⚝ 12 ⚝
Hisato lại đến bằng chiếc xe 750 phân khối.
Cậu ta bưng cốc cà phê vừa pha rồi chui tọt luôn vào phòng Keisuke.
Hai người ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn nhỏ đặt dưới sàn nhà.
“Xin lỗi vì làm phiền trong lúc cậu đang mệt thế này,” đầu tiên, Hisato xin lỗi.
“Không sao, tớ cũng không có việc gì đâu mà.”
Nói mới nhớ, rốt cuộc Keisuke cũng chẳng đi xem phim cùng Makoto được. Cậu định sẽ tìm dịp nào đó để mời lại cô ấy.
Hisato mở một cuốn sổ gáy xoắn cỡ nhỏ ra, nói:
“Vậy chúng mình không lan man nữa mà đi vào chủ đề chính luôn nhé. Trước tiên, bắt đầu từ nguyên nhân vụ cháy.”
Keisuke bất ngờ bị đánh trúng điểm yếu, song cậu biết Hisato không có ác ý gì.
Về phần mình, cậu cũng đã thử tìm hiểu qua về Kayanuma Masaru.
Xem ra anh ta thích những vụ án giật gân hơn là những vụ án tẻ nhạt kiểu như tham nhũng trong giới chính trị hay bí mật của các doanh nghiệp.
Một khi đã xác định mục tiêu thì cho dù đó có là vụ án xảy ra cách đây nhiều năm đi nữa, Kayanuma vẫn sẽ đào bới lại và đem phơi bày ngoài ánh sáng. Nếu thấy dư luận bày tỏ sự quan tâm cao, anh ta sẽ tiếp tục chắp bút để biến nó thành dạng tiểu thuyết phi hư cấu.
“Tớ nghe nói nguyên nhân là do tàn thuốc sau khi rơi xuống đệm ngồi tiếp tục cháy âm ỉ, vài tiếng sau thì cháy lan sang những dây trang trí trên cây thông Noel.”
Lần trước Keisuke cũng đã kể cho Hisato nghe đến đoạn này rồi.
“Biết là vậy, nhưng cậu thử nói thật xem, cậu nghĩ thế nào về việc bố cậu để xảy ra sơ suất với tàn thuốc? Bình thường bố cậu có phải là người bất cẩn như vậy không?”
Câu hỏi của Hisato vừa dứt khoát, vừa sắc bén.
Keisuke đã chung sống cùng bố mẹ cho đến giữa năm mười hai tuổi. Cậu cho rằng mình cũng hiểu sơ sơ về tính cách của họ, song khi ấy, bản thân cậu vẫn chưa đủ lớn để có thể đánh giá một cách khách quan xem bố mẹ cậu thực sự là những người như thế nào.
Dù vậy, Keisuke vẫn nhớ. Bố cậu trông có vẻ cẩu thả thế thôi nhưng lại là người rất hay để ý đến tiểu tiết. Ông không phải là người để tàn thuốc lá rơi xuống đệm ngồi dưới sàn, mà không, ngay từ đầu ông sẽ không hút thuốc trong trạng thái đó. Song, nếu vậy thì câu hỏi đặt ra tiếp theo sẽ là ai đã làm rơi tàn thuốc lá? Thấy Keisuke không thể trả lời ngay, Hisato liền đưa phao cứu trợ.
“Chắc cậu không nhớ đâu nhỉ.”
“Ừ, tớ xin lỗi.”
Hisato gật gù, đáp tỉnh bơ: “Công nhận, lúc đó cậu mới có mười hai tuổi mà nhỉ,” đoạn hắng giọng một cái.
“Chuyện tớ sắp sửa nói đây nghe sẽ hơi đau lòng, liên quan đến những nhận định mang tính pháp y ấy. Tớ tiếp tục được chứ?”
“Không sao đâu. Tớ đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.”
