← Quay lại trang sách

⚝ 15 ⚝

Lúc quay trở về văn phòng, Keisuke thấy người mệt rã rời.

Đầu óc cậu lơ mơ như thể đang bị bao trùm bởi một lớp sương mù mỏng. Xem ra là do viên thuốc an thần.

Keisuke quyết định vùi đầu vào đống giấy tờ quyết toán chi phí đi lại cũng như các khoản kinh phí đang bị ứ đọng, vì nghĩ sẽ thật nguy hiểm nếu làm những công việc không được phép sai sót trong tình trạng này. Nếu không điều chỉnh để không quá phụ thuộc vào thuốc, e rằng đến những lúc quan trọng, khả năng phán đoán của cậu sẽ bị thui chột.

Nghe tiếng ai gọi tên mình, Keisuke liền ngẩng mặt lên, thấy Makoto đang đứng trước mặt, nhìn cậu bằng ánh mắt nửa như giận dữ nửa như lo lắng.

“Xem kìa, biết ngay mà. Anh chẳng nghe tôi nói gì cả.”

“A, tôi xin lỗi. Tôi đang mải suy nghĩ một chút.”

“Anh không sao chứ? Dạo gần đây anh hơi lạ đấy. Anh đang lo lắng chuyện gì à?”

“Tôi không sao.”

Keisuke gượng cười, song cậu không chắc nụ cười của mình trông thế nào.

Nhân viên hành chính Shibuya đã về lâu rồi, luật sư trưởng Shiraishi đang đi công tác ở Sapporo vì một vụ dân sự và sẽ trọ lại đấy luôn, còn luật sư Ebisawa thì đi công chuyện ở Machida và sẽ từ đấy về thẳng nhà. Keisuke không khỏi cảm thấy kỳ lạ khi mà văn phòng thường ngày vốn bừa bộn và chật chội này đến buổi tối, lúc chỉ còn có hai người, lại tạo cảm giác thật trống trải. Cũng có thể là vì Keisuke đã tắt một nửa số đèn để tiết kiệm điện.

“Liệu có phải vì chuyện của Ando Tatsuya không?”

Keisuke thầm nghĩ nếu cậu nói dối, kiểu gì cũng sẽ bị phát hiện ra, dù là do trực giác nhạy bén của phụ nữ hay là do tính chất công việc của một luật sư.

“Thú thật là đúng như vậy.”

Keisuke cảm giác mình đã có thể cười tự nhiên hơn so với khi nãy.

“Nếu tôi giúp được gì thì anh cứ nói.”

Makoto tuy mỉm cười nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc. Mặc dù chỉ hơn Keisuke có hai tuổi, nhưng trông cô chững chạc hơn nhiều. Vấn đề không phải là quen việc hay không. Mà Makoto rõ ràng còn vượt trội hơn hẳn Keisuke xét cả về tố chất của một người luật sư.

“Cảm ơn chị. Tôi xin lỗi vì lúc nào cũng là một kẻ thiếu kinh nghiệm.”

Không biết Makoto cắt nghĩa câu nói của Keisuke như thế nào mà đột nhiên lại bật cười, sau đó cô cứ thế bước thoăn thoắt đến chỗ tủ lạnh đặt ở khu vực cấp nước nóng, rồi hai tay ôm mấy lon bia, mang ra bàn tiếp khách.

“Anh Okuyama cũng lại đây đi. Đằng nào anh cũng không làm việc nữa mà đúng không. Tôi được thân chủ tặng cho mấy lon bia đây, mình uống cùng đi.”

Makoto ngồi xuống ghế xô pha trước, đoạn gọi Keisuke.

Keisuke do dự. Hình như cậu đã được dặn không nên uống rượu bia sau khi dùng thuốc. Hay là bỏ giấy dặn dò ra đọc lại nhỉ. Mà thôi, mặc kệ chuyện đó đi. Muốn ra sao thì ra. Đằng nào thì thế giới này cũng loạn rồi.

Thấy Keisuke ngồi xuống ghế đối diện, Makoto liền đưa một lon bia cho cậu. Cậu giật nắp.

“Nâng cốc nào.”

“Cảm ơn chị.”

Keisuke hơi dốc lon bia lên, tu một hơi hết một phần ba.

“Khà,” Makoto thốt lên đầy thỏa mãn. “Hết sảy nhỉ,” cô mỉm cười, chỗ bên dưới cánh mũi hơi ươn ướt. Ở Makoto toát ra một sức quyến rũ khiến người khác phải thật lòng khen ngợi.

