⚝ 20 ⚝
Keisuke được cho rút khỏi những công việc đối ngoại yêu cầu phải chường tên, chường mặt ra.
Dĩ nhiên, việc này là do cậu chủ động đề nghị.
Cả luật sư trưởng Shiraishi và Makoto đều động viên rằng chừng nào Liên đoàn luật sư còn chưa đưa ra quyết định xử phạt thì cậu không việc gì phải trốn tránh, song quả thực Keisuke vẫn phải nghĩ cho thể diện của cả văn phòng. Mặt khác, về chuyện tố giác Sayumi, cậu cũng ngỏ ý mong họ chờ đợi thêm một thời gian. Makoto kịch liệt phản đối, nhưng sau rồi cũng chịu hiểu cho cậu.
Nói là công việc bàn giấy nhưng cũng có vô khối việc phải làm, chẳng hạn như chuẩn bị hồ sơ giấy tờ nộp lên tòa hay kiểm tra, đối chứng các án lệ. Mà không, có khi làm mấy công việc này còn khiến cậu phải mài đũng ở văn phòng lâu hơn.
Trong lúc Keisuke đang mải gõ “Văn bản chứng minh nội dung” bằng phần mềm soạn thảo văn bản thì đột nhiên có ai đó đặt tay lên vai cậu. Ngẩng lên, cậu thấy luật sư Ebisawa đang đứng đó.
“Thật áy náy vì để cậu làm công việc phiền phức này.”
Keisuke không khỏi ngạc nhiên. Từ ngày vào làm cho văn phòng luật này, Keisuke mới chỉ trò chuyện với Ebisawa ở mức độ liên lạc công việc. Tuy chưa từng nghĩ Ebisawa ghét hay cố tình phớt lờ mình, nhưng nói chung anh ta lúc nào cũng tỏ ra bận rộn. Keisuke cho rằng anh ta thuộc kiểu người làm việc rất hiệu quả nhưng không mấy hứng thú với người khác. Trong vụ việc lần này, Keisuke đã gây phiền phức cho anh ta một cách trực tiếp và gián tiếp.
Ebisawa, nét mặt hầu như không thay đổi, gõ nhẹ nắm đấm vào vai Keisuke, nói: “Thôi thì, cuộc đời của một luật sư trải qua năm dài tháng rộng, ắt sẽ có những chuyện như thế đấy. Đừng có rầu rĩ mà làm gì.” Keisuke chưa kịp mở lời thì Ebisawa đã nhanh chân bỏ đi mất.
Vì có chuyện muốn tìm hiểu nên Keisuke quyết định lựa lúc công việc vãn bớt để xin về sớm.
Chào hỏi mọi người xong, ra đến cửa văn phòng, cậu ngoảnh đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Makoto. Đôi mắt như muốn nói điều gì đấy, cô toan mở miệng nhưng rồi rốt cuộc lại đưa mắt nhìn xuống tập hồ sơ.
Sau khi ra khỏi tòa nhà văn phòng, Keisuke gọi vào số điện thoại mà cậu đã tra sẵn. Đó là số của Suzuka, vợ của Honma Yasumitsu. Keisuke nghe nói hiện cô ấy đã trở về nhà bố mẹ đẻ ở quận Edogawa.
“Xin hỏi, đây có phải là số của chị Honma Suzuka không ạ?”
“Vâng,” giọng Suzuka không giấu được sự cảnh giác.
“Tôi là Okuyama ở văn phòng luật Shiraishi. Tôi thành thật xin lỗi về chuyện xảy ra tại phiên tòa xét xử vụ án của anh Yasumitsu. Thực ra, nếu chị cho phép thì tôi muốn gặp..
Đáp lại là tiếng tút, tút. Suzuka đã đột ngột tắt máy.
Cũng dễ hiểu thôi. Trong con mắt của Suzuka, Keisuke cũng cùng một giuộc với những kẻ biến phiên tòa xét xử hung thủ đã giết chết chồng cô ấy thành một trò hề chưa từng có trong lịch sử.
Keisuke xốc lại tinh thần, định bụng đợi thêm một thời gian nữa sẽ gọi lại, sau đó cậu đi tới căn hộ của Tsukuda Sayumi.
Mặc dù Hisato đã ngỏ ý để cậu ta thử nói chuyện với Sayumi giúp, song dù thế nào Keisuke cũng muốn tự mình làm việc đó.
Sayumi hiện đang sống trong một khu căn hộ cho thuê, đi tuyến Saikyo qua Arakawa là đến ngay nhà ga, từ đó đi bộ thêm khoảng mười phút là đến.
