⚝ 24 ⚝
Nếu chứng cứ ngoại phạm của Tatsuya không thay đổi, thì ít nhất hung thủ thực sự phải là một người khác.
Đương nhiên phía cảnh sát vì bị mất thể diện nên chắc đang phải chạy long tóc gáy lên để điều tra. Hisato hẳn là muốn vượt mặt họ. Để làm được điều đó, bản thân Keisuke cũng phải điều tra theo sự phân công.
Trước mắt, dù không muốn nhưng cậu vẫn quyết định gọi lại cho vợ nạn nhân một lần nữa. Bởi lẽ sau khi xem lại bức ảnh chụp gia đình mình, Keisuke đã bất chợt nghĩ ra một chuyện.
Cậu đã có lần gọi điện cho Suzuka và bị cúp ngang. Nhưng nếu cậu nói chuyện một cách chân thành, biết đâu cô ấy sẽ chịu hiểu cho cậu. Keisuke dùng điện thoại công cộng để tránh bị từ chối cuộc gọi.
“Xin hỏi đây có phải số của chị Honma Suzuka không ạ?”
“Vâng,” quả nhiên Suzuka vẫn nói bằng giọng cảnh giác.
“Xin chị đừng cúp máy,” Keisuke vội nói. “Sau khi nghe tôi trình bày, nếu chị vẫn từ chối thì tôi sẽ không gọi cho chị thêm một lần nào nữa.”
Đầu dây bên kia im lặng, nhưng vẫn còn giữ máy.
“Xin lỗi chị vì đã nói chuyện không có trước sau, tôi là Okuyama ở Văn phòng luật Shiraishi. Tôi xin lỗi vì đã gây ra nhiều phiền phức cho chị trong phiên tòa xét xử vụ án của anh Yasumitsu.”
Keisuke có cảm giác hơi thở của Suzuka ít nhiều trở nên gấp gáp hơn, song chắc chắn là chị ta vẫn đang nghe máy. Có lẽ ngay lúc này đây, Suzuka đang ngồi trong một căn phòng nào đấy ở nhà bố mẹ đẻ, lặng lẽ áp điện thoại lên tai. Bầu không khí lặng ngắt như tờ phía sau đã khiến cậu liên tưởng như vậy.
“Tôi muốn gặp chị một lần để hỏi chị một vài chuyện xảy ra trước và sau vụ án...”
“Tôi không có gì để nói với cậu.”
“Chị có thể nhắc lại những điều chị đã nói từ đầu đến giờ cũng được.”
“Nếu cậu là luật sư, sao cậu không đọc hồ sơ của phía cảnh sát ấy?”
Một người phụ nữ có cách nói chuyện rất cứng rắn.
“Đương nhiên là tôi cũng có trong tay hồ sơ điều tra rồi, nhưng tôi vẫn muốn được nghe trực tiếp từ phía gia đình.”
“Mục đích là gì?”
“Để tìm ra hung thủ thực sự.”
“Tìm ra hung thủ thực sự?”
“Vâng. Thú thực với chị tôi đã bị bãi nhiệm, không còn là luật sư bào chữa cho Ando Tatsuya nữa rồi. Mặc dù chưa có quyết định xử phạt nhưng cũng có khả năng tôi sẽ bị đình chỉ tư cách luật sư. Bởi vậy, tôi muốn điều tra làm rõ hung thủ với tư cách là một cá nhân đã tham gia một phần vụ án, thì đúng hơn là làm vì công việc. Chưa kể, có thể Tatsuya không trực tiếp ra tay nhưng tôi tin rằng anh ta có dính líu đến chuyện này theo một cách nào đấy.”
Đầu dây bên kia im lặng một lát.
“Hình như văn phòng của cậu ở Ikebukuro phải không nhỉ?”
“Vâng.”
“Ngày mai tôi có việc phải đến công ty của chồng tôi. Buổi chiều tôi sẽ ghé qua Ikebukuro.”
“Sao thế được. Tôi sẽ đến chỗ chị.”
“Tôi cũng có chỗ không tiện mà.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy chị sẽ cho phép tôi được hỏi chuyện chị đúng không?”
