← Quay lại trang sách

⚝ 19 ⚝

Hội đồng xét xử Tatsuya vẫn chưa thể đưa ra kết luận.

Lịch xét xử từ lần thứ hai trở đi đã bị hoãn lại. Thêm vào đó, phía kiểm sát đã yêu cầu Liên đoàn luật sư kỷ luật Keisuke.

Nói là bị yêu cầu kỷ luật nhưng không có nghĩa là cậu bị giới hạn hoạt động hành nghề luật sư ngay lập tức. Tuy nhiên, Tatsuya đã bãi nhiệm Keisuke khỏi vị trí luật sư bào chữa cho mình. Cho dù có không bị bãi nhiệm thì rất có thể phía kiểm sát sẽ kiến nghị để Keisuke không được phụ trách vụ này nữa.

Tòa sẽ phải chỉ định lại luật sư, song luật sư trưởng Shiraishi nói rằng xét từ những diễn biến từ đầu đến giờ thì e là khó mà tìm được ngay. Những luật sư được tòa ngỏ ý nhận vụ này kiểu gì cũng sẽ kiếm cớ từ chối. Nào ai thích ôm quả bom chẳng biết lúc nào sẽ phát nổ, trong khi thù lao thì ít ỏi.

Thế nhưng, điều đáng ngạc nhiên là đã xuất hiện rất nhiều luật sư mong muốn được Tatsuya chọn làm người bào chữa cho mình. Rõ ràng họ đang nhắm đến hiệu ứng truyền thông thông qua việc thụ lý một vụ án đang được đông đảo xã hội quan tâm. Tatsuya đã chọn trong số đó một tay luật sư nổi tiếng thích làm màu, tuổi ngoài 40. Luật sư trưởng Shiraishi đoán trật lất, xem ra đã đến thời người hành nghề luật sư thừa mứa ra đấy và những chuyện kiểu này cũng không còn hiếm thấy nữa.

Dù sao đi nữa, đoạn video mà Tatsuya nhắc tới thế nào cũng được đăng ký làm bằng chứng mới ngay lập tức và phía tòa án cũng không có lý gì mà không sử dụng nó.

Giới truyền thông - dạo gần đây chẳng có gì để nói ngoài chuyện biến đổi khí hậu đã nhao đến không chút chần chừ.

Hung thủ cưỡng đoạt tài sản gây chết người và luật sư bào chữa là bạn từ thuở nhỏ... Cuộc đời đầy sóng gió! Để trả ơn nuôi dưỡng? Luật sư - người đã mất cả bố và mẹ trong một trận hỏa hoạn đã nhúng tay vào việc ngụy tạo lời khai... Chứng cứ ngoại phạm gây sốc mà bị cáo mới đưa ra là gì? Đoạn video XXX cấm kị XXX mẹ mình.

Có thể thấy rõ rành rành những con chữ không được viết ra ở đây là gì, điều này trái lại càng khơi gợi dục vọng.

Ngay sau khi phiên tòa kết thúc, người ta đã đưa tin lên chương trình Wideshow của đài truyền hình hay các bảng tin điện tử trên Internet, sang đến ngày hôm sau, ngay cả báo giấy của tờ Thể thao cũng đưa tin rầm rộ. Thêm vài ngày nữa, không chừng những dòng chữ đưa tin về vụ này sẽ nhảy múa trên các trang báo y như những tờ quảng cáo cho tạp chí có số ra hằng tuần vẫn được treo lủng lẳng trên tàu điện.

Chừng nào không phải đang tự cách ly mình trên một hòn đảo không người thì cho dù có không chủ động đọc những tin tức ấy, Keisuke cũng không thể nào loại bỏ chúng một cách hoàn toàn.

Những lời bàn tán về chủ đề đầy tính khiêu dâm liên quan đến đoạn video phát trực tiếp cảnh nóng, không che đậy giữa Tatsuya và mẹ kế của mình mà hắn đưa ra làm bằng chứng cứ một mình đi theo một hướng, thành ra chuyện Keisuke có ý định đồng lõa trong việc khai man trước tòa cũng ít nhiều trở nên mờ nhạt.

Keisuke cũng đã xem đoạn video đó. Makoto tìm thấy bản sao được lan truyền trên mạng Internet. Nghe đâu những người liên quan đến website lớn đó đã bị cảnh sát “chỉ đạo” nên đang phải ra sức xóa cho bằng được, song chuyện này chẳng khác nào trò mèo đuổi chuột, xem ra họ không thể nào nhổ hết tận rễ.

