⚝ 21 ⚝
Bị Sayumi xua đuổi, trên đường về Keisuke nhận được tin nhắn từ Hisato.
Hôm nay, ở nhà Ushijima.
Hisato không nói cụ thể là chuyện gì, chứng tỏ đây là chuyện gấp.
Món mì pasta với nguyên liệu chính là cá tuyết mà Misao nấu ngon đến mức Keisuke chỉ muốn xin thêm bát nữa. Nhưng thấy Hisato có vẻ đang vội nên cậu đành thôi. Sau khi khen hết lời món ăn cô Misao nấu, Hisato liền đi về phòng của Keisuke.
“Tớ đã phát hiện ra một chuyện kinh khủng. Nói trước để cậu biết, chuyện này là do tớ tự tìm ra chứ không phải anh Kayanuma đâu.”
Hiếm khi nào thấy Hisato phấn khích và còn tỏ ra đắc ý như vậy. Hisato lấy từ trong chiếc túi đeo vai cỡ đại của mình ra một tờ giấy, có vẻ như là photo từ phiên bản thu gọn của một tờ báo, đoạn trải lên mặt bàn và chỉ tay vào một bài báo trên đó.
“Hai năm trước ở tỉnh Gunma đã xảy ra một vụ sạt lở đất. Đây là bài báo viết về vụ đó. Cả rừng tuyết tùng trên sườn dốc bị sụp xuống, và người ta đã phát hiện trong đống đất cát đó có một bộ hài cốt. Hồi đó dư luận cũng xôn xao một thời gian nên chắc cậu vẫn còn nhớ chứ?”
Keisuke lướt nhanh qua bài báo, đoạn gật đầu.
“Đúng là tớ vẫn nhớ.”
“Tớ đã đọc lại bài báo này nên để tớ nói vắn tắt nhé. Thi thể đã hóa thành xương. Người ta đã tìm thấy từ tóc cho đến một phần lông và móng tay, móng chân. Không thiếu bộ phận nào, kể cả cổ tay hay hộp sọ. Xét từ tình hình, người ta cho rằng người này đã chết được vài năm đến chục năm rồi. Hình như cái xác bị chôn trong tình trạng không mặc gì, nên không thấy có quần áo hay đồng hồ. Răng có dấu hiệu từng được điều trị nên người ta đã đem ảnh chụp X-quang nhờ Hiệp hội nha khoa đối chiếu nhưng không có câu trả lời. Cũng dễ hiểu thôi. Nếu người đó chết được mười năm rồi thì dĩ nhiên thời gian điều trị còn trước đó lâu hơn nữa. Có khả năng hồ sơ bệnh án đã bị đánh mất, vả lại, vốn dĩ cũng khó mà nghĩ được rằng có bác sĩ nha khoa nào lại chịu lần lại từng ấy thời gian để điều tra giúp.
Vì còn lưu lại mẫu tóc nên người ta có thể làm xét nghiệm DNA, nhưng vì chẳng biết dựa vào cơ sở nào, kiểu như đây là ai, sống ở đâu, thành thử họ cũng không điều tra. Chân phải có dấu hiệu bị gãy xương. Có vẻ như ngay sau khi bị gãy xương, người này đã điều trị không đúng cách nên xương hơi lệch. Theo nhận định của cảnh sát hồi đó thì người này chắc chắn đã bị tật ở chân.”
“Bị tật ở chân,” Keisuke thử nhắc lại.
Số lần cậu gặp Asanuma Hideaki không nhiều. Nhưng, ấn tượng về khuôn mặt sắc cạnh với đôi gò má như thể được gọt giũa bằng dao, và dáng vẻ nhìn từ sau lưng với những bước đi hơi kéo lê bên chân phải thì vẫn còn rõ mồn một như vừa mới nhìn thấy ngày hôm qua.
“Ý cậu muốn nói cái xác đó chính là Asanuma Hideaki à?”
“Tớ đang định từ giờ sẽ đi tìm bằng chứng để chứng minh điều đó đây.”
“Nhưng phải công nhận là cậu tìm giỏi thật đấy.”
“Không phải tự nhiên mà tớ tìm được đâu. Trước đây có lần cậu chả kể với tớ còn gì. Chuyện bọn họ bàn với nhau là vứt ra đập nước thì thế nào ấy.”
