← Quay lại trang sách

⚝ 18 ⚝

Trước mặt những người liên quan, Keisuke giải thích ngắn gọn về việc cậu đã được nhà Tatsuya nhận nuôi.

Cậu không nhắc đến chuyện Tatsuya đã làm gì với mẹ mình, và chuyện có khả năng chính cậu là người gây ra đảm cháy. Đương nhiên, cậu một mực phủ nhận chuyện mình là một trong số những người đã bạo hành Mika, song cậu cũng không dám nói chính Ando Tatsuya mới là kẻ đầu sỏ. Bởi lẽ cậu có cảm giác nói ra chuyện đó chỉ tổ khiến mọi người nghĩ cậu đang đổ lỗi cho hắn mà thôi. Nếu muốn làm sáng tỏ chân tướng sự việc thì chỉ còn cách yêu cầu những kẻ đã thực sự ra tay với Mika hồi đó ra làm chứng mà thôi.

Đây cũng là lần đầu tiên Makoto được nghe về quan hệ giữa Keisuke và Tatsuya. Liệu cô ấy có cảm thấy bị phản bội không nhỉ. Keisuke không dám nhìn vào mặt cô.

Sau khi nghe xong, chánh án Takayama nói:

“Vậy thì, chuyện là như thế này đúng không? Ando Tatsuya đã lôi những ân tình, hay phải nói là món nợ ngày xưa ra để ép buộc luật sư Okuyama bào chữa cho mình. Luật sư Okuyama miễn cưỡng nhận lời nhưng không hề hay biết cô Tsukuda Sayumi cũng nằm trong kế hoạch của Ando. Đến đúng hôm diễn ra phiên tòa, cô Tsukuda vì có những hiềm khích cá nhân đối với luật sư Okuyama nên đã đột ngột thay đổi thái độ.”

“Vâng, đúng là như vậy.

“Tức là, cô ta cũng phản bội cả Ando nữa phải không? Vì cô ta đã đưa ra lời khai bất lợi cho anh ta mà.”

Về chuyện đó thì Keisuke cũng không hoàn toàn lý giải được, thuyết phục để tòa hiểu cho mình lại càng khó hơn.

“Như tôi vừa nói khi nãy, tôi cho rằng chuyện đó cũng là do chủ ý của Ando.”

Công tố viên Motegi chỉ đợi có vậy để nói xen vào.

“Thế nên tôi mới bảo chuyện này nghe rất phi lý. Cứ cho là anh ta có cách nào đấy để liên lạc với cô Tsukuda, nhưng tại sao anh ta phải mất công yêu cầu cô ta phủ nhận bằng chứng ngoại phạm của mình?”

“Có thể anh ta vẫn còn một quân át chủ bài mà chúng ta không hay biết. Sự xuất hiện của cô Tsukuda Sayumi chí cốt để dồn tôi vào tình thế khó khăn.”

“Sao cơ,” công tố viên Motegi nhún vai. “Thật vô lý. Anh đang muốn bị tước quyền luật sư đấy à? Để tôi báo luôn cho Liên đoàn luật sư.”

Thẩm phán Miki cắt ngang: “Thôi nào, anh có thể thôi đi được không?”

“Lý do cô Tsukuda tin tưởng Ando là gì?”

“Tôi nghĩ đó là một kiểu tôn sùng thì đúng hơn là tin tưởng. Ando Tatsuya có một biệt tài, đó là biến những người yếu lòng trở thành nô lệ của mình. Anh ta đã lợi dụng bi kịch của chị gái cô ấy.”

Keisuke giải thích như vậy song cậu cũng cho rằng có lẽ họ sẽ không tin lời cậu nói. Chánh án, có vẻ như đã bớt kích động vài phần, hỏi bằng giọng ôn tồn:

“Tôi có một thắc mắc vô cùng đơn giản, đó là nếu như họ đúng là người như anh nói thì tại sao Ando lại bắt Tsukuda làm như vậy? Hạ thấp anh thì anh ta sẽ được lợi gì?”

“Đó là lẽ sống của anh ta...”

“Anh lại nói chuyện vô lý nữa rồi.”

Makoto trừng mắt nhìn công tố viên Motegi vì đã cắt ngang lời giải thích của Keisuke.

“Để anh ấy nói hết đi nào.”

“Tôi chỉ thấy chúng ta đang lãng phí thời gian thôi.”

