⚝ 23 ⚝
Keisuke bước vào một quán cà phê gần ga Shinjuku.
“Chà, cậu vừa đi uống với ai thế?”
Vừa trông thấy bộ dạng của Keisuke, Hisato với trực giác nhạy bén đã hỏi ngay.
“Thôi, đừng nói đến chuyện đó. Tớ muốn nghe kết quả của cậu trước.”
Sau khi gọi hai cốc cà phê, Hisato lấy ra cuốn sổ tay quen thuộc.
“Tớ đã lấy được thông tin từ một người có liên quan đến vụ việc mà anh Kayanuma giới thiệu cho, với lời hứa giữ bí mật về nguồn tin. Đó chính là bản khái quát nội dung trong Giấy chứng nhận khám nghiệm tử thi của bộ hài cốt tớ nói hôm trước.”
Đó là một tờ giấy viết tay, có vẻ như được viết khá vội, chứ không phải là photo từ bản gốc. Nhưng hầu hết những điểm chính đều được viết trong đó. Keisuke đưa mắt nhìn xuống kết quả khám nghiệm phần đầu mà cậu đang quan tâm.
“Ở đây có viết này. Có vết tích nhổ răng ở vị trí răng hàm lớn thứ ba, hàm trên. Đây đúng là răng khôn rồi nhỉ. Người này được cho là đã tử vong trong khoảng từ vài tuần đến vài tháng sau thời điểm điều trị răng. ”
“Ngoài ra còn thông tin gì gợi nhớ cho cậu nữa không?”
Keisuke đọc lại cả những đặc điểm khác nữa. Tứ chi đầy đủ, không thiếu ngón nào. Có đoạn viết về cái xương bị gãy mà Hisato đã nhắc tới.
Xương đùi bên phải có vết tích bị gãy ngang. Phần xương đã liền lại ít nhiều bị biến dạng.
Keisuke nhớ lại dáng đi của Thần Chết. Lúc nào ông ta cũng hơi kéo lê bên chân phải. Liệu đó có phải là di chứng do phần xương gãy không được nối lại đúng cách như Hisato đã nói không nhỉ. Chiều cao ước tính cũng gần giống với ấn tượng của Keisuke về Hideaki. Keisuke giải thích những chuyện đó cho Hisato. Cậu nhận ra tay mình đã ướt đẫm mồ hôi.
“Xem ra không thể sai được rồi,” Hisato khoanh tay trước ngực, suy nghĩ. “Nhưng cũng chưa thể loại trừ khả năng chỉ là tình cờ giống một người nào khác thôi. Chỉ cần tìm ra bác sĩ nha khoa đã điều trị cho Hideaki hồi đó để đối chiếu ảnh chụp X-quang là sẽ xác thực được ngay. Nhưng chuyện đó cứ để sau này cảnh sát tự làm đi... Cậu xem cái này nữa này.”
Trên một tờ giấy khác có vẽ sơ đồ khái quát khu vực xung quanh cũng như mô tả những vật dụng được phát hiện cùng bộ hài cốt.
“Chỉ có duy nhất hai thứ có thể gọi là di vật. Một là cái khuy. Có vẻ khó tìm ra mối liên quan gì ở đây. Nhưng còn cái này, cậu nghĩ sao?”
Keisuke nhìn vào dòng chữ mô tả di vật mà Hisato đang chỉ tay vào. Cái này là...
“Người ta tìm thấy nó ở gần chỗ cái xác, nhưng không rõ là nó có được chôn cùng cái xác hay không. Cũng không phải hoàn toàn không có khả năng một người nào đấy tình cờ leo lên tận đây hái nấm đã đánh rơi nó.”
Trống ngực Keisuke đập loạn lên, cậu không còn nghe được những lời giải thích sau đó nữa.
“Ảnh, cậu có ảnh không?”
“Có.”
Hisato thọc tay vào một chiếc phong bì cỡ lớn, màu trắng, động tác chậm rãi đến mức Keisuke có cảm tưởng như cậu ta đang cố tình trêu ngươi mình. Hisato lấy ra một tấm ảnh được đựng trong túi ni lông, chắc là để bảo quản.
