⚝ 26 ⚝
Trong lúc Keisuke còn đang kể lại sự tình thì Hisato đã thốt lên:
“Tớ đã bảo rồi mà. Cậu vẫn còn nhớ.”
Gã nhân viên văn phòng ngồi bàn kế bên quay sang nhìn với vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vì cũng khuya rồi nên Keisuke đã hẹn gặp Hisato ở một quán rượu nằm trên tầng ba của một tòa nhà phức hợp, ở cổng ra phía Tây ga Shinjuku.
“Ừ thì, nếu xem ảnh thì ai cũng nhớ ra thôi.”
“Đừng nói thế, thi thoảng cậu mới lại lập được công lớn như thế nên cứ kiêu căng một chút cũng không sao đâu.”
Hisato rót đầy bia vào cốc thủy tinh đặt cạnh Keisuke.
“Thi thoảng ấy à.”
“Tạm gác chuyện đó lại, người đàn ông ấy tên là Kadota phải không nhỉ? Người tình một thời của Michiko lại có thời gian, tuy ngắn ngủi thôi, gặp gỡ Tatsuya ở cùng một nơi làm việc, nghĩ thế nào cũng không phải là chuyện tình cờ.”
Hôm nay Keisuke đã phải đi bộ khá nhiều, cậu thấy cốc bia lạnh mới ngon làm sao.
“Nhưng không có bằng chứng gì cho thấy hai người đó có quen biết. Bản thân tớ cũng chưa bao giờ bắt gặp họ ở chung với nhau. Chỉ là, tớ nhớ hồi học tiểu học, vào cái đêm nghe Tatsuya nói gì đó kiểu như là thằng cha lái xe, tớ đã nghĩ à hóa ra hắn có biết tình nhân của Michiko. Giả sử đó chính là Kadota thì nhiều khả năng ông ta cũng biết Tatsuya nhỉ.”
“Được lắm.”
Được Hisato khen ngợi, Keisuke cảm thấy phấn chấn hơn phần nào. Cậu tiếp tục trình bày suy luận của mình.
“Điều đáng lưu ý là nhân viên của công ty vận tải Maruoka không hề hay biết chuyện hai người đó quen biết nhau. Tức là, họ cố tình giả vờ như không quen biết, đúng không?”
“Có mùi quá. Tớ thấy có mùi của một âm mưu gì đó."
Cho dù Tatsuya cùng hội cùng thuyền với thủ phạm hay là bị vu khống đi chăng nữa, thì rõ ràng là hắn có dính líu đến tội cưỡng đoạt tài sản gây chết người theo một cách nào đấy. Nếu vậy thì, khó mà nghĩ được rằng người đàn ông có tên Kadota này hoàn toàn không can dự gì.
“Chưa kể cậu còn đến hẳn khu căn hộ của Kadota rồi đúng không? Nhanh nhẹn như thế chẳng giống cậu chút nào.”
“Tớ sẽ coi câu này của cậu là lời khen nhé.”
Sau khi đến công ty vận tải Maruoka và được họ viết địa chỉ cho, Keisuke đã đi thẳng đến khu căn hộ của Kadota. Đúng là cậu đã rất phấn khích trước phát hiện mới của mình.
“Nhưng ông ta không còn sống ở đó nữa nhỉ, Hisato rót bia vào cốc của mình.
“Ừ, không thấy bảng tên gắn ngoài cửa nữa. Nhưng hình như chủ nhà cũng chưa tìm được người vào ở, vẫn là nhà bỏ không.”
“Từ bao giờ?”
“Chủ nhà là một bà lão, cũng gọi là sở hữu ít đất đai trong vùng, tính tình bủn xỉn. Theo lời bà ta thì từ tháng Hai năm nay, Kadota không trả tiền nhà. Nhưng bà ta cũng không dọn nhà. Bà ta định cứ để kệ như vậy cho đến khi có người khác đến thuê hoặc Kadota quay trở về. Mấy thứ đồ như chăn đệm, nồi niêu gì đó bà ta tính sẽ cho người đến thuê sau mượn để ban ơn thay vì phải nhọc công vứt đi. Tớ đã ngỏ ý hỏi xem liệu bà ta có thể cho tớ vào trong nhà xem không nhưng bà ta từ chối, ra điều một là trả bà ta số tiền thuê nhà mà Kadota còn nợ, hai là phải thông qua phía cảnh sát.”
“Ra vậy.”
Khu căn hộ Kadota ở nằm gần sông Arakawa, chếch về phía Đông thành phố Wako thuộc tỉnh Saitama, giáp ranh với khu Itabashi. Căn phòng của ông ta nằm chính giữa trên tầng hai, vốn có ba phòng liền kề nhau, bên trong có nhà vệ sinh khép kín nhưng không có bồn tắm. Một khu nhà có tuổi đời ngót nghét bốn chục năm, đang trên đà xuống cấp.
“Không còn cách nào khác nên tớ đành nán lại đến khoảng sáu giờ và cũng hỏi chuyện được nhà hàng xóm sống ở phòng bên phải và một nhà sống ở tầng dưới nhưng câu trả lời chỉ là Không biết hoặc Có người như thế sao .”
“Gia đình ông ta thì sao?” Hisato hỏi, miệng nhai nhồm nhoàm miếng gan nướng muối.
“Nghe nói ông ta ly dị vợ lâu lắm rồi. Hình như ông ta đã độc thân từ thời qua lại với Michiko.”
“Ông ta bao nhiêu tuổi rồi?”
Thấy Hisato bắt đầu đọc những dòng ghi chép của mình, Keisuke bèn giải thích.