Keisuke khẽ cúi đầu với Makoto, đoạn nói tiếp:

“Người nào không biết bản chất của Ando Tatsuya sẽ thấy khó mà hiểu nổi. Anh ta là người tìm niềm vui trong việc vấy bẩn và hủy hoại nhân cách của người khác. Anh ta cực kỳ thích thú trước sự đau khổ của người khác, chẳng khác nào bản thân mình vừa có được một niềm vui khôn kể. Đồng thời, hễ thấy ai thuận buồm xuôi gió là anh ta lại muốn tiêu diệt bằng được. Có lẽ, Tatsuya căm ghét tôi vì đã sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh ít nhiều may mắn hơn anh ta. Anh ta đã tìm cơ hội để dìm tôi xuống. Một kẻ bỗng dưng mất đi nơi nương tựa như tôi đã trở thành miếng mồi béo bở cho anh ta. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn tin rằng việc chứng kiến tôi chịu khổ sở ngày này qua ngày khác chính là nguồn sống của anh ta suốt thời trung học.

Và rồi, bẵng đi nhiều năm, anh ta biết được tôi đã trở thành một luật sư. Anh ta không thể chịu nổi việc đó. Về phần mình, suốt ngày để tay nhúng chàm cũng chẳng lấy gì làm thú vị cho lắm. Anh ta muốn kéo tôi xuống bằng mọi giá. Phải chăng đối với anh ta, đó mới chính là mục tiêu lớn lao nhất?”

Sau một thoáng im lặng, công tố viên Motegi khẽ đằng hắng, đoạn nói bằng giọng điềm tĩnh.

“Những gì tôi sắp sửa nói ra sẽ không phải là phát ngôn chính thức. Anh hãy coi đây như là chuyện phiếm thôi, có được không luật sư Okuyama?”

“Vâng!”

“Tôi không phản bác chuyện Ando Tatsuya lấy việc hạ nhục người khác làm niềm vui cho mình. Trái lại, thậm chí tôi còn muốn luật sư Okuyama làm chứng với tư cách là nhân chứng của phía kiểm sát . Rằng hắn là một kẻ vô lại bẩm sinh .

Nhưng, nếu suy nghĩ theo tư duy thông thường, lúc này anh ta đang bị đem ra xét xử, đang đứng trên bờ vực một là tử hình hai là tù chung thân, vậy mà lại cố tình chuẩn bị một nhân chứng đưa ra chứng cứ ngoại phạm giả, để rồi đến phút chót thì phơi bày rằng đó là lời khai man. Điều này thì tôi không thể nào lý giải được.

Liệu một người có khả năng suy nghĩ logic dù chỉ một chút thôi có làm những việc như vậy không? Cho dù có ác cảm với luật sư đến đâu thì anh ta cũng vẫn phải ưu tiên việc gỡ tội cho mình trước nhất chứ?”

Ngay cả Keisuke cũng thấy những lời này rất có sức thuyết phục.

“Đúng như công tố viên nói. Tôi không thể phản biện một cách hợp lý cho những điểm mâu thuẫn anh vừa chỉ ra. Tôi không hiểu vì lý do gì mà anh ta lại bất chấp nguy hiểm, đặt sự vô tội của mình lên một bên cán cân như vậy.”

Nếu như lúc này họ đang tranh luận trong phòng xử thì cũng đồng nghĩa với việc Keisuke đã giơ tay đầu hàng. Cậu có thể cảm nhận bằng xương bằng thịt rằng tất cả những người đang ngồi trong căn phòng này, thậm chí ngay cả Makoto cũng đều đang nghĩ như vậy.

“Hay là như thế này đi...”

Công tố viên Motegi trông có vẻ phấn chấn hơn phần nào khi thấy Keisuke chấp nhận thua cuộc, anh ta giơ tay lên như thể mình đang ở trong phòng xử án.

“Hãy để tôi thẩm vấn bị cáo Ando Tatsuya. Mặc dù tôi không có ý định thẩm vấn vào thời điểm này, nhưng đây là trường hợp hi hữu. Nếu như bị cáo đang âm mưu chuyện gì đó đúng như luật sư vừa nói thì đây sẽ là một sự sỉ nhục không thể chấp nhận được đối với tòa án. Đây sẽ là thách thức đặt ra cho chế độ bồi thẩm đoàn. Chúng ta không thể cho phép việc này xảy ra. Tôi sẽ làm sáng tỏ động cơ thực sự của anh ta.”

Ba vị thẩm phán rì rầm với nhau mấy câu gì đó. Chánh án hết nhìn công tố viên lại nhìn sang Keisuke.