“Tôi nghĩ cũng không có thông tin gì mới mẻ đâu.”
“Cảm ơn chị nhiều.”
Vẫn áp ống nghe lên tai, Keisuke cúi đầu, đoạn nói tiếp: “Thực ra, biết là đòi hỏi quá đáng nhưng tôi muốn nhờ chị một việc.”
Keisuke hẹn gặp Honma Suzuka tại phòng trà của một khách sạn gần ga Ikebukuro.
Ghế ngồi được bố trí khá thoáng, xem ra không phải lo bị người khác nghe thấy trừ phi nói quá to hoặc người đó cố tình dỏng tai nghe lén.
Suzuka có khuôn mặt nhỏ nhắn, có vẻ như chỉ trang điểm ở mức tối thiểu. Biểu cảm và sắc mặt của cô cho thấy nỗi đau mất chồng vẫn chưa nguôi ngoai một chút nào. Keisuke cho rằng lúc tươi cười rạng rỡ, chắc hẳn Suzuka sẽ là một người phụ nữ vô cùng hấp dẫn, dẫu biết nghĩ như vậy thật khiếm nhã với cô.
“Cảm ơn chị dù bận rộn vẫn bớt chút thời gian đến gặp tôi ngày hôm nay,” Keisuke cảm ơn một lần nữa.
“Hôm nay tôi đến cảm ơn đồng nghiệp của chồng tôi vì đã quyên góp tiền giúp anh ấy.”
Lúc nói chuyện trên điện thoại Keisuke cũng nhận ra một điều, đó là đến tận bây giờ Suzuka vẫn không thêm từ “quá cố” sau từ “chồng”. Keisuke hiểu tâm trạng ấy đến xé lòng.
Suzuka nhìn thẳng vào mắt Keisuke và đặt câu hỏi trước.
“Ando Tatsuya chắc chắn sẽ được xử trắng án sao?”
“Tôi nghĩ vậy. Họ đã quyết định được luật sư mới. Tôi nghĩ nhiều khả năng họ sẽ ra phán quyết vô tội ngay sau khi phiên tòa được mở lại. Thậm chí trước đó có thể anh ta sẽ được cho tại ngoại.”
“Hắn sẽ được ra khỏi phòng tạm giam sao?”
“Bởi lẽ theo phân tích của phía cảnh sát thì chứng cứ ngoại phạm của anh ta đã được chứng thực rồi.”
“Luật sư Okuyama cũng cho rằng anh ta vô tội à?”
“Xin chị đừng gọi tôi là luật sư,” Keisuke cúi đầu. “Chắc chắn anh ta không phải hung thủ thực sự. Có điều, như tôi đã nói với chị qua điện thoại, anh ta có dính líu gì đến vụ án này hay không lại là chuyện khác.”
“Vậy ư?”
Cuộc trò chuyện tạm dừng trong lúc nhân viên phục vụ mang cà phê tới.
Suzuka cho một thìa đường vào cốc rồi chậm rãi khuấy đều. Cô nói, mắt vẫn trân trân nhìn vào xoáy nước trong cốc.
“Không hiểu sao tôi vẫn chưa thể tin được. Rằng anh ấy sẽ không trở về nữa. Đến tận bây giờ, mỗi buổi tối tôi đều có cảm giác như thể anh ấy vừa mở toang cửa, chào thật to ‘Vợ ơi anh về rồi. Anh đói bụng quá. Hôm nay em nấu món gì đấy?' , rồi bước chân huỳnh huỵch trên hành lang. Không phải chỉ là cảm giác thôi đâu, thi thoảng tôi còn nghe thấy thật cơ. Tiếng anh ấy nói ‘Yeah! Hôm nay có cà ri!’ Điều đó khiến tôi đau lòng, bởi vậy tôi đã về nhà bố mẹ đẻ.”
“Nói thế này...” Keisuke toan nói nhưng thấy giọng mình hơi khàn, bèn chiêu một ngụm nước cho ngọt giọng.