Cảm thấy hơi ngứa họng, Keisuke bèn đưa cốc cà phê lên miệng.
“Vậy thì tớ sẽ không giữ ý nữa. Tiện thể nói thêm với cậu, tớ nói chuyện này dựa trên những thông tin mà anh Kayanuma thu thập được từ phía cảnh sát. Thi thể của bố mẹ cậu đã được khám nghiệm hành chính. Cậu cũng biết đấy, so với khám nghiệm pháp y thì khám nghiệm hành chính được thực hiện sơ sài hơn. Chỉ cần xác định được nguyên nhân cái chết và không thấy có vấn đề gì là coi như xong. Có lẽ vì họ không tìm thấy điểm nào đáng nghi trong nguyên nhân của vụ cháy.
Có một vài điểm đáng lưu ý. Đầu tiên bố mẹ cậu đã uống thuốc ngủ, tuy không phải là quá nhiều. Không thể phủ nhận khả năng họ ngủ say nên đã không kịp trốn thoát. Có điều, bản thân chuyện này không nói lên tính chất vụ án. Vẫn còn bằng chứng về việc mẹ cậu đã được bác sĩ kê đơn.
Ngoài ra, trong dạ dày họ vẫn còn sót lại một ít cơm cà ri chưa tiêu hóa hết. Tính từ thời gian ăn tối, bình thường thức ăn có được tiêu hóa hết cũng không lấy gì làm lạ. Có thể vì họ đã ngủ say ngay sau khi ăn. Hình như sau bữa tối, họ không ăn thêm gì nữa. Cậu sao thế?”
Hisato tỏ ra lo lắng.
Keisuke đã được nghe những chuyện này từ chính miệng Tatsuya. Nó đã bày trò cho bố mẹ cậu uống thuốc ngủ. Nhưng, dù thế nào cậu cũng không đủ dũng khí để nhìn thẳng vào sự việc rất có thể đã xảy ra sau đó. Cậu cố không nghĩ đến.
“Không có gì đâu. Cậu cứ nói tiếp đi.”
“Tớ hiểu rồi.”
Hisato khẽ hắng giọng, đoạn nói tiếp:
“Trên thi thể của cô Kanako, mẹ cậu, có dấu hiệu giao cấu ngay trước khi tử vong.”
Tai Keisuke ù đi, cậu chỉ còn nghe loáng thoáng tiếng kim đồng hồ treo tường vẳng lại từ sâu bên trong màng nhĩ.
Cảm xúc không dữ dội như cậu tưởng.
Có dấu hiệu giao cấu.
Từ hồi còn là sinh viên khoa luật, cậu đã nhiều lần nhìn thấy, nghe thấy cụm từ này những khi đọc án lệ hoặc dự khán một phiên tòa thực tập.
Ngay từ giây phút nghe Tatsuya tiết lộ chuyện cho bố mẹ uống thuốc ngủ, đâu đó trong lòng Keisuke sớm đã có sự chuẩn bị cho cụm từ này. Cậu không giận dữ, cũng chẳng đau khổ như đã tưởng. Cậu chỉ thấy buồn.
Hồi đó, không có ai nói cho Keisuke chuyện trên thi thể của mẹ cậu còn lưu lại vết tích như thế. Âu cũng là lẽ đương nhiên. Khi ấy cậu mới chỉ là học sinh lớp Sáu. Bởi vậy cậu không định thù hằn ai vì chuyện đó. Có điều, việc mẹ có quan hệ tình dục ngay trước khi tử vong đồng nghĩa với một mâu thuẫn cực lớn. Tại sao cảnh sát không truy cứu chuyện đó?
Hisato đã nói thay cho suy nghĩ của cậu, bằng một giọng điệu hết sức điềm nhiên.