Địa điểm có lẽ là tầng hai của quán bar đó. Một cặp nam nữ trần như nhộng đang hành sự trên chiếc xô pha trong phòng khách chật chội, bừa bộn, đậm chất đời thường. Góc quay được đặt sao cho khuôn mặt của hai người không lọt vào ống kính. Đằng sau họ là chiếc tivi vừa bắt đầu chương trình thời sự lúc chín giờ của đài NHK. Sau đó, họ tiếp tục đến gần mười giờ với đủ mọi tư thế ngớ ngẩn. Trang video tính phí này thu lời từ những đoạn video phát sóng trực tiếp, xem ra vì thế mà họ đã chọn kênh phủ sóng toàn quốc.

Hình xăm chó sói ở bả vai bên trái của Tatsuya trông rất rõ. Cách giấu mặt không được hoàn hảo nên có khoảng hai lần ống kính máy quay đã ghi được khuôn mặt nhìn ngang của họ. Ngoài ra, xét từ màu da, giọng nói, vóc dáng thì có vẻ không còn nhầm lẫn gì nữa. Mặc dù vẫn chưa có kết quả giám định nhưng xem ra người phụ nữ đang hùng hục lắc hông trên chiếc ghế xô pha rẻ tiền, có vẻ làm từ chất liệu giả da và người đàn ông vạm vỡ với những cơ bắp săn chắc đó chính là Michiko và Tatsuya.

Keisuke nhớ lại những tiếng trò chuyện tình tứ ghê tởm mà cậu đã nghe thấy vào cái đêm mùa đông năm lớp Sáu, không lâu sau khi bố mẹ cậu qua đời. Họ không những không xấu hổ mà còn phát trực tiếp trên cả nước để kiếm cát sê.

Loại người như họ thật khác xa mình - Keisuke nghĩ, cứ như thể đến tận bây giờ cậu mới biết điều đó. Khi mà quan điểm sống đã khác nhau đến mức này, thậm chí ngay cả trong tưởng tượng Keisuke cũng không thể biết được họ đang suy nghĩ gì hay nhắm đến điều gì.

Và trên hết là vào cái lần gặp Tatsuya ngay trước hôm diễn ra phiên tòa, trực giác đã mách bảo Keisuke rằng hắn ta không phải là thủ phạm, đáng tiếc điều đó lại đúng là sự thật. Mặc dù Tatsuya đã đưa ra một bằng chứng ngoại phạm hạ đẳng chưa từng thấy, song nếu đoạn video đó không có vấn đề gì thì có thể khẳng định chắc chắn hắn không phải là hung thủ thực sự. Có khả năng Tatsuya sẽ được tại ngoại trước khi có kết luận của tòa. Hắn sẽ quay trở về với cuộc sống thường nhật.

“Như vậy có nghĩa là cậu đang đứng trên bờ vực bị khai trừ khỏi Liên đoàn luật sư à?”

Keisuke về đến nhà Ushijima lúc gần chín giờ tối, lúc này Hisato đang uống cốc cà phê thứ hai vẻ ngon lành. Xem ra vì lo lắng cho Keisuke nên cậu ta mới cố tình nói bằng giọng hờ hững như vậy.

Đã ba ngày trôi qua kể từ sau phiên tòa sơ thẩm gây chấn động dư luận. Hisato xách mấy lon bia đến để thăm hỏi, động viên tinh thần Keisuke. Mặc dù hầu như chỉ có mình cậu ta uống.

Hajime đã về nhà nhưng đang phải tiếp Misao trong trò boardgame chiến lược mà dạo gần đây cô đang mê mệt. Dĩ nhiên cả hai vợ chồng đều biết chuyện xảy ra ở phiên tòa, song họ không bình luận gì. Họ sẽ không can thiệp một cách không cần thiết cho đến khi Keisuke hỏi xin lời khuyên.

“Gần đây, vụ này của cậu đã độc chiếm các phương tiện truyền thông. Ngưỡng mộ thật đấy. Lần tới nếu họ có giơ micro về phía cậu thì nhớ quảng cáo cho tớ là: Nếu quý vị muốn đặt hàng viết bài phỏng vấn thì hãy liên hệ Morota Hisato nhé.”