“Nếu không nhầm thì tớ đã kể chuyện đó cho cậu hồi học lớp Bảy nhỉ. Cậu nhớ siêu thật.”
Hisato lại tỏ ra có phần đắc ý. Keisuke bỗng bật cười, cậu có cảm giác vừa được nhìn thấy phần tính cách trẻ con ở người bạn vốn thường ngày lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng. Hisato kể lại một cách say sưa:
“Tớ thấy chuyện Hideaki đột nhiên biến mất rất kỳ lạ. Thế là tớ đã thử đưa ra giả thuyết ông ta bị sát hại. Nếu muốn phi tang xác thì có thể chặt xác ra vứt rải rác, hoặc đem chôn trên núi, hoặc vứt xuống sông, biển. Vì thế, tớ đã không ngừng tìm kiếm xem xung quanh những nơi Michiko từng sống từ trước đến giờ, có cái xác nào không rõ danh tính từ khoảng mười hai năm trước không.”
Lần trước gặp, Hisato nói “Tớ đang tìm hiểu về một chuyện”, chắc là chuyện này.
“Nhưng việc đó không đơn giản như nói. Tớ đã gặp rất nhiều trở ngại. Không phải vì không tìm thấy cái xác nào, mà là vì có quá nhiều. Cơ quan chức năng còn chẳng nắm được con số chính xác của những cái xác không rõ danh tính và cũng không có gì rõ ràng chứng minh là bị giết, chứ đừng nói là có giấy chứng nhận khám nghiệm tử thi. Thế này thì khác nào mò kim đáy bể. Nghĩ thế nên tớ đã định bỏ cuộc rồi đấy, nhưng rồi tớ lại nhớ ra chuyện đập nước mà tớ vừa nhắc tới khi nãy. Tỉnh Gunma nơi Michiko từng sống cho đến năm 20 tuổi có rất nhiều đập nước. Trong quá trình khoanh vùng điều tra tại các vùng núi ở tỉnh Gunma, cuối cùng tớ đã tìm thấy bộ hài cốt này.”
“Cậu siêu thật. Cậu đúng là một nhà báo thực thụ rồi đấy.”
“Làm thế nào để biết được danh tính của bộ hài cốt này bây giờ. Liệu có mối liên hệ gì với Hideaki không nhỉ?”
Keisuke thử hỏi Hisato, bấy giờ đang nhìn trân trân lên trần nhà với vẻ mặt khó chịu.
“Giả sử cái xác đó đúng là Hideaki, vậy theo cậu động cơ là gì? Tiền bảo hiểm chăng?”
“Không, nếu nhắm đến tiền bảo hiểm thì cái xác cần phải được phát hiện ra. Họ chôn xác, chứng tỏ ít nhất vào thời điểm đó họ đã muốn giấu. Tớ nghĩ việc giết Hideaki nằm ngoài kế hoạch của họ.”
Nếu cái xác đúng là Hideaki, vậy thì Michiko đã đem giấu số tiền ba mươi triệu yên mà ông ta cuỗm mất ở đâu rồi? Liệu có phải bà ta đã dùng nó làm vốn mở quán bar kia không?
Hisato nói lên suy nghĩ của bản thân:
“Chẳng hạn, có thể trong lúc cãi cọ, họ đã được đà giết chết ông ta. Với tính cách của mẹ con nhà đó, nếu rắp tâm giết hại Hideaki, chắc chắn họ sẽ ngụy tạo thành một vụ tai nạn, hòng trục lợi tiền bảo hiểm của ông ta. Xem ra nguyên nhân tử vong mười mươi là do bị sát hại. Kiểu như bóp cổ hoặc đâm bằng dao...”
“Là paraquat!”
Bất giác, Keisuke nói lớn.
Hisato ngớ người ra vì không hiểu.
“Paraquat là chất độc được sử dụng trong hóa chất nông nghiệp ấy à?”
