← Quay lại trang sách

⚝ 16 ⚝

Cuối cùng cũng đến ngày diễn ra phiên tòa sơ thẩm.

Có rất nhiều tòa báo đến tác nghiệp, chắc vì đây là vụ án mà bị cáo phủ nhận tội danh, lại là phiên tòa áp dụng chế độ bồi thẩm đoàn, chưa kể còn do chính văn phòng luật Shiraishi đứng ra biện hộ. Nói vậy nhưng trước khi mở cửa phòng xử án, mấy tay phó nháy chụp ảnh xong xuôi là tất tả về luôn, chỉ còn phóng viên ở lại. Mặc dù vậy, vẫn có hơn bốn mươi người đến dự khán, lấp kín gần hết số ghế ngồi. Tuy chưa đến mức phải phát số thứ tự, nhưng trong số những phiên tòa diễn ra tại tòa án Tokyo ngày hôm nay, phiên tòa này cũng thuộc số ít những phiên tòa được đông đảo dư luận quan tâm.

Suzuka, vợ của nạn nhân Honma Yasumitsu lặng lẽ ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Trông cô ấy có phần hơi xanh xao và căng thẳng.

Không biết nhân chứng giấu tên mà phía kiểm sát gọi đến là ai. Khi nãy, Keisuke đã nhìn khắp phòng xử án nhưng không thấy người nào có vẻ là nhân chứng cả.

Lát sau, Tatsuya được các cán bộ phòng giam áp giải vào tòa trong tình trạng bị còng tay và trói quanh thắt lưng.

Hôm nay, hắn mặc áo sơ mi trắng và bộ vest đen. Tóc cũng cắt ngắn, trông rất khí chất.

Ngay trước khi ngồi xuống chiếc ghế dài đặt trước chỗ ngồi của luật sư, Tatsuya ngoái lại và mỉm cười đầy ẩn ý với Keisuke. Mặc dù bị cán bộ nhắc nhở, song hắn chỉ nở một nụ cười nhạt. Tatsuya không mảy may tỏ ra hối lỗi, một chút căng thẳng cũng không.

Cán bộ tòa án ra hiệu cởi trói và tháo còng tay cho Tatsuya. Ba thẩm phán, sáu thành viên bồi thẩm đoàn, cùng các bồi thẩm viên dự bị bước vào phòng xử. Những bồi thẩm viên với nét mặt có phần hơi căng thẳng này đều có tính cách và tuổi tác khác hẳn nhau.

“Xin mời tất cả đứng dậy.”

Nghe hiệu lệnh của cán bộ tòa án, tất cả đồng loạt đứng dậy, cúi chào chủ tọa phiên tòa. Vào giây phút này, khi phiên tòa chính thức bắt đầu, Keisuke vẫn còn căng thẳng đến nỗi người khẽ run lên. Chánh án Takayama Yoshitomo điềm tĩnh tuyên bố khai mạc phiên tòa, đoạn giục bị cáo đứng vào bục khai báo.

Tatsuya tự khai tên, địa chỉ, quê quán của mình theo kiểu chủ tọa hỏi, hắn trả lời. Keisuke đã băn khoăn không biết hắn ta sẽ tỏ thái độ thế nào, song bất ngờ là hắn nói năng khá nghiêm chỉnh.

“Tiếp theo, xin mời đại diện Viện kiểm sát đọc bản luận tội.”

Đại diện phía kiểm sát, công tố viên Motegi đứng dậy, đọc to bản cáo trạng.

“Vào ngày 28 tháng Hai năm 2013, tại công ty vận tải Maruoka khu Itabashi, thành phố Tokyo, bị cáo đã dùng dùi cui đánh vào gáy Honma Yasumitsu, trưởng phòng nghiệp vụ, 35 tuổi, khiến nạn nhân bị thương nặng, dẫn đến tử vong vào hồi mười ba giờ ngày mùng một tháng Ba. Nguyên nhân tử vong được xác định là do chấn thương sọ não, tụ máu dưới màng cứng cấp tính, đồng thời xuất huyết dưới nhện. Ngoài ra, bị cáo đã lấy tổng cộng chín trăm ba mươi tư nghìn yên tiền mặt bao gồm tiền thu được ngày hôm đó và tiền dự phòng tạm thời trong két sắt của văn phòng và bỏ trốn. Tội danh và hình phạt: tội cưỡng đoạt tài sản gây chết người, điều 240 bộ luật hình sự...”