Keisuke chỉ còn biết đáp lại bằng một nụ cười thiểu não.

“Kể ra thì người đáng thương nhất vẫn là chị Shiraishi ấy.”

Có thêm sự xuất hiện của một phụ nữ xinh đẹp như Makoto trong câu chuyện dâm dục này càng khiến giới truyền thông vui sướng tột độ. Khắp nơi chỉ toàn chiếu hình ảnh Makoto rời khỏi tòa án trong bộ dạng buồn bực. Keisuke có lọt vào ống kính thì cũng chỉ là lấp ló ngoài rìa thôi.

“Cậu không tố giác Tsukuda Sayumi về tội khai man sao?”

Chứng kiến cảnh em gái của Mika và Keisuke đấu đá nhau, hẳn tâm trạng của Hisato cũng rối bời lắm.

Cả luật sư trưởng Shiraishi và Makoto đều tin tưởng hoàn toàn những gì Keisuke nói. Cậu sẽ phải đấu tranh cho dù có bị trách móc về sự nhẹ dạ cả tin, để mình rơi vào bẫy.

“Cả hai bố con luật sư Shiraishi đều khuyên tớ nên làm vậy.”

“Làm sao có thể để cô ta yên được phải không?”

Khung hình phạt mà Liên đoàn luật sư dành cho thành viên theo thứ tự từ nhẹ đến nặng sẽ là: cảnh cáo, đình chỉ nghiệp vụ, yêu cầu ra khỏi liên đoàn, và khai trừ. Theo nhận định của luật sư trưởng Shiraishi, hình phạt dành cho Keisuke nhẹ là cảnh cáo, mà nặng lắm thì cũng chỉ đình chỉ nghiệp vụ khoảng ba tháng. Song, có vẻ như công tố viên Motegi, người đề nghị xử phạt, đang hùng hổ đòi “tối thiểu là ra khỏi liên đoàn”. Với hình phạt như thế thì trên thực tế sau này Keisuke coi như hết đường hành nghề luật sư.

Bản thân đã đành một nhẽ nhưng Keisuke còn cảm thấy áy náy hơn vì đã làm hạ thấp uy tín của văn phòng. Cậu cũng chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ phải tố giác Sayumi về tội khai man trước tòa để rửa sạch tiếng xấu cho văn phòng. Cuộc nói chuyện giữa cậu và Sayumi vào hôm chụp ảnh đã được ghi âm rõ, bởi vậy e rằng cô ta khó có cơ thắng kiện. Nếu bị buộc tội, trước mắt cô ta sẽ là khung hình phạt tương đối nặng nề, từ ba tháng trở lên cho đến dưới mười năm tù đang chờ đợi. Những ai có mặt trong phòng xử án hôm đó hẳn đều cảm nhận được trong cách nói của cô ta ẩn chứa nhiều ác ý. Rất có thể cô ta sẽ phải ngồi tù khoảng một năm mà không có chuyện được hưởng án treo.

Nhưng, Keisuke lại nghĩ.

Chẳng lẽ cô ta căm thù cậu đến mức bất chấp rủi ro để vấy bẩn thanh danh của cậu hay sao? Đúng là, cho dù Sayumi có bị buộc tội và Keisuke chứng minh được là mình đã mắc mưu cô ta đi nữa thì cũng không có nghĩa là có thể hoàn toàn lấy lại thanh danh cho cậu và văn phòng. Trong con mắt của người đời, cậu vẫn chỉ là một tay luật sư mới chập chững vào nghề, bị thủ phạm và tình nhân của hắn dắt mũi mà thôi.

Một cuộc đấu đá lẫn nhau mà không có người chiến thắng - đang định nói ra câu đó thì Keisuke đã vội nghĩ lại.

Trong chuyện này, chỉ có một kẻ hả hê. Đó chính là Tatsuya.

Nếu hắn là người bày ra tất cả những chuyện này, vậy thì hắn đã làm vậy bằng cách nào?

Hisato thôi không uống cà phê nữa mà giật nắp lon bia. Bọt bia trào cả ra ngoài.

