vào sổ: Khoảng từ bảy giờ tối trở đi, hai người ở chung trong phòng.
“Trong khoảng thời gian đó, anh Tatsuya có đi ra ngoài không?”
“Không. Bẵng đi cả tháng chúng tôi mới được gặp nhau nên anh ấy ở với tôi suốt. Đến tận gần trưa ngày hôm sau.”
“Cô không lo lắng về anh Masato sao?”
“Anh ta đã có lịch đi chơi mạt chược từ trước đó rồi. Mỗi lần đi đánh mạt chược là anh ta đi thâu đêm suốt sáng, đến tận chiều tối hôm sau mới về.”
Không thể có chuyện như vậy được...
Tatsuya chính là thủ phạm. Chắc chắn là như vậy. Nếu được, Keisuke thậm chí còn muốn đứng ở vị trí của bên kiểm sát. Cô gái này đang nói dối.
Keisuke không có ý định tin những lời cô ta nói, nhưng một khi cô ta đứng ra tự nhận làm nhân chứng thì cậu không thể nhắm mắt làm ngơ được. Có điều, mức độ đáng tin cậy trong lời khai của nhân tình cũng chỉ ngang bằng lời khai của người thân trong gia đình. Bởi việc bao che cho người mình yêu được xem là lẽ thường tình.
“Tôi hiểu rồi. Cô muốn tôi làm gì?”
“Anh ấy đã ở cùng tôi, nghĩa là anh ấy vô tội còn gì. Anh hãy dựa vào đó để biện hộ cho anh ấy.”
“Anh Tatsuya đã bị khởi tố và không lâu nữa sẽ bị đưa ra xét xử. Một khi đã bị khởi tố thì không dễ gì đảo ngược được tình thế. Đó là lý do khi nãy tôi hỏi cô là tại sao lại không ra làm chứng sớm hơn đấy.”
“Tôi không muốn nghe anh thuyết giáo. Nếu vậy, tôi sẽ đứng ra làm chứng.”
“Cô định giải quyết thế nào với người bạn trai đang sống cùng mình?”
“Tôi muốn làm chứng mà không tiết lộ tên của mình.”
Ngay lập tức, Keisuke nghĩ đến những tiền lệ trước đây. Chắc chắn từng có nhân chứng nặc danh xuất hiện trong giai đoạn điều tra. Còn khi ra tòa thì sao nhỉ. Cậu nên tìm hiểu xem đã có tiền lệ hay chưa. Nhưng...
“Chắc là khó đấy,” cậu phủ định.
“Việc của luật sư không phải là tìm cách giải quyết những chuyện đó sao?”
“Cứ cho là cô có thể ra làm chứng bằng tên giả đi, nhưng kể cả có như vậy thì tòa cũng không thể đưa ra phán quyết vô tội ngay đâu.”
“Tại sao?”
Nhìn ánh mắt hoài nghi của cô gái, Keisuke nghĩ quả nhiên trước đây cậu đã từng gặp cô ta rồi.
“Lời khai của người thân trong gia đình hoặc những người có quan hệ thân thiết không được coi trọng cho lắm. Bởi vì nhiều khả năng họ đang bao che cho bị cáo mà.”
“Nhưng sự thật vẫn là sự thật chứ.”
“Phiên tòa lần này sẽ có sự tham gia của bồi thẩm đoàn. Còn phụ thuộc vào việc họ tiếp nhận chuyện này như thế nào.”
Sayumi gỡ hai cánh tay đang khoanh trước ngực và thôi không tựa lưng vào ghế nữa.
“Thôi bỏ đi. Anh là chuyên gia mà. Chuyện đó anh tự nghĩ đi.”
Sau đó, bằng một cử chỉ mau lẹ, tay phải của Sayumi vỗ đét vào má trái Keisuke. Bàn tay hơi ẩm và lạnh.
“Thế nhé.”
“Xin đợi một chút,” Keisuke vội cất tiếng, song Sayumi đã ra khỏi quán mà không buồn ngoảnh lại. Cậu nhìn trân trân vào cái tên “Tsukuda Sayumi” do chính tay cô gái viết thêm một lúc nữa.
Trở về văn phòng, Keisuke vừa sắp xếp đống hồ sơ giấy tờ - một công việc quen thuộc vốn không cần vận dụng trí óc - vừa nghĩ về Sayumi.
Cậu lục tung miền ký ức, chẳng khác nào đang vắt một cái giẻ lau, song vẫn không tài nào nhớ ra được. Không biết cậu đã gặp Sayumi ở đâu rồi nhỉ? Hay chỉ đơn giản là đã từng dự cùng một giờ học ở trường đại học? Sau cùng, Keisuke đành bỏ cuộc.
Vấn đề tiếp theo là, việc Tatsuya ở cùng Sayumi vào cái đêm xảy ra vụ án có phải là sự thật hay không.