“Nói thế này có thể chị sẽ nghĩ là tôi đang làm ra vẻ đồng cảm, nhưng thực tình tôi rất hiểu tâm trạng của chị. Bởi lẽ như trường hợp của tôi, mặc dù đã mười ba năm trôi qua, nhưng đến tận bây giờ mỗi sớm thức giấc tôi đều cảm tưởng như đang nghe thấy giọng nói của mẹ: Con định ngủ đến bao giờ nữa hả, muộn rồi đấy! ”
“Ôi,” đôi mắt đang cụp xuống của Suzuka liền ngước lên.
“Mẹ cậu mất rồi sao?”
“Vâng. Bố mẹ tôi cùng qua đời năm tôi học lớp Sáu.”
“Mất cả bố lẫn mẹ khi mới học lớp Sáu... Chắc hẳn cậu đã đau khổ lắm phải không?”
Keisuke nói ra chuyện này không phải vì muốn cầu xin sự thương cảm. Cậu chỉ nghĩ rằng nếu có thể chia sớt nỗi đau mất đi người thân, biết đâu Suzuka sẽ thấy lòng bình yên hơn dù chỉ một chút.
Nghe Suzuka hỏi, Keisuke giải thích ngắn gọn về đám cháy. Sau đó, cậu đi vào câu hỏi của mình.
“Tôi nghĩ thủ phạm phải là một người am tường nội tình bên trong công ty. Chồng chị có bao giờ kể với chị là bị ai đó thù hằn, hoặc ai đó có những hành vi đáng ngờ hay không?”
“Về chuyện đó thì cảnh sát cũng đã hỏi đi hỏi lại tôi rất nhiều lần rồi. Chồng tôi là người không bao giờ nhắc đến những chuyện không hay khi ở nhà. Anh ấy chỉ toàn kể những chuyện kiểu như hôm đi liên hoan tất niên, để góp vui với mọi người, anh ấy đã đội một bộ tóc giả kỳ quặc và bị ông sếp ít tóc lườm cho.”
“Cứ đến những ngày công ty thu tiền của khách là chồng chị đều phải ở lại làm thêm giờ à?”
“Vâng. Anh ấy bảo công ty chỉ giữ lượng nhân viên làm việc trong văn phòng vừa đủ thôi, nên cứ đến cuối tháng là anh ấy sẽ phải làm mấy công việc kiểu như trợ giúp bên kế toán trước rồi sau đó mới làm việc của mình.”
“Vậy à? An ninh lỏng lẻo, phân công công việc không rõ ràng, có thể nói chồng chị là nạn nhân theo cả hai nghĩa nhỉ.”
Suzuka chấm mạnh khăn mùi soa lên hai khóe mắt.
Sau đó Keisuke còn hỏi thêm một vài câu nữa, song cũng không có phát hiện nào mới.
“Thôi chết, suýt nữa thì tôi quên khuấy mất.”
Suzuka, lúc này cả mũi và mắt đều đã đỏ ngầu, bắt đầu lục lạo xạo túi xách của mình. Keisuke những muốn nhoài người ra phía trước, song cậu cố nén lại. Lúc nói chuyện qua điện thoại, cậu đã nhờ Suzuka mang đến cho mình một thứ. Đúng lúc cậu cũng đang thấp thỏm lo lắng không biết có phải lời đề nghị của mình trơ trẽn quá nên đã bị lờ đi không.
“Đây rồi. Cái này. Tôi mù tịt về máy tính nên phải nhờ em gái làm hộ, chắc là ổn đấy.”
Thứ Suzuka đang chìa ra là một chiếc thẻ nhớ USB màu bạc xỉn, có hình dạng giống như một con dấu rẻ tiền bị nghiền bẹp.
Keisuke đã ngỏ ý với Suzuka rằng nếu Yasumitsu có ảnh chụp chung cùng đồng nghiệp hoặc những người liên quan đến công ty thì hãy cho cậu xem. Dĩ nhiên, cậu đoán cảnh sát cũng đã điều tra chuyện đó rồi.