“Nói thế này thật không phải với cậu nhưng đây đúng là một phiên tòa kịch tính hiếm thấy trong mấy năm gần đây. Những vụ án kỳ quái đến phim truyền hình cũng phải chào thua thì gần như tuần nào chẳng có, nhưng những trường hợp mà bản thân vụ án chỉ là cưỡng đoạt tài sản gây chết người chứ chẳng phải chuyện hiếm có khó tìm gì, thế mà đến khi ra tòa thì lại trở thành đề tài để người ta đem lên chương trình Wideshow thì tớ không thấy mấy đâu.”

Không tìm được lời nào để đáp lại, Keisuke chỉ còn biết thở dài.

“Bởi vậy tớ mới nói, cậu...”

“Không thể làm luật sư được.”

Hisato chưa nói hết câu cửa miệng dạo gần đây của cậu ta thì Keisuke đã kịp cướp lời. Mặc dù rất muốn uống thứ thuốc mà bác sĩ đã kê cho, song cậu vẫn cố chịu.

“Dù sao tớ cũng không thể nghĩ cô bé Sayumi đó lại đứng ra làm nhân chứng.”

Hisato nói, giọng nghe có phần hơi luyến tiếc.

Hisato là người thân thiết với Mika hơn nên chuyện cậu ta có quen biết với Sayumi cũng không lạ. Ngẫm ra, Hisato đã đề nghị được phỏng vấn Keisuke về Tatsuya, song Keisuke chỉ mải nghĩ đến chuyện che giấu lỗi lầm của mình, hầu như không chịu mở lòng. Có thể nói chính việc đó đã dẫn đến hậu quả ngày hôm nay.

Nếu như Keisuke chịu bàn bạc với Hisato sớm hơn, không chừng cậu đã có thể nghe những ý kiến sáng suốt của cậu ta. Nếu vậy, có lẽ sự việc đã không đến nước này.

Hisato uống bia ừng ực.

“Theo cậu rồi đây phiên tòa sẽ đi về đâu? Giả sử họ xác nhận được người xuất hiện trong đoạn video đó chính là Tatsuya thì sẽ thế nào? Liệu hắn có được phóng thích ngay lập tức giống như mấy bộ phim điện ảnh của Mỹ không?”

Keisuke trả lời những thắc mắc của Hisato theo những gì mà cậu biết.

Về mặt thủ tục tố tụng, một là phía kiểm sát rút lại đơn kiện, hai là chờ đợi phán quyết vô tội của tòa. Song, trước mắt không thể có chuyện viện kiểm sát rút lại đơn kiện. Có lẽ họ sẽ buộc tội Tatsuya đến cùng. Phiên tòa sẽ còn tiếp diễn một thời gian nữa.

“Nhưng, hắn có thể được cho tại ngoại.”

Thông thường với những vụ án kiểu này, việc cho bị cáo tại ngoại là điều không thể nghĩ đến. Song, vụ án này đã làm rúng động cả xã hội, giới truyền thông lại đang khích động rằng Tatsuya vô tội, bị oan nên rất có thể phía tòa án cũng phải buộc lòng cho hắn tại ngoại. Điều đáng ngạc nhiên là có rất nhiều thẩm phán để ý đến dư luận.

“Nhưng tớ vẫn không thể hiểu được,” Hisato nghiêng đầu. “Tại sao từ đầu đến giờ Tatsuya lại phải che giấu đoạn video đó? Giả sử nhé, cứ cho là hắn đã chuẩn bị sẵn đoạn video và cố tình để mình bị bắt vì một lý do nào đấy. Nếu vậy thì tại sao hắn không quay rõ mặt? Hắn đâu phải loại người biết xấu hổ.”

Đúng là Keisuke cũng đang suy nghĩ nát óc về chuyện đó.

“Tuy là video phạm pháp nhưng vì sử dụng server đặt tại nước ngoài nên trên thực tế, người ta vẫn buông lỏng quản lý. Mặc dù cũng sẽ có những động thái về mặt quy chế, nhưng trước mắt không phải lo lắng về việc bị vạch tội. Tớ nghĩ hắn có lý do gì đấy không muốn cho người khác thấy, nhưng lý do đó là gì thì tớ không rõ.”

“Ắt hẳn chìa khóa nằm ở đó. Chưa kể còn có một nghi vấn cực kỳ quan trọng khác nữa. Nếu Tatsuya vô tội thì hung thủ thực sự là ai?”

Keisuke cảm tưởng như trước mắt cậu là một sa mạc đang trải rộng. Dù có đi, đi mãi cũng không thể đến được con suối. Ở thế giới đó, chỉ có cái chết không mùi vi.