Chà, uống bia rồi mà có sao đâu nhỉ. Làm một hơi nữa vậy. Makoto có vẻ đang vui. Thế là đủ rồi. Một cô gái hấp dẫn nhường này, có thật là chưa có bạn trai không nhỉ...

Keisuke vừa liếc nhìn Makoto, vừa vẩn vơ nghĩ như vậy. Vốn dĩ Makoto chỉ trang điểm ở mức tối thiểu nên mặc dù đã tối rồi nhưng trông cô ấy vẫn không mệt mỏi cho lắm. Đúng là, Keisuke rất hiểu vì sao có những người đến xem tòa xử án chỉ vì hâm mộ cô.

Cũng chính vì vậy mà Keisuke không thể ngăn mình khỏi suy nghĩ, nếu như cô gái thông minh, mạnh mẽ này cũng gặp phải chuyện tương tự như Mika vào cái thuở đang mấp mé tuổi mười ba, liệu rằng khi lớn lên, cô ấy còn có thể tỏa sáng nhường này không? Liệu cô ấy có thể ngẩng cao đầu mà bước đi, như thể muốn tuyên bố với cả thế giới rằng “Tôi sẽ không để ai phải chỉ trỏ sau lưng mình” không? Chẳng phải Mika và Makoto khác nhau một trời một vực như vậy là do lỗi của mình hay sao?

Thôi, bỏ đi....

Chẳng mấy khi được ngồi thư thả với Makoto như thế này. Mình phải nghĩ đến chuyện gì vui hơn mới phải.

“Okuyama-kun đã có bạn gái chưa?”

Makoto đã chuyển từ “-san” sang “-kun”. Trong số các kiểu xưng hô mà Makoto dành cho Keisuke, cách xưng hô này xuất hiện trong những tình huống suồng sã nhất. Điều đó trái lại càng khiến cậu thêm căng thẳng.

“Chưa, tôi chưa có.”

“Kể cũng phải, ngày nào cũng làm việc đến khuya lơ khuya lắc, có gặp gỡ ai thì cũng chỉ toàn khách hàng. Với án dân sự thì khách phần nhiều là các ông bà già, còn án hình sự thì khách chủ yếu lại là tội phạm.”

Không biết có phải do men bia không mà Keisuke lại dám hỏi huỵch toẹt cái câu cậu vốn không dám hỏi người khác.

“Còn luật sư Shiraishi thì sao?”

“Tôi á? Tôi thì... ở thời điểm hiện tại, tôi coi công việc như người yêu.”

Nếu đổi lại là một người đàn ông đã có vài mối tình vắt vai, hẳn anh ta sẽ đối đáp lại rằng: “Vậy thì chị cho tôi xếp hàng với nhé”. Song, Keisuke không hợp với kiểu đùa như thế. Cậu không thể cười xòa rồi bảo đấy chỉ là câu đùa cho xong chuyện được.

Tôi thì nghĩ là anh đã có kinh nghiệm rồi.

Câu nói của Sayumi vắng lại bên tai. Chuyện cậu đã từng ngủ với phụ nữ hay chưa. Đúng là, Keisuke đã từng ngủ với phụ nữ, và đối phương không phải một cô gái làng chơi. Song, liệu đó có được gọi là tình yêu không nhỉ.

Hồi sinh viên, Keisuke từng có khoảng một năm tròn làm thêm công việc quản lý ca đêm cho một chung cư cao cấp. Mặc dù cũng phải làm những công việc tạp vụ vụn vặt và cũng có những rắc rối, song về cơ bản cậu được tùy ý sử dụng thời gian rảnh rỗi của mình. Những lúc ấy, Keisuke thường tranh thủ học bài.

Vào một buổi tối mùa hè, Keisuke trông thấy một phụ nữ là cư dân của chung cư được taxi đưa về, nhìn dáng đi rõ ràng là đang say khướt. Cô ta nằm bẹp gí trên chiếc ghế xô pha ở sảnh dành cho khách. Keisuke định vờ như không nhận ra cho tới khi đến giờ tuần tra. Nhưng một cư dân nhanh nhạy đã kịp báo cho cậu.

“Tôi thấy có người say rượu đang nằm ngủ ở sảnh khách, anh đến xử lý đi.”