“Cậu từng nhìn thấy thứ này rồi à?”
Keisuke không đáp lại câu hỏi đó, cậu chạm vào bề mặt bức ảnh qua lớp ni lông, cảm giác tựa như đang nhìn thấy hiện vật ngay trước mắt. Thậm chí, cậu như đang nghe thấy cả tiếng cười tự mãn của bố.
Này, con xem đi. Nó còn kèm theo những dụng cụ này nữa.
Keisuke ngẩng mặt lên, nói dứt khoát:
“Đây là con dao của bố tớ.”
Con dao tuy hơi gỉ nhưng phần sơn hầu như chưa bị bong mấy. Nó giống hệt con dao đa năng có màu xanh ánh kim - một màu xanh đậm như nước biển về đêm - mà bố cậu đã đánh mất vào cái lần dẫn Tatsuya đi cắm trại cùng cả nhà.
Keisuke kể cho Hisato nghe chuyện hôm cắm trại. “Dĩ nhiên, chỉ có ký ức của tớ cho là giống cộng với những bằng chứng gián tiếp. Nhưng nếu cái xác đó đúng là Hideaki thì không thể nào có chuyện tình cờ như thế được.”
“Giả sử đây đúng là con dao mà Tatsuya lấy trộm của bố cậu, thì câu chuyện sẽ thành thế này: Hắn rất thích con dao đó nên lúc nào cũng mang theo người. Còn nữa, cái xác bị chôn đúng là Hideaki, và Tatsuya cũng có mặt ở đó. Có lẽ trong lúc đào hố, con dao đã bị rơi khỏi túi quần hắn.”
“Không thể chứng minh được.”
“Có sao nào,” Hisato xoa hai tay vào nhau, nói với vẻ hài lòng.
“Như vậy là chúng ta đã tiến thêm được một bước rồi. Không có đường tắt nào để đi một phát đến đích ngay cả. Chỉ còn cách tiến lên bước tiếp theo mà thôi. Khi nào mọi thứ chín muồi hơn một chút, tớ sẽ đem đến chỗ cảnh sát, nhờ họ đối chiếu mẫu răng và điều tra lộ trình phân phối loại dao đó. Tớ nghĩ Tatsuya không thể làm chuyện đó một mình được. Michiko chính là kẻ đầu sỏ. Đầu tiên tớ sẽ dồn bà ta vào chân tường cho xem.”
Cứ cho là việc hóa thân thành thám tử diễn ra trót lọt, chứng minh được tội ác của Michiko và Tatsuya như một phép lạ, thì khi đó Tatsuya chỉ mới mười hai tuổi. Không ai có thể trừng phạt hắn. Đương nhiên Hisato cũng biết rõ điều đó.
“Kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?”
“Chúng mình là đội quân ít người nhưng tinh nhuệ, nói vậy nhưng do chỉ có độc hai đứa nên không thể thực hiện chiến thuật biển người được. Chỉ còn cách làm theo từng bước vạch ra ở mức độ nào đấy mà thôi. Ta sẽ tập trung tìm hiểu xem họ đã chở cái đến Gunma bằng cách nào. Tatsuya mới chỉ tốt nghiệp cấp một, Michiko thì chắc chắn không có bằng lái. Cũng không thể có chuyện chở bằng taxi được đúng không?”
“Có tòng phạm à.”
Hisato gật đầu.
“Tớ nhớ không nhầm thì cậu từng kể Michiko có tình nhân nhỉ. Cậu có nhớ là có khoảng mấy người không?”
“Đừng chơi khó tớ thế chứ,” Keisuke cười thiểu não. “Tớ đã bắt gặp ba người, nhưng hầu như không còn nhớ nổi mặt mũi nữa.”
“Kẻ nào mà có khả năng thông đồng trong việc chở cái xác ấy.”
“Người có khả năng chở xác là người như thế nào mới được chứ,” bất giác Keisuke bật cười.
“Nếu buộc phải chọn một người thì chắc là gã mà tớ bắt gặp nhiều nhất.”