Chủ tọa phiên tòa, sau khi rào trước với Tatsuya đang đứng trên bục khai báo rằng hắn có quyền giữ im lặng, đã hỏi ý kiến xem hắn ta có chấp nhận nội dung bản cáo trạng vừa xong không.

Tatsuya liếc mắt sang hàng ghế của luật sư, đoạn ưỡn ngực nói:

“Không, bị cáo đã nói rất nhiều lần rồi, bị cáo không làm việc đó. Kể từ sau khi bị công ty Maruoka đơn phương hủy ngang hợp đồng, bị cáo chưa hề đặt chân vào văn phòng đó một lần nào.”

“Ý kiến của luật sư thế nào?” chủ tọa nhìn xuống chỗ luật sư.

Keisuke nhanh chóng đứng dậy, sau khi khẽ gườm công tố viên Motegi một cái, cậu liền quay về phía chủ tọa.

“Tôi khẳng định bị cáo vô tội.”

Keisuke nghe thấy những tiếng xì xào phát ra từ hàng ghế dự khán. Mới vỏn vẹn mười phút trôi qua kể từ khi tòa tuyên bố khai mạc phiên xét xử, vậy mà màn thẩm lý vụ án phủ nhận tội danh đã chính thức bắt đầu.

Hơn bất kỳ ai đang có mặt trong phòng xử án, Keisuke ước gì phiên tòa này sẽ kết thúc êm đẹp bằng việc kết tội bị cáo.

Tiếp theo là phần phát biểu mở đầu.

Công tố viên Motegi giải thích một cách chi tiết hơn về việc “phía kiểm sát nhận định Tatsuya đã làm những gì".

Anh ta trình bày bằng những từ ngữ trang trọng, mang đặc trưng của tòa án.

Tatsuya đang đứng quay lưng trước mặt Keisuke, gần đến nỗi chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm đến được. Không biết lúc này hắn đang nghĩ gì, vẻ mặt hắn trông như thế nào nhỉ.

Keisuke Sau khi nghe xong phần trình bày của công tố viên, quay sang nhìn luật sư Shiraishi Makoto ngồi kế bên. Đúng lúc Makoto cũng đang quay sang nhìn cậu. Cô chậm rãi gật đầu, mắt vẫn nhìn vào Keisuke.

Chắc cũng chỉ có thế thôi nhỉ.

Keisuke hiểu Makoto đang muốn nói với cậu như vậy. Đúng là nội dung không có gì mới mẻ. Ngay cả một người ít kinh nghiệm như Keisuke cũng cho rằng phiên tòa này tuy không dễ dàng gì nhưng vẫn có khả năng thắng kiện. Mà không, phải nói là sẽ thắng kiện mất. Bởi lẽ không thể phủ nhận khả năng thủ phạm là một người khác - nhân vật đến nay vẫn còn là ẩn số.

Tatsuya tỏ ra rất tự tin. Trong lúc đại diện Viện kiểm sát đọc cáo trạng, hắn vẫn đứng hiên ngang nhìn xung quanh. Keisuke nhớ đến từ ngạo nghễ . Người nào không biết về nhân cách của Tatsuya, có khi lại thấy hắn chẳng có chút cắn rứt lương tâm nào.

Nếu là vài năm trở về trước, phiên xét xử sơ thẩm sẽ dừng lại tại đây.

Chủ tọa phiên tòa sẽ xác nhận kế hoạch và sắp xếp lịch cho “phiên xét xử tiếp theo”. Không ít trường hợp phiên xét xử lần thứ hai phải chờ đến tận ba tháng sau chỉ vì phía kiểm sát và phía luật sư không khớp được lịch.

Trái lại, với những phiên tòa áp dụng chế độ bồi thẩm đoàn, trừ trường hợp hi hữu ra, nhanh thì khoảng ba ngày, mà lâu nhất thì cũng chỉ độ một tuần là đưa ra phán quyết. Có thể nói thời gian xét xử đã bị rút ngắn một cách ngoạn mục đến nỗi người ta phải hoài nghi liệu đây có phải là cách thức xét xử của cùng một quốc gia hay không.