Hisato đúng là rất am hiểu. Khi nghe Tatsuya nhắc đến paraquat, Keisuke cũng đã thử tìm hiểu đôi chút. Paraquat là một chất kịch độc đối với con người, mãi đến gần đây nó vẫn còn được sử dụng như một thành phần trong thuốc diệt cỏ được bán trên thị trường. Cách đây gần ba mươi năm đã xảy ra thương vong hàng loạt gây chấn động, liên quan đến những cái chai bên trong có đựng loại thuốc diệt cỏ này. Người ta cho rằng có khả năng đến tận bây giờ nó vẫn đang bị vứt bỏ trong những nhà kho cũ kỹ của nông dân.
Keisuke giải thích lại gần như chính xác những lời Tatsuya đã nói với cậu trong buổi gặp tiếp xúc lần thứ hai.
“Không hiểu sao tớ có cảm giác hơi đường đột nhỉ.”
“Đột nhiên nhắc đến mà không cần quan tâm đến logic trước sau của câu chuyện. Đó chính là cách làm của hắn. Bất ngờ đâm mũi dao vào trái tim của đối phương”
“Đúng là như vậy thật,” Hisato gật gù. Keisuke thử nói ra suy luận của mình.
“Cậu không nghĩ Tatsuya đã đầu độc Hideaki bằng paraquat à? Liệu có khi nào một kẻ luôn khát khao mãnh liệt được thể hiện bản thân như Tatsuya đã không thể giữ im lặng về tội ác hắn từng gây ra trong quá khứ, nên mới muốn nói lộ ra chăng?”
Hisato suy nghĩ một lát, đoạn lắc đầu.
“Tớ nghĩ là không phải. Nếu muốn khoe khoang tội ác của mình, hắn sẽ phải nói rõ hơn chứ. Liệu có phải hắn có mục đích khác không? Thằng khốn đấy chỉ toàn nghĩ những chuyện kinh thiên động địa thôi mà.”
Chuyện kinh thiên động địa mà Tatsuya nghĩ tới không phải những chuyện kiểu như “Một ngày nào đó, tôi sẽ phóng tên lửa”. Hắn là kiểu người sẵn sàng mở tiệc nướng BBQ ở bãi đậu xe của nhà tang lễ trong lúc người ta đang hỏa táng.
Nghĩ đến việc Tatsuya vẫn đang âm mưu chuyện gì đấy là Keisuke đâm phát ngán. Hisato quay trở lại chủ đề cái xác.
“Giả sử họ được thể lấn tới giết chết Hideaki, thì chỉ loanh quanh mấy kiểu như đánh đập, đâm chém, hoặc bóp cổ thôi nhỉ. Nếu xem giấy chứng nhận khám nghiệm tử thi chắc sẽ đoán ra được. Tớ vẫn chưa nói chuyện này với anh Kayanuma. Tớ định một ngày không xa sẽ nhờ anh ấy liên hệ với người quen ở Sở cảnh sát Gunma để lấy hồ sơ chi tiết hơn. Không phải lúc nào anh ấy cũng đem bí mật ra phơi bày ngoài ánh sáng đâu. Nhiều khi anh ấy chọn cách không công khai những thông tin mình đã có được . Tóm lại là ban ơn ấy. Mấy người đấy chỉ cung cấp thông tin trong phạm vi để họ không phải nhận thiệt về mình... Cậu sao thế?”
Thấy Keisuke đột nhiên tỏ ra trầm ngâm, Hisato liền hỏi với vẻ ngờ vực.
Keisuke sắp sửa nhớ ra chuyện gì đó. Có một chuyện liên quan đến Hideaki mà cậu chưa nhớ ra được. Có dạo Thần Chết đã kêu đau ở đâu đó và tỏ ra rất khó chịu. Keisuke đã nhìn thấy thứ gì đó màu đỏ ở trong cốc. Phải rồi, đó chính là máu. Đó là...
“Răng!”
“Răng làm sao?”
“Răng khôn. Hồi mới trở về từ Osaka, Hideaki tỏ ra khó ở, ông ta cứ ca cẩm về cái răng khôn mới mọc. Sau đó, hôm nhổ răng về, ông ta đã uống rất nhiều rượu và vật lộn suốt cả đêm.”
“Răng phải hay trái? Trên hay dưới?”
Keisuke nhớ lại hình ảnh Hideaki ấn vào chỗ bên dưới xương gò má và xuýt xoa. Cậu cũng thử đưa ngón tay lên cùng vị trí đó trên mặt mình.
“Tớ nhớ không nhầm thì là phía trên bên trái. Sau khi nhổ cái răng khôn này được đâu một tháng thì ông ta biến mất.”
“Hay lắm.”
Hisato tỏ ra phấn khích chưa từng thấy, cậu vỗ đôm đốp vào vai Keisuke.
“Có khi chỉ cần có bản photo của giấy chứng nhận khám nghiệm tử thi là chứng minh được rồi.”
Hisato nói cậu ta sẽ hành động ngay, đoạn bắt đầu cất đống tài liệu đang trải trên bàn vào cặp.
Được nửa chừng thì tay cậu bỗng trở nên chậm chạp, nét mặt đang hồ hởi vì vừa phát hiện ra một sự thật mới toanh mỗi lúc một tối sầm lại.
“Cậu sao thế?”
Trước câu hỏi của Keisuke, Hisato chỉ hờ hững đáp: "Ừm.”
“Cậu làm tớ tò mò quá, cậu mau nói đi.”
“Ừ... Thật ra, tớ đã gặp Sayumi.”
“Vậy à.”
Mặc dù ít nhiều cũng thấy ngạc nhiên, song Keisuke đoán với Hisato, chắc Sayumi cũng không có ác cảm gì cho lắm.
“Dù sao thì Sayumi cũng đang được Tatsuya và Michiko tin tưởng, nếu có sự trợ giúp của cô ấy thì tốt biết mấy. Nhưng cô ấy lại không chịu.”
“Chẳng những thế cô ấy còn báo cho họ biết là cậu đã tìm gặp ấy chứ.”
“Thế cũng chẳng sao. Trái lại, có khi nhờ chúng ta tuyên chiến như vậy mà đối phương cũng sẽ tung ra những ngón bài khác của chúng... Còn nữa, tớ cũng đã thuyết phục cô ấy rằng ít nhất hãy tin cậu vô tội.”
“Đằng nào cô ấy cũng chẳng chịu nghe đâu.”
Cho dù có là lời nói của Hisato đi chăng nữa, e là Sayumi cũng khó mà mềm lòng cho được.
“Không phải vậy... Tớ đã hiểu lý do vì sao cô ấy không tin một người như cậu.”
“Vì Tatsuya đã thổi vào đầu cô ấy những suy nghĩ đó.”
“Đương nhiên chuyện đó cũng là một phần, nhưng còn có một lý do mang tính quyết định khác nữa. Mặc dù có thể cậu chẳng có tội tình gì.”
“Ý cậu là sao?”
“Từ trước đến nay, khi nói chuyện với cậu, ngay cả tớ cũng có những lúc cảm thấy không thể tìm được tiếng nói chung. Lúc nào tớ cũng nghĩ đương nhiên là cậu biết chuyện đó rồi nên tớ không dám nhắc đến. Đó lại là bị kịch mà tớ không muốn nói tới nữa.”
Cách nói úp úp mở mở không giống tính cách của Hisato chút nào càng lúc càng khiến Keisuke thêm bực bội.
“Cậu nói rõ ra xem nào.”
Thay vì trả lời, Hisato lấy từ trong túi ra một file kẹp tài liệu. Cậu nhanh tay lật giở, sau đó dừng tay tại một chỗ.
“Cậu xem đi,” Hisato vẫn mở file kẹp tài liệu, chìa ra trước mặt Keisuke.
Đó là một bức ảnh. Lúc đầu Keisuke không biết đó là ảnh gì, nhưng rồi cậu ngay lập tức nhận ra đó là ảnh chụp một phần mộ chí. Một tấm bia mộ làm bằng đá granite màu đen, trên đó có ghi thông tin về hài cốt được chôn cất bên dưới.
Tên thường gọi: Tsukuda Mika. Hưởng dương: 19 tuổi
Năm 19 tuổi, Mika đã giã từ thế giới này.
“Nghe nói không phải cô ấy chủ ý tự sát mà là bị rối loạn chức năng đa cơ quan, nguyên nhân là do lối sống bừa bãi và lạm dụng quá nhiều thuốc.”
Mika, cô gái từng kể về ước mơ của mình đầy hứng khởi rằng “Lớn lên tớ sẽ...”, đã không thể trở thành người lớn.
“Chuyện này là sao? Tớ hoàn toàn không biết gì cả.”