← Quay lại trang sách

⚝ 11 ⚝

Cuối cùng cũng tới ngày Keisuke tham dự buổi thảo luận trước phiên tòa.

Trước đây cậu cũng từng được luật sư trưởng Shiraishi hoặc các tiền bối cho đi cùng nhưng đây là lần đầu tiên cậu góp mặt với vai trò là người tham gia chính. Nếu có lý do chính đáng, cậu có thể đề nghị tổ chức thêm, song khả năng đó khá mong manh, vả lại cậu không cho rằng việc kéo dài thêm thời gian sẽ đem lại những chuyển biến tốt.

Và, trên hết là...

Về mặt tình cảm cá nhân, Keisuke mong sao Tatsuya mau chóng bị khép tội và bị tống vào phía bên kia song sắt.

Keisuke đã đối chứng hồ sơ của ba cuộc thảo luận diễn ra trước đó. Không có bằng chứng, vật chứng nào cần phải lưu ý đặc biệt. Cậu cũng đã gặp luật sư Aida, người bị bãi nhiệm khỏi vị trí luật sư do tòa chỉ định. Đó là một người đàn ông khoảng chừng 35 tuổi, có vẻ nhạy cảm, mặc dù cũng phát điên với việc bị Tatsuya điều khiển song hình như anh ta lấy làm vui mừng khi được bãi nhiệm. Keisuke cũng đã hỏi dò cho chắc ăn, nhưng xem ra anh ta không phải là người đứng ra bắc cầu cho Tatsuya và Michiko.

Nếu đem chuyện của Sayumi ra nói, hẳn sẽ trở thành tâm bão. Đương nhiên, Keisuke cũng phải báo cáo cho luật sư trưởng Shiraishi.

Sau nhiều trăn trở, cuối cùng Keisuke báo với Shiraishi rằng: “Nghe nói tối hôm đó, Tatsuya đã đi gặp tình nhân nhưng vì muốn bảo vệ đối phương nên anh ta không nói tên. Cũng có khả năng đây chỉ là lời nói bừa của anh ta trong lúc quẫn trí, nhưng tôi vẫn muốn báo cáo trước cho phía kiểm sát và các thẩm phán, đề phòng sau này xảy ra chuyện.”

Nghe vậy, Shiraishi liền mỉm cười đáp: “Ra vậy, mong là sẽ có ánh sáng ở phía cuối con đường.”

Makoto cũng đồng hành cùng Keisuke trong việc lo thủ tục.

Kỳ thực, Keisuke muốn được đi một mình. Nhưng nếu là tội nhẹ thì không nói làm gì, đằng này đây lại là vụ án phủ nhận trọng tội, sao có chuyện văn phòng luật để cậu đi một mình được.

“Nhưng phải công nhận là tôi rất kinh ngạc trước cách quản lý lỏng lẻo của công ty đó đấy.”

Ngồi trên tàu điện, Makoto bình luận. Quả thực, Keisuke cũng đồng ý kiến.

Phàm là nhân viên của công ty, ai cũng có cơ hội biết rằng ngày hôm đó, nhiều khả năng trong két sắt sẽ có một khoản tiền mặt ngót nghét cả triệu yên. Còn mật khẩu két sắt thì nhân viên nào làm lâu năm một chút sẽ biết. Vì chỉ đơn thuần là lấy từ ngày cưới của vợ chồng giám đốc. Đương nhiên, ngoài mật khẩu ra còn cần cả chìa khóa nữa. Nhưng chìa khóa lại được cất trong ngăn kéo tủ của trưởng phòng kế toán, thủ phạm đã cạy được bằng vật gì đó kiểu như tua vít hai cạnh. Quả là một hệ thống an ninh lỏng lẻo đến kinh ngạc. Có thể nói đây chính là kẽ hở cho tội ác nảy sinh.

“Nói khó nghe chứ, nếu bảo toàn bộ nhân viên trong công ty đều là kẻ tình nghi cũng chẳng có gì lạ. Viện kiểm sát trước giờ vẫn thế, không chịu đả động đến những sự thật bất lợi cho mình. Không thể để như thế được. Khi nào ra tòa, anh phải bới móc ra hết cho họ biết tay.”

Keisuke thầm nhủ, làm ơn hãy bỏ suy nghĩ đó đi.