Sau thời gian nghỉ giải lao là đến phần phát biểu mở đầu của phía biện hộ. Người đứng lên trình bày là Keisuke. Ngay trước khi đứng dậy, cậu quay sang nhìn Makoto, mặc dù cũng không có ý gì đặc biệt. Makoto cũng lặng lẽ nhìn lại. Keisuke có cảm giác cô ấy đang khích lệ mình “vững vàng lên nhé”. Cậu hóp bụng lại, nói:

“Phía luật sư một lần nữa khẳng định bị cáo vô tội.”

Từ dưới hàng ghế dự khán, Keisuke nghe loáng thoáng những tiếng nuốt nước bọt chồng lên nhau như đợt sóng.

“Chưa dừng lại đó, chẳng những bị cáo không phạm tội mà tôi xin khẳng định rằng các chứng cứ của vụ án này đều do ai đó ngụy tạo ra.”

Keisuke nói thay cho lời của Tatsuya chứ không phải suy nghĩ thật sự của cậu.

Từ dưới hàng ghế dự khán, Keisuke nghe có tiếng ai đó khẽ hắng giọng, tiếng giở sổ ghi chép.

Phải chăng họ đang giật một cái tít kiểu như: “Liệu văn phòng luật Shiraishi có lại giành thắng lợi bất ngờ?”

Keisuke đề cập đến những chứng cứ được cho là đã bị ngụy tạo. Giả sử Tatsuya đúng là thủ phạm, chẳng có lý gì hắn ta lại đội một chiếc mũ nổi bật như thế để gây án, rồi đem giấu vật chứng ở một nơi mà cảnh sát có thể phát hiện ra ngay.

Bồi thẩm đoàn gật gù. Keisuke ước gì có thể nói với họ rằng chớ vội bị thuyết phục chỉ bằng mấy câu này. Họ nên lý giải điều đó có nghĩa là Tatsuya đang coi thường cả thế giới này mới phải.

“Ngoài ra, chúng tôi dự định mời nhân chứng có thể chứng minh hành tung của bị cáo vào tối hôm đó.”

Đám người đến dự khán khẽ xôn xao, nhưng rồi họ tự động im lặng trở lại trước khi bị hội đồng xét xử nhắc nhở.

Sau đó, Keisuke cố nói bằng giọng điệu bình thản nhất có thể, giải thích về hoàn cảnh kém may mắn của Tatsuya cũng như việc vì lẽ đó mà người khác dễ có định kiến với hắn ta.

Phiên xét xử tạm dừng để mọi người đi ăn trưa. Các thẩm phán và bồi thẩm viên rời khỏi chỗ ngồi. Ngồi ở ghế bị cáo, Tatsuya cũng bị trói dây vào thắt lưng.

Ngay trước khi bị các cán bộ quản giáo dẫn giải ra ngoài, Tatsuya nhìn Keisuke với điệu cười nham hiểm, sau đó hắn lia ánh mắt về phía Makoto, cố tình làm động tác liếm môi. Việc đó diễn ra chớp nhoáng nên dường như không có ai khác nhận ra.

“Ta ăn trưa ở căng tin luôn chứ?”

Sau khi cất tài liệu vào cặp, Makoto hỏi.

Keisuke cười thiểu não “Căng tin thì hơi...”

Vào những ngày đến dự phiên tòa, Keisuke thường không vào căng tin ở tầng hầm của tòa án, trừ phi có hẹn gặp với người ủng hộ thân chủ của mình ở đó. Biết đâu đương sự của vụ án lại ngồi ngay bàn bên cạnh thì cậu có ăn cũng chẳng thấy ngon miệng. Mà không, bình thường trong thời gian xét xử cậu đã chẳng thiết ăn uống gì rồi, nuốt gì cũng không trôi. Luật sư trưởng Shiraishi thường bảo cho dù kẻ địch có ngồi cả đống trước mặt, ông cũng chẳng bận tâm.

