⚝ 22 ⚝
Makoto ngỏ ý mời Keisuke đi ăn.
Sau khi biết chuyện của Mika, Keisuke tỏ ra ủ rũ, có lẽ Makoto không đành lòng nhìn cậu như vậy. Chưa kể, bản thân cô chắc cũng phiền muộn vì chuyện lần này.
Xong việc sớm, Makoto dẫn Keisuke tới một quán thịt xiên nướng ở Yoyogi.
Nói là quán thịt xiên nướng nhưng không phải kiểu quán mà đám dân văn phòng vận áo sơ mi trắng thường tới, xắn ống tay lên, cầm cốc bia bằng một tay, mồm thì quang quác nói xấu công ty. Gọi đây là một quán ăn giản dị, chuyên phục vụ món ăn theo kiểu thịt xiên nướng thì hợp hơn. Khách khứa chủ yếu là các cặp đôi trẻ hoặc các cô gái đi cùng nhau.
“Quán này được đấy nhỉ.”
“Chứ còn gì. Bạn tôi giới thiệu cho đấy.”
Makoto nhún vai.
Họ để những que hải sản xiên nướng, hay thịt xiên nướng đã được cắt nhỏ thành từng miếng vừa miệng lên đĩa để gỡ ra ăn. Mỗi loại đều được tẩm ướp gia vị khác nhau, ngay cả Keisuke dạo gần đây vốn chẳng thiết ăn uống gì mà cũng ăn được nhiều hơn so với mọi khi.
Đoạn video phát trực tiếp mà Tatsuya đưa ra làm bằng chứng đã được trình lên cả Phòng thí nghiệm tội phạm, kết quả phân tích cho thấy không có dấu hiệu bị chỉnh sửa.
Hơn nữa, người ta cũng phát hiện ra đây không phải là lần đầu tiên mẹ con họ phát video trực tiếp. Họ bắt đầu từ khoảng nửa năm trước khi xảy ra vụ án, với tần suất trung bình một tuần một lần, đỉnh điểm có những lần liên tiếp nhiều ngày liền. Gần như chắc chắn là họ đã không tự dưng làm vậy chỉ để tạo chứng cứ ngoại phạm.
Trên thực tế, Tatsuya cũng đã được chứng minh là vô tội đối với cáo buộc lần này.
Cũng có khả năng hắn là kẻ chủ mưu hoặc đồng phạm sau khi vụ án đã xảy ra, nhưng đó lại được coi là một vụ án khác. Tốt xấu gì thì đó cũng là chế độ tư pháp của Nhật Bản.
Không lâu nữa, Tatsuya sẽ được trắng án. Cũng có thể hắn sẽ được tại ngoại trước khi tòa đưa ra phán quyết.
Xem ra Makoto đang cố tránh nhắc đến chuyện công việc. Cô nói đến mấy chủ đề như phim ảnh, sở thích, song Keisuke cứ như người trên mây, thành thử cuộc trò chuyện giữa hai người chẳng ăn nhập gì với nhau.
Đương nhiên chuyện về phiên tòa cũng là một trong những nguyên nhân khiến Keisuke không thể tập trung vào câu chuyện, nhưng còn có một lý do nữa ngồi ngay trước mặt cậu, lúc này đang uống rượu vang.
Liệu Makoto có nhận ra ở những bàn khác, người ta đang liếc nhìn cô không nhỉ? Không biết có phải vì bị chường mặt trên tivi hay không mà Keisuke có cảm giác càng ngày càng phải nhận nhiều ánh mắt soi mói mỗi khi đi cùng Makoto. Cậu nhớ đến những tiếng xì xào phát ra từ hàng ghế dự khán trước khi bắt đầu phiên xét xử hôm nào: “Gặp cô luật sư kia thì cả nhân chứng lẫn bồi thẩm đoàn đều say như điếu đổ cho mà xem”.
Keisuke bạo gan hỏi, một phần cũng vì đã chếnh choáng hơi men.
“Chị có đang hẹn hò với ai không?”
Thật nhạt nhẽo. Cậu nhớ có lần mình đã hỏi câu này rồi. Makoto không hề tỏ ra khó chịu, cô suy nghĩ một lát rồi đáp: “Tôi đang cân nhắc.”
“Luật sư Shiraishi chắc chỉ thích những người đàn ông có sức hấp dẫn nhất định nhỉ.”
“Không phải vậy đâu. Trái lại, tôi không ưa những típ đàn ông cứ tằng tằng tiến tới.”
“Có anh chàng nào còn tằng tằng tiến tới hơn cả luật sư Shiraishi sao?"
“Anh hơi bất lịch sự đấy nhé. Về mặt đời tư thì tôi là một phụ nữ yếu đuối.”
Makoto nhoẻn cười vui vẻ, sau đó cô uống một hơi hết chỗ rượu trắng chỉ còn lại non nửa trong ly. Đoạn cô gọi nhân viên phục vụ đem cho mình thêm một ly nữa.
“Chắc anh cũng nghe câu này nhiều rồi, đàn ông tốt thì thường được nhiều cô gái theo đuổi, nói vậy nhưng tôi cũng không muốn cướp thứ gì của người khác để rồi phải tranh giành đến đổ máu. Rốt cuộc mọi chuyện lại thành ra phức tạp. Kể ra đối phương mà chịu chủ động tiếp cận thì đỡ cho tôi quá.”
“Chắc chị đuổi đi không hết ấy chứ.”
Makoto, vẫn cốc rượu trên miệng, tròn xoe mắt: "Vớ vẩn.”
“Tôi còn chưa được ai hỏi đường, chứ đừng nói đến cưa cẩm.”
“Người ta bảo người đẹp thì thường tỏ ra lạnh lùng mà.”
“Đây là lần đầu tiên tôi được anh Okuyama khen đấy.”
Makoto cố tình tỏ ra kinh ngạc.
“Không phải tôi khen lấy lòng đâu. Tại bình thường tôi thấy không cần thiết phải nói ra thôi.”
“Lần tới, khi nào được nghỉ...”
Điện thoại của Keisuke phát ra tiếng rung khó chịu.
“Tôi xin lỗi.”
Keisuke nói, đoạn nhìn xuống màn hình. Đó là tin nhắn của Hisato.
“Trúng phóc! Có vết tích điều trị răng khôn phía trên bên trái. Cụ thể gặp rồi tớ nói.”
“Tớ đến muộn chút,” Keisuke nhắn lại.
“Không sao đâu.”
Makoto nói khi thấy Keisuke cất điện thoại và đưa tay với ly rượu vẫn còn một nửa. Không hiểu Makoto đang nói đến chuyện gì, Keisuke quay sang nhìn, thấy cô đang nở một nụ cười vô tư lự.
“Nếu anh có việc gấp thì cứ ưu tiên việc đó đi, không cần giữ ý với tôi đâu.”
“Cũng không hẳn là việc gì gấp...”
“Có phải chuyện liên quan đến tay Ando Tatsuya đó không?”
“Đúng vậy.”
Nét mặt của Makoto bỗng trở nên nghiêm túc.
“Nếu vậy thì anh càng phải ưu tiên chuyện đó. Chuyện này liên quan đến cuộc đời luật sư của anh. Anh phải đấu tranh đến cùng.”
Makoto chủ động uống hết ly rượu của mình trước, đoạn gọi nhân viên để thanh toán.