← Quay lại trang sách

⚝ 27 ⚝

Hôm sau đúng là Keisuke phải xin nghỉ trọn một ngày.

Sắp sửa đến lúc Liên đoàn luật sư ra quyết định xử phạt cậu. Không cần đến mức bị loại khỏi hội mà chỉ cần bị đình chỉ nghiệp vụ thôi là Keisuke đã có vô khối thời gian để muốn làm gì thì làm. Song cậu không thể đợi được tới lúc đó.

Chuyện tố giác Sayumi, Keisuke vẫn chưa thể hạ quyết tâm. Makoto chắc cũng nản lòng rồi nên không giục giã gì cậu nữa.

Dù sao thì Keisuke cũng đồng quan điểm với Hisato trong chuyện điều tra cụ thể mối quan hệ giữa Kadota Yoshio và mẹ con Michiko.

“Phát hiện ra Kadota là công của cậu nên tớ sẽ để cậu tiếp tục điều tra về ông ta nhé.”

Hisato đã nói như vậy, song dù có được giao nhiệm vụ Keisuke cũng chẳng lấy gì làm vui cho lắm. Kể cả có nhường hết công trạng cho cậu ta cũng được. Trái lại, cậu sợ rằng do ảnh hưởng từ Hisato mà có thể cậu sẽ không còn quan tâm đến những hành vi ít nhiều có thể coi là phạm pháp, cốt để thu được thành quả. tuy là một tên lập dị nhưng tính tình rất nghiêm túc và ngay thẳng. Cậu ta thay đổi như vậy có lẽ là do ảnh hưởng từ người thầy Kayanuma.

Suốt từ sáng, Keisuke mang theo ảnh chụp Tatsuya và Michiko mà Hisato đã lấy được, đi hỏi thăm hết những người dân đang sống tại khu căn hộ của Kadota ở Wako cũng như các cửa hàng tiện lợi và các siêu thị quanh đó. Song không một ai nhớ gì đến Kadota chứ đừng nói đến việc ông ta có quan hệ với Michiko như thế nào. Keisuke mệt mỏi vì phải làm một việc chẳng đem lại kết quả gì.

Cậu quyết định ghé qua một quán cà phê để nghỉ ngơi và suy nghĩ.

Liệu Kadota có thực sự dính líu đến vụ án ở công ty vận tải Maruoka hay không?

Cậu nhân viên có tên Iwashita cũng đã nói rằng sắc mặt ông ta trông không được tốt. Cũng có khả năng việc ông ta bỏ nghề ngay trước khi xảy ra vụ cưỡng đoạt tài sản chỉ là một sự tình cờ chứ ông ta hoàn toàn không có liên quan gì. Việc ông ta không nói chuyện với Tatsuya có thể chỉ đơn giản là vì mối quan hệ giữa họ không được tốt đẹp. Biết đâu hiện giờ ông ta đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở nhà họ hàng hoặc nương nhờ người vợ cũ.

Nếu vậy thì Keisuke đang làm một việc tốn công vô ích rồi.

Theo những gì Keisuke nghe được ở công ty vận tải Maruoka cũng như nhìn căn hộ mà Kadota từng sống thì gần như chắc chắn ông ta đang ở trong tình cảnh túng quẫn. Cứ cho Kadota là kẻ cưỡng đoạt tài sản, vậy thì ông ta định dùng số tiền đó cho việc gì nhỉ? Liệu ông ta có thể đi đâu? Có phải ông ta đã nhập viện để điều trị bệnh hay không?

Keisuke thử đặt mình vào vị trí ấy để suy nghĩ.

Cậu sẽ xây mộ cho bố mẹ. Trả ơn vợ chồng Ushijima. Ăn những món ngon. Cậu hầu như chưa được đi du lịch ở đâu hết, vì thế cậu sẽ đi tắm suối nước nóng ở một nơi nào đó. Du lịch nước ngoài cũng là một ý hay. Cậu đã ước được một lần đặt chân tới đấu trường La Mã ở Roma.