Không còn cách nào khác, Keisuke đành đi đến chỗ người phụ nữ. Đó là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp và gợi cảm, tuổi tác cùng lắm là ngoài 30.

“Xin lỗi, chị gì ơi.”

Keisuke dè dặt chạm vào bờ vai lộ ra từ chiếc váy. Cậu không thấy chỗ nào khả dĩ hơn.

Phải gọi đến mấy lần, người phụ nữ mới chịu mở mắt ra, ánh mắt mơ màng nhìn Keisuke.

“Chuyện gì thế, cái cậu này.”

Keisuke xoay xở đưa người phụ nữ về phòng. Lúc chạm vào cánh tay trần của cô ta, Keisuke bỗng thấy chỗ háng nóng ran. Cậu cố tình hít mùi cơ thể trộn lẫn giữa mùi mồ hôi và mùi mỹ phẩm. Cậu vòng tay qua eo cô để đỡ cơ thể đang mềm oặt như sợi bún, cảm nhận sự hiện hữu của cái gọi là xác thịt . Mái tóc dài đến giờ này vẫn còn suôn mượt vương trên mặt, hỗn hợp mùi dầu xả xen lẫn với mùi thuốc lá xộc thẳng vào mũi cậu.

Biển tên trước cửa phòng đề chữ “Mihara”.

Xoay xở để người phụ nữ nằm ngả xuống xô pha trong phòng khách xong thì cái ấy của Keisuke đã căng cứng tới nỗi nếu không lấy tay kéo dịch ra thì sẽ rất đau.

“Cho tôi cốc nước.”

Nhìn cô ta có vẻ khổ sở nên Keisuke đành vào bếp, kiếm bừa một chiếc cốc, rồi rót “nước sạch” mang ra. Người phụ nữ không nhận cốc nước mà lắc đầu bảo “Trong tủ lạnh có mà”. Keisuke tủ lấy chai nước khoáng đưa cho cô ta. Cậu ngắm chiếc cổ trắng ngần đang tu từng hơi ừng ực. Sau đó, cô ta còn sai Keisuke làm thêm mấy việc nữa.

“Này, cậu cởi khuy móc ở sau lưng giúp tôi được không?”

Keisuke làm như cô ta bảo.

Còn một tiếng hai mươi lăm phút nữa là đến giờ tuần tra tiếp theo, vậy mà Keisuke đã ở trong phòng người phụ nữ mất một tiếng mười phút. Lúc lên giường, cậu nhận ra cô ta không say như mình tưởng. Cô ta bảo gì thì cậu làm nấy, ở lần đầu tiên, cậu xuất tinh khi đang vào giữa chừng. Người phụ nữ không cười nhạo cũng không tỏ ý coi thường cậu. Cô ta cho Keisuke thử sức lần thứ hai. Sau đó, cô ta nói tên của mình là Rihoko.

Mihara Rihoko 32 tuổi, là tình nhân của trợ lý giám đốc một công ty thực phẩm chức năng lớn. Nghe đâu vị giám đốc khởi nghiệp cùng với họ cũng công nhận mối quan hệ này, tiền thuê nhà và các khoản chu cấp đều được chi trả bằng kinh phí của công ty.

Keisuke duy trì mối quan hệ với Rihoko trong khoảng hơn ba tháng. Rihoko thường gọi vào số nội bộ trong phòng quản lý của Keisuke, với tần suất khoảng hai lần một tuần. Giữa họ đã hình thành một quy tắc: thời gian Keisuke đến phòng Rihoko không trùng với thời gian đi tuần tra.

Rihoko không giải thích rõ nhưng xem ra tay trợ lý giám đốc đó vừa kiếm được một cô bồ trẻ hơn, không lâu nữa Rihoko sẽ bị cướp mất vị trí người tình chính, bởi vậy cô đang rất hoang mang và lo lắng.

Trong mối quan hệ đặc biệt này, Rihoko và Keisuke hầu như không hỏi han hay trò chuyện về đời tư của nhau, song chỉ duy có một lần Rihoko đã hỏi Keisuke thế này:

“Này, cậu có muốn bỏ trốn cùng tôi không?”

Sau khi suy nghĩ một lát, Keisuke đáp: “Chắc là không được đâu.”

“Tôi đang định tham dự kỳ thi tư pháp, thi xong tôi sẽ nghĩ về chuyện đó sau.”

