← Quay lại trang sách

⚝ 14 ⚝

Keisuke ghé qua phòng khám mà trước đây đã có người giới thiệu cho cậu, nhờ bác sĩ kê thuốc an thần loại nhẹ.

Sau khi uống thuốc bằng nước khoáng, một lát sau cậu có cảm giác mình đã bình tĩnh trở lại. Mặc dù không hiệu nghiệm bằng mũi tiêm mà họ đã tiêm cho cậu ở bệnh viện vào cái đêm xảy ra đám cháy.

Keisuke chợt nghĩ, nếu để mọi người biết chuyện này, rất có thể cậu sẽ không được phụ trách vụ này nữa. Đến nước này rồi thì sao cũng được. Cậu chỉ còn cách làm cho hết trách nhiệm của mình mà thôi.

Bảy giờ tối, Keisuke đến gặp Sayumi. Cậu đã hẹn trước từ tối qua.

Lúc đầu, Sayumi kêu bận và tỏ ý không muốn gặp, song khi Keisuke nói rằng nếu cô ta có ý định ra làm chứng thì kiểu gì cũng phải gặp nói chuyện một chút trước khi phiên tòa diễn ra, bằng không cô ta sẽ không thể đứng trên bục nhân chứng được, Sayumi đành miễn cưỡng đồng ý. Cuộc gặp gỡ với Tatsuya đã khiến Keisuke tiêu hao nhiều sức lực, đâm cậu chẳng còn hứng thú gì với việc gặp Sayumi nữa. Song, đến nước này rồi, cậu cũng chẳng thể dừng lại được.

Keisuke bước vào quán cà phê nằm trong một tòa nhà gần ga Toda, tỉnh Saitama, lý do chọn nơi này là vì gần khu chung cư Sayumi đang sống.

Khi Keisuke mào đầu rằng phải chăng Sayumi không chỉ quen biết Ando Tatsuya mà còn quen biết cả mẹ anh ta là Michiko, cô ta liền đáp tỉnh bơ:

“Biết chứ.”

Xem ra sau lần gặp trước, cô ta đã nghe Michiko kể lại.

“Có phải cô đang làm việc ở quán bar của bà Michiko không?”

“Đúng đấy. Hôm nay, lát nữa tôi cũng có việc đây.”

Trước thái độ hết sức thản nhiên của Sayumi, Keisuke thậm chí không tức giận nổi nữa, chỉ còn biết sửng sốt mà thôi.

Trong lúc cậu đang tìm kiếm từ ngữ, Sayumi đã hỏi: “Chuyện đó thì có liên quan gì đến việc ra làm chứng?”

“Nếu cô có mối quan hệ yêu đương với bị cáo, lại đang làm việc tại quán bar của mẹ bị cáo, người ta sẽ càng đặt dấu hỏi về mức độ đáng tin cậy trong lời khai của cô. Chưa kể, tôi muốn cô nói chuyện đó với tôi ngay từ đầu.”

“À vậy hả. Nhưng phải quen biết thì mới ngủ với nhau chứ. Ở cùng một người chẳng dây mơ rễ má gì đến sáng mới là chuyện lạ còn gì.”

Sayumi nói nhẹ bẫng, sau đó đưa ống hút cắm trong cốc cà phê đá lên miệng. Keisuke ngẩn ra nhìn đôi môi bóng nhẫy của cô gái đang hút thứ chất lỏng màu nâu. Để rồi khi sực tỉnh, cậu vội vàng lấy túi đựng hồ sơ ra.

“Có chuyện này tôi muốn xác nhận trước với cô.”

“Chuyện gì?”

“Một chuyện vô cùng quan trọng.”

“Thì chuyện gì mới được?”

“Khai man là một tội nặng, có thể bị phạt tù lâu nhất là mười năm. Chưa kể, gần đây người ta có xu hướng áp dụng luật này một cách nghiêm ngặt. Cô hiểu rõ điều đó rồi nhỉ?”