Trong căn phòng của tòa án Tokyo tọa lạc ở Kasumigaseki có sự góp mặt của ba thẩm phán gồm chánh án và hai phụ thẩm nhân dân, công tố viên Motegi phụ trách điều tra cùng trợ lý của mình, Keisuke và Makoto đại diện cho phía biện hộ. Bị cáo không được mời đến.

Phía kiểm sát không đưa ra bằng chứng mới nào. Thay vào đó, họ tỏ ý muốn mau chóng mở phiên tòa xét xử công khai.

“Bị cáo phủ nhận hoàn toàn tội danh.”

Keisuke tóm tắt lại lời khai của Tatsuya. Cuối cùng, cậu đề cập rằng: “Chúng tôi dự định sẽ thẩm vấn một nhân chứng chưa rõ tên tuổi .”

Công tố viên Motegi liền thay đổi sắc mặt, nhoài người về phía trước, song chánh án Takayama Yoshitomo đã kịp hỏi trước.

“ Chưa rõ tên tuổi nghĩa là thế nào?”

“Bị cáo khai vào ngày 28 tháng Hai tức ngày xảy ra vụ án, anh ta đã ở cùng một người phụ nữ từ bảy giờ tối cho đến gần trưa ngày hôm sau.”

Motegi xen ngang.

“Gượm đã. Trong quá trình điều tra, bị cáo không nhắc gì tới chuyện này cả. Các anh chắc cũng đọc biên bản điều tra rồi chứ?”

Khuôn mặt vốn đã ửng đỏ của Motegi nay càng đỏ hơn, đằng sau cặp kính mỏng là ánh mắt đang trừng lên nhìn Keisuke. Giọng nói đanh thép nhờ được tôi luyện ở phòng xử án nghe đầy uy lực.

“Hình như anh ta có lý do nên mới che giấu chuyện đó. Nghe nói người phụ nữ ấy đang sống chung với một người chồng hờ. Bị cáo nói rằng anh ta lo sợ cô gái kia sẽ rơi vào tình cảnh khốn đốn.”

“Dối trá, dối trá,” Motegi xua tay. “Chắc chắn là anh ta vừa mới nghĩ ra chuyện này. Anh ta không phải loại người thánh thiện như thế đâu.”

Suýt chút nữa thì Keisuke cũng gật đầu đồng tình. Ngồi bên cạnh, Makoto lên tiếng phản biện:

“Sao anh có thể khẳng định chắc chắn như vậy được. Hiện tại, bị cáo cũng chưa nói ra tên tuổi của cô gái ấy cho chúng tôi. Hơn nữa, giả sử cô gái đó có ra tòa làm chứng đi chăng nữa thì cũng có khả năng sẽ yêu cầu được giấu tên. Hôm nay đến đây chúng tôi cũng muốn xin tòa chấp thuận việc này.”

“Cô bảo nhân chứng giấu tên ư? Cô làm tôi buồn cười quá đấy. Đằng nào mà chả là nhân tình của Ando. Diễn trò hề thì cũng một vừa hai phải thôi chứ,” Motegi cười khẩy.

Keisuke lấy khăn mùi soa lau những giọt mồ hôi đang rịn ra hai bên thái dương. Tuy cậu không có cảm tình với tay công tố viên Motegi này, song anh ta là một người có năng lực. Anh ta nhìn thấu hết mọi chuyện.

Makoto vặn lại, dường như cô không nhận ra sự bối rối của Keisuke.

“Trước khi nghe lời khai của nhân chứng, anh làm ơn đừng giữ định kiến như vậy. Trước đây cũng từng có tiền lệ về nhân chứng giấu tên rồi. Trước tiên...”

“Không cần nói nữa,” chánh án Takayama giơ tay lên, ngăn Makoto lại.

“Tôi hiểu rồi. Vậy tòa sẽ chấp nhận nhân chứng giấu tên chứ?”

Takayama quay sang hai phụ thẩm, tìm kiếm sự đồng tình.

“Không vấn đề gì.

“Tôi không có ý kiến.”

“Tôi nghĩ chúng ta đang lãng phí thời gian thôi.”

Chỉ riêng công tố viên Motegi là trề môi ra, tỏ ý không phục.

“Cảm ơn chị đã vứt phao cứu trợ cho tôi.”

Keisuke và Makoto cùng ngồi xuống chiếc ghế xô pha trong phòng đợi dành cho luật sư ở tầng một của tòa án.

“Đấy là việc đương nhiên mà. Đây là vụ án do luật sư Okuyama phụ trách, nhưng đồng thời cũng là vụ án của văn phòng Shiraishi. Chúng ta không thể để thua kiện được.”