“Tớ không muốn dính líu gì thêm nữa.”

Câu nói yếu đuối của Keisuke đã bị Hisato phản bác gay gắt.

“Cậu đã nhúng quá sâu rồi. Muốn dứt ra thì cậu chỉ còn cách giải quyết nó thôi. Tatsuya đã chịu đựng cuộc sống tù túng trong phòng tạm giam suốt mấy tháng trời. Nhà vệ sinh bốc mùi, đồ ăn thì dở tệ. Rượu không có để uống, gái không có để ôm. Tớ cá là hắn phải có mục đích gì đấy ghê gớm lắm. Lý do hắn tung ra con át chủ bài sau nhiều tháng chịu cảnh giam cầm là gì?”

Hisato lại nhấp một ngụm bia, vừa suy nghĩ vừa từ tốn nói tiếp.

“Hãy thử suy đoán xem hắn được lợi gì khi bị bắt giam. Có thể loại trừ khả năng hắn giở trò câu giờ. Cũng không phải là chạy trốn khỏi cơ quan nhà nước. Hắn đang đánh đổi tự do để được đảm bảo an toàn. Vậy thì, người mà hắn đang lẩn trốn là tổ chức tội phạm, hay là băng đảng côn đồ? Nhưng lại có lý do gì đấy khiến hắn không cần phải trốn tránh nữa. Chưa kể, người phụ nữ gọi điện cho cảnh sát để khai về chuyện ở quán rượu là ai được nhỉ?”

Hisato suy nghĩ rất lung, lát sau cậu ta ngẩng mặt lên.

“Nói thế này hơi tàn nhẫn với cậu, nhưng nếu muốn dìm cậu xuống thì chắc hẳn Tatsuya đã phải mời cậu làm luật sư để đày đọa cậu sớm hơn rồi. Mặc dù tớ cũng không biết lý do thật sự của hắn là gì. Tóm lại, đằng nào cũng bị mất tự do mà lại ra về tay không thì chán ớn nên hắn đã tiện tay hủy hoại luôn cuộc đời luật sư của cậu.”

“Cuộc đời tớ chỉ là vật trang trí thôi à,” Keisuke chẳng còn tâm trạng đâu để cười. “Tớ không phủ nhận khả năng đó.”

“Này, Keichan. Sao chúng ta không thử tìm ra mục đích thực sự của hắn. Điều tra cặn kẽ mọi thứ xung quanh hắn. Có lẽ mục đích thực sự của Tatsuya cũng chính là điểm yếu của hắn.”

“Liệu chúng ta có làm nổi không?”

“Cậu nói gì nghe yếu đuối thế. Hồi lớp Chín, nhờ chú Hajime ra tay nên cậu đã thoát khỏi cái nhà đấy đúng không. Cậu chỉ bị mẹ con họ cướp mỗi tài sản, có khi lại là điều may mắn cũng nên. Bởi lẽ, chỉ tính riêng thời cấp ba, quanh Tatsuya đã có đến ba người tự sát rồi.

Họ gồm hai nam và một nữ. Nam sinh đầu tiên là học sinh cùng trường với Tatsuya đã treo cổ ở nhà riêng. Nam sinh thứ hai là người quen của người quen hắn, đã nhảy xuống đường ray ở sân ga của tuyến Chuo. Cả hai đều thuộc diện chơi thể thao kém, được cái học hành tàm tạm. Họ đều là con nhà giàu và đã lấy rất nhiều tiền của bố mẹ đem ra ngoài. Đặc biệt cái cậu nhảy xuống đường ray ấy, bố mẹ cậu ta vốn là nhà tư sản quản lý cả chuỗi cửa hàng ăn uống, tớ không rõ lắm nhưng nghe đâu cậu ta đã bị bắt phải cống nộp ngót nghét cả triệu yên.”

“Cảnh sát nói sao?”

