⚝ 13 ⚝
“Okuyama-kun sao thế? Không khỏe à?”
Sáng hôm sau, đến chỗ làm, Keisuke vừa ngồi vào chỗ của mình thì Makoto đã lại gần, nhòm vào mặt cậu. Mỗi khi muốn nói chuyện gì đó mang tính riêng tư là cô ấy lại gọi Keisuke bằng “Okuyama-kun” [*] .
“Tôi chỉ hơi thiếu ngủ chút thôi.”
“Nếu anh thấy trong người không khỏe thì phiên tòa xét xử vụ tàng trữ chất kích thích chiều nay, tôi đi một mình cũng được. Anh cứ nghỉ ngơi đi.”
“Tôi không sao. Tôi sẽ đi.”
Thấy Keisuke nhìn thẳng vào mắt mình đáp vậy, Makoto liền nói “Vậy thì tốt”, rồi quay lưng đi. Giữa lúc Keisuke đang xem qua đống tài liệu gấp thì bỗng nghe tiếng cộc của thứ gì đó vừa được đặt lên bàn mình. Thì ra là lon nước tăng lực. Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Makoto đang mỉm cười đứng đó.
“Uống cái này cho đỡ buồn ngủ.”
[*]
Hậu tố “-kun" thể hiện sự thân mật, suồng sã hơn so với hậu tố “-san”
Sau đó, Keisuke cùng Makoto đến dự phiên tòa xét xử một bị cáo về tội tàng trữ chất kích thích. Phiên tòa kết thúc tốt đẹp, tòa tuyên bị cáo có tội nhưng vì vi phạm lần đầu nên được hưởng án treo.
Keisuke chia tay Makoto trước cổng tòa án, sau đó đến gặp Tatsuya.
“Chào, luật sư.”
Vừa nhìn thấy Keisuke, Tatsuya đã giơ một tay lên, cười nhăn nhở.
Keisuke nhìn khuôn mặt mình phản chiếu mờ nhạt trên tấm mika và tự hỏi không biết ai mới là người đang bị giam cầm. Tatsuya cố tình ngáp thật to, rồi gãi soàn soạt đám râu ria chưa cạo hết.
“Tao rảnh quá, chưa kể trong này toàn một lũ khốn không ngửi được, đã thế tao còn thèm rượu nữa chứ. Mày mau đưa tao ra khỏi đây đi. Tao đang phát điên vì phải ở gí một chỗ đây. Lần tới đến gặp, mày tải sẵn mấy video khiêu dâm vào iPad rồi đem đến cho tao xem được không, cứ bảo là hình ảnh bằng chứng gì đấy.”
“Sang tuần tòa sẽ bắt đầu xét xử.”
“Hừm. Sao không bắt đầu luôn đi cho tao nhờ. Tao đến chết vì chán mất.”
“Trước mắt tôi đã đưa cô Tsukuda Sayumi vào danh sách nhân chứng có nguyện vọng giấu tên.”
“À, thế hả.”
“Nếu được thì tôi muốn cô ấy ra làm chứng bằng tên thật.”
“Mày tự đi mà thuyết phục. Mày là luật sư cơ mà. Mày xem, tao còn đang bị nhốt trong lồng đây này.”
Tatsuya cười rung cả vai, chắc nó thấy câu đùa của mình hài hước lắm. Thấy Keisuke tảng lờ, nó đột ngột thay đổi cả sắc mặt lẫn giọng nói.
“Này, Keichan. Có chuyện gì phải không?” Tatsuya nheo mắt.
“Ý anh là gì?”
“Lý do thật sự mày đến đây hôm nay ấy. Có phải ai đã nói gì với mày không?”
Tatsuya nói trúng phóc. Đến tận bây giờ, Keisuke vẫn đang giằng xé nửa muốn biết chân tướng sự thật, nửa lại không.
“Hay là mày vẫn muốn nghe thêm chuyện gì về mẹ mày?”
Mọi suy nghĩ của Keisuke đều bị Tatsuya nhìn thấu, đến nỗi cậu buộc phải nghĩ rằng liệu có phải khi đứng trước mặt hắn, đầu óc cậu đã trở thành tấm kính trong suốt rồi hay không.