Đó là một khu nhà nhỏ gồm ba tầng với mười hai hộ đang sinh sống. Các căn hộ có cấu trúc hai phòng ngủ được xây dựng cách đây hai nhăm năm, giá thuê là chín trăm nghìn yên. Sayumi đang sống như vợ chồng cùng một người đàn ông 23 tuổi tên là Taguchi Masato ở đây. Nói một cách đơn giản là sống thử. Những thông tin này Keisuke nghe được từ Hisato.
Theo lời Sayumi thì Masato là một gã bạo lực, nếu chuyện cô dan díu với Tatsuya bị vỡ lở thì hắn sẽ đánh cô. Song, nhìn bức ảnh mà Hisato chụp trộm cho Keisuke xem thì hắn ta không có vẻ gì là kẻ bạo lực. Thậm chí hắn còn chẳng nhuộm tóc, mặt mũi thì cũng hiền lành y như cái tên của hắn, hay nói đúng hơn là trông có vẻ nhút nhát. Trái lại, nếu được hỏi một trong hai người ai là kẻ nắm thế chủ động có khi Keisuke còn nghĩ đó phải là Sayumi mới đúng. Không chừng chính người đàn ông này đã chụp trộm Keisuke ở Shinjuku.
Sayumi đang làm thêm năm buổi một tuần với tư cách là phụ tá nha khoa tại một bệnh viện gần nhà, có thể đi bằng xe đạp. Sau khi xong việc, cứ cách ba ngày thì có hai ngày - hai ngày này thay đổi theo tuần - cô sẽ tới quán bar Tacchan. Dĩ nhiên là để làm việc. Keisuke đã xem trên bản đồ, nếu đi qua cây cầu bắc ngang sông Arakawa thì chưa đến hai cây số là tới. Với khoảng cách đó, Sayumi hoàn toàn có thể đi bằng xe đạp.
“Cô ấy chịu khó thật nhỉ.”
Đó là câu nhận xét mà Keisuke thốt ra ngay sau khi nghe Hisato giải thích. Hisato cũng gật gù: “Đúng thế.”
“Họ chưa có con. Xem ra Masato cũng không phải loại chơi bời, đốt tiền vào bài bạc. Cậu ta đang làm tài xế chuyên lái xe tải đông lạnh loại hai tấn cho một công ty vận tải nhận thầu một siêu thị lớn. Thái độ làm việc nghiêm túc, được đồng nghiệp đánh giá không tồi, chứ đừng nói là chân tay của yakuza.”
Đây là những gì Hisato điều tra được trong thời gian ngắn.
“Một cặp đôi có thể dễ dàng bắt gặp ở bất kỳ đâu.”
“Có một chuyện tớ thắc mắc. Masato cũng từng học ở trường cấp hai đó. Cậu ta học dưới mình một khóa.”
“Trường cấp hai đó” đương nhiên là ngôi trường mà Keisuke, Hisato, và cả Tatsuya đã theo học. Hisato nói tiếp:
“Còn nữa, họ bắt đầu sống thử với nhau từ mùa thu năm ngoái. Liệu hai người này có thật là vợ chồng hờ không nhỉ?”
Đó là một khu căn hộ giản dị, cũ kỹ, với cấu trúc giống kiểu cư xá của công ty.
Xung quanh toàn những công ty vận tải lớn hoặc các nhà máy đứng san sát, xe cộ qua lại phần lớn là xe van hoặc xe tải có dán tên công ty ở thân xe. Hầu như không thấy bóng dáng người già hay những ông bố bà mẹ dắt tay con đi ngoài đường. Phía bên kia sông Arakawa, bầu không khí xung quanh quán bar của Michiko cũng từa tựa như vậy.
Sau khi cất xe đạp vào bãi, Sayumi bước đi, mặt hơi cúi xuống đất, bởi vậy cô không nhận ra sự hiện diện của Keisuke cho đến khi cậu đứng ngay trước mặt.
Đến trước cầu thang bộ dẫn lên căn hộ của mình, Sayumi đột nhiên ngẩng mặt lên, vừa nhìn thấy Keisuke, cô ta liền quắc mắt lại.
“Anh đang làm gì ở đây?”
“Tôi có chút chuyện muốn nói với cô.”
“Anh mau về đi. Tôi sẽ gọi cảnh sát đấy.”
“Tôi vẫn chưa vào địa phận nhà cô, vả lại tôi cũng không mang theo vật gì nguy hiểm.”
“Nhưng tôi thấy phiền.”
“Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu,” Keisuke cúi đầu. “Cô có thể nói chuyện với tôi một lát được không?”
“Tôi không thích.”
“Xin cô đấy.”
Sau vài giây im lặng, Keisuke nghe tiếng Sayumi cười khẩy.
“Tôi sẽ tính tiền. Mười phút một nghìn yên.”
“Mười phút một nghìn yên ư?”
“Đấy là giá thị trường cho những cuộc tán gẫu tính phí đấy. Còn nữa, anh không được vào nhà.”