Du lịch nước ngoài...

Keisuke sực nhớ ra những bức thư gửi trực tiếp từ công ty du lịch. Phải rồi, trước khi bệnh tình trở nặng, tự nhiên người ta sẽ muốn đi du lịch khắp mọi nơi. Chuyện đó không phải là không thể nghĩ tới.

Song, nếu Kadota ăn cắp mũ của Tatsuya hòng đổ tội cho hắn, chẳng có lý gì Tatsuya lại ngoan ngoãn chui vào tròng... Nghĩa là Tatsuya đã trở thành vật thế thân. Hắn đã cả gan chịu tội thay cho ông ta. Lý do là gì? Lý do hắn ta phải vì tình nhân của mẹ kế mà hy sinh đến mức đấy là gì được nhỉ?

Vì nợ nần ư? Không, người như Tatsuya sẽ không vì chuyện đó mà răm rắp làm theo lời của người khác. Lý do hắn không thể nói “không” chính là điểm yếu của hắn. Kadota đã nắm giữ một điểm yếu cực kỳ kinh khủng của Tatsuya. Đến mức hắn phải cam chịu cả việc ra hầu tòa với tư cách là bị cáo, ngay cả khi cuối cùng hắn vẫn có thể chứng minh mình vô tội.

Đó là điểm yếu gì?

Về chuyện này, thực ra cũng không có quá nhiều lựa chọn. Nếu là Kadota, không chừng có thể chứng minh những tội lỗi Tatsuya từng phạm phải. Giả sử ông ta đang nắm giữ những chứng cứ mà nếu đem ra tố cáo, Tatsuya không tránh khỏi bị phạt tội nặng thì rất có thể hắn sẽ dám bất chấp nguy hiểm đến mức đó.

Nếu vậy thì Kadota đang gặp nguy hiểm về tính mạng. Tatsuya quyết định lật ngửa ván bài liệu có phải vì Michiko hoặc một kẻ đồng bọn chưa lộ mặt nào đó đã tìm ra nơi ở của Kadota hay không? Mặc dù Keisuke không biết một kẻ bị cấm tiếp xúc với bên ngoài như Tatsuya đã làm cách nào để biết được điều đó.

Tóm lại, đồng hồ đang đếm ngược tới lúc Tatsuya được thả. Thời gian còn lại không nhiều.

Keisuke quyết định gọi điện cho Hisato. Cậu định kể cho Hisato nghe những suy luận của mình và bàn xem liệu cậu ta có nghĩ ra cái cớ nào hay ho để chủ nhà chịu cho họ xem căn phòng của Kadota hay không.

Sau khi nghe Keisuke trình bày một lượt, Hisato ậm ừ, đoạn nói:

“Đúng là tớ cũng đồng ý với giả thuyết Tatsuya bị Kadota nắm thóp và phải trở thành vật thế thân cho ông ta. Nhưng nếu trong căn hộ đó có manh mối gì đấy về tung tích của Kadota thì chắc hẳn Michiko đã tìm ra ông ta từ lâu rồi. Nếu không vin được cái cớ nào hợp lý, tớ cá là bọn họ dám phá vỡ cửa kính mà đột nhập vào ấy chứ. Chắc phải có lý do gì khác khiến hắn quyết định chứng minh mình vô tội vào thời điểm này.”

“Ra vậy.”

“Nếu vậy, cậu có thể tìm hiểu về gia đình trước đây của Kadota giúp tớ không? Có khả năng người của Tatsuya cũng đã tìm gặp họ rồi. Nhưng, chỉ cần biết họ đã gặp nhau hay chưa cũng coi như là gặt hái được thành quả rồi.”

“Tớ hiểu rồi. Trước mắt là tìm hiểu về vợ cũ của ông ta nhỉ. Nếu họ đã ly hôn lâu rồi thì chắc muốn tìm ra được nơi ở của bà ấy cũng sẽ tốn nhiều công sức.”