“Cậu nghĩ hắn sẽ để lại chứng cứ sao? Nữ sinh thứ ba thì nhảy lầu từ ban công chung cư nhà mình. Bố mẹ cô gái đã yêu cầu cảnh sát giải phẫu tử thi. Họ phát hiện cô gái có dấu hiệu nạo phá thai mà bố mẹ không hề hay biết, ở vùng kín và vùng hậu môn có những vết viêm loét đã chuyển thành mãn tính. Khỏi phải nói, bố cô gái quá sức phẫn nộ, đến trường làm ầm lên, vì thế tớ mới biết được những chuyện đó. Mặc dù vậy, cảnh sát vẫn nhận định đó không phải là một vụ án hình sự và không có động thái gì. Bởi lẽ cả ba người đó đều không tâm sự với bất kỳ ai, cũng không có di thư hay vật chứng gì hết.”

Chỉ nghe Hisato nói thôi đã đủ khiến dạ dày Keisuke cảm thấy khó chịu như thể vừa nuốt phải một lượng lớn barium. Dường như nhận ra điều đó, Hisato nói tiếp:

“Tiếp theo tớ sẽ không giải thích chi tiết về từng trường hợp nữa, nhưng theo những gì chúng tớ điều tra được thì xung quanh Tatsuya đã có bảy người chết. Chưa kể những nạn nhân như Kizaki Mika...”

Nói đến đây, Hisato bỗng khựng lại. Nhìn vẻ mặt khổ sở của bạn, Keisuke hạ quyết tâm, có lẽ cậu chỉ còn cách nói ra sự thật.

“Tớ lần khần như vậy không phải vì ngại phiền toái hay vì sợ Tatsuya, mà là vì một lý do hoàn toàn khác. Ngày hôm đó, tức là cái đêm xảy ra đám cháy, người cuối cùng hút thuốc bên cạnh chiếc đệm ngồi được cho là nguồn phát lửa không phải bố tớ, cũng không phải Tatsuya... mà chính là tớ.”

Keisuke giải thích cho Hisato đang hết sức kinh ngạc về khả năng có thể tàn thuốc đã rơi xuống từ đầu mẩu thuốc lá.

“Có phải cậu đang lầm tưởng không? Cậu lúc nào cũng đổ lỗi cho bản thân mà.”

“Tớ cũng mong được như thế biết bao. Nhưng không thể nhầm được.”

Hisato gật gù, tỏ ý đã hiểu.

“Có lần tớ đã nói với cậu rồi nhỉ. Rằng cậu cứ như một kẻ lánh đời ấy. Cuối cùng tớ đã hiểu ra lý do. Thì ra việc cậu đồng ý bào chữa cho Tatsuya bất chấp hắn đã đày đọa cậu đến như thế cũng là vì cậu đã bị hắn nắm thóp.”

Nói đoạn Hisato cười: “Cậu vẫn cứ là một người trong sáng, ngay thẳng thật đấy. Giả sử, cứ cho đó là nguyên nhân gây ra đám cháy đi, nhưng nếu Tatsuya không cho bố mẹ cậu uống thuốc ngủ, hoặc khi cậu định đi gọi bố mẹ, hắn không nói dối để ngăn cậu lại thì nhiều khả năng bố mẹ cậu đã không phải chết.”

Thấy Keisuke hờ hững gật đầu, Hisato liền thở dài thườn thượt.

“Nếu vậy thì tớ cũng thú thực với cậu một chuyện. Cậu còn nhớ chuyện tớ đã biến mất vào mùa hè năm lớp Bảy không?”

“Tớ nhớ.”

“Tớ muốn nói về sự thật đằng sau chuyện đó. Sau khi bị chúng tấn công và phải nằm viện một ngày, Kizaki Mika đã gọi điện cho tớ. Nghe xong, tớ lập tức lao đến chỗ Tatsuya, tức là cái tòa chung cư mà cậu từng ở ấy. Hình như lúc đó cậu đang bị sai đi đâu đấy. Trong phòng, Tatsuya và mấy thằng nữa đang túm tụm uống rượu, hút thuốc và say sưa chơi điện tử. Thấy tớ xông vào chỗ Tatsuya, cả đám đang ngồi ở đấy, sau này tớ mới biết tất cả bọn chúng đều học lớp trên, đã quây lại đánh hội đồng tớ. Tatsuya không động một ngón tay. Hắn bình chân như vại, can ngăn bọn kia là: Các anh đừng đánh nữa!

Sau khi chúng đánh tớ bầm giập khắp người, chỉ trừ mặt, bấy giờ Tatsuya mới nói khẽ: Tao nhường mày một bước đấy, từ giờ đừng có làm phiền bọn tao nữa. Nếu vậy tụi này cũng sẽ không động đến mày .

