← Quay lại trang sách

⚝ 17 ⚝

Keisuke có cảm giác tựa như ý thức đã rời ra thành từng mảnh, rơi lả tả xuống dưới chân.

Một người phụ nữ đứng lên từ hàng ghế trên cùng. Không nhầm lẫn gì nữa, đó chính là Sayumi. Sáng nay Keisuke không trông thấy cô ta, xem ra cô ta vừa mới tới. Vì Sayumi ngồi khuất sau người đàn ông bên cạnh nên Keisuke đã không mảy may nhận ra.

Chuyện gì đã xảy ra, mà không, đang sắp sửa xảy ra thế này.

Bị cán bộ phòng xử án thúc giục, Sayumi bước vào từ lối đi được bố trí ở hàng rào ngăn cách, tiến về chỗ ngồi dành cho nhân chứng. Trong lúc đó, cô ta không hề nhìn về phía Keisuke.

“Vậy, trước khi làm chứng, có mấy điều...”

Chủ tọa phiên tòa giải thích những điều mà nhân chứng cần chuẩn bị tâm lý. Makoto gõ vào vai Keisuke, hỏi nhỏ: “Chuyện này là sao?”

“Tôi không biết,” Keisuke thì thầm đáp lại, giọng đã khàn cả đi.

Sau khi Sayumi tuyên thệ xong, công tố viên Motegi bắt đầu thẩm vấn:

“Cô Tsukuda, tôi muốn cô làm chứng một vài chuyện mà rất có thể sẽ ảnh hưởng đến kết quả của phiên tòa này. Như cô vừa tuyên thệ trước tòa và cũng đã được chủ tọa giải thích rồi đấy, nếu nói dối cô sẽ bị hỏi tội, vì vậy mong cô hãy khai sự thật.”

Sayumi chẳng buồn nhìn Keisuke, lặng lẽ đáp: “Tôi hiểu rồi.”

“Câu hỏi đầu tiên, cô có quen biết bị cáo Ando Tatsuya không?”

“Có, tôi có biết.”

“Cô có thể cho tôi biết quan hệ giữa hai người là gì không?”

“Anh Tatsuya là con trai của bà chủ quán bar Tacchan nơi tôi đang làm việc.”

“Cô có quan hệ đặc biệt thân thiết với con trai của bà chủ, tức bị cáo không?”

“Không…. Chúng tôi hầu như chỉ nói chuyện với nhau ở quán... Ngoài ra, có đôi ba lần cùng mọi người đi hát karaoke thôi.”

“Cô chắc chứ?”

“Chắc.”

“Ra thế. Vậy tôi xin hỏi cô một chuyện quan trọng công tố viên Motegi cố tình “e hèm” một tiếng, ra vẻ nghiêm trọng. “Tối hôm xảy ra vụ án, tức ngày 28 tháng Hai, cô có gặp bị cáo ở đâu không?”

“Không”

Sayumi trả lời dõng dạc, không chút do dự.

Keisuke cảm thấy run hơn khi cứ ngồi yên thế này.

“Sao cô có thể khẳng định rõ ràng như vậy? Liệu có khi nào cô nhớ nhầm không?”

“Vâng. Dĩ nhiên không phải có chuyện gì đặc biệt khiến tôi nhớ rõ ngày hôm ấy. Khi được hỏi đã làm gì vào ngày 28 tháng Hai thì tôi mới xem lại lịch trên điện thoại di động và nhớ ra hôm đó mình đã đi hát karaoke với bạn.”

“Ồ. Cô đi hát từ mấy giờ đến mấy giờ? Và đi cùng với ai?”

“Tôi có hẹn với bốn người bạn nữa ở quán karaoke vào lúc sáu giờ chiều. Hôm đó, tôi đến muộn một chút nên đã vào phòng hát vào khoảng 6 giờ 10 phút. Rốt cuộc tôi đã ở đó ba tiếng, sau đó cả bọn chúng tôi cùng đi bộ đến một quán rượu. Có một người bạn đã về giữa chừng, nên cuối cùng còn lại bốn người tính cả tôi.”

“Cô đã ở quán rượu đến mấy giờ?”

“Chúng tôi ở đó đến khi quán đóng cửa, nên tôi nghĩ là khoảng một giờ sáng.”

Sau đó, công tố viên Motegi quay về phía bồi thẩm đoàn.

“Tiếc là dữ liệu do camera an ninh của quán karaoke đó ghi lại đã bị xóa mất rồi, nhưng họ vẫn còn lưu lại ghi chép về doanh thu của ngày hôm đó. Ngoài ra, nhân chứng đã đăng ký thành viên qua số điện thoại di động, và họ vẫn còn giữ lại ghi chép về việc cô ấy đã sử dụng chương trình giảm giá cho thành viên . Chưa kể, năm người bao gồm cả nhân chứng đã chụp ảnh cho nhau bằng điện thoại và đăng tải lên mạng Internet ngay tại quán...”

“Chủ tọa,” Makoto giơ tay đứng dậy. “Tôi cho rằng lời khai này không có ý nghĩa gì cả. Nếu muốn tìm nhân chứng không ở cùng bị cáo vào cái đêm xảy ra vụ án thì chỉ tính riêng ở nước Nhật này thôi đã có đến một trăm ba mươi triệu người rồi. Mặc dù nghe thật vô lý nhưng liệu có phải phía kiểm sát đang cố tình kéo dài thời gian không ạ?”

Có những tiếng phì cười phát ra từ hàng ghế dự khán.

Không phải thế. Keisuke lau những giọt mồ hôi rịn trên trán. Không phải như vậy.

Chủ tọa Takayama khẽ nhăn mặt, sau đó lập tức nhìn sang công tố viên.

“Đề nghị phía kiểm sát nêu rõ ý đồ của câu hỏi.”

“Vâng,” công tố viên đáp bằng giọng điệu nghe có vẻ thích thú. “Tôi tin rằng khi nghe câu hỏi tiếp sau đây thì ý nghĩa của lời khai vừa rồi tự nhiên sẽ trở nên rõ ràng. Vậy, tôi xin phép chuyển sang câu hỏi tiếp theo.”

Được chủ tọa chấp thuận, công tố viên Mote liền quay sang Sayumi.

“Trước khi tôi yêu cầu cô ra làm chứng, còn có ai khác cũng yêu cầu cô ra làm chứng không?”

“Có.”

“Ồ,” Motegi ngửa người ra sau, ra chiều ngạc nhiên. “Thế người đó hiện có đang ở trong phòng xử án này không?”

“Có.”

“Nếu cô biết tên thì vui lòng nói tên. Còn nếu không biết tên, cô có thể chỉ tay thôi cũng được.”

“Vâng.”

Sayumi, lần đầu tiên xoay người về hàng ghế dành cho luật sư, chỉ thẳng vào Keisuke và nói bằng giọng dù không hề to nhưng lại rất đĩnh đạc.

“Chính là luật sư Okuyama Keisuke.”

Phòng xử án xôn xao cả lên.

“Yên lặng, xin quý vị giữ yên lặng. Vị nào gây ồn xin mời đi ra ngoài.”

Đã hơn một lần chủ tọa phiên tòa phải đưa ra lời nhắc nhở.

“Luật sư ư?” Motegi tiếp tục thẩm vấn bằng giọng như đang diễn kịch. “Trời, thật vậy sao? Nếu được cô có thể cho chúng tôi biết anh ta muốn cô làm chứng chuyện gì không?”

“Đương nhiên là tôi sẽ nói. Để gỡ tội cho anh Tatsuya, tức bị cáo, anh ta đã nhờ tôi khai rằng vào hôm xảy ra vụ án, tôi đã ở cùng anh Tatsuya suốt đêm.”

Cả căn phòng như đông cứng lại, song điều đó chỉ diễn ra trong thoáng chốc, bởi ngay sau đó là tiếng xôn xao ồn ĩ chưa từng thấy trong phiên tòa ngày hôm nay. Không riêng gì những người đến dự khán mà ngay cả các thành viên trong bồi thẩm đoàn cũng xì xào chuyện riêng. “Có chuyện như thế sao?” tiếng rì rầm của một phụ nữ lọt vào tai Keisuke.

Không thể nào có chuyện như thế. Bởi Keisuke là người mong Tatsuya bị buộc tội hơn bất kỳ ai...

“Yên lặng. Xin quý vị hãy yên lặng.”

Lần này đến lượt thẩm phán Miki - phụ thẩm ngồi bên phải lớn tiếng. Chất giọng sang sảng đến mức vang khắp cả căn phòng. Cảnh sát bảo vệ phiên tòa trong bộ đồng phục đứng lên, trừng mắt nhìn khắp phòng xử án.

Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn yên ắng trở lại, song công tố viên vẫn tiếp tục.

“Cô có mối quan hệ cá nhân với luật sư Okuyama Keisuke, người bào chữa cho bị cáo không?”

“Có, tôi có quen biết anh ta.”

“Mối quan hệ như thế nào vậy?”

“Chúng tôi học cùng trường cấp hai. Anh Tatsuya và anh Okuyama học cùng khóa, và sống cùng một nhà. Tôi kém họ hai tuổi, chị gái tôi cũng học cùng lớp với anh Okuyama.”

“Đợi một chút,” chủ tọa cắt ngang.

“Bị cáo và người bào chữa sống cùng một nhà sao?”

“Vâng, tôi nghe nói vậy.”

“Họ không phải anh em đúng không?”

“Tôi nghe nói họ là họ hàng xa. Tôi không rõ lắm, tòa hãy hỏi trực tiếp anh ta ấy.”

Công tố viên Motegi quay trở lại màn thẩm vấn của mình.

“Chuyện đó tôi sẽ hỏi trực tiếp anh Okuyama sau. Tóm lại, vì nể tình bạn tốt đẹp với bị cáo từ ngày xưa nên luật sư Okuyama đã yêu cầu cô khai man trước tòa phải không?”

“Tôi nghĩ là không đúng lắm.”

Vẻ mặt đắc thắng của Motegi bỗng sầm lại. Sayumi nói tiếp:

“Hồi học lớp Bảy, người chị gái mà tôi vừa nhắc tới khi nãy đã bị một đám nam sinh bạo hành tình dục. Tôi từng nghe nói luật sư Okuyama là một trong số đấy.”

Tiếng xôn xao vừa mới lắng xuống, nay lại rộ lên.

“Các vị trật tự nào. Cô đã nghe chuyện đó từ ai?”

“Từ anh Ando Tatsuya. Anh ấy nói với tôi rằng: Có thể em thấy uất hận về chuyện của chị gái mình nhưng chắc hẳn bản thân cậu ta cũng rất khổ sở. Nếu chuyện này vỡ lở ra, cậu ta sẽ không thể tiếp tục hành nghề luật sư được nữa, vì thế em đừng nói với ai. ”

“Vì sao bị cáo lại biết những sự thật này?”

“Hình như anh ấy đã có mặt ở đó. Khi anh ấy xông vào can ngăn thì bị chúng đánh hội đồng, đến giờ vẫn còn để lại sẹo.”

“Vậy, cô có thể chứng minh chuyện luật sư Okuyama đã yêu cầu cô khai man trước tòa không?”

“Vì lo lắng nên tôi đã nhờ bạn mình chụp ảnh lúc tôi gặp gỡ anh ta, mặc dù có thể bức ảnh đó không chứng minh được gì.”

Đến đây, Motegi quay về phía hội đồng xét xử.

“Thưa chủ tọa, trong buổi thảo luận trước phiên tòa tôi chưa kịp chuẩn bị, nhưng hiện tôi đang giữ hình ảnh chứng minh nhân chứng đã gặp gỡ luật sư Okuyama. Nếu tòa cho phép, lát nữa tôi sẽ chính thức trình lên.”

Tiếng xôn xao rộ lên đến mức không thể nào dập tắt được.

Chủ tọa thì thầm gì đó vào tai hai phụ thẩm, đoạn cất cao giọng nói vào chiếc micro đang cầm trên tay.

“Phiên tòa tạm nghỉ và sẽ bắt đầu trở lại sau một tiếng nữa. Bồi thẩm đoàn cũng nhất trí chứ ạ? Rất mong mọi người hợp tác.”

Không đủ kiên nhẫn, chủ tọa bèn bỏ qua màn đứng lên chào hỏi, gọi công tố viên và người bào chữa.

“Cả hai hãy đến ngay phòng chờ nhé.”

Những người tới dự khán đã không còn giữ ý nữa mà trò chuyện rôm rả.

Khuôn mặt của Honma Suzuka vợ nạn nhân đang đỏ lên vì giận dữ.

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Ngồi ở chính giữa, chánh án Takayama rõ ràng mặt đang đỏ gay.

Sáu người ngồi quanh chiếc bàn trong phòng chờ trống trải. Một bên là ba thẩm phán, bên kia là công tố viên Motegi, Keisuke và Makoto. Do diễn biến phức tạp nên tòa không gọi bồi thẩm đoàn.

“Có vẻ như người bào chữa của chúng ta rất có vấn đề thưa tòa,” công tố viên Motegi nở một nụ cười khinh miệt.