“Theo những gì tớ nghe được ở công ty vận tải Maruoka thì năm nay ông ta 55 tuổi rồi. Tức là hồi Hideaki bỏ đi biệt tích thì Kadota 43 tuổi. Nhìn mặt ông ta cũng tầm tuổi đấy.”
“Còn gì nữa không?”
“Nghe đâu ông ta có một thằng con trai nhưng chẳng ai biết người đó đang ở đâu, làm gì. Xem ra so với công sức bỏ ra để tìm kiếm thì thông tin thu được chẳng đáng là bao.”
“Có khi nào bệnh gan của ông ta đột nhiên trở nặng nên đã chết ở trong phòng rồi không?”
“Chủ nhà có vào trong xem rồi.”
“Cậu kiểm tra hòm thư chưa?”
“Rồi. Bên trong nhét đầy tờ rơi, không có gì lạ cả. Nhưng tớ tìm thấy thứ này.”
Keisuke lấy một tờ giấy ra khỏi túi.
"Cái gì thế này. Bưu thiếp của công ty du lịch gửi trực tiếp cho Kadota à. Cả bốn tấm đều của cùng một công ty. Ông ta không ở đấy nữa mà bưu tá vẫn nhét vào hòm thư à.”
“Chừng nào chưa có thông báo chuyển nhà thì kể cả không thấy biển tên trước cửa họ cũng vẫn ném thư vào thôi.”
“Thì thế, nhưng sao lại là bản photo nhỉ?”
“Gọi là thư gửi trực tiếp nên tớ không thể mang về được. Tớ đã đem ra cửa hàng tiện lợi gần đó để photo rồi quay lại nhét trả vào hòm thư”
Hisato suýt chút nữa thì phun chỗ bia đang uống dở. Cậu ta cười nghiêng ngả mất một lúc rồi nói với vẻ khổ sở.
“Nhưng mà ông Kadota có còn ở đấy nữa đâu.”
“Dù sao thì đấy vẫn là phạm pháp. Thực ra photo cũng không được đâu. Chưa kể, còn phải để lại cho cảnh sát nữa.”
“Cái câu thật thà đến ngớ ngẩn chắc là sinh ra để dành cho cậu rồi.”
Hisato lắc đầu tỏ ý kinh ngạc, sau đó mặt cậu ta trở nên nghiêm túc.
“Nói thì nói vậy nhưng tại sao một công ty du lịch lại gửi tận mấy bức thư chỉ dẫn về du lịch nước ngoài cho một kẻ rỗng túi như Kadota nhỉ.”
“Hay ông ta đã tham gia một chương trình có thưởng nào đấy?”
“Lẽ nào lại là như vậy...”
Hisato bỏ lửng câu nói, đoạn bắt đầu cắn móng tay cái. Đấy là dấu hiệu cho thấy cậu ta đang tập trung suy nghĩ, bởi vậy Keisuke cũng bắt đầu sắp xếp lại mọi chuyện từ đầu đến giờ. Vì nhớ ra mấy chuyện nên cậu thử nói ra, vừa là để xác nhận.
“Đầu tiên Kadota kể cho Tatsuya nghe chuyện an ninh của công ty vận tải Maruoka nơi ông ta thường lui tới rất lỏng lẻo.”
Hisato, bấy giờ đang mải mê suy nghĩ, liền ngẩng đầu lên, chăm chú lắng nghe.
“Ông ta đã rủ rê Tatsuya cùng ăn cắp tiền từ két sắt. Tatsuya hưởng ứng chuyện đó và đã bày ra kế hoạch, mặc dù cũng không đến mức được gọi là kế hoạch, thế rồi gần đến ngày hành động thì Kadota lại ra tay một mình. Có thể ông ta muốn độc chiếm số tiền. Vì chuyện đó mà mối quan hệ giữa họ bị rạn nứt. Kadota có chia cho Tatsuya một ít tiền nhưng lại nhờ một phụ nữ thân quen mật báo với cảnh sát chuyện Tatsuya đã trả nợ cho quán rượu. Thế rồi Tatsuya bị bắt. Cậu nghĩ sao về kịch bản này?”
“Đoạn đầu nghe có vẻ xuôi tai nhưng tớ cảm thấy vai trò của Tatsuya quá mờ nhạt. Không có lý do gì giải thích cho việc hắn phải cam chịu đến mức chỉ còn một bước nữa là bị tống vào tù.”
Đúng là Keisuke cũng cảm thấy hơi thiếu sức thuyết phục. Xem ra thời cơ đã chín muồi rồi.
“Cậu có nghĩ là sắp sửa tới lúc chúng ta nên bàn với cảnh sát rồi không?”
Sớm muộn gì cảnh sát cũng sẽ lần ra Kadota, chưa kể càng ngày càng có thêm nhiều vấn đề mà nếu không tận dụng quyền hạn của cảnh sát thì không thể nào điều tra ra được. Biết mà lại giấu nhẹm đi thế này, e rằng bọn Keisuke cũng sẽ rơi vào tình thế bất lợi.
“Không, cứ thử tự mình điều tra thêm một chút nữa đi. Biết đâu sau này chúng ta có thể thương lượng với cảnh sát. Anh Kayanuma vẫn thường dùng cách đó để trao đổi thông tin mà. Càng có trong tay nhiều quân bài càng tốt.”
Keisuke tự hỏi liệu đó có phải là vấn đề hay không, song cậu cũng không thể phản đối thẳng thừng. Xem ra trong lòng Hisato, cái được gọi là tinh thần nhà báo đang dâng cao ngùn ngụt.
“Cậu định nói thế nào với anh Kayanuma?”
“Xem nào. Tạm thời tớ sẽ chưa nói gì vội. Chúng mình đã mất công đi đến tận đây rồi mà. Quả thực tớ vẫn muốn tự mình làm sáng tỏ mọi chuyện.”