Rihoko cười nắc nẻ, đoạn véo má Keisuke bảo: “Ngốc quá, tôi đùa thôi, anh chàng sinh viên ạ.”

Sáu giờ tối hôm sau, Keisuke đi làm như mọi ngày. Cái tên “Mihara” đã biến mất khỏi biển tên. Khi xem sổ ghi chép được bàn giao từ nhân viên trực ca ngày, Keisuke đã hiểu ra lý do. Ban ngày, Rihoko đã dọn đi. Cậu đã nghĩ căn phòng sao mà gọn gàng lạ kỳ, song đó không phải chỉ do tính cách của Rihoko.

Ba ngày sau, Keisuke cũng nhận được thông báo hết tháng này sẽ thanh lý hợp đồng. Khi cậu hỏi lý do thì được giải thích rằng: Cậu đã có quan hệ không chính đáng với cư dân.

Xem ra tay trợ lý giám đốc, ông bầu của Rihoko, vì muốn cắt đứt quan hệ với cô nên đã thuê thám tử theo dõi. Keisuke không hối hận. Trái lại, cậu cảm giác như mình vừa có trải nghiệm đầu tiên trong đời về một kết quả tất lẽ dĩ ngẫu, kiểu như gieo gì gặt nấy, tự làm tự chịu.

“Thật ra, tôi đã thích cậu. Tôi ước gì cậu níu giữ tôi lại. Đồ hèn nhát.”

Không biết từ lúc nào, Rihoko đã đứng trước mặt Keisuke, nhìn cậu bằng ánh mắt khinh miệt.

“Tôi xin lỗi, nhưng hồi đó tôi vẫn còn là sinh viên.”

“Cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến lý do mình không làm được mà thôi.”

“Xin lỗi chị,” Keisuke túm lấy cánh tay của Rihoko, xin lỗi. “Tôi xin lỗi.”

“Cậu thôi đi.”

"Này, Okuyama.”

Makoto đang cố hất tay Keisuke ra.

"A, luật sư Shiraishi.”

Keisuke vội vã nhổm dậy, nhìn xung quanh. Cậu đang nằm trên ghế xô pha ở văn phòng. Xem ra cậu đã bị say. Cậu nhớ ra chuyện mình đã uống thuốc an thần mà không chịu cách quãng đủ thời gian, lại còn uống cả bia nữa. Vậy là để Makoto nhìn thấy bộ dạng xấu xí, khó coi mất rồi.

“Tôi xin lỗi, tôi thật không phải.”

Keisuke cúi đầu lia lịa.

“Tôi thì không sao, nhưng anh có ổn không đấy?”

Makoto đang ngồi xổm ngay bên cạnh, nhìn chằm chằm vào mặt Keisuke với vẻ lo lắng. Trong đôi mắt ấy không hề có bất kỳ sự tính toán hay thương hại nào.

"Luật sư Shiraishi.”

Keisuke túm lấy cánh tay của Makoto bên dưới lớp áo sơ mi rồi khẽ kéo cô về phía mình. Makoto không chống cự mà cũng nhoài người lên.

Họ chạm môi nhau trước cả khi Keisuke kịp nghĩ ra lý do mình không thể làm thế.

Sang đến đầu tuần, vào buổi chiều trước hôm diễn ra phiên xét xử sơ thẩm, Keisuke đến gặp Tatsuya.

Cậu muốn thăm dò xem ngày mai hắn định ra hầu tòa với thái độ như thế nào. Với tính cách của Tatsuya, Keisuke không tin hắn sẽ chỉ phản bác vu vơ là “Tôi vô tội”. Ngoài ra, cậu cũng phải thông báo cho hắn biết rằng sau khi buổi thảo luận trước phiên tòa cuối cùng kết thúc, phía kiểm sát cũng đã có hành động.

“Bên kiểm sát đã bất ngờ đề nghị đưa nhân chứng mới.”

“Ồ, là ai vậy?”

“Tôi không biết. Công tố viên nói rằng nếu phía biện hộ mời nhân chứng giấu tên thì phía họ cũng sẽ mời nhân chứng giấu tên. Tôi đã kịch liệt phản đối nhưng cuối cùng chánh án vẫn chấp thuận. Họ chỉ cho tôi biết người đó sẽ đứng ra làm chứng về hành tung của bị cáo, tức là anh Ando vào buổi tối hôm xảy ra vụ án.”

“Là chuyện gì ta.”