Keisuke nghe thấy tiếng thở dài của Hisato.

“Cậu vẫn chưa bị tước tư cách luật sư đúng không? Nếu vậy thì chẳng có lý do gì lại không tận dụng thân phận đó. Chỉ cần giơ cái giấy ‘Chứng nhận thẩm quyền’ là cậu có thể xin được thông tin hộ tịch và giấy đăng ký cư trú một cách ngon ơ mà chẳng làm tổn hại đến ai.”

Keisuke đã đoán thể nào Hisato cũng sẽ nói như vậy.

“Nếu làm như vậy thì tớ sẽ bị tước tư cách luật sư thật mất.”

“Thế thì cậu chỉ cần viết Giấy ủy quyền bằng tên của Kadota là được mà.”

“Cậu toàn làm thế đấy à? Như thế là phạm pháp đấy. Gọi là tội làm giả giấy tờ.”

“Đây là lúc để cậu nói những lời hoa mỹ đó sao? Thôi được rồi, tớ sẽ tìm cách. Chiều nay hẹn gặp nhau đi.”

Hisato hẹn gặp Keisuke ở một công viên nằm ở cổng ra phía Tây ga Ikebukuro vào lúc năm giờ chiều. Cậu ta xuất hiện trên chiếc xe 750 phân khối, muộn hơn giờ hẹn một chút.

“Để cậu phải chờ rồi.”

Hisato dựng xe vào vệ đường, vội vàng cởi mũ bảo hiểm. Sau đó cậu ta lấy tập tài liệu ra khỏi chiếc túi đeo chéo vòng qua vai.

“Tớ lấy được rồi đây.”

Đó chính là bản photo hộ khẩu và giấy chứng nhận cư trú có liên quan đến người vợ cũ của Kadota Yoshio.

“Cái này là sao?”

Hisato cười tủm tỉm, đoạn lấy ra thêm hai tờ giấy nữa cho Keisuke xem.

“Tớ thấy tội cho cậu nếu chẳng may bị tước mất tư cách luật sư mà cậu đã phải vất vả lắm mới có được. Mặc dù để làm việc này tớ cũng hơi mất công chút xíu.”

Thứ Hisato vừa đưa cho Keisuke là giấy ủy quyền được viết bằng tên của Kadota Yoshio và vợ cũ của ông ta. Mặc dù có thay đổi bút tích nhưng cả hai đều là nét chữ của Hisato. Lại còn đóng dấu bằng con dấu rẻ tiền nữa. Dưới dòng chữ Tôi xin ủy quyền cho người có tên dưới đây thay mặt tôi thực hiện những quyền sau có liệt kê những quyền hạn như quyền yêu cầu sao chép một phần hoặc toàn bộ sổ hộ khẩu, tách khẩu, bản sao giấy đăng ký cư trú. Tên người đại diện dĩ nhiên là Hisato.

“Cậu làm thật đấy à...”

“Cậu không cần bận tâm. Từ giờ những việc dơ bẩn cứ để tớ làm.”

“Vấn đề không phải ở chỗ đấy.”

Suốt từ nãy đến giờ Hisato cứ tủm tỉm cười như thể đang ngại ngùng, nhưng khi nghe Keisuke nói như vậy, nét mặt cậu ta liền đanh lại.

“Thế thì vấn đề là gì?”

“Những hành vi phạm pháp sẽ...”

“Tớ nói trước cho cậu biết, rồi đây có thể sẽ có những tình huống buộc chúng ta phải phạm pháp. Nhưng tớ sẽ làm những việc đó. Cậu quên hắn đã đối xử với cậu như thế nào rồi sao? Đây là cuộc chiến với Tatsuya. Đòi lại sự công bằng cho Mika. Tớ đã phải chịu thua hắn một lần. Sẽ không có lần thứ hai đâu. Tớ sẽ không để cậu phải nhúng chàm. Cũng không ép uổng cậu. Khi nào cảm thấy không thể tiếp tục thì cậu cứ việc rút khỏi vụ này.

