← Quay lại trang sách

⚝ 25 ⚝

Khi Keisuke xin phép nghỉ vài hôm vì có chuyện muốn tìm hiểu, luật sư trưởng Shiraishi thủng thẳng từ chối, nói rằng cậu có thể xin về sớm, đi muộn, hoặc ra ngoài giữa giờ.

“Đằng nào cũng không phải việc điều tra gì mà mất đến cả ngày đúng không? Nếu thế thì cậu cứ ra ngoài lúc cần. Thời gian còn lại cậu làm việc cho tôi, tôi sẽ trả công.”

Xem ra Shiraishi đang lo cho điều kiện kinh tế của Keisuke bởi tương lai cậu rõ là chẳng sáng sủa gì. Ngay chiều hôm đó, cậu xin về sớm để ghé qua công ty vận tải Maruoka - hiện trường xảy ra vụ án. Cậu đã hẹn với Yasui Kazushi, trưởng phòng tổng hợp.

Keisuke vừa bước vào văn phòng, hầu như tất cả những người đang ngồi đó đều dồn ánh mắt về phía cậu.

“Xin mời vào,” có một vài người hồ hởi chào đón.

Song khi biết cậu từng là luật sư bào chữa cho Ando Tatsuya, hầu hết bọn họ đều quay phắt đi ngay. Những ánh mắt vẫn còn hướng về phía cậu nhìn kiểu gì cũng không phải là ánh mắt thiện cảm.

Xem ra đến tận bây giờ, mặc dù Keisuke đã bị bãi nhiệm và tòa cũng đã quyết định luật sư mới thay thế nhưng họ vẫn chưa thể gỡ bỏ cái mác “đồng minh của kẻ giết chết đồng nghiệp của mình và chiếm đoạt tiền của công ty” đã từng gắn cho cậu.

“A, chào anh”

Bước ra từ cánh cửa phía trong, trưởng phòng Yasui khẽ cúi chào khi nhận ra Keisuke.

Keisuke đã từng gặp Yasui. Hồi vẫn còn là luật sư của Tatsuya, cậu đã có lần nói khó để anh ta kể cho mình nghe sự tình. Keisuke còn nhớ khi đó cậu đã nghĩ cái câu “mặt lạnh như tiền” chắc là để chỉ thái độ tiếp đón kiểu như vậy.

“Mời anh vào.”

Yasui mở cửa một căn phòng khác với căn phòng anh ta vừa bước ra khi nãy.

Keisuke đi xuyên qua văn phòng, cảm tưởng như mọi ánh mắt đang dồn về phía mình.

Hình như đây là phòng nghỉ giải lao. Bốn chiếc bàn gấp dài xếp cạnh nhau, tạo thành một đảo lớn. Xung quanh có khoảng mười mấy chiếc ghế gấp để chỏng chơ. Ở góc phòng còn có bồn rửa tay và bình nước nóng đun bằng gas loại nhỏ gọn.

“Xin lỗi vì phải tiếp anh trong một căn phòng như thế này. Tại khu tiếp khách ngoài kia lộ quá, những người khác sẽ nghe được mất, nên tôi nghĩ vào phòng này sẽ tốt hơn.”

“Cảm ơn anh đã nghĩ chu đáo cho tôi.”

Yasui tự mình rót trà từ máy pha trà vào hai chiếc cốc giấy, đoạn đặt một chiếc trước mặt Keisuke.

“Vậy, hôm nay anh đến đây vì chuyện gì nhỉ?” “Chuyện là tôi muốn anh xem một bức ảnh và xác nhận xem anh có biết người trong bức ảnh đó không”

“Nó đây,” nói đoạn Keisuke lấy từ trong túi ra bức ảnh đã được in phóng to trên một tờ giấy A4. Đó là một trong số những bức ảnh mà Suzuka đã đưa cho Keisuke. Có vẻ như bức ảnh được chụp hôm diễn ra đại hội bóng mềm. Ngày chụp ảnh là mùa hè năm ngoái.

Vừa nhìn liếc qua bức ảnh, Yasui đã chĩa ánh mắt lại về phía Keisuke như để thăm dò.

“Có thật là chuyện này không can hệ gì đến phiên tòa xét xử Ando không?”

“Như tôi đã giải thích với anh qua điện thoại, trên thực tế phiên tòa xét xử Ando đã kết thúc rồi.”