Tatsuya tỏ ra bình thản còn hơn cả một học sinh cấp hai trước ngày thi học kỳ. Cứ để ý đến từng cử chỉ, thái độ của hắn là Keisuke lại không thể chịu nổi.

“Ngoài ra, tòa cũng sẽ yêu cầu chính bị cáo nêu ý kiến đấy.”

“Tao biết rồi. Tao sẽ nói là tao vô tội.”

“Thành thực mà nói, tôi nghĩ anh không nên trông đợi quá nhiều vào lời khai của cô Sayumi. Mà, có thật là Mika đang làm việc ở nhà thổ xà phòng không? Chẳng lẽ anh đã...”

Tatsuya gật gù như thể vừa hiểu ra chuyện gì, sau đó hắn nhoài người về phía trước, nói: “Này, Keichan. Trên mi mắt trái của tao có một vết sẹo nhỏ đúng không?”

Tatsuya gí sát mắt trái của mình vào tấm mika trong. Không cần nhìn Keisuke cũng biết. Trên mi mắt trái, chỗ tiếp giáp với lông mày của hắn có một vết sẹo cũ dài khoảng một xăng ti mét. Chính là vết sẹo mà Sayumi tin rằng nó đã xuất hiện sau vụ Tatsuya bị đánh hội đồng vì muốn bảo vệ cho Mika. Thật là một lời bịa đặt trắng trợn. Vết sẹo này đã ở đó trước cả khi Keisuke gặp Tatsuya lần đầu tiên.

“Đây là vết rách trong một lần tao bị ông bô tẩn. Từ hồi 5 tuổi cơ. Chuyện là tao xin xỏ bã bọt mép mà thằng nhãi ranh hàng xóm vẫn nhất quyết không chịu cho tao mượn đồ chơi, nên tao đã cố tình giằng của nó. Thế là cái thằng đần độn đấy bị ngã xước đầu gối. Sau đó thì, còn phải nói. Bố mẹ nó xông đến nhà tao, ông bô tao điên lên, và kết quả là mặt tao y như quả cà chua thối.

Lúc đó, tao đã nghĩ. Và đã thề với lòng mình. Chỉ những thằng đê tiện mới đi đánh đấm người khác. Còn tao, tao sẽ không động tay động chân. Không động tay động chân nhưng vẫn khiến chúng phải nằm bò xuống đất. Cả ông già tao nữa, nhất định một ngày nào đó, tao sẽ trừ khử ông ta mà không cần chạm một đầu ngón tay. Ngày trước tao cũng nói với mày rồi đấy, tao đã quyết điều gì là tao sẽ làm. Kể cả đó có là mẹ mày đi nữa.

Tóm lại, kể từ ngày đó, tao chưa bao giờ đánh đấm ai. Trừ một lần ngoại lệ duy nhất. Chỉ cần nhìn cái vẻ thiện lương của thằng đó đã đủ khiến tao ngày nào cũng bực bội trong lòng. Lúc nào tao cũng muốn đấm cho nó một trận, một lần thôi cũng được. Và rồi, cuối cùng tao đã không thể nhẫn nhịn được nữa nên đã phá vỡ mất lời thề.”

Tatsuya nở một nụ cười tỏ vẻ hiền lành, đoạn nhún vai.

“Keichan, hôm đó tao đấm đá mày là tao sai rồi.”

“Đến bây giờ thì chuyện đó sao chẳng được.”

Trong phút chốc, nụ cười trong mắt Tatsuya bỗng tắt ngúm.

“Thôi, tóm lại là như vậy đấy. Cho nên tao không có đánh hay giết Honma. Đời nào tao lại đi làm một chuyện đê tiện như vậy, đúng không?”

Keisuke gần như đã tin lời hắn nói.

Người khác thì cậu không biết. Nhưng Tatsuya thì cậu có thể hiểu được.

Những gì hắn nói có tính chân thực hơn mọi lời khai dối trá hay bất kỳ lời phản chứng nào. Tatsuya không phải là người dùng dùi cui sắt để đánh vào đầu Honma. Nếu muốn thì hắn sẽ để người khác làm việc đó.

Xem ra đúng như Tatsuya nói, hắn không phải là thủ phạm. Nếu vậy thì tại sao hắn lại ngồi ở đây?

“Tao mong đến phiên tòa ngày mai quá,” Tatsuya nói lớn, đoạn bật cười.