⚝ 9 ⚝
Quán bar của Michiko nằm ở phía Tây Bắc quận Itabashi, cách ga tàu điện ngầm thành phố chừng vài phút đi bộ.
Theo tìm hiểu ban đầu thì quán bar này nằm gần con sông Arayama, xung quanh là một loạt các nhà máy và công ty vận tải lớn. Một khu phố buôn bán nhỏ nằm liền kề khu công nghiệp.
Đúng như Michiko mô tả trên điện thoại, quán bar nằm kẹp giữa một cửa hàng chuyên bán rau củ quả đang đóng cửa im ỉm và một hiệu giặt là của hộ kinh doanh cá thể. Kiểu kiến trúc vẫn thường thấy ở các con phố buôn bán vùng ngoại ô, với tầng một là cửa hàng, tầng hai là chỗ ở. Nhìn trên bản đồ thì mặt sau của quán bar này chỉ cách bờ sông Arayama có ba trăm mét.
Ngay khi trông thấy tấm biển hiệu làm bằng mika với dòng chữ Quán bar Tacchan màu trắng trên nền xanh sẫm, Keisuke bỗng rơi vào một con hoa mắt chóng mặt dữ dội. Cậu dựa cánh tay vào cột điện gần đó, điều chỉnh lại nhịp thở một lát. Một nhóm hai người mặc đồ bảo hộ lao động đang vừa đi vừa nói cười vui vẻ, trông thấy cậu liền né sang một bên rồi cứ thế đi qua.
Khi đã bình tâm hơn một chút, Keisuke đến đứng trước quán bar một lần nữa. Đến nước này rồi, cậu không thể quay đầu trở lại. Nếu muốn từ chối, đáng lẽ cậu phải từ chối ngay từ đầu mới phải. Vả lại, đằng nào thì cậu cũng không thể thoát khỏi mẹ con họ được.
Keisuke đẩy cánh cửa làm bằng gỗ ép, bên ngoài có gắn một tấm nhựa đề chữ “Không tiếp băng đảng”. Tiếng chuông cửa kêu leng keng, cùng với đó là tiếng hát karaoke và mùi thuốc lá xộc ra ngoài.
“Mời quý khách vào.”
Keisuke trông thấy chủ nhân của giọng nói còn khản đặc hơn so với khi nghe qua điện thoại. Michiko với mái tóc xơ xác nhuộm màu nửa hồng nửa xanh lá xõa xuống hai bên vai, khuôn mặt trang điểm lòe loẹt, trề cái môi toang hoác.
Keisuke gần như chưa bao giờ bước chân vào những nơi kiểu như quán bar, bởi vậy cậu không biết tiêu chuẩn của nó là như thế nào. Song, quán bar của Michiko gợi cho cậu cảm giác dường như quán bar nào cũng có bầu không khí na ná thế này. Ngay ngoài cửa, bên tay phải là khu vực quầy với tông màu đen. Quầy bar thiết kế hình chữ L, cạnh gần cửa ngắn hơn, cạnh kia kéo dài vào trong. Cả thảy có sáu chiếc ghế đẩu, ngoài ra còn có ba chiếc ghế dạng box-seat mà nếu bốn người ngồi vào thì xem ra hơi chật chội. Sâu bên trong, phía tay trái, là khu vực sân khấu rộng chừng một chiếu. Trên bức tường sát với sân khấu có treo một màn hình tinh thể lỏng. Ngoài khu vực hát karaoke ra, những đồ đạc khác trong quán đều cũ kỹ, hao mòn. Không biết có phải do mấy kẻ say khướt phóng uế bừa bãi hay không mà Keisuke còn ngửi thấy loáng thoáng mùi khai.
Lúc này, vị khách trung niên đứng trên sân khấu đang rống lên bài “Qua đèo Amagi”.
“Ngồi kia đi.”
Michiko hất hàm chỉ, Keisuke bèn ngồi vào chiếc ghế ở mép trong cùng của quầy bar hình chữ L. Nhìn từ chỗ box-seat nơi khách khứa đang rất xôm thì chỗ Keisuke ngồi gần như là góc chết.
“Cậu uống gì?” ngậm điếu thuốc trong miệng, Michiko hỏi.
“Không cần đâu.”
“Sao thế được.”
Michiko đặt miếng giấy lót cốc mỏng, có vết lem bẩn, xem ra đã được dùng đi dùng lại nhiều lần trước mặt Keisuke, rồi đặt ly bia nhỏ lên trên. Sau đó, bà ta lấy chai bia cỡ vừa và một chiếc ly lớn cho mình từ bên dưới quầy, đoạn rót đầy cả hai ly.
“Nào, cạn ly mừng ngày hội ngộ.
Michiko nâng ly bia lên, rồi chẳng buồn đếm xỉa đến Keisuke, nốc một hơi hết sạch.
Bọt bia vẫn còn dính ở môi trên, Michiko đổ túi snack hỗn hợp nhiều vị ra một cái đĩa nhỏ cho tiện bốc tay, đặt trước mặt Keisuke, đoạn rót tiếp bia vào ly của mình. Keisuke không động tới cả bia lẫn snack.
“Trên điện thoại bà bảo muốn nói về phiên tòa xét xử của Tatsuya, là chuyện gì vậy?”
“Keichan, cậu là luật sư đúng không? Cậu hãy nể tình xưa mà đưa Tatsuya ra khỏi chỗ đó đi.”
Michiko dập điếu thuốc. Bờ môi bôi son đỏ choét nhếch lên. Xem ra bà ta vừa nở một nụ cười giả tạo.
“Tôi không có quyền phóng thích. Tôi có thể xin cho anh ta được tại ngoại, nhưng một trăm phần trăm là không được chấp nhận.”
Tiếng hát karaoke to hơn mức cần thiết nên nếu Keisuke không gào lên thì không thể nói chuyện được. Vốn dĩ, đây không phải là chuyện có thể nói oang oang ở một nơi như thế này.
Michiko rút một điếu thuốc ra khỏi bao rồi đưa lên miệng.
“Gì mà lạnh lùng thế,” điếu thuốc chưa châm lửa đung đưa khi bà ta nói chuyện.
“Tôi nói vậy trên cơ sở cân nhắc từ tính chất của vụ án cũng như việc Tatsuya phủ nhận tội danh. Nếu anh ta có tội thì chắc cũng không được hưởng án treo đâu. Chỉ còn cách hy vọng tòa sẽ tuyên trắng án thôi.”
“Thế nên tôi mới hỏi cậu làm cách nào để Tatsuya được xử vô tội.”
Bị Michiko phả một luồng khói thuốc nghi ngút vào mặt, Keisuke bèn quay mặt đi, điều chỉnh lại nhịp thở. Cậu những muốn nói với bà ta rằng: Làm gì có chuyện vô tội được chứ.
“Tại thời điểm hiện tại, mặc dù mọi chứng cứ mà phía kiểm sát có được đều là chứng cứ gián tiếp, nhưng tôi nghĩ bồi thẩm đoàn đang có ấn tượng không tốt. Các vụ xét xử gần đây có xu hướng đưa ra phán quyết buộc tội khi có nghi ngờ, ngay cả khi chỉ toàn chứng cứ gián tiếp. Tức là...”
“Tức là tức leo gì cũng mặc. Tóm lại cậu hãy đưa nó ra. Tội nghiệp thằng bé.”
Keisuke nhắm mắt lại. Kiểu nói chuyện ông chẳng bà chuộc này vẫn hệt như ngày xưa. Thấy Keisuke không đụng tới ly bia, Michiko liền rót nốt bia trong chai vào ly của mình.
“Cậu uống thêm không?”
“Không, tôi không cần.”
Keisuke nhìn xuống quầy bar được đánh vecni đen. Mặt quầy thủng lỗ chỗ, trông thấy cả miếng gỗ dán bên dưới. Giọng hát líu hết cả lưỡi của vị khách đang ca bài Katte ni Sinbad vang lên ồn ĩ. Quả cầu gương tạo nên những vệt sáng nhỏ. Trong lúc lơ đãng nhìn bóng mình in trên mặt bàn, Keisuke bỗng buông một tiếng thở dài.
Michiko lấy dụng cụ đập đá ra rồi bắt đầu đập đá uỳnh uỳnh trong bồn rửa.
“Hình như tối hôm xảy ra vụ án, Tatsuya đã ở cùng một cô gái mà,” ngậm điếu thuốc trong miệng, Michiko vừa đập đá vừa nói.
Sao bà ta lại biết chuyện đó nhỉ.
“Chỉ cần cô gái đó ra làm chứng là được chứ gì.”
“Sao bà biết chuyện đó?”
Dường như Michiko cũng nhận ra ý nghĩa của câu hỏi. Bà ta vẫn ngậm điếu thuốc, đứng ngây ra nhìn Keisuke.
“Tôi vẫn chưa nói với ai cả. Lẽ nào bà có quen biết cô gái đó?”
Michiko không trả lời ngay. Bà ta đang nghĩ cách lấp liếm.
Bà ta biết chuyện hôm nay, chứng tỏ bà ta và Sayumi quen biết nhau, chưa kể còn giữ liên lạc.
Keisuke thấy mọi chuyện đều xâu chuỗi với nhau.
Lẽ nào Sayumi không nói dối, đúng là cô ta có quan hệ lén lút với Tatsuya? Việc cô ta ra mặt vào thời điểm muộn màng như vậy, xem ra không phải vì sợ người đàn ông đang sống chung. Ngay từ đầu, Tatsuya không nhắc gì đến Sayumi. Đương nhiên, lý do không thể nào là vì lo lắng cho cô ta. Cứ cho là hắn ta si mê Sayumi đến mức sẵn lòng hy sinh bản thân đi chăng nữa thì hẳn là trái lại, hắn ta sẽ đe dọa “Đừng có lại gần cô ấy”. Keisuke không nghĩ Tatsuya lại đi nhờ Sayumi bịa ra một lời khai man ấu trĩ đến vậy, vả lại trên hết hắn ta còn đang bị cấm tiếp xúc với người ngoài. Về nguyên tắc, hắn chỉ được phép gặp gỡ luật sư.
Tóm lại, chỉ đơn giản là đến lúc này Michiko và Sayumi mới nghĩ ra câu chuyện nông cạn này.
“Bà chủ, cho xin thêm đá.”
Một giọng nói không được gãy gọn cho lắm vọng lại. Một trong số ba vị khách ngồi ở bàn đang giơ tay lên.
“Đợi một lát.”
Michiko dùng tay bốc những viên đá vừa đập khi nãy, quẳng vào xô đựng đá.
“Bà chủ.”
“Khổ lắm nói mãi nhỉ. Đây, xong rồi đây. Ra lấy đi.”
“Ô kê.”
Vị khách trung niên mặc bộ đồ bảo hộ lao động loại áo liền quần loạng choạng đi tới, sau khi nhìn chằm chằm khắp lượt Keisuke bằng ánh mắt đục ngầu, đột nhiên gã thọc tay phải của mình vào giữa khe ngực Michiko. Gã nháy mắt với Keisuke, khi đó đang tỏ ra đầy sửng sốt, rồi cứ thế bóp bầu vú cỡ bằng một quả dưa hấu nhỏ bên trong lớp váy của Michiko.
“Làm gì thế, đồ dê già.”
Bị Michiko hất tay ra, gã vừa ngâm nga hát bo yo yon, bo yo yon theo một giai điệu kỳ quặc, vừa xách xô đá về lại chỗ của mình.
“Nói đến đâu rồi nhỉ, à phải rồi, đang nói về con bé Sayumi đúng không?”
Sự bối rối của Michiko đã hoàn toàn biến mất. Xem ra bà ta đã lấy lại bình tĩnh. Keisuke đã để vuột mất cơ hội mà dễ chừng cậu đã có thể nắm thế chủ động.
“Con bé đó được lắm. Ban đầu nó là khách đến quán này, tôi đã bầu bạn tâm sự với nó. Thấy bảo nó đang bị bạn trai bạo hành. Giá mà nó gặp được Tatsuya sớm hơn thì...”
“Bà chủ, cho thêm một chai nữa đi.”
“Biết rồi!”
Michiko giơ tay lên, lắc lư bộ ngực.
“Tóm lại, cậu cứ bịa bừa một câu chuyện gì đó cũng được chứ sao. Cậu đang nhận mức lương tốt để làm việc đó còn gì. Chứng cứ ấy mà, không có thì tạo ra thôi. Đừng có nói mấy lời yếu vía nữa.”
Keisuke không còn việc gì ở đây nữa rồi. Xem ra Michiko cũng đã nói hết những gì muốn nói.
Thấy cậu yêu cầu tính tiền, Michiko liền bảo: “Năm nghìn yên.” Keisuke chẳng còn hơi sức phản đối, bèn lấy năm tờ một nghìn yên trong ví ra, đặt lên mặt quầy.
“Ngày kia sẽ có một buổi thảo luận trước phiên tòa. Đến lúc đó, tôi sẽ thử đem chuyện này ra nói xem sao.”
“Làm cho tốt vào. Đây là cơ hội để cậu trả món nợ ân tình ngày xưa đấy.”
Từ lúc bước chân vào quán, Keisuke hoàn toàn không động đến một đồ ăn thức uống nào, vậy mà bụng dạ cậu óc ách như thể vừa uống phải nước bùn vậy.
Đứng bên vệ đường, Keisuke một lần nữa đưa mắt nhìn lên tấm biển hiệu Quán bar Tacchan đang phát ra âm thanh rì rì. Đèn trên tầng hai đang tắt, nhưng cậu lại thấy ánh sáng chập chờn lọt qua khe hở của tấm rèm. Hình như tivi đang để không.
Michiko có sở thích đặc biệt với rượu và tivi, tính thì cẩu thả vô độ. Về điểm này thì bà ta chẳng thay đổi gì so với ngày xưa.