“Trong công ty tôi vẫn còn có người tin rằng Ando là hung thủ đấy. Có những người bị hắn giở trò lừa tiền, đến bây giờ vẫn chưa trả, chưa kể trong thời gian hắn làm việc ở đây, chúng tôi đã mất khá nhiều tài sản và tiền bạc. Đến nước này rồi, mọi người cũng chẳng muốn dính dáng gì tới hắn nữa nên hầu như không khai gì với cảnh sát, nhưng hắn đích thị là một tên tội phạm từ trong trứng nước đấy.”

Đúng là trong biên bản điều tra không thấy nhắc đến việc Tatsuya có hành vi xấu ở trong công ty. Cho dù trong lòng có thù ghét đến mấy cũng không muốn dính dáng đến nữa, âu cũng là tâm lý chung của con người.

“Không biết chừng chúng ta có thể dồn ép Ando bằng những cáo buộc khác.”

Xét trên cương vị của một luật sư, có thể câu nói này hơi có vấn đề. Nhưng đây là trận chiến phân thắng bại.

“Có thật vậy không?”

Yasui, bấy giờ đang ngồi tựa lưng vào ghế, liền nhổm người dậy.

“Người đàn ông trong bức ảnh này đang nắm giữ chìa khóa.”

Keisuke một lần nữa chỉ tay vào bức ảnh đang để trên mặt bàn.

Yasui lấy kính lão ra khỏi túi áo ngực, đoạn nhòm vào bức ảnh. Anh ta chăm chú nhìn người đàn ông Keisuke đang chỉ tay vào.

“A, tôi có biết người này. Xem nào, ai đây nhỉ.”

Keisuke dè dặt hỏi: “Anh không nhớ ra à?”

“Chịu rồi. Dạo gần đây tôi không thể nào nhớ ra tên của người khác. À phải rồi, để tôi hỏi anh Iwa xem sao.”

Yasui đứng lên, đi ra mở cửa, đoạn gọi: “Anh Iwa!”

Ngay lập tức, một người đàn ông với khuôn mặt rám nắng, trông có vẻ trạc tuổi Yasui, bước vào phòng. Anh ta hết nhìn Yasui rồi lại nhìn sang Keisuke, nét mặt không giấu nổi sự cảnh giác.

“Đây là anh Iwashita thuộc phòng Phương tiện vận tải. Tên anh ấy viết bằng chữ ‘Nham’ bình thường với chữ ‘Hạ’ ấy. Này Iwa, anh biết người đàn ông này đúng không?”

Yasui bất ngờ đi vào chủ đề chính, nghe vậy Iwashita liền tiến lại gần, nhòm vào bức ảnh.

“À, đây là giám đốc Kadota. Bọn tôi thường gọi là Kado,” Iwashita thủng thẳng đáp.

“Tên ông ta là Kadota à? Viết như thế nào vậy? Ông ta là giám đốc công ty nào?”

Thấy Keisuke hỏi dồn dập, Iwashita tỏ ra khó hiểu, đoạn anh ta viết ra giấy hai chữ “Môn Điền”.

“Thật ra ông ta không còn là giám đốc nữa rồi,” Iwashita nói thêm.

“Anh có biết ông ta đang sống ở đâu không?”

“Nói thế nào nhỉ...”

Thấy Iwashita ấp úng, Yasui liền thuyết phục thay cho Keisuke.

“Anh Iwa, tôi nghĩ anh không phải lo lắng đâu. Tôi không rõ thế nào, nhưng anh luật sư đây nói rằng anh ấy đang muốn túm đuôi thằng cha Ando đó. Nên là, anh biết gì thì cứ nói hết ra đi.”

“Ừm thì, tôi cũng chẳng biết chuyện gì to tát đâu.”

Sau khi rào trước như vậy, Iwashita bèn giải thích cho Keisuke nghe.

Kadota Yoshio vốn điều hành một công ty tên là công ty vận tải Kadota, có địa chỉ ở khu Suginami. Nếu là ở phía Nam khu Suginami thì khá gần với nơi Keisuke từng sống hồi niên thiếu.

Công ty vận tải Kadota là một công ty nhỏ yếu với trên dưới năm tài xế, nhưng cũng đã có thời gian làm ăn tương đối khấm khá. Ngay cả khi doanh thu bắt đầu đi xuống, họ vẫn cố gắng cầm cự được, nhưng chịu ảnh hưởng từ sự sụp đổ của Lehman Brothers, công ty này đã phải phá sản vào ba năm trước.