Trước khi nghĩ đến khả năng có thể sử dụng lời khai này làm bằng chứng, Keisuke không tin Sayumi và Tatsuya lại có quan hệ yêu đương. Sayumi tuy ăn nói bỗ bã nhưng nhìn không giống một cô gái mất nết. Cô ta cũng không giống kiểu người vừa sống thử với tay đàn em của hội yakuza lại vừa có mối quan hệ bắt cá hai tay với Tatsuya. Dĩ nhiên, không thể nhìn người mà bắt hình dong. Keisuke hiểu điều đó. Nhưng kiểu gì thì kiểu, cậu cũng không thể tưởng tượng hình ảnh cô gái Sayumi đó không một mảnh vải che thân đang quấn quýt với Tatsuya...
Nghĩ đến đó, đột nhiên Keisuke sực nhớ ra. Cậu bần thần, mắt vẫn nhìn vào tập hồ sơ đang để trong khay.
Lẽ nào không phải cậu không nhớ ra được, mà là không muốn nhớ ra?
Từ rất nhiều năm về trước, từng có một cô gái giống như vậy, chỉ một lần trò chuyện mà khiến cậu vương vấn mãi không thôi.
Keisuke vứt đống hồ sơ vào khay. Không hiểu sao bên má bị Sayumi vỗ bỗng nóng ran.
"Anh Okuyama.”
Nghe tiếng gọi, Keisuke ngẩng mặt lên thì thấy luật sư Shiraishi Makoto đang mỉm cười đứng đó. Mỗi lần cô luật sư lớn hơn hai tuổi này bắt chuyện với Keisuke là y như rằng toàn chỉ ra lỗi lầm hay sơ suất gì đó của cậu. Nhưng lần này, có vẻ như tâm trạng cô ấy đang vui. Chưa kể, mọi người trong văn phòng này, mà không có lẽ phải nói là thói quen của những người làm trong ngành này mới đúng, vẫn thường gọi tên nhau kèm theo chức danh “luật sư”, không cần biết tiền bối hay hậu bối. Keisuke hiếm khi được ai gọi bằng “anh”.
“Có phải tôi lại gây ra chuyện gì rồi không?” Keisuke hỏi, chỉ chực nói lời xin lỗi.
Lần này, Makoto liền nở một nụ cười rất tươi.
“Không phải. Tôi được người quen tặng vé xem buổi chiếu thử phim. Tối mai, bắt đầu lúc tám giờ, anh có bận gì không?”
Liệu có phiên tòa nào cần phải đi xem phim để lấy tư liệu tham khảo không nhỉ. Keisuke đã nghiêm túc nghĩ như vậy, nhưng rồi cậu nghĩ lại, chắc đây chỉ đơn thuần là lời rủ rê bình thường thôi.
Hai bên má vừa mới trở về trạng thái bình thường, giờ lại nóng bừng trở lại.
Làm thế nào bây giờ? Keisuke rất muốn đi xem thử. Nhưng, Makoto mà phải đi với một kẻ như mình chắc chẳng vui gì cho cam. Chắc hẳn cô ấy chỉ muốn bày tỏ sự quan tâm, cảm kích theo cách riêng của mình đối với Keisuke, anh chàng cấp dưới thấp cổ bé họng nhất cái văn phòng này vì đã phải luôn tay luôn chân suốt ngày.
“Tôi xin lỗi, chẳng mấy khi được chị rủ thế này nhưng ngày mai tôi còn phải chuẩn bị cho buổi thảo luận trước phiên tòa sẽ diễn ra vào ngày kia, vì thế chị có thể rủ người khác được không...”
“À, vậy hả,” Makoto tỏ ra ngạc nhiên. “Cũng phải. Tại tôi báo gấp quá đây mà. Phải rồi, giờ cũng không phải lúc để đi xem phim này nọ. Còn phải làm việc chứ.”
Nói đoạn, Makoto vo tròn phong bì đang cầm trên tay, ném vào sọt rác rồi nhanh chóng quay trở về bàn làm việc của mình.
Keisuke vội nhặt tấm vé ra khỏi sọt rác.
“Xin lỗi... Đột nhiên tôi nhớ ra là ngày mai mình vẫn còn thời gian rảnh.”
“Tôi nghĩ anh nên rèn thêm kỹ năng đối đáp thì hơn.”
Makoto bặm môi, nhưng ánh mắt thì lại đang cười.
Keisuke ngại ngùng cúi đầu, đúng lúc đó cậu nhận ra tiếng chuông điện thoại. Nghĩ bụng đây đúng là phao cứu hộ của mình rồi, cậu liền nhanh nhảu nhấc ống nghe lên.
“Vâng, văn phòng luật Shiraishi xin nghe.”
“Alo, Keichan phải không? Nghe giọng là tôi đoán ra ngay. Tôi đây mà, lâu rồi không gặp nhỉ.”
Keisuke cũng nhận ra ngay. Cậu làm sao quên được cái chất giọng khàn khàn vì rượu và thuốc lá này. Nếu có thể, cậu không muốn phải nghe giọng nói đó thêm một lần nào nữa.
“Tôi muốn bàn với cậu chuyện của Tatsuya.”
Michiko mào đầu bằng cái giọng điệu độc đoán không khác gì ngày xưa.