“Tôi xin lỗi.”

“Thôi nào,” Makoto lườm. “Anh đường đường là luật sư, đừng có xin lỗi dễ dàng như vậy chứ.”

Thế rồi cả hai cùng cười khẽ.

“Nhưng mà luật sư Okuyama này, liệu có ổn không đấy?” Makoto trở nên nghiêm túc.

“Ý chị là sao?”

“Xin thứ lỗi nhưng tôi thấy cách nói chuyện của anh khi nãy có vẻ hơi tự ti. Cứ đà này, đến hôm ra tòa anh sẽ thua mất.”

Keisuke quyết định không nói cho Makoto chuyện giữa cậu và Tatsuya. Đòi hỏi cô ấy hiểu cho mình là một việc quá sức.

Makoto nói mình còn có việc khác, nên sau khi chia tay, Keisuke quay trở về văn phòng.

Keisuke nhìn lên đồng hồ treo tường, bây giờ đang là bảy giờ năm phút tối. Cậu đã thấm mệt. Lúc này, cậu chỉ muốn mau chóng về nhà, ăn những món Misao nấu. Mặc dù chưa đói bụng lắm, nhưng Keisuke thấy nhớ da diết cái món xúp mì dai ngon vừa bắc ra khỏi bếp. Ngặt nỗi cậu vẫn chưa sắp xếp xong đống hồ sơ, áng chừng phải mất thêm ba mươi phút nữa.

Lời khai của Sayumi có thể chỉ là bịa đặt. Chưa kể, Keisuke còn ôm một nỗi bất an gần như tin chắc rằng mánh khóe của cô ta không chỉ có thế.

Keisuke lấy hai tay chà lên mặt. Đúng lúc da mặt cậu bắt đầu nóng lên và thấy ran rát thì điện thoại rung. Màn hình hiển thị người gọi đến là Hisato. Cậu ta bảo muốn nói chuyện với Keisuke càng sớm càng tốt. Bởi vậy cậu đã hẹn luôn tối nay.

Trên đường trở về nhà, giữa lúc ngắm nhìn phố xá về đêm qua khung cửa sổ tàu điện, trong lòng Keisuke chợt dấy lên một cảm giác kỳ lạ, như thể từng ngọn đèn kia đều đang chứa chất một cuộc đời hoặc là thăng trầm, hoặc là phẳng lặng. Keisuke nhớ lại cuộc trò chuyện với Hisato hôm trước.

Cậu ta nói cây bút tài hoa Kayanuma đang có hứng thú với Ando Tatsuya.

“Chuyện đó thì có liên quan gì đến tớ?”

“Hiện tại, có ba vụ án mà anh Kayanuma đang tích cực tìm hiểu. Một là, vụ một nhà tư sản sống độc thân ở Aomori tử vong trong phòng ngủ. Người ta đoán nạn nhân chết vì lên cơn đau tim, nhưng vấn đề là ông này cũng làm trong ngành tài chính và tình nhân của vị cảnh sát trưởng thuộc Sở cảnh sát có thẩm quyền điều tra vụ án lại đang nợ tiền ông ta. Hai là, vụ tìm thấy xác chết đuối của một đôi nam nữ bị buộc tay vào nhau bằng dây thừng ở ven biển Shimane. Nữ giới 32 tuổi, nam giới 18 tuổi, xét từ tình hình thì có vẻ như là rủ nhau tự sát, nhưng giữa hai người này hoàn toàn không có mối quan hệ nào. Còn vụ thứ ba, anh ấy đang nhờ tớ điều tra trước.”

“Ý cậu là Tatsuya có liên quan đến vụ đó?”

Hisato gãi mép, đoạn nói.

“Đó là vụ hỏa hoạn xảy ra ở Tokyo vào một ngày cuối năm cách đây mười ba năm.”

“Hừm,” Keisuke cố làm ra vẻ bình thản, song cậu không chắc trong con mắt của Hisato, trông cậu thế nào.

“Do bất cẩn mà một ngôi nhà đã bị cháy phân nửa. Tối hôm đó, có bốn người ở trên tầng hai. Cặp vợ chồng nằm trong phòng ngủ, gần như tử vong ngay lập tức vì hít phải khí độc. Cậu con trai độc nhất bấy giờ đang học lớp Sáu cùng một cậu bé bằng tuổi, vốn là họ hàng đến ở nhờ một thời gian, đã thoát ra từ ban công và được cứu sống.”