Hiện tại, Kadota tự mình kinh doanh bằng cách mua một chiếc xe tải nhẹ cũ rồi tự sơn dòng chữ “Chuyển phát nhanh Kadota” trên thân xe. Nghe đâu, Kadota đang nhận việc từ những công ty vận tải lớn thông qua mấy tầng trung gian, với số tiền rẻ mạt. Okazaki Tamotsu, giám đốc công ty vận tải Maruoka có mối thâm giao lâu năm với Kadota nên đã nể tình thân, chuyển bớt việc từ công ty Maruoka sang cho Kadota làm.

“Nhưng nói mới nhớ, dễ đến nửa năm nay tôi không nhìn thấy ông ta rồi.”

“Hồi xảy ra vụ án đó thì sao?”

“Như thế nào nhỉ...”

“Thôi chết, tôi chưa nói với cảnh sát rồi,” Yasui lớn tiếng xen ngang.

“Ý anh là sao?”

“À không, sau phiên tòa hôm đó, cảnh sát có đến đây nhờ tôi rà soát lại một lần nữa và liệt kê giúp họ danh sách những người mới nghỉ việc gần đây, hoặc những người không phải người của công ty nhưng thường xuyên ra vào văn phòng. Trước phiên tòa họ cũng đã yêu cầu tôi làm việc đó một lần rồi. Họ nói cứ như kiểu quy chụp là danh sách tôi đưa khi đó bị thiếu. Anh bảo thế có tức không. Tôi đã phải giúp họ trong khi bản thân còn đang bận tối mắt tối mũi. Bực quá nên tôi đã đưa cho họ danh sách giống hệt lần trước. Đúng là trong danh sách đó không có tên Kadota thật. Nhưng đến nước này rồi, khó ăn nói quá nhỉ... Mà thôi kệ đi. Đằng nào họ chẳng tuyên cho Ando trắng án.”

Cảnh sát không phải người cho Ando trắng án, nhưng giờ Keisuke có bênh vực họ cũng chẳng để làm gì. Quan trọng hơn cả, điều này đồng nghĩa với việc có khả năng cảnh sát vẫn chưa biết đến sự hiện diện của Kadota. Song, Keisuke cũng nghĩ đó chỉ là vấn đề thời gian.

“Có phải Kadota đã giới thiệu Ando vào đây làm không?”

“Không, tôi nhớ không nhầm thì anh ta đã xem trên thông báo tuyển dụng. Tôi sẽ lục lại hồ sơ phỏng vấn sau. Nếu đúng là giới thiệu thì tôi đã nói với cảnh sát rồi. Iwa, về chuyện đó anh có biết gì không?”

“Tôi không rõ hai người đó có mối quan hệ như thế nào, nhưng trông họ không giống người quen của nhau cho lắm.”

Dĩ nhiên không thể loại trừ khả năng sau nhiều năm gặp lại họ không nhận ra nhau, nhưng nghĩ theo hướng họ giả vờ không quen biết nhau nghe vẻ lọt tai hơn. Nếu đúng vậy thì lại càng không bình thường.

“Anh có biết địa chỉ liên lạc của Kadota không?”

“Iwa, anh có tìm được luôn bây giờ không?”

“À, tôi nghĩ là có đấy. Để hỏi số điện thoại cho anh nhé.”

Iwashita gọi vào số nội bộ.

“À, tôi Iwashita đây. Tôi bảo này, cậu có biết địa chỉ liên lạc của ông Kado không? Đúng rồi, cái ông Kado bên chuyển phát nhanh Kadota ấy... Ừ. Đợi tôi một lát.”

Iwashita viết số điện thoại vào tờ giấy ghi chú Yasui vừa đưa cho. Tiếp đó, anh ta viết địa chỉ, khi viết gần xong, anh ta bỗng dừng bút.

“Ơ, thế hả? Từ bao giờ thế?... Hừm, gan á?... Ừ... Ừ. Thế à. Tôi hiểu rồi... À không, không có gì. Hôm nào lại đi làm chén nhé. Lúc đó tôi kể sau.”

“Đây,” ghi xong địa chỉ, Iwashita liền chìa tờ giấy cho Keisuke.

“Có chuyện gì sao?” đoạn cuối Iwashita nói chuyện nhát gừng khiến Keisuke không khỏi băn khoăn.