“Tôi hiểu rồi. Tôi chấp thuận để phía kiểm sát thẩm vấn bị cáo,” chánh án nói rồi chậm rãi thở dài. “Tôi không cho phép ai nhạo báng tòa án của mình.”

Chưa gì dư luận đã kháo nhau về bầu không khí u ám của phiên tòa.

Xem ra họ đã phát tán tin tức bằng điện thoại di động hoặc máy tính xách tay. Phiên tòa vừa được bắt đầu trở lại, hàng ghế dành cho người đến dự khán đã chật kín. Tòa không cho phép đứng xem. Những người không chiếm được chỗ ngồi cũng không chịu bỏ cuộc mà vẫn lảng vảng bên ngoài.

Công tố viên Motegi ngồi ở hàng ghế dành cho đại diện phía kiểm sát, càng lúc càng tỏ rõ sự thích thú. Chỉ nhìn nét mặt đó thôi đã đủ khiến Keisuke đâm chán nản.

Ngồi ở ghế khai báo, Tatsuya vừa cười nhăn nhở vừa lia ánh mắt háo sắc của mình đến tất cả các cô gái lọt vào tầm mắt hắn, từ nữ thẩm phán, các cô gái trẻ là thành viên bồi thẩm đoàn cho đến cả nữ thư ký phiên tòa.

“Bị cáo nghĩ sao về những lời khai khi nãy của nhân chứng?” chủ tọa phiên tòa hỏi.

“Bị cáo nghĩ cô ấy nói đúng,” Tatsuya đáp, nét mặt thản nhiên như không.

“Tối hôm xảy ra vụ án, bị cáo có ở qua đêm với cô gái đó không?”

“Không. Luật sư đã xúi tôi nói như vậy, nhưng tôi không gặp cô ấy thì làm sao nói dối được.”

Tatsuya nhìn Keisuke, nháy mắt.

“Đợi đã,” công tố viên giơ ngón tay lên. “Tôi không thể làm ngơ câu này được. Anh vừa nói luật sư cũng yêu cầu anh nói dối sao?”

“Đúng vậy. Anh ta đã thuyết phục tôi rằng nếu chỉ là người quen bình thường thì lời khai sẽ không đáng tin lắm, nên nếu giả vờ đó là người có mối quan hệ vụng trộm với tôi miễn cưỡng ra làm nhân chứng giấu tên thì sẽ khiến mọi người tin hơn. Có thể sẽ lừa gạt được bồi thẩm đoàn nghiệp dư. Anh ta nói sẽ lèo lái câu chuyện cho khéo và dặn tôi tùy cơ ứng biến theo.

“Tôi xin xác nhận lại một lần nữa. Bị cáo không phải là người lên kế hoạch nhờ ai đó khai man trước tòa mà chính luật sư đã đứng ra dàn xếp chuyện này phải không?”

“Thì đúng là như vậy đấy.”

Không thể làm ngơ trước tiếng nhao nhao của những người đến dự khán, chủ tọa nhắc đi nhắc lại: “Yên lặng, xin quý vị không nói chuyện riêng”

“Vậy nghĩa là không ai có thể chứng minh việc tối hôm xảy ra vụ án, bị cáo đã ở một nơi khác phải không?”

“Có đấy.”

Công tố viên Motegi, cho đến trước đó vẫn còn nói năng rất lưu loát bỗng dưng cứng họng.

“Anh vừa nói gì?” Motegi tròn xoe mắt.

“Bị cáo nói rằng có người đã ở cùng mình tối hôm đó. Xin lỗi nhưng suốt từ nãy đến giờ công tố viên cứ hỏi đi hỏi lại cùng một nội dung, không biết tòa có thể thay bằng một công tố viên nhanh trí hơn chút không nhỉ?”

Đây đó có những tiếng phì cười.

“Bị cáo hãy chú ý phát ngôn của mình. Nếu bị cáo có những phát ngôn xúc phạm đến tòa thì xin mời bị cáo ra ngoài cho.”

“Cũng được thôi. Có phải tôi đến đây vì muốn đến đâu.”

Có vài người không nhịn được cười. Chủ tọa phừng phừng ra mặt. Công tố viên không còn giữ được vẻ bình tĩnh. Không phải vì bị coi thường mà có thể là vì anh ta không thể chịu nổi việc phải vô hiệu hóa trận đấu tưởng như đã nắm chắc phần thắng.

“Tôi nói được không?”