“Tôi đã gom cả những bức ảnh trong điện thoại, có khoảng hơn ba mươi tấm. Chủ yếu là ảnh chụp nhân dịp đại hội bóng mềm tổ chức vào ngày nghỉ, hoặc ảnh chụp các buổi liên hoan.”
“Cảm ơn chị đã cho tôi xem những bức ảnh quý giá đó.”
“À mà, cậu đừng cho ai xem bức ảnh anh ấy đội bộ tóc giả kỳ quặc hôm tất niên nhé, tội nghiệp anh ấy lắm.”
Suzuka nói bằng giọng nghiêm túc, hai mắt đỏ ngầu, thành thử Keisuke không cười nổi.
“Đương nhiên, khi chưa được sự cho phép của chị thì kể cả một bức tôi cũng không đem cho người khác xem đâu.”
Tuy nhiên, Keisuke đã được Suzuka đồng ý về việc sẽ cho một người đàn ông nữa đang cùng cậu lần theo chân tướng sự việc xem những bức ảnh này.
Keisuke cáo lỗi với Misao rằng cậu muốn làm việc một chút trước khi ăn, đoạn đi về phòng mình.
Cậu khởi động máy tính, sau đó ngay lập tức cắm USB vào.
Bên trong chỉ có một thư mục duy nhất được đặt tên là “Ảnh của Honma Yasumitsu”. Keisuke mở thư mục đó ra, thấy bên trong có ba mươi ba file ảnh. Tên của các file ảnh là những dãy số do máy ảnh hoặc điện thoại tự quy định. Xem ra Suzuka đã lượm lặt những bức ảnh được chụp từ nhiều loại máy khác nhau.
Để an toàn, Keisuke sao chép những bức ảnh đó ra ngoài màn hình chính rồi mới mở ra xem bằng phần mềm xem ảnh.
Quả nhiên hầu hết đều là ảnh chụp nhân dịp đại hội bóng mềm mọi người đều mặc đồng phục giống nhau, cùng ảnh chụp những buổi liên hoan có vẻ như được tổ chức ở quán rượu. Xem ngày giờ lưu ảnh, Keisuke thấy bức ảnh cũ nhất được chụp cách đây năm năm. Xem ra năm nào họ cũng lặp đi lặp lại những sự kiện như vậy.
Keisuke mở hết ba mươi ba bức ảnh, sau đó xem lần lượt từng bức.
“Đây rồi,” cậu bất giác thốt lên.
Trong số những bức ảnh chụp buổi tất niên cuối cùng, có hai bức là có mặt Tatsuya. Một bức chụp khoảng mười người, kiểu như ảnh tập thể. Biểu cảm của hắn hết sức bình thường. Còn một bức chụp Yasumitsu, tình cờ Tatsuya đang đứng đằng sau nên khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn cũng lọt vào ống kính. Hắn đang chuyện trò vui vẻ với một người nào đấy.
Không thấy bóng dáng Tatsuya trong những bức ảnh chụp đại hội bóng mềm tổ chức vào mùa thu trước đó không lâu. Về mặt thời gian, chắc chắn hồi đó hắn đã vào công ty này rồi, song Keisuke không thể nào hình dung ra cảnh Tatsuya mặc đồng phục đuổi theo trái bóng.
Nhưng dù sao, mục đích thực sự của Keisuke không phải là tìm ảnh Tatsuya.
Sợ rằng mình đã bỏ sót bức ảnh nào đấy, Keisuke bèn mở lại từ đầu, chăm chú nhìn từng bức trước khi đóng chúng lại.
Suýt chút nữa thì cậu đã đóng bức ảnh đó luôn rồi.
“Đây là...”
Từ menu “hiển thị”, Keisuke chọn “phóng to”. Cậu phóng to ảnh lên dần, mắt vẫn tập trung nhìn vào một người.
Cậu có cảm giác mặt mình đang nóng bừng.
“Tìm thấy rồi nhé.”
Keisuke đóng bức ảnh lại, toan đính kèm bức ảnh này vào mail để gửi đi luôn. Nhưng rồi sốt ruột quá, cậu bèn rút điện thoại ra, gọi đến số của Hisato.