← Quay lại trang sách

⚝ 10 ⚝

Sau hôm gặp Sayumi và Michiko, Keisuke đến gặp Tatsuya.

“Ngày mai sẽ diễn ra buổi thảo luận trước phiên tòa. Với tôi thì đây là cuộc thảo luận đầu tiên, nhưng cũng có thể nó sẽ là cuộc thảo luận cuối cùng đúng như kế hoạch.”

“À, thế hả. Vậy nhờ mày nhé.”

“Tôi đã gặp cô Sayumi,” Keisuke vẫn giấu chuyện gặp Michiko.

“Ồ, vậy ư?”

Trong lúc mào đầu câu chuyện, Keisuke chú ý đến biểu hiện của Tatsuya song cậu không thể nắm bắt được hắn đang toan tính điều gì. Có điều, xem ra sự xuất hiện của Sayumi không phải là điều hắn hoàn toàn không ngờ tới.

“Cô ấy nói muốn ra làm chứng về chứng cứ ngoại phạm của anh Ando Tatsuya đấy.”

“Cô ấy đã nói gì?”

Rõ ràng Tatsuya đang thăm dò xem mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng nào.

Quả nhiên chuyện này là do Michiko và Sayumi khởi xướng.

Xét từ tính chất man rợ của vụ án, từ việc đến tận bây giờ vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp nào, và từ việc Tatsuya bỗng chuyển sang phủ nhận tội danh, suốt từ đầu chí cuối, hắn ta đều bị cấm tiếp xúc với bên ngoài. Mặc dù có thể hắn được phép trao đổi thư từ ở mức tối thiểu, song chỉ cần trong thư có viết gì đó kiểu như chỉ dẫn về lời khai là sẽ bị loại ra ngay. Nếu như họ có cơ hội gặp nhau thì chỉ có thể là trước khi Tatsuya bị bắt giữ, nhưng nếu vậy thì Keisuke không hiểu những tháng ngày hắn chịu ngồi yên như vừa qua có ý nghĩa gì.

Liệu có phải luật sư tiền nhiệm do tòa chỉ định đã bắc cầu giúp họ, mặc dù Keisuke cũng cho rằng chuyện đó không thể nào xảy ra. Cậu cần phải xác nhận cho chắc chắn.

“Nếu lời cô ấy nói là sự thật thì chắc tôi không cần phải giải thích lại với anh nhỉ?”

“Quá trình điều tra mệt mỏi làm đầu óc tao ngu muội hết cả rồi.”

“Tôi muốn xác minh lại nội dung lời khai. Tối hôm đó, anh đã ở đâu, từ mấy giờ đến mấy giờ?”

“Mày giỡn mặt tao hả cái thằng này?”

Tatsuya nheo mắt lại. Keisuke dồn sức vào các đầu ngón chân.

“Anh có dọa dẫm tôi cũng vô ích. Tôi không phải là trẻ con nữa. Vả lại, tôi không muốn đồng lõa với anh trong việc ngụy tạo lời khai.”

Đột nhiên, Tatsuya rướn người về phía trước, gí sát mặt vào vách ngăn.

“Hồi nhỏ, nhà của anh chàng luật sư - bạn của chính nghĩa ấy - bị cháy, cả bố và mẹ đều chết cháy. Tình cờ có một người bạn đang ở nhờ nhà anh ta đã cứu anh ta thoát chết. Chẳng những thế, anh ta còn ăn nhờ ở đậu nhà người bạn đó suốt ba năm trời, rồi sau khi gọi người bạn đó là quân ăn cắp, anh ta bỏ đi không một lời cảm ơn. Chưa hết. Người bạn đã lâu không gặp đó đang bị người ta vu khống về một tội danh không có thật. Vì thế, người bạn đó mới phải cầu xin sự giúp đỡ của anh ta, thế mà anh ta lại thù hận ngược chuyện ngày xưa và trong cuộc gặp với tòa án cũng không chịu làm cho tròn trách nhiệm của mình. Không biết tạo có thể bắn tin này cho đài truyền hình không ta?”

Lần này, do đã đoán trước được phản ứng của Tatsuya nên Keisuke không bị rối loạn nhịp thở.

“Tôi hiểu rồi. Vì tôi đã đồng ý bào chữa cho anh nên tôi sẽ nói. Cô Sayumi đã nói như thế này.”

Keisuke thuật lại cho Tatsuya nghe gần như nguyên xi những gì cậu đã nghe được từ Sayumi. Tatsuya ậm ờ gật gù với vẻ hài lòng.

“Tao đã bảo cô ấy đừng làm vậy thế mà cô ấy vẫn xuất đầu lộ diện à. Tao không muốn nói ra tên cô ấy,” Tatsuya ba hoa khoác lác.

“Có thật là Taguchi Masato, người đang sống chung với Sayumi, đã đánh đập cô ấy thậm tệ không?”

“Ý mày là sao?”

“Đúng như câu hỏi của tôi thôi. Anh nên chuẩn bị tinh thần rằng phía kiểm sát sẽ xác minh thực hư đối với những phản biện từ luật sư. Giả dụ người chồng hờ đó không phải dân yakuza, cũng không phải kiểu người vũ phu thì cô Sayumi sẽ bị tra hỏi về tội khai man, không cần biết anh Ando Tatsuya có tội hay vô tội.”

Keisuke còn chưa nói dứt lời thì Tatsuya đã bấm bụng phì cười.

“Không sao. Luật sư không phải lo lắng chuyện đó, chỉ cần nghĩ cách chứng minh tao vô tội thôi. Nếu lời khai của Sayumi chưa đủ thì cứ việc tìm thêm chứng cứ ở đâu thì tìm.”

Điệu cười trơ trẽn của Tatsuya mang dáng dấp của Michiko. Rõ ràng họ không chung dòng máu, vậy mà không hiểu sao cách suy nghĩ lại giống nhau đến thế này.

“Nhưng tao thèm uống bia lắm rồi...”

“Chuyện anh bảo đang giữ ảnh chụp vào cái đêm xảy ra hỏa hoạn là nói dối nhỉ,” Keisuke thử bắt chước cách nói của Tatsuya.

“Hả?”

Keisuke đã đánh cược cho nét mặt có thể sẽ chỉ xuất hiện chớp nhoáng này của Tatsuya.

Cho dù có là một khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm đến đâu, cũng vẫn có những khoảnh khắc nội tâm thể hiện trên nét mặt. Chính vì Tatsuya rất thông minh nên chắc chắn hắn sẽ cố thăm dò ngược lại xem Keisuke đã biết được tới đâu.

Nhìn vào mắt Tatsuya, Keisuke càng tin chắc một điều.

“Quả nhiên là anh đã nói dối.”

“Mày dựa vào đâu mà kết luận như thế?”

“Anh yên tâm. Nói gì thì nói, đến nước này rồi, tôi sẽ không đem con bỏ chợ đâu.”

Tatsuya cười hềnh hệch, không quên nói thêm: “À, vậy ư.”

“Michiko mở quán bar đấy. Mày đến uống một lần đi. Quán thì chẳng ra cái mẹ gì nhưng nếu mày đến chắc bà ấy vui lắm đấy.”