Một thành viên trong bồi thẩm đoàn giơ tay. Đó là một người đàn ông trắng trẻo, gầy gò, áng chừng khoảng 35 tuổi.

“Anh nói đi,” chủ tọa đồng ý.

“Tuy hơi lạc đề nhưng tôi có thể hỏi tối hôm xảy ra vụ án bị cáo đã ở cùng ai được không ạ?”

“Đương nhiên rồi. Như tôi đã nói ngay từ đầu, các vị trong bồi thẩm đoàn nếu có bất kỳ thắc mắc nào đều có thể thoải mái đặt câu hỏi.”

Người đàn ông trắng trẻo nhìn về phía Tatsuya, lặp lại câu hỏi:

“Tối hôm xảy ra vụ án, bị cáo đã ở cùng ai?”

“Cùng mẹ bị cáo.”

“Mẹ bị cáo ư?” chủ tọa hỏi lại.

Rõ ràng công tố viên Motegi đang tỏ ra thở phào nhẹ nhõm. Lời khai của mẹ còn thiếu tin cậy hơn cả lời khai của nhân tình.

“Tại sao từ đầu đến giờ bị cáo không nói ra chuyện đó?”

Lần này đến lượt một nữ bồi thẩm, tuổi cỡ ngoài 40, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, đặt câu hỏi.

“Vì cho dù bị cáo có nói là đã ở cùng mẹ thì đằng nào các vị cũng không tin.”

“Không hẳn là như vậy...”

“Với lại, nếu bị cáo nói đã ở cùng mẹ thì thể nào các vị cũng sẽ hỏi vậy thì mẹ con bị cáo đã làm gì.”

“Thì, đúng là như vậy.”

“Đó không phải chuyện có thể nói ra với người khác. Nếu được thì bị cáo muốn giữ bí mật.”

“Nhưng nếu bị cáo không nói thì không thể chứng minh mình vô tội đâu.”

“Chính thế. Bị cáo những tưởng Keichan, à xin lỗi, luật sư Okuyama sẽ làm đúng trọng trách của một luật sư hơn nữa, ai dè anh ta lại lên kế hoạch ngụy tạo nhân chứng giả khiến bị cáo không khỏi bất ngờ. Thật không thể tin được. Ngày xưa anh ta đứng đắn hơn cơ.”

Có tiếng cười phát ra từ hàng ghế dự khán.

“Đề nghị bị cáo chỉ trả lời những gì được hỏi.”

“Vậy thì bị cáo xin nói. Bị cáo đã làm chuyện đó.”

“Làm chuyện đó?” chủ tọa lặp lại lời Tatsuya vừa nói.

Một vài thành viên bồi thẩm đoàn cùng với hai phụ thẩm ngồi bên trái và bên phải, người thì nhăn nhó, người thì đỏ bừng mặt, xem ra họ đã lờ mờ đoán ra.

“Bị cáo đã làm gì?” chủ tọa hơi ngả người về phía trước.

“Tòa muốn bị cáo nói thẳng ra sao? Làm tình ấy. Có cả bằng chứng vì chúng tôi vừa làm vừa quay video mà. Nói chính xác là phát trực tiếp.”

“Phát trực tiếp, với mẹ mình...?”

Xem ra chủ tọa không còn biết phải nói gì tiếp theo nữa.

“Có một trang web tính phí kiểu vậy đấy. Họ sử dụng server đặt ở nước ngoài để phát đi những hình ảnh đồi trụy mà chỉ thành viên trả tiền mới xem được. Đổi lại chúng tôi được trả cát sê. Cũng chẳng nhiều nhặn gì, gọi là kiếm thêm chút tiền tiêu vặt thôi. Tóm lại, để tạo cảm giác chân thực cho người xem, kiểu như cảm giác mình đang có mặt ở đấy, trong lúc làm chuyện đó ở phòng khách chúng tôi đã bật tivi bỏ không. Có khoảng vài trăm người đã xem video ấy cùng một lúc trong khoảng từ chín giờ đến mười giờ tối, chắc không có bằng chứng ngoại phạm nào vững chắc được như thế này đâu nhỉ. Các vị chỉ cần xác nhận với bên vận hành website là sẽ lần ra ngay những người đã xem video đó thôi mà. Mà thật ra bị cáo cũng không muốn nói về chuyện làm tình với mẹ ở một nơi như thế này. "”

Một vài người có vẻ như là người trong giới truyền thông vội xô những người đang ngồi dự khán bên cạnh mình để lao ra khỏi phòng xử án.