“Tôi đã nói là tôi không khai man cơ mà.”

Sayumi rứt mạnh vỏ đựng ống hút đang vân vê trên tay khiến nó rách toạc.

“Tôi chỉ nói ví dụ thôi, nhưng nếu cô đang mắc nợ bị cáo hay mẹ anh ta, hoặc đang bị họ đe dọa gì đấy, thì tôi sẽ giúp cô.”

“Anh thì làm được gì?”

Đây là ánh mắt hằn học nhất mà Sayumi dành cho Keisuke kể từ lần đầu gặp gỡ. Có thể thấy sự thù hận hằn rõ trong đôi mắt ấy.

“Trong khả năng của một luật sư, tôi sẵn lòng dốc hết sức để giúp cô.”

Sayumi tựa lưng vào xô pha, cười khẩy.

Đối với Sayumi, ngoài cảm giác đã từng gặp ở đâu đó, Keisuke còn mang một ấn tượng không thể cắt nghĩa được. Mặc dù cô ta ăn nói vô cùng khiếm nhã, nhưng lại biết trả lại khay sau khi ăn xong, hay bỏ bã kẹo cao su đã nhai hết vào giấy gói. Phải chăng vì một lý do nào đấy nên cô ta mới phải đóng vai cáo già. Keisuke không thể ngăn mình nghĩ như vậy.

“Này, luật sư,” Sayumi lia ánh mắt trở lại Keisuke. “Anh đã ngủ với phụ nữ bao giờ chưa?”

Nghe xong, Keisuke liền lỡ tay đánh đổ nước từ cốc thủy tinh đang toan đưa lên miệng. Cậu vội vã dùng khăn ướt để lau bàn. Nhìn cảnh tượng đó, Sayumi bật cười.

“Tôi đang đánh cược với bà chủ xem luật sư Okuyama có phải là trai tân hay không. Bà chủ cá là anh chưa có tí kinh nghiệm tình trường nào. Còn tôi thì bảo nếu anh chưa ngủ với phụ nữ bao giờ thì sao lại làm luật sư được nhỉ. Tôi nghĩ anh phải ngủ với phụ nữ rồi cơ. À, không tính gái làng chơi. Này, anh thuộc loại nào?”

Keisuke điều chỉnh lại nhịp thở, mắt vẫn dán xuống mặt bàn. Trước mắt cậu hiện lên hình ảnh hai người đàn bà lôi mình ra làm đề tài bàn tán để rồi cười ha hả với nhau trong cái quán bar bẩn thỉu đó.

“Hả, anh thuộc loại nào?”

Sayumi nhòm vào khuôn mặt đang cúi gằm xuống của Keisuke. Cậu những tưởng mình đã dồn hết năng lượng cho cơn giận dữ khi biết chuyện xảy ra với mẹ mình, vậy mà lúc này cơn giận dữ lại trào dâng một lần nữa.

“Các người...” bàn tay Keisuke siết thành nắm đấm, run lên từng hồi, “... nghĩ sao về tòa án vậy?” Cậu ngẩng mặt lên, ánh mắt chĩa thẳng về phía Sayumi. Cô ta cũng trừng mắt nhìn lại.

“Chà, tôi không rõ lắm. Nhưng tòa án là nơi chuyên làm những việc phiền toái đúng không?”

“Đó là nơi người ta phải bỏ tiền thuế ra, đòi hỏi thẩm phán, công tố viên cùng trợ lý của họ, ngoài ra còn có cả luật sư, bỏ ra không ít thời gian, một bồi thẩm đoàn trên dưới chục người tính cả dự bị chịu ràng buộc suốt mấy ngày trời để xem xét một cách cẩn trọng, nhằm phán đoán xem Ando Tatsuya có vì muốn cướp một số tiền, giỏi lắm là chưa đầy một triệu yên, mà ra tay đánh vỡ đầu một người đàn ông vô tội đến chết, bỏ lại người vợ yêu dấu hay không. Và để pháp luật phán xét một cách công bằng cho dù đó có là kẻ cặn bã của xã hội đi nữa.”

“Làm gì mà nóng thế” - Keisuke đã nghĩ Sayumi sẽ đáp trả bằng câu nói ấy. Cậu không mong cô ta hiểu những gì mình nói. Đó là những lời thật tâm mà cậu đã vô tình tuôn ra. Nếu họ đánh liều khai man để bảo vệ mạng sống của bản thân thì Keisuke vẫn còn hiểu được. Nếu họ không đồng tình với tư tưởng của chế độ bồi thẩm đoàn thì cậu sẵn sàng lắng nghe. Song, cả Tatsuya lẫn Sayumi đều chỉ coi thế giới này như một lũ ngốc mà thôi. Có thể, sau lưng cậu, họ đang cười cợt rằng: “Thằng Keichan đấy còn chưa biết gái gú là gì mà cũng đòi làm luật sư cơ đấy”.

“Này, luật sư. Anh có biết Kizaki Mika không?”

Chỉ một câu nói đó thôi đã đủ khiến cơn giận dữ đang cuồn cuộn khắp cơ thể Keisuke bỗng dưng tắt ngúm.

Thì ra là vậy...

Kể từ lần đầu gặp Sayumi, Keisuke luôn có cảm giác mình đã gặp cô gái này ở đâu rồi. Còn nữa, không hiểu sao cậu không thể ghét Sayumi, bất chấp lời lẽ và thái độ khiếm nhã của cô ta. Thật lòng mà nói, cậu thậm chí còn có cảm tình với Sayumi. Đã có lần, nhận ra mình đang coi Sayumi như một cô gái trẻ chứ không phải nhân chứng, Keisuke đã tự răn mình đừng có ngu ngốc như vậy.

Cuối cùng, cậu đã hiểu ra lý do.

Khuôn mặt họ không giống nhau cho lắm. Nhưng, từng cử chỉ, ngữ điệu, ánh mắt chòng chọc như thể đang mưu đồ một trò đùa tinh quái mỗi khi nhìn Keisuke... Một lần nữa, Keisuke lại phải ngã ngửa trước sự thiếu nhạy bén của mình. Tại sao đến tận bây giờ cậu vẫn không nhận ra?

Sayumi chính là em gái của Kizaki Mika, cô bé đã đột ngột chuyển nhà đi vào mùa hè năm lớp Bảy.

“Cô là em gái của Kizaki?”

Sau một hồi tìm kiếm từ ngữ, rốt cuộc những gì Keisuke nói ra được lại là câu nói này.

“Đúng vậy.”

“Nhưng họ của cô không giống cô ấy...”

“Vì bố mẹ tôi đã ly hôn,” Sayumi đáp tỉnh bơ, nét mặt chẳng hề thay đổi.

“Chuyện đó liệu có phải...”

“Đúng thế, chị ấy tự nhốt mình trong phòng, tinh thần hoảng loạn, mọi thứ trong nhà tôi trở nên rối tung. Tsukuda là họ của mẹ tôi.”

Cổ họng Keisuke khô khốc. Cứ như đang bị cháy rát. Sau khi uống một hơi hết chỗ nước trong cốc, cậu mới thấy bình tĩnh hơn một chút.

“Tôi cũng cảm thấy có trách nhiệm. Giá như lúc đó tôi quyết liệt hơn...”

“Anh đừng có ra vẻ ta đây là người tốt. Anh sợ bị bọn lớp trên đánh cho bán sống bán chết nên mới bán đứng chị tôi còn gì.”

“Bán đứng ư... Cô đợi một chút.”

“Tôi đã nghe Tacchan kể hết mọi chuyện rồi. Anh đã lừa chị tôi đến nhà một thằng học khóa trên. Tacchan biết chuyện nên đã đến ngăn lại và bị chúng quây đánh hội đồng, phải nằm viện cả tháng trời. Đến bây giờ trên mắt trái của anh ấy vẫn còn để lại sẹo. Anh ấy bảo suýt nữa thì mù cả mắt rồi.”

“Cái sẹo đó là...”

“Anh có hiểu tâm trạng của một cô gái bị cưỡng hiếp tập thể không hả. Hay là để tôi bảo Tacchan gọi cả bọn đến làm thử với anh nhé.”

Tại sao Sayumi lại có những thông tin sai lệch như vậy. Đương nhiên là vì cô ấy đã nghe từ Tatsuya.

“Những chuyện này đều do Ando Tatsuya tiêm nhiễm vào đầu cô đúng không? Mika, chị gái cô, không nói gì về chuyện xảy ra hồi đó sao?”

“Hả?”

“Nếu ngay bây giờ cô có thể liên lạc được với cô ấy, làm ơn hãy hỏi cô ấy về sự thật. Phải rồi, hãy cho tôi gặp Mika một lần.”

Sayumi há hốc mồm “Hả?” ra chiều khinh bỉ.

“Anh đang nói nghiêm túc đấy à? Hay là anh thật sự không biết?”

“Xin lỗi, nhưng tôi không biết những chuyện xảy ra sau hồi cấp hai.”

Sayumi trừng mắt nhìn Keisuke một lúc. Sau đó cô ta gật đầu như thể vừa nhận ra điều gì.

“Vậy thì để tôi nói cho anh biết. Hồi cấp hai, chị gái tôi được đưa về quê ngoại và chuyển trường. Nhưng chỉ cần có người đàn ông nào đó đến gần là chị ấy lại lên cơn hoảng loạn, rất khổ sở. Mẹ tôi cũng về quê, ngày ngày ở bên chăm sóc chị ấy, đưa chị ấy đến phòng khám. Khi chị ấy tạm trở lại cuộc sống bình thường, bố mẹ tôi đưa chị quay trở lại Tokyo. Lúc này chúng tôi đã không còn ở nhà cũ nữa. Sau đó, chị ấy vào một trường nữ sinh ngay gần nhà. Cả nhà tôi đã hy vọng rồi đây chị ấy sẽ tốt hơn. Nhưng, quả thực vết thương trong lòng chị ấy vẫn không thể nào xóa nhòa đi được.”

Sayumi lấy bao thuốc ra khỏi túi, nhanh tay rút một điếu đưa lên miệng, nhưng rồi chắc vì nhớ ra quán cấm hút thuốc nên cô ta đành khẽ chẹp miệng rồi bỏ điếu thuốc lại vào bao.

“Gia đình tôi không thể trở về như trước được. Rốt cuộc, sau rất nhiều chuyện mà anh không thể tưởng tượng được, bố mẹ tôi đã ly hôn. Và rồi...”

Sayumi bỏ lửng câu nói, nhìn Keisuke bằng ánh mắt dồn nén cảm xúc, chờ phản ứng của cậu.

“Đúng là tôi đã luôn cảm thấy có trách nhiệm trong bi kịch của Mika. Chính vì thế...”

Đúng như dự đoán, Sayumi liền cắt ngang:

“Đồ đạo đức giả. Nhìn thấy tên tôi, anh cũng không mảy may nhận ra điều gì. Anh đã quên tiệt rồi còn gì.”

“Tôi xin lỗi vì đã không nhận ra cô là em gái của cô ấy. Nhưng tôi chưa bao giờ quên chuyện đó. Hơn nữa, trong câu chuyện mà cô nói khi nãy có một sự hiểu lầm tai hại.”

“Đến lúc này rồi tôi không muốn nghe những lời bao biện của anh nữa.”

“Mika đau khổ như vậy chắc chắn là vì bản tính hiền lành của cô ấy. Tôi lấy làm tiếc vì đã không thể giúp đỡ cô ấy. Nếu giờ đây tôi có thể giúp ích việc gì...”