Hisato tạm dừng lại, thăm dò phản ứng của Keisuke.

“Tớ nói tiếp được không nhỉ?”

Hai vai Keisuke nâng lên, hạ xuống theo nhịp thở khó nhọc, cậu cố giữ bình tĩnh.

“Cậu cứ nói đi. Nhưng không cần phải giấu tên đâu.”

“Tớ xin lỗi... Anh Kayanuma có hứng thú với vụ án đó và đang muốn lật lại. Anh ấy cũng bắt đầu điều tra chính thức về Tatsuya rồi.”

“Vậy ư?”

“Đến lúc này rồi có lẽ cậu cũng không muốn bị đào bới lại chuyện cũ nữa. Cách làm của anh Kayanuma ấy thì hơi thiếu tế nhị. Tớ nghĩ thay vì để anh ấy moi móc thông tin từ cậu thì chi bằng tớ đi điều tra, chắc sẽ tránh gây ra những tổn thương sâu sắc không đáng có cho cậu.”

Nói đến đây, Hisato liền thở hắt ra, đoạn nói: “Thật ra... Thú thực với cậu là tớ chủ động xung phong đấy.”

“Ý cậu là sao?”

“Anh Kayanuma đã kể vắn tắt vụ án này cho tớ nghe và bảo sẽ sớm bắt tay vào tìm hiểu. Vì thế tớ đã đề nghị anh ấy cho tớ phụ trách việc nghe ngóng thông tin từ những người liên quan. Tớ nói bừa lý do là vì hồi đấy tớ sống gần đó. Nhưng tớ không nói tớ là bạn của cậu.”

Sau khi suy nghĩ một lát, Keisuke mới mở miệng nói: “Tớ nên cảm ơn cậu mới phải nhỉ.”

“Tớ không trông mong gì lời cảm ơn của cậu đâu. Mà có việc này tớ muốn nhờ cậu. Cậu có thể kể cho tớ nghe những chuyện đã xảy ra tối hôm đó không? Tất nhiên tớ cũng có nghe loáng thoáng chỗ này chỗ kia và vẫn còn nhớ. Nhưng tớ muốn nghe lại một câu chuyện nhất quán từ chính người trong cuộc. Vả lại...”

Hisato vừa suy nghĩ, vừa lựa lời nói tiếp:

“Vả lại, toàn bộ nội dung câu chuyện không nhất thiết phải là sự thật. Tớ sẽ tổng hợp báo cáo theo những gì cậu kể. Tớ sẽ bịa ra những lời khai khác nữa và thêm thắt để anh Kayanuma thấy đây là một vụ án tẻ nhạt.”

Keisuke thành thật kể lại hầu như mọi chuyện.

Câu chuyện bắt đầu từ cuộc gặp gỡ năm cậu học lớp Năm, ấn tượng về Michiko và Tatsuya khi họ đến nhà cậu, chuyện về khu tập thể nơi xảy ra những vụ án, những tai nạn không những rợn người mà trên thực tế còn không thể lý giải được. Từ trước đến nay, đã có một vài lần Keisuke được yêu cầu kể về những chuyện đã xảy ra sau khi cậu đến ở nhờ nhà Asanuma, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhắc đến chuyện đi cắm trại, rồi cả những cuộc trò chuyện nhỏ nhặt khác. Mãi đến giờ cậu mới có thể nói cho Hisato nghe về những phát ngôn của Tatsuya - khi đó mới là học sinh tiểu học - bình luận về cơ thể mẹ cậu.

Hisato, với vẻ mặt điềm tĩnh hệt như một vị thẩm phán đang lắng nghe bài phát biểu mở đầu phiên tòa, cặm cụi ghi chép. Nhưng rồi cậu ta lại bỏ cuộc. Trước mắt, Keisuke cứ kể hết, rồi liệt kê những chuyện không muốn Hisato viết vào báo cáo sau.

Có điều, dù thế nào Keisuke cũng không thể nhắc đến chuyện vào cái đêm xảy ra hỏa hoạn đó, cậu đã ngồi ở phòng khách và hút thuốc thêm một lần nữa, cũng như chuyện vào lúc đó có thể tàn thuốc đã rơi xuống sàn.

Vì không đủ thời gian nên hai người quyết định tạm dừng và hẹn sẽ nói tiếp vào dịp khác.