“Chất dịch còn sót lại có nhóm máu O. Bố cậu nhóm máu O, cậu nhóm máu A. Không có điểm gì bất thường. Chính vì vậy, cảnh sát đã không suy nghĩ quá sâu về việc bố mẹ cậu đã ngủ say đến mức không kịp thoát khỏi đám cháy, vậy thì họ đã sinh hoạt vợ chồng bằng cách nào. Mà không, họ đã khuất mắt trông coi. Theo những gì tớ điều tra được thì cậu bé ở nhờ nhà cậu cũng có nhóm máu O.”
“Đợi đã, nhóm máu của Tatsuya không phải A sao?”
“Nhóm O.”
Hẳn Hisato phải có bằng chứng nên mới dám khẳng định như vậy. Hồi đó, Tatsuya đã không chút chần chừ trả lời viên thanh tra có mặt ở bệnh viện rằng cậu ta nhóm máu A. Keisuke cũng nhẹ dạ tin ngay. Xem ra vì không thấy có tính chất của một vụ án, chưa kể đối phương lại là một cậu bé mới 12 tuổi nên cảnh sát cũng tin luôn mà không làm xét nghiệm máu. Hẳn họ cũng không thể tưởng tượng nổi một học sinh tiểu học lại có thể làm chuyện như thế.
Hisato nói tiếp:
“Cảnh sát đã nhận định hành vi giao cấu đó không liên quan trực tiếp đến việc bố mẹ cậu bị chết cháy. Đương nhiên, họ cũng không giám định DNA. Nói là để bảo vệ quyền riêng tư cho người đã khuất thì nghe hoa mỹ đấy, nhưng cũng không thể phủ nhận là họ đã đốt cháy giai đoạn. Xem ra họ nóng lòng muốn kết luận nguyên nhân cháy là do bất cẩn để xử lý cho nhanh. Về chuyện này thì chắc cậu rành quá rồi, thiếu gì những vụ xử lý còn ẩu hơn nhiều. Không thể khẳng định trường hợp này là xấu số được.”
Cà phê đã nguội ngắt. Keisuke đưa cốc lên miệng. Một vị đắng dịu nhẹ lan tỏa trong miệng. Cậu nhìn vào mắt Hisato.
“Tóm lại, ý cậu là Tatsuya đã làm việc đó?”
Lật lại lịch sử tội phạm sẽ thấy những vụ án kinh hoàng gây ra bởi học sinh tiểu học, chẳng hạn như làm hại người vô tội, bắt cóc, cưỡng dâm, đánh hội đồng, dâm ô, giết người... nhiều không kể xiết.
Dù vậy, Keisuke vẫn buộc phải nghĩ.
Có thật Tatsuya đã làm việc đó hay không. Cho dù có ra dáng người lớn đến đâu thì nó cũng chỉ là một thằng nhóc 12 tuổi thôi. Có thể mấy trò ranh ma cỡ như cho bố mẹ cậu uống thuốc ngủ thì nó dám làm thật. Nhưng hơn thế nữa thì cả trong tưởng tượng Keisuke cũng không muốn nghĩ đến. Không phải vô duyên vô cớ mà cảnh sát lại không nghi ngờ nó.
Hisato buồn bã gật đầu.
“Cả anh Kayanuma và tớ đều tin là như vậy. Hắn đã làm nhục mẹ cậu rồi sau đó phóng hỏa để phi tang bằng chứng. Này Keisuke, cậu không sao chứ?”
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn mất một lúc.
Thấy Keisuke bình tâm trở lại, Hisato bèn hỏi: “Hay hôm nay nói đến đây thôi nhé.”
“Tớ bình tĩnh rồi. Đằng nào cũng vậy, cậu cứ nói hết đi.”
“Vậy à. Tớ hiểu rồi. Nếu thấy người không khỏe thì bảo tớ nhé.”
Hisato nói tiếp theo sẽ là chuyện thuốc ngủ.
“Đúng là mẹ cậu đã được kê đơn và thi thoảng vẫn uống thuốc ngủ nhỉ. Vậy...”