“Anh vẫn còn chuyện gì giấu tôi à?” Keisuke cố làm ra vẻ bình thản.
“Làm thế nào bây giờ. Tao có nên nói ra không nhỉ? Liệu Keichan có tức giận không ta.”
“Tôi thừa hiểu cái cách anh chọc tức đối phương để điều khiển tâm trí họ. Vả lại, tôi đã biết đại khái chuyện xảy ra rồi.”
“Ồ, thế thì tao có nói ra chắc mày cũng dửng dưng như không thôi nhỉ.”
Tatsuya hơi ngả người về phía trước, gí sát mặt vào tấm chắn. Ngược lại, Keisuke ngửa thân trên ra sau, nhưng dù vậy họ vẫn cách nhau chưa đến một mét.
“Tao chỉ sợ nếu tao nói ra hết thì mày sẽ nổi điên mất. Tao là thằng hay nghĩ cho bạn bè mà. Tối hôm đó, thật ra tao chẳng chụp ảnh ọt gì sất. Tao dại gì đi làm ba cái chuyện rỗi hơi như thế. Thì rõ rồi, ai mà biết khi nào bố mẹ mày sẽ tỉnh dậy, đúng không? Một thằng con trai đang tuổi sung sức như tao chỉ có một mục đích. Đấy là tiến thẳng đến mục tiêu... Sao đấy, đừng có làm bộ mặt như thế chứ. Chuyện cũng xảy ra cách đây mười ba năm rồi mà. Tóm lại, từ hồi học lớp Năm, tao đã bị Michiko bắt làm bạn tình không biết mệt, và tao đã làm rất tốt. À phải rồi, tao vẫn chưa nói với mày nhỉ. Bạn tình đầu tiên trong đời tao chính là Michiko. Muốn chết quách đi cho rồi đúng không. Bà ta... mà thôi, không nói chuyện của bà ta nữa. Nhắc tới là thấy tởm. Quay lại chuyện mẹ mày nhé.
Mẹ mày, đúng là khác hẳn một trời một vực với Michiko. Về mọi mặt. Không phải tao nịnh bợ đâu. Đến tận bây giờ tao vẫn chưa thể quên được. Hơn nữa, bố mày còn đang nằm ngủ ngay bên cạnh. Vì quá phấn khích nên chưa gì tao đã xong mất tiêu. Lúc đấy tao mới phát hoảng, thôi bỏ mẹ, làm thế nào bây giờ. Phụ nữ ấy mà, có để đấy đến sáng thì họ cũng phát hiện ra. Mày có hiểu được cảm giác bấn loạn đấy của tao không? Thú thực là tao cũng đã có ý nghĩ chi bằng phóng hỏa đốt nhà luôn cho rồi. Đúng lúc đấy, tao ngửi thấy có mùi khói thật. Nhờ mày đấy. Chúng mình đúng là có qua có lại. Keichan, mày làm tốt lắm!”
Tatsuya giơ ngón cái lên.
Tại sao thế giới không lụi tàn luôn vào năm 1999 đi nhỉ. Nếu vậy thì đã không có buổi tối ngày hôm đó. Keisuke cứ miên man nghĩ về những điều như vậy.
Đâu đó trong thâm tâm, cậu cũng tự hỏi liệu có phải Hisato đã nghĩ quá khi suy luận như thế hay không. Cậu đã muốn tin rằng, chỉ vì một vài sự tình cờ ngẫu nhiên, cộng thêm việc điều tra không đến nơi đến chốn của cảnh sát, nên bằng cách nào đó phía Hisato “có thể nghĩ ra nổi chuyện như vậy”.
Nhưng với những gì Tatsuya vừa nói thì mọi sự đã rõ.
Đây là tội ác. Cậu tự nhủ với lòng mình. Cậu đang phải trả giá vì đã bày trò hút thuốc để rồi dẫn tới bi kịch.
“Đến bây giờ nói chuyện này cũng muộn rồi nhưng mẹ mày chết đi kể cũng phí thật nhỉ. Biết đâu đến lần thứ hai nếu tao ngỏ ý thì bà ấy lại chịu gật đầu. Tao biết rõ lắm, phụ nữ ấy mà... Ôi, ôi, sao mặt mày đỏ ửng lên thế kia? Này Keichan, kích động mạnh quá à?”