Keisuke nhớ lại ánh mắt xảo quyệt của gã đàn ông mặc áo bảo hộ lao động.
“Tên hắn là gì? Hắn là người như thế nào? Cậu đã gặp hắn mấy lần?”
“Khoan đã nào. Tớ không biết tên hắn, cùng lắm chỉ bắt gặp hắn vài lần thôi. Kể từ sau khi rời khỏi nhà đó, tớ chưa gặp lại hắn lần nào.”
“Cậu có nhớ đặc điểm của hắn không?”
“Chịu thôi. Chuyện xảy ra cách đây hơn chục năm rồi, chưa kể sau khi đoán ra mối quan hệ giữa hắn và Michiko, tớ đâu dám nhìn chằm chằm nữa.”
“Với trí nhớ của cậu thì tớ dám đảm bảo.”
Nghe xong lời động viên vô căn cứ của Hisato, Keisuke đành nhắm mắt lại, trong đầu mường tượng hình ảnh người đàn ông trung niên lúc nào cũng mặc áo bảo hộ lao động.
Keisuke nhớ người đó sở hữu một cơ thể khá cường tráng, nhưng cậu không thể nào hình dung được khuôn mặt của gã.
“Nếu cậu kỳ vọng có thể phác họa hình ảnh người đó thì tớ nghĩ là tớ không giúp ích được gì đâu.”
“Nếu có ảnh hoặc nhìn người thật thì cậu sẽ nhận ra chứ?”
“Không phải là không có khả năng, nhưng tớ không tự tin cho lắm.”
“Nói thêm về những giả thuyết này cũng chẳng ích gì. Đến lúc đó tính sau vậy.”
Sau khi lục lọi thêm một vài mảnh ký ức khác xem chừng cũng không giúp ích được gì cho lắm, Keisuke nói ra những suy nghĩ mà gần đây cậu không thể nào vứt bỏ đi được.
“Tớ có cảm giác vụ lần này không phải là một kế hoạch đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.”
“Căn cứ vào đâu?” Hisato hơi nghiêng đầu.
“Cách kết thúc phiên tòa ấy. Tính đến đoạn Sayumi đúng ra làm chứng thì mọi thứ vẫn nằm trong kế hoạch nông cạn của Michiko. Nhưng cú xoay chuyển tình thế lúc cuối thì nghĩ thế nào tớ cũng thấy không phải. Nói cách khác, nó giống như một phiên tòa theo kiểu sân khấu kịch’. Đó không phải là kế hoạch của Michiko chứ đừng nói là Sayumi. Đó là kịch bản do Tatsuya dựng lên. Có điều, sau khi bị bắt giữ, hắn đã bị cấm tiếp xúc với bên ngoài. Tức là, bọn họ đã bàn bạc với nhau trước cả khi Tatsuya bị bắt.”
“Cậu giải thích thế nào về lý do hắn giữ kín chuyện phát trực tiếp trên Internet?”
“Có thể hắn đã thủ sẵn đoạn video đó như một quân át chủ bài để lúc nào muốn ra là có thể ra được. Trước khi tòa đưa ra kết luận cuối cùng thì đó vẫn là một quân bài tương đối hữu hiệu. Chỉ là, nếu xuất đầu lộ diện theo kiểu khua chiêng gõ trống thì e là cảnh sát sẽ tìm ra ngay.”
“Ra vậy, nghĩa là hắn không muốn để ai biết cho đến khi tự mình nói ra. Lý do hắn muốn chui vào rọ trong mấy tháng liền, và lý do hắn có thể ra ngoài được, quả nhiên đều nằm ở chỗ đó nhỉ.”
Keisuke và Hisato quyết định phân công nhiệm vụ xem sau này ai sẽ điều tra cái gì. Hisato nở một nụ cười đầy tự tin, nói: “Tớ sẽ bắt tay vào ngay.”
Về đến nhà, Keisuke bật đèn lên, thấy căn phòng chỉ có mỗi mình bỗng trở nên thật u buồn.
Một cảm giác bất an trào dâng trong lòng cậu.