Nghe tớ trả lời là Tao không thể hứa trước được , Tatsuya vẫn giữ nguyên nét mặt và nói thế này:

Cái nhà mày đang ở nhờ có bà cô tên là Misao hay gì ấy, nhìn ngon gớm. Bọn bạn tao muốn chén lắm rồi nhưng tao phải ngăn chúng lại đấy. Tùy thuộc vào thái độ của mày, có khi tao cũng chẳng còn thiết ngăn chúng lại nữa đâu.

Tuy bị Tatsuya khiêu khích như vậy nhưng tớ cũng không dám đánh hắn. Chỉ riêng việc bắt hắn phải hứa ‘tuyệt đối không được đụng tới cô Misao’ đã là cả một sự cố gắng rồi. Chuyện tớ quay về Hokkaido là nói dối. Vì không muốn lôi cậu vào chuyện này nên tớ đã nhờ cô Misao nói với cậu như vậy. Nếu biết tớ không còn ở đó, chắc cậu sẽ không đến nữa. Tớ đã ở lì trong căn nhà đó suốt kỳ nghỉ hè. Để bảo vệ cô Misao, tớ hầu như không bước chân ra khỏi cửa. Đấy là những gì mà một học sinh lớp Bảy có thể nghĩ ra được. Cậu thấy tớ có can đảm không?”

“Có chuyện như vậy mà tớ không hay biết gì cả.’

“Tớ xin lỗi vì đã lừa gạt cậu. Tớ sợ nếu tớ thú nhận với chú Hajime, thằng Tatsuya mà hăng máu lên thì không ai có thể ngăn nổi. Lời nói của hắn có sức mạnh buộc người ta phải nghĩ như vậy. Tớ nghĩ đến chuyện nhà cậu bị cháy khiến bố mẹ cậu phải bỏ mạng. Có thật là do sơ suất không. Tớ lo sợ một khi Tatsuya muốn thì việc gì hắn cũng dám làm. Tớ không thể vì tình cảm của mình mà gây phiền toái cho cô chú Ushijima. Vì thế, tớ đã chọn cách không đấu tranh. Rốt cuộc vừa sang đến học kỳ hai, nhà tớ phải chuyển đi Mỹ ngay, lúc đó tớ buộc lòng phải thú thực với cô chú. Cô Misao nói với tớ là cô sẽ cẩn thận. Sang đến bên kia rồi tớ vẫn không thôi thấp thỏm, giờ nghĩ lại mới thấy hình như khi đó Tatsuya đã chuyển mối quan tâm sang chuyện khác và may mắn là đã không có chuyện gì xảy ra.”

Nghe xong, Keisuke bỗng hiểu ra một chuyện. Những hành động mau lẹ của chú Hajime hồi cậu học lớp Chín, dĩ nhiên trước nhất vẫn là vì lo lắng cho cậu, nhưng đến giờ nghĩ lại thì mục đích còn là để thị uy Tatsuya nữa. Khi mà ngay cả luật sư cũng tham gia vào để làm lớn chuyện, thì trong trường hợp có xảy ra chuyện gì với những người liên quan, ắt hẳn Tatsuya không tránh khỏi bị nghi ngờ có dính líu. Hắn sẽ không dám làm điều gì quá lộ liễu.

Mặc dù vậy, tuy có lý do là không muốn người quan trọng với mình gặp nguy hiểm, nhưng ngay cả Hisato cũng đã một lần khuất phục trước Tatsuya. Quả nhiên, nếu muốn làm gì đó với hắn, họ sẽ phải sẵn sàng vứt bỏ tất cả mọi thứ.

“Nhìn vào mắt Tatsuya khi đó đang khoanh tay đứng nhìn bọn chúng quây vào đánh hội đồng tớ, tớ đã nghĩ, à không, tớ đã tin chắc một điều. Trên đời này có những kẻ không thể uốn nắn được. Tatsuya là một kẻ như vậy. Hắn là một con quỷ đội lốt người đáng ra không bao giờ được tồn tại trên cõi đời này.”

Keisuke gật đầu.

“Ý cậu là với một kẻ như Tatsuya thì vụ này quá tầm thường phải không?”

“Đúng vậy. Có thể còn có uẩn khúc đằng sau. Chắc chắn hắn phải có mục đích gì khác. Giờ tớ cũng đang điều tra được chút ít rồi.”