Ông cười bảo: “Xét xử là chuyện của xét xử, còn món cà ri đặc biệt thì vẫn cứ là cà ri đặc biệt.” Keisuke vẫn chưa đạt được đến cảnh giới ấy.

“Chị có muốn ra ngoài ăn không? Nếu được thì ăn món gì nhẹ nhàng thôi”, Keisuke dè dặt đề xuất.

“Thế thì ra quán cà phê đi.”

Makoto thúc nắm đấm vào chỗ xương bả vai của Keisuke. Sau đó, họ rời khỏi tòa án.

Đi bộ được một đoạn, hai người bước vào một quán cà phê sáng sủa, có ánh nắng chiếu vào theo gợi ý của Makoto. Trên bầu trời mùa hạ, những đám mây lơ lửng trôi nom thật dễ chịu. Xem ra sắp sửa hết mùa mưa rồi.

Hai người nhắc đến “nhân chứng giấu tên mà phía kiểm sát mời đến” - người rất có thể sẽ xuất hiện trong phiên xét xử chiều nay, song vì không thể nào đoán ra được đó là ai nên họ không có gì để nói mấy.

Makoto cư xử như thể chưa từng xảy ra chuyện tối hôm đó. Sự thật là mọi thứ đã kết thúc một cách chóng vánh. Họ chỉ khẽ chạm môi nhau, sau đó Makoto đặt tay vào ngực Keisuke để đẩy cậu ra, rồi trở về bàn làm việc của mình. Cô ấy không cự tuyệt, cũng không tức giận. Điều cô ấy muốn là, nếu tấn công thì hãy đi vào từ cửa chính giống như khi xử án trên tòa, chứ đừng tranh thủ lợi dụng phút yếu lòng.

Thành thực mà nói, tôi không ghét anh. Nhưng anh đừng coi tôi là người thay thế. Làm vậy chỉ khổ cả hai.

Lời Makoto nói lúc ra khỏi văn phòng vẫn còn văng vẳng bên tai Keisuke. Một cô gái thông minh. Cô ấy đã chỉ cho Keisuke biết điều mà ngay chính cậu cũng không nhận ra.

Bản thân cậu đang muốn Makoto thế chỗ cho ai? Mika, Rihoko, hay là mẹ cậu?

Keisuke gọi món xa lát đậu và sandwich thịt bò muối, nhưng cậu hầu như chẳng cảm nhận được mùi vị gì.

Đến buổi chiều, cuối cùng phía kiểm sát cũng yêu cầu được thẩm vấn nhân chứng.

Chủ tọa Takayama nhìn xuống hồ sơ trên tay, đoạn hỏi công tố viên:

“Nhân chứng muốn giấu tên nhỉ. Phía kiểm sát có nguyện vọng sử dụng vật che chắn không?”

Chủ tọa đang muốn xác nhận xem phía kiểm sát có muốn dựng một tấm bình phong để bị cáo và những người đến dự khán không thể nhìn thấy nhân chứng hay không. Công tố viên Motegi đứng phắt dậy, dõng dạc trả lời:

“Tôi xin cảm ơn sự chu đáo của tòa, nhưng không cần đến mức đó. Trái lại, nhân chứng đã đồng ý công khai tên thật của mình rồi.”

“Ồ.” Không riêng gì chủ tọa mà ngay cả những thành viên trong bồi thẩm đoàn cũng đều tỏ ra hứng thú.

“Vốn dĩ mục đích của chúng tôi là phải giấu tên cho đến hôm nay chứ không phải giấu tên khi ra làm chứng.”

“Tôi không hiểu cho lắm.”

Chủ tọa nghiêng đầu. Nhìn công tố viên Motegi chẳng những không căng thẳng mà thậm chí còn như đang mỉm cười.

“Thay vì tôi giải thích, có lẽ nên để nhân chứng tự nói ra chắc sẽ dễ hiểu hơn.”

Vẫn là như vậy, những lời này đối với Keisuke nghe thật khoa trương. “Vậy thì.” chủ tọa Takayama ngẩng đầu lên. “Mời nhân chứng vào đi.”

Ánh mắt Motegi nhìn về một điểm trên hàng ghế dự khán.

“Vậy tôi xin mời cô Tsukuda Sayumi vào làm nhân chứng cho phía kiểm sát.”