Đừng có nói mấy lời nghe phát mệt đấy.”

“Tôi nói vậy không phải vì muốn trốn tránh trách nhiệm. Cô làm ơn cho tôi biết địa chỉ liên lạc của cô ấy.”

Sayumi chống khuỷu tay lên bàn, bất ngờ áp sát mặt về phía Keisuke.

“Không đời nào.”

Ở Sayumi thiếu đi sự chín chắn mà Mika từng có, thay vào đó, cô ấy có thêm một chút tính cách hoang dã.

“Tacchan đã tìm gặp tôi. Anh ấy đã kể cho tôi nghe mọi chuyện. Về tội ác nặng nề của anh.”

Sayumi áp sát mặt hơn nữa về phía Keisuke. Tầm nhìn của cậu hầu như bị choán hết bởi đôi mắt cô. Từ đôi mắt ấy, từng giọt nước mắt lăn xuống.

“Hồi học cấp hai, chị gái tôi khổ sở như vậy đương nhiên là vì bị cưỡng hiếp tập thể. Nhưng, chị ấy còn cảm thấy xấu hổ với anh vì cơ thể mình đã bị ô uế. Chị ấy đã thích anh vậy mà...”

“Không đâu. Người Mika thích là một người khác kia...”

“Anh có hiểu cảm giác của phụ nữ không hả?”

“Cô Sayumi, cô không tin lời tôi nói cũng được. Nhưng tuyệt đối đừng tin lời Tatsuya nói. Anh ta là thiên tài trong việc kiểm soát tâm lý của người khác. Anh ta sẽ không ngừng khiến đối phương phải tức giận, đau khổ, hoài nghi, cướp đoạt từ họ khả năng nhìn nhận vấn đề. Để rồi sau đó anh ta sẽ điều khiển đối phương làm theo ý mình.”

Dường như Sayumi đang do dự. Keisuke cũng quyết định giữ im lặng cho đến khi cô ta đưa ra được kết luận.

Sayumi gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

“Nếu anh đã nói vậy thì để tôi cho anh biết. Là nhà thổ xà phòng. Chị ấy đang làm việc ở nhà thổ xà phòng đấy.”

Trong phút chốc, Keisuke không tìm được từ ngữ nào để nói. Sayumi cũng im lặng thăm dò phản ứng của câu.

“Cô có thể cho tôi biết chỗ ở của cô ấy, hoặc chí ít là tên của nhà thổ đó được không?”

“Chuyện là như vậy đấy. Tôi không thể cho anh biết được. Anh đi mà hỏi Tacchan.”

Sayumi rút ống hút ra khỏi cốc, chọc vào ngực trái, chỗ có trái tim của Keisuke. Chiếc ống hút quặt lại, để lại một vệt nhỏ màu nâu trên áo sơ mi trắng của cậu. Sau đó, Sayumi cứ thế rời khỏi quán mà không buồn ngoảnh lai.

Chứng tăng thông khí lại bắt đầu phát tác.

“...? Quý khách, anh sao vậy?”

Keisuke giật mình ngẩng đầu lên, thấy hai nhân viên mặc tạp dề đen đang nhìn cậu đầy lo lắng. Những vị khách xung quanh cũng chĩa ánh mắt xen lẫn sự cảm thông và hiếu kỳ về phía cậu.

“Tôi không sao rồi.”

Nhận ra mồ hôi đang túa trên trán ướt đẫm, Keisuke liền lấy khăn mùi soa lau đi.

Cậu lấy viên thuốc vừa được bác sĩ kê cho ra khỏi túi, bỏ tọt vào mồm. Mặc dù nhớ ra lời dặn dò của vị dược sĩ “Cậu nhớ đảm bảo đúng liều lượng và thời gian nhé”, song Keisuke vẫn chiêu hết chỗ nước trong cốc.