“Theo lời cậu nhân viên làm ở Phòng vận hành nói thì hồi tháng Một đầu năm, ông Kadota nói rằng sức khỏe không được tốt nên sẽ bỏ nghề, vì thế đừng chuyển việc cho ông ấy nữa.”

“Vừa nãy tôi nghe anh nhắc đến từ gan gì đó mà.”

“Hình như ông ta nốc nhiều rượu quá nên bị hỏng hết gan. Nói mới nhớ, mặt ông ta cứ đỏ đỏ, hay nói đúng hơn là hơi nâu nâu. Tuy chưa đến mức không nhúc nhắc được nhưng cũng khó mà làm những công việc chân tay.”

Xem ra không phải ông ta giả bệnh để nghỉ việc.

“Nghe đâu ông ta đã yêu cầu ứng trước lương tháng cuối vì có thể sẽ phải nằm viện, kể từ sau khi công ty trả lương cho ông ta bằng tiền mặt hồi cuối tháng Một thì không thấy ông ta đâu nữa.”

Nếu Hisato nghe được câu này, hẳn sẽ sung sướng hét lên: “Trúng phóc rồi!”

“Anh có thể kể cho tôi nghe những chuyện liên quan đến người đàn ông đó không, bất cứ chuyện gì cũng được.”

Yasui tỏ ra khó hiểu, hỏi:

“Anh luật sư. Sao anh lại muốn hỏi về người đàn ông có tên là Kado đó vậy?”

Thật khó để trả lời. Nếu nói trắng ra, không biết chừng sẽ châm ngòi cho những tin đồn, chưa kể có khả năng họ còn báo cảnh sát. Đáng ra Keisuke và Hisato cũng nên làm như vậy. Ngặt nỗi đã đi được đến bước này rồi, cậu muốn đích thân dồn mẹ con nhà Ando vào chân tường. Nhưng cậu cũng không muốn nói dối một cách lộ liễu. Cuối cùng Keisuke quyết định đưa ra một câu trả lời ba phải.

“Tôi không thể nói rõ ra được, nhưng rất có thể người đàn ông đó biết về đời tư của Ando. Tôi đang nghĩ biết đâu có thể tấn công anh ta từ một hướng khác.”

“Ra vậy, người ta gọi là những tội ác khác đấy nhỉ. Tôi không rõ lắm, nhưng nói thế nào nhỉ, làm luật sư thì phải có trách nhiệm giữ bí mật nên chắc anh cũng không thể tiết lộ được nhiều chuyện đúng không”

Mặc dù không biết Yasui đang hiểu nhầm như thế nào, nhưng đối với Keisuke thì như vậy lại hóa may.

Xem ra Yasui hoàn toàn tin tưởng vào Keisuke - thân là luật sư nhưng lại tỏ ra hết sức dè dặt. Anh ta đã ghi lại giúp cậu một vài thông tin liên quan đến Kadota trong phạm vi hiểu biết của Iwashita cũng như cậu nhân viên ở Phòng vận hành.

Keisuke rời khỏi công ty vận tải Maruoka sau khi cảm ơn đi cảm ơn lại.

Vừa ra đến bên ngoài, cậu đã thử gọi ngay vào số của Kadota. Có tiếng thông báo: “Thuê bao này hiện không còn sử dụng”. Căn hộ của ông ta có địa chỉ ở Wako. Keisuke thử tìm trên bản đồ trong điện thoại di động. Đúng như dự đoán. Mặc dù thuộc hai tỉnh khác nhau, song nơi ở của Kadota chỉ cách quán bar của Michiko chừng hai hoặc ba cây số. Một khoảng cách có thể di chuyển qua lại bằng xe đạp, hoặc thậm chí là đi bộ.

Trên đường đến nhà ga, mặc dù Keisuke không có lý do gì phải vội, song không hiểu sao bước chân cậu lại cứ vội vã. Cậu những muốn giơ thẳng nắm đấm lên bầu trời mùa hè đã tắt ráng chiều.

“Tuyệt! Tìm ra mối liên hệ rồi!”

Một phụ nữ trẻ dắt tay con đi ngang qua, nhìn Keisuke với vẻ dè chừng. Chuyện đó thì sao cũng được.

Không còn nhầm lẫn gì nữa, Kadota Yoshio chính là người đàn ông có đôi mắt xảo quyệt, luôn mặc áo khoác bảo hộ lao động, đã từng nhiều lần lén lút gặp gỡ Michiko sau lưng Thần Chết.