“Tôi đồng ý cả hai điều kiện đó. Nhưng hình như gần đây không có quán cà phê nào, hay là chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé.”
“Nếu vậy thì ra đằng này đi. Tôi bắt đầu đếm từ bây giờ đấy.”
Sau khi kiểm tra giờ trên điện thoại, Sayumi bước đi ngay mà không buồn nhìn mặt Keisuke. Keisuke lẳng lặng theo sau. Vòng qua khúc quanh, cậu thấy một công viên nhỏ xíu như cái mắt muỗi. Chỉ có bụi cây, hố cát và quanh đó là ba chiếc thú nhún lò xo cho trẻ con chơi.
Sayumi đứng cạnh hố cát, thọc cả hai tay vào túi quần sau. Ánh đèn đường le lói hất xuống khuôn mặt cô.
“Ở đây, chỉ cần anh không nói to thì sẽ không ai nghe thấy đâu.”
Đúng là ngoài một mặt nhìn ra đường thì ba phía còn lại đều là tường của một nhà máy hoặc khu đất trống mọc toàn cỏ dại.
“Xin cô hãy nghe tôi nói và đừng tức giận. Chuyện về Tatsuya.”
“Thì sao?”
“Vì cô đang tính giờ nên tôi sẽ vào chủ đề chính luôn. Cô có quan hệ như thế nào với Tatsuya? Chẳng hạn như, chỉ đơn thuần là quen biết vì anh ta là con trai của bà chủ quán bar nơi cô làm việc, xin thứ lỗi cho tôi nhưng hay là hai người còn có quan hệ thân thiết hơn thế? Hoặc có nợ nần về tiền bạc gì đó? Ngoài ra, anh Masato hiện đang sống cùng cô cũng từng học cùng trường cấp hai với Tatsuya, tôi và cô nhỉ. Theo tôi đây không phải là một sự tình cờ. Cuối cùng tôi muốn hỏi thời điểm Tatsuya xuất hiện trước mặt cô là từ khi nào?”
“Hỏi nhiều thế tôi làm sao nhớ nổi.”
“Vậy thì tôi sẽ hỏi lại lần lượt từng câu một.”
“Thôi khỏi. Tôi chẳng muốn trả lời câu nào hết.”
“Nhưng cô đang tính tiền mà đúng không?”
“Đấy là tiền nói chuyện thôi. Còn nói về chuyện gì là do tôi quyết định.”
“Cô khắt khe quá.”
“Nếu anh không thích thì thôi.”
Sayumi bỏ tay ra khỏi túi quần rồi bước đi. Keisuke vội vàng nói với sau lưng cô ta.
“Còn tiền thì sao?”
“Tôi không cần.”
“Chuyện Mika đang làm việc ở nhà thổ xà phòng là cô nói dối đúng không?”
Keisuke nói bằng giọng hết sức kìm nén.
Sayumi dừng chân, sau đó ngoảnh đầu lại, trừng mắt nhìn cậu.
“Có phải Tatsuya đã bày cho cô rằng nếu muốn dồn ép tôi về mặt tinh thần thì chỉ cần nói Mika đang khổ sở ở nhà thổ, đúng không?”
Thấy Sayumi không nói gì, Keisuke bèn nói tiếp:
“Chưa hết, tôi nhắc lại một lần nữa, người Mika thích không phải là tôi. Hay chuyện đó cũng là do Tatsuya bảo với cô là nếu nói thế thì tôi sẽ cắn rút? Tiếc là, Mika lại có cảm tình với một người con trai tên là Morota Hisato học cùng lớp kia. Hồi đó, cô cũng gặp cậu ấy rồi còn gì?”
Sayumi không đáp lại mà quay ngoắt đi. Cô ta định cứ thế bỏ đi luôn. Nếu để cô ta đi, rất có thể Keisuke sẽ không còn cơ hội nói chuyện với cô ta lần thứ hai nữa.
“Người khiến Mika, chị gái cô lâm vào cảnh khốn đốn đó chính là Tatsuya.”
Sayumi liền đứng lại.
“Đó là sự thật. Cô có căm ghét tôi cũng không sao cả. Nhưng cô không được tin Tatsuya. Nếu còn dây dưa với hắn, chắc chắn một lúc nào đó cuộc đời cô sẽ bị hắn hủy hoại. Nếu chị gái cô không nói cho cô biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì đó là vì cô ấy không muốn nhớ lại. Mika có biết chuyện cô đang gặp gỡ với Tatsuya không?”
“A a, thế là đủ rồi.”
Sayumi ngoảnh đầu lại, trừng mắt nhìn Keisuke.
“Tacchan nói đúng. Anh là một tên khốn trâng tráo, chỉ tổ khiến người ta muốn đạp anh xuống đáy bùn. Đừng bao giờ tới tìm tôi nữa.”