“Chuyện đó,” Keisuke cắt ngang. “Tatsuya đã trộn thuốc ngủ cho mẹ tớ uống.”
Có giấu giếm thêm nữa cũng chẳng ích gì. Đúng như Keisuke dự đoán, Hisato thốt lên: “Sao?”
“Cậu đã biết rồi ư?”
“Hắn đã trộn vào cơm cà ri. Có thể nói chính hắn đã thừa nhận chuyện đó.”
“Khi nào?”
“Tớ mới chắc chắn về chuyện đó gần đây thôi. Thực ra, Ando Tatsuya đang bị bắt giam vì bị tình nghi là hung thủ trong vụ án cưỡng đoạt tài sản gây chết người xảy ra ở Itabashi hồi tháng Hai năm nay.”
Nhìn phản ứng của Hisato, xem ra cậu ta đã biết chuyện này rồi. Dù vậy, Keisuke vẫn giải thích đầu đuôi.
“Trong thời gian diễn ra các buổi thảo luận trước phiên tòa, Tatsuya đã bãi nhiệm luật sư do tòa chỉ định để mời luật sư riêng. Tức là tớ. Trong buổi tiếp xúc với tớ hôm trước, hắn đã đề cập đến chuyện thuốc ngủ. Xin lỗi nhé, tớ không định giấu cậu chuyện này đâu.”
“Cậu không muốn nói cũng là lẽ đương nhiên thôi. Về phần mình, tớ cũng có chuyện phải thú thực với cậu. Không phải ngẫu nhiên mà tớ liên lạc với cậu để nói về chuyện của Tatsuya đúng vào thời điểm này đâu. Chính vì biết Tatsuya đã bị bắt, còn cậu đang là luật sư bào chữa cho hắn nên tớ mới gặp cậu. Nhưng bọn tớ quan tâm đến Tatsuya từ rất lâu rồi. Đó là sự thật.”
“Tại sao anh Kayanuma lại có hứng thú với Ando Tatsuya như vậy?”
Keisuke đã băn khoăn mãi về chuyện này.
“Vốn dĩ chuyện này khởi nguồn từ việc anh Kayanuma bảo tớ lật lại những vụ án gây thương vong mà nguyên nhân là do những vướng mắc liên quan đến yêu đương hoặc thù hận xảy ra trong mấy năm trở lại đây. Thế rồi, tớ phát hiện ra trong số ít nhất ba vụ giết người hoặc gây thương tích, luôn có cùng một nhân vật lảng vảng gần hung thủ. Đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tớ đã không khỏi kinh ngạc trước cái tên đó. Chính là Ando Tatsuya. Chẳng hạn, có lần hắn đã tiêm nhiễm tư tưởng vào đầu một gã vừa chia tay người yêu và biến gã trở thành kẻ đeo bám. Vụ án hồi tháng Hai xảy ra khi tớ bắt đầu điều tra về thủ đoạn cũng như khuynh hướng gây tội của hắn. Khi tớ để mắt đến vụ ấy thì không ngờ hắn đã bị đưa ra tòa.
Hai cậu bé sống sót trong vụ hỏa hoạn vẫn còn nhiều điểm nghi vấn, sau mười ba năm, trong một vụ án giết người man rợ, một người trở thành bị cáo còn người kia trở thành luật sư bào chữa. Dĩ nhiên đây cũng không phải là chuyện tình cờ. Khi còn là một thiếu niên, luật sư Okuyama đã bị mẹ con Tatsuya đối xử theo cách mà hai từ ghẻ lạnh cũng không thể lột tả hết được. Vậy mà anh ta vẫn tin Tatsuya chính là ân nhân đã cứu sống mình trong cái đêm xảy ra đám cháy đó hay sao? Hoặc là, có chuyện gì đấy mà chỉ hai người biết với nhau, buộc anh ta phải đồng ý bào chữa? Anh Kayanuma muốn biết điều đó.”