Mặc dù vừa mới quyết định nhiệm vụ mà tới đây mình sẽ phải gánh vác, song cậu hoàn toàn không tự tin một chút nào. Cậu chưa có kinh nghiệm trong việc chạy ngược chạy xuôi để điều tra thông tin, chưa kể nếu đi xa quá sẽ đồng nghĩa với xâm phạm quyền của cảnh sát. Trong tình cảnh nào đấy có thể cậu sẽ phạm luật. Mặc dù vậy, Keisuke đã hạ quyết tâm rằng một khi chiến đấu với Tatsuya thì cậu buộc phải sẵn lòng hy sinh ở một mức độ nào đấy. Vì bố mẹ, vì Mika, và vì rất nhiều nạn nhân khác mà cậu chưa từng gặp mặt.
Keisuke mở tủ, lôi ra thùng các tông vốn là thùng đựng “quýt Ehime” nay đã chuyển hẳn sang màu hổ phách. Hồi đến ở nhờ nhà Tatsuya, Michiko chỉ cho phép cậu mang theo số đồ đạc cá nhân đựng vừa cái thùng này.
Bên trong đựng một vài kỷ vật, cũng chẳng nhiều nhặn gì. Dĩ nhiên, giờ đây Keisuke hoàn toàn có thể mua một cái thùng đẹp đẽ hơn để thay thế, nhưng cậu vẫn để nguyên như hiện tại.
Khung ảnh bố vẫn thường bày trên bàn làm việc ở công ty, chiếc gương đứng mẹ vẫn thường dùng trong phòng ngủ, cặp bát vợ chồng làm từ gốm sứ Arita, chiếc ăng-gô bám đầy nhọ nồi đựng nào là bấm móng tay, con dấu rẻ tiền, hóa thạch của con cúc biển mà bố mẹ mua cho cậu ở Bảo tàng khoa học Ueno.
Còn có ba cuốn album ảnh loại mỏng. Bình thường bố mẹ cậu vẫn chụp bằng máy ảnh kỹ thuật số và lưu ảnh dưới dạng dữ liệu chứ không mấy khi in ra. Keisuke thử lật giở từng cuốn album, thấy hầu như đều là những bức ảnh mà cậu là nhân vật chính, hoặc ảnh cả nhà cùng mỉm cười trước ống kính. Đây là những bức ảnh bố mẹ cậu đã thử in ra để gửi kèm với thiệp chúc mừng năm mới hoặc thư chào hỏi mỗi dịp cậu lên ba, lên năm. Những bức ảnh chứa đựng toàn những phút giây hạnh phúc.
Nằm sâu dưới đáy thùng quýt là chiếc hộp làm bằng gỗ cây hông do Keisuke tự chế. Bên trong có hai cái bình màu trắng.
Là bố và mẹ cậu.
Lúc ra khỏi nhà Michiko, đương nhiên cậu đã đem theo cả bình đựng tro cốt của bố mẹ. Song vì không biết Michiko đã vứt “Giấy cho phép mai táng” ở đâu rồi, thành thử cậu không thể chôn cất bố mẹ ngay được. Giả sử có được cấp lại giấy đó thì cũng chẳng có mộ phần để mà chôn cất. Trong lúc cậu loay hoay không biết làm thế nào thì thời gian cứ thế trôi đi, càng ngày thủ tục càng trở nên nhiêu khê, mất thời gian.
Có thể đó chỉ là cái cớ. Mặc dù về mặt lý trí Keisuke tin rằng linh hồn không trú ngụ trong hài cốt của người quá cố, song cứ nghĩ điều đó đồng nghĩa với vĩnh viễn chia ly là cậu lại không đành lòng. Thế nhưng, có lẽ sắp sửa đến lúc cậu phải đi tìm nơi an nghỉ cuối cùng cho bố mẹ rồi.
Keisuke trả hộp gỗ hông và thùng quýt về chỗ cũ.
Tự nhiên cậu thèm được nghe giọng nói của bố mẹ. Nếu cậu kể cho họ nghe hoàn cảnh hiện tại của mình và xin họ lời khuyên, liệu họ sẽ đáp lại cậu như thế nào nhỉ?