“Đó chẳng qua chỉ là phát ngôn một phía của nhân chứng mà thôi.”

Makoto lên tiếng phản đối trước cả Keisuke. Xem ra cô đang khá kích động, cô thở hổn hển như vừa mới chạy hết tốc lực.

“Đây là bức ảnh làm chứng.”

Bức ảnh mà Motegi đặt trên bàn chụp hình hai người đang ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê ở Shinjuku qua tấm kính cửa sổ. Người chụp đã lựa rất khéo khoảnh khắc Keisuke đang nhoài người về phía trước còn Sayumi trông như đang thu mình ra sau.

Sau khi nhìn xuống bức ảnh, vị chánh án bèn hỏi Keisuke:

“Không lẽ, nhân chứng giấu tên mà luật sư nhắc đến từ đầu đến giờ chính là cô Tsukuda Sayumi khi nãy à?”

“Vâng” Keisuke cúi đầu ủ rũ, đáp.

“Hừ..m,” chánh án khoanh tay trước ngực, suy nghĩ rất lung.

“Anh có phản bác những lời cô Tsukuda vừa nói không?” thẩm phán Ishikawa - phụ thẩm bên trái hỏi. Ánh mắt như thể đang nhìn một thứ bẩn thỉu.

Keisuke chỉ muốn buông xuôi tất cả. Cậu chẳng còn hơi sức đâu bào chữa cho mình. Toàn bộ mớ bòng bong này đều do sự ngu ngốc của tôi mà ra. Xin hãy trừng trị như thế nào cũng được...

Kể từ sau khi bố mẹ qua đời, thói quen suy nghĩ như vậy không biết từ lúc nào đã ăn sâu vào cậu. Thế giới này đầy rẫy những bất công. Thay vì chống cự thì chấp nhận nó còn dễ dàng hơn nhiều.

Mà không, không thể được...

Keisuke nghĩ lại. Lúc này thì không thể. Đây không chỉ là vấn đề của một mình cậu.

“Những lời cô Tsukuda nói hầu hết đều không phải là sự thật.”

“Vậy ý anh là cô ta đã nói dối?”

“Có chuyện là cô ấy nói dối, nhưng cũng có chuyện là do cô ấy đang tin tưởng mù quáng.”

“Tin tưởng mù quáng? Tin ai và tin chuyện gì mới được?”

Miki - phụ thẩm bên phải rướn người về phía trước. Vẫn giữ nét mặt đỏ gay của một kẻ nóng tính, ông ta nói bằng giọng hối thúc.

“Là thân chủ của tôi. Có thể toàn bộ chuyện này đều do bị cáo Ando Tatsuya rắp tâm dựng lên.”

Tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả Makoto đều tỏ ra sửng sốt.

“Ở thời điểm này, tôi không biết anh ta đã yêu cầu cô Tsukuda khai như vậy bằng cách nào hay với mục đích gì. Nhưng cô Tsukuda đã bị Tatsuya lừa gạt toàn bộ chuyện liên quan đến chị gái mình. Tôi chỉ có thể nghĩ rằng cô ấy đã bị Tatsuya tiêm nhiễm những suy nghĩ đó vào đầu từ trước rồi.”

“Khoan đã. Anh chớ có lái sang chuyện đó. Không không phải là như vậy. Đến tôi cũng loạn mất rồi đây. Vốn dĩ chuyện này thật vô lý đúng không? Sao anh ta lại phải giật dây để nhân chứng đưa ra những lời khai bất lợi cho mình kia chứ?”

Chánh án Takayama giơ tay để ngăn công tố viên Motegi đang giở giọng cục cằn.

“Thôi nào, cứ nghe luật sư trình bày một lượt đi đã. Cứ như thế này, chúng ta cũng không thể tiếp tục phiên tòa được.”

Công tố viên chu môi lên tỏ vẻ không phục, sau đó anh ta ngả người ra, tựa lưng vào ghế. Keisuke nuốt nước miếng, nói:

“Lời nhân chứng vừa nói khi nãy cũng có một phần sự thật. Vì tôi không dám nói ra nên kết quả là đã giấu giếm mọi người. Hồi tôi học lớp Sáu, bố mẹ tôi đã qua đời sau một trận hỏa hoạn. Kể từ đó, tôi được một gia đình có họ hàng xa nhận về nuôi cho đến tháng Chín năm lớp Chín. Đó chính là nhà Ando Tatsuya.”

Tất cả mọi người trong phòng đều yên lặng.