Keisuke thở dài thườn thượt. Cậu những muốn nói “Tớ không thể tiếp tục” ngay lúc này, song điều cậu thốt ra lại khác.

“Thôi được rồi. Cứ quyết thế đi. Nhưng chắc cậu không định gửi thư đe dọa hay là cầm dao đâm hắn ở ngoài đường đâu nhỉ?”

“Nếu cần thì tớ sẽ làm.”

Hisato cười nhe hàm răng trắng.

Mặc dù không khỏi ngạc nhiên song nhìn nụ cười ấy Keisuke bỗng trở nên quyết tâm.

Chính nụ cười ấy, Hisato đã dành cho Keisuke khi bắt chuyện làm thân với cậu từ thuở hai đứa còn là học sinh lớp Bảy, khi mà cậu không có lấy một người bạn nào, chỉ có độc một niềm vui duy nhất là đọc sách cho qua ngày đoạn tháng. Cũng vẫn nụ cười ấy, Hisato dành cho Keisuke khi vỗ vai cậu và nói “Vậy là tốt rồi!” vào cái đêm cậu chuyển nhà xong xuôi khi mà sau những đấu đá, họ đã quyết định để nhà Ushijima nhận nuôi cậu. Từ đầu tới giờ, nụ cười ấy chưa từng một lần đòi hỏi Keisuke phải đáp lại điều gì. Ngoài gia đình ra, có thể gặp được người bạn như thế chẳng phải là một điều kỳ diệu lắm sao?

Cho đến tận bây giờ Keisuke vẫn cho rằng cả cái chết của bố mẹ cậu lẫn bi kịch của Mika đều do sự hèn kém của cậu mà ra. Nếu Hisato đã sẵn sàng đến như vậy thì bản thân cậu dẫu phải lún sâu vào vũng bùn cũng đành lòng.

“Tớ hiểu rồi. Làm được gì tớ sẽ làm.”

“Đừng có làm bộ mặt như thế chứ. Đây không phải lần đầu tiên tớ làm giả giấy ủy quyền đâu.”

Hisato thủng thẳng nói, sau đó bỏ đi trên chiếc xe phân khối lớn.

Mặc dù chỉ vừa mới hạ quyết tâm, vậy mà Keisuke đã bắt đầu cảm thấy hối hận.

Keisuke đứng vào chỗ kín gió và nhanh chóng kiểm tra đống giấy tờ.

Vợ cũ của Kadota Yoshio tên là Hamada Michie. Năm nay 53 tuổi, sau khi ly hôn Kadota cách đây mười lăm năm, bà đã đi bước nữa nhưng rồi người chồng đó cũng mất chỉ sau vỏn vẹn ba năm chung sống. Có lẽ vì không còn niềm tin vào hôn nhân nên kể từ đó bà ta ở vậy, hiện tại bà ta đang sống cùng với người mẹ già đã 79 tuổi ở quê ngoại thuộc thành phố Saitama, tỉnh Saitama. Người con trai tên là Kenichi đã trưởng thành và chuyển ra sống ở Ota, nhìn địa chỉ thì có vẻ như đó là một khu căn hộ.

Trước mắt, Keisuke muốn liên lạc với Michie song cậu không biết số điện thoại. Cậu mở mạng, kiểm tra thử trên bản đồ, thấy địa chỉ nhà bà ta nằm ở phía Nam Urawa, xem ra có thể đi bộ từ nhà ga thuộc tuyến Saikyo. Keisuke không rõ mẹ của Michie còn khỏe mạnh hay cần có người chăm sóc. Nhưng cậu tự suy luận rằng nếu Michie có mẹ già đã ngót nghét 80 tuổi thì cho dù bà ta có ra ngoài làm việc và bất kể là làm ngày hay làm đêm thì tầm chiều muộn là phải ở nhà. Bởi vậy cậu quyết định đến thẳng nhà mà không hẹn trước.

Gần sáu rưỡi chiều, cuối cùng Keisuke cũng tìm được ngôi nhà đó. Mặc dù đã cởi áo khoác ngoài và vắt lên cánh tay song người cậu vẫn ướt sũng mồ hôi. Keisuke bèn mua một chai nước uống thể thao từ máy bán hàng tự động và tu một hơi hết sạch.

Nơi Hamada Michie đang sống là một căn nhà cũ kỹ, trông hết sức bình thường, bao quanh bởi hàng rào hoa đào chuông. Chỉ mỗi căn phòng ở tầng một là đang sáng đèn. Chắc mẩm có người ở trong nhà nên Keisuke bấm chuông gọi thử song không thấy ai hồi đáp. Không còn cách nào khác, cậu đành ghé vào cửa hàng tiện lợi gần đó rồi lại đi bộ loanh quanh để giết thời gian, cốt để không bị người khác nghi ngờ.

Khoảng hơn bảy giờ, Keisuke nhận ra một người phụ nữ đang đạp xe lóc cóc từ đằng kia lại. Trực giác mách bảo cậu đó chính là Michie. Trông thấy Keisuke đang đứng đợi trước cửa nhà, tay lau mồ hôi bằng chiếc khăn mùi soa thứ hai vừa mua được ở cửa hàng tiện lợi, người phụ nữ bèn xuống khỏi xe đạp với những túi đồ chất trên yên sau, bước lại gần với vẻ mặt ngờ vực.

“Cô có phải là Hamada Michie không ạ?”

“Cậu là ai?” người phụ nữ ngước mắt quan sát Keisuke.

Ai mà chẳng cảnh giác khi thấy người lạ đứng rình trước cửa nhà mình, cho dù chưa chắc họ đã nghĩ đấy là kẻ trộm.

“Cháu là Okuyama Keisuke, hiện đang là luật sư làm việc cho văn phòng luật Shiraishi ở Ikebukuro.”

Điểm duy nhất Keisuke tự tin ở diện mạo của mình là cho dù cậu có tỏ thái độ hăm dọa đến thế nào thì trông cũng không giống một kẻ hung ác. Có lẽ đó cũng chính là lý do Hisato để cậu đến gặp Michie.

Nhận danh thiếp từ tay Keisuke, chưa cần biết là chuyện gì, Michie đã dễ dàng tin ngay cậu đúng là luật sư. “Cậu vào nhà đi đã,” Michie nói rồi mở cửa vào trước. Keisuke cũng vội theo sau.

“Mẹ ơi, con về rồi đây.”

Đứng ở hiên nhà, Michie gọi với vào căn phòng có cửa nằm ở bên phải hành lang, song không thấy ai đáp lại.

“Mẹ cô đang ở trong đấy ạ?”

“Đúng rồi. Bà ấy bị nghễnh ngãng...”

Michie cởi giày, bảo Keisuke chờ cho một lát, còn mình thì mở cửa đi vào trong.

Keisuke nghe tiếng bà ta nói với mẹ mình: “Mẹ này, con đang có khách, mẹ ăn tạm cái bánh đậu đỏ này và đợi con chút nhé.” Khi Michie bước ra khỏi phòng, Keisuke cúi đầu một lần nữa.

“Cháu thành thật xin lỗi vì đã quấy rầy cô giữa lúc cô đang bận thế này. Thật ra cháu tới đây vì muốn hỏi cô về Kadota Yoshio.”

Michie mở to đôi mắt với cặp mí hơi sưng.

Keisuke được dẫn vào phòng khách, ngồi vào ghế bên chiếc bàn xem ra đã được dùng suốt nhiều năm.

“Mời cậu,” Michie rót trà lúa mạch vào cốc.

“Cháu sẽ về ngay thôi nên cô không phải bày vẽ đâu ạ.”

Trước khi tới đây, Keisuke đã lấn cấn mãi không biết sẽ phải mở đầu thế nào. Cậu định nghĩ cách gì đó để nói khéo với Michie. Nhưng rồi cậu đã từ bỏ ý định vì nghĩ mình không có biệt tài ấy, chứ chưa nói đến chuyện có phù hợp với đạo đức hay không. Chỉ còn cách thành thật mà thôi.

“Cô ơi, cháu có ít quà mọn,” Keisuke đưa cho Michie hộp quà cậu đã mua ở một cửa tiệm bánh kẹo kiểu Tây chỗ nhà ga.

“Ôi trời, thật ngại quá,” Michie đáp gọn lỏn, đoạn đặt hộp quà lên mép bàn. “Quả nhiên ông ta lại gây ra chuyện gì rồi phải không?”

Michie chủ động hỏi. Nhờ vậy Keisuke cũng dễ dàng đi luôn vào chủ đề chính.

“Cô nói quả nhiên , liệu có phải cô đã biết chuyện gì không ạ?”

Không biết có phải vì đang cảnh giác hay không mà Michie lại lúng búng đáp: “Không”

“Nếu vậy cháu xin phép không vòng vo mà sẽ nói thẳng luôn ạ. Cô có biết hiện giờ chú Kadota đang ở đâu không?”

“Trước khi trả lời, tôi muốn hỏi làm cách nào mà cậu tìm được tôi?”

Một câu hỏi hợp lẽ tự nhiên. Song Keisuke không thể nói ra chuyện Giấy ủy quyền được. Mặc dù cậu cũng không thể khéo léo đưa ra một câu trả lời mập mờ.

“Cháu đang nghi ngờ chú Yoshio có liên quan đến một vụ án.”

“Vụ án ư?” Michie nhíu mày.

“Vâng. Nhưng cháu chỉ là luật sư, cháu không có quyền điều tra. Cháu đang tìm hiểu với tư cách cá nhân thôi. Cháu đã hỏi chuyện về chú Kadota từ những người làm việc cùng chú ấy. Sẽ không có chuyện sau này cô gặp phải bất lợi gì đó vì đã không trả lời các câu hỏi của cháu đâu ạ. Nếu bây giờ cô bảo cháu về thì cháu sẽ về ngay lập tức.”

Rõ ràng Keisuke đang đánh trống lảng vậy mà Michie vẫn chau mày hỏi một cách rất nghiêm túc. Xem ra về bản chất bà ta là một người đứng đắn.

“Tôi hiểu rồi. Nhưng đó là vụ án gì vậy? Tôi không rõ ông ta đã gây ra chuyện gì nhưng tôi thật sự không hay biết gì hết.”

Michie có vẻ lo lắng xen lẫn một chút tức giận.

“Cô cứ yên tâm. Cháu tuyệt đối không gây phiền phức gì cho cô đâu. Nếu cô không biết hiện chú Kadota đang ở đâu thì cháu xin phép dừng câu chuyện tại đây.”

“Thế nên tôi mới không thích mà.”

"Dạ?”

“Tôi không thích giữ hộ ông ta thứ đó.”

“Cô đang giữ thứ gì ạ?”

“Không phải cậu đến đây vì chuyện đó sao? Nhưng mà hôm trước tôi đã đưa cho người phụ nữ đó rồi.”

Keisuke không hiểu Michie đang nói chuyện gì. Cậu phải trấn tĩnh bà ta và kiên nhẫn hỏi cho ra nhẽ mới được.

“Cô đã đưa thứ gì và tên của người phụ nữ đó là gì ạ?”

Michie rót trà lúa mạch vào chiếc cốc có quai của mình rồi uống ừng ực.

“Một người phụ nữ tên là Yamada. Hình như là cách đây hai tuần. Tôi đã đưa bức tranh mà ông chồng cũ của tôi gửi ở đây.”

Vậy là mới gần đây. Hai tuần trước nghĩa là ngay trước khi Tatsuya đưa ra những phát ngôn gây sốc tại tòa.

“Tranh gì ạ?” Keisuke cũng có phần hơi kích động.

Mặc dù không biết tên tác giả cũng như chủ đề của bức tranh là gì nhưng xem ra đó là một bức tranh chép.

“Nhưng là tranh chép chứ không phải tranh đắt tiền gì đâu, có khi chỉ là cắt từ nửa dưới của tờ lịch thôi ấy.”

“Chú ấy gửi bức tranh đó ở đây từ khi nào ạ?”

“Từ ba năm trước rồi.”

Xem ra không phải chuyện mới xảy ra gần đây. Hình như Kadota đã đưa cho Michie một bức tranh in được lồng trong một cái khung rẻ tiền và nói thế này:

Tôi muốn bà giữ bức tranh này. Nếu có ai tự nhận là người quen của tôi tới đây hỏi bà có đang giữ thứ gì không thì hãy tỏ ra ngập ngừng một chút, rồi nếu được thì hãy bảo họ đưa tiền cho bà, sau đó đưa bức tranh này cho họ giúp tôi. Nhớ bảo họ viết giấy vay nợ đàng hoàng nhé.

“Thế cô đã làm đúng như vậy ạ?”

“Ừ. Tôi đã nói y như ông ta dặn nhưng người đó chỉ mang đến độc một hộp bánh rẻ tiền. À xin lỗi cậu, tôi không có ý nói kháy cậu. Nhưng họ không đưa tiền cho tôi đâu.”

“Xin lỗi cô cho cháu hỏi tiếp. Người phụ nữ tên là Yamada đó có to béo không ạ?”

“Có. Một người phụ nữ với bộ ngực đồ sộ và trông rất trải đời. Lúc bà ta định hút thuốc dù rõ là nhà tôi không có gạt tàn, tôi đã nói cho, bảo là xin lỗi cô nhưng mẹ tôi mắc bệnh hen suyễn. Bà ta đã khó chịu ra mặt. Kiểu người như bà ta, nói thế nào nhỉ...”

Xem ra người phụ nữ tự xưng là Yamada chính là Michiko. Chỉ riêng chuyện Michie không bị bà ta trói lại tra tấn đã là may mắn lắm rồi.

“Cô thấy bức tranh đó có gì lạ không?”

“Không có điểm gì lạ, nhưng vừa nhận lấy bức tranh người phụ nữ đó liền lật đằng sau, rồi tháo khung ra. Có một cái phong bì dày được dán bằng băng dính ở đó. Bà ta đã vui sướng reo lên: Đây rồi, đây rồi! ”

Keisuke không rõ đó là thứ gì, chỉ biết rằng Michie đã giao nó vào tay Michiko mất rồi. Không biết Kadota tình nguyện đưa cho Michiko hay bà ta cố tình tới đây để cướp đi nữa.

“Cô không biết trong phong bì đó có gì à?”

“Chà, nó nằm ở bên trong, chưa kể người phụ nữ đó còn cất ngay vào túi. Nhưng như thế này thì cậu bảo có tồi tệ không? Trên đường về bà ta đã quẳng bức tranh vào bãi rác ở góc phố đấy. Lúc đó xe rác đã đi mất rồi, vả lại hôm đấy còn là ngày thu gom chai nhựa...”

Không biết có phải vì đã hết cảnh giác rồi hay không mà Michie bắt đầu kể ra cả những chuyện Keisuke chưa hỏi tới.

“Chú Yoshio chỉ nhờ cô giữ có mỗi thứ đó thôi ạ?”

Keisuke hỏi thử chứ cũng không đặt nặng vấn đề. Một lần nữa, Michie lại tỏ ra cảnh giác, nhìn cậu chằm chằm.

“Cậu luật sư, cậu có thể cho tôi xem lại thẻ luật sư hay giấy tờ tùy thân gì đó được không?”

Tuy Michie nói là cho xem lại nhưng thực ra Keisuke còn chưa cho bà ta xem lần nào.

“Tiếc là cháu không có thẻ luật sư. Nhưng cái này có thể thay thế thẻ luật sư.

Keisuke cho Michie xem chiếc huy hiệu luật sư hình hoa hướng dương màu vàng kim gắn trên cổ áo khoác.

“Nếu cô nghi ngờ thì có thể liên lạc tới địa chỉ văn phòng ghi trong danh thiếp mà cháu đã đưa khi nãy, hoặc đối chiếu với Liên đoàn luật sư cũng được.”

“Thôi khỏi,” Michie khẽ xua tay.

“Tôi tin cậu... Cậu đợi tôi một lát nhé.”

Michie nói bằng giọng bực bội, sau đó đi vào trong. Keisuke nghe có tiếng lạch cạch khi bà ta đóng mở cửa kéo của một căn phòng nào đấy. Trong lúc cậu đang nghĩ không biết là chuyện gì thì Michie đã mang ra một chiếc hộp hình vuông với chiều dài mỗi cạnh rơi vào khoảng hai mươi xăng ti mét. Michie nhăn nhó, hình như chiếc hộp phủ đầy bụi.

“Cậu hãy trả cái này cho ông ta. Cái thứ này chỉ tổ làm tôi thấy phiền thôi,” quả nhiên bà ta đang tức giận.

“Đó là cái gì vậy?

Keisuke rụt rè nhòm vào bên trong. Cậu cũng đoán được phần nào nhưng không dám tin.

“Là tro cốt đấy. Tro cốt của mẹ ông ta. Ông ta mang cái này đến cùng với bức tranh rồi nói là nhờ tôi giữ hộ một thời gian thôi, thế mà ông ta mất tăm từ bấy đến giờ. Ông ta cố tình để lại đây, bảo là sẽ quay lại lấy ngay. Tôi cũng có một khoảng thời gian ngắn sống cùng mẹ chồng nên không nỡ ngoảnh mặt làm ngơ. Nói thật là, ông ta có đưa cho tôi ít tiền, bảo là biếu mẹ tôi. Tôi nói thật đấy, có một chút xíu thôi à. Nên là tôi không thể từ chối được, giá mà tôi không nhận tiền của ông ta có phải tốt không. Cậu luật sư, cậu làm ơn trả cái này lại cho ông ta giùm tôi. Dù sao chúng tôi cũng ly hôn cả mười lăm năm nay rồi.”

Keisuke có thể từ chối. Song cậu cũng đồng cảm với cảnh ngộ của Michie. Không còn cách nào khác, cậu đành nhận giữ và quyết định sẽ tìm cách xử lý nó sau. Thể nào Hisato cũng lại cười cậu cho mà xem.

“Chú ấy có bảo cô phải giấu hộp tro cốt này đi không?”

“Ông ta dặn tôi là nếu có ai đến thì chỉ nói chuyện bức tranh thôi chứ không được nói về hộp tro cốt này.”

“Chú ấy dặn cô không được nói ư?”

Keisuke lại thấy phấn khích trở lại. Michie hậm hực gật đầu.

“Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ giữ cái này và nếu có cơ hội trả lại cho chú Kadota thì cháu sẽ trả. Còn nếu không cháu sẽ xử lý đúng cách. Khi đó có thể sẽ cần đến một vài thủ tục đấy ạ.”

“Mong cậu giải quyết thế nào để đừng phiền đến tôi là được. Chứ cái kho chứa đồ nhà tôi nằm ở hướng ấy...”

Trong lúc nghe Michie càu nhàu, Keisuke chợt có một ý nghĩ khiếm nhã rằng lại có thêm hộp xương cốt nữa rồi.

Mặc dù Michie đã để hộp tro cốt vào túi giấy của một cửa hiệu boutique nào đó, song Keisuke vẫn ôm bằng cả hai tay vì sợ chẳng may làm rơi thì gay. Còn túi của mình thì cậu quàng qua vai bằng dây đeo.

Kể ra Keisuke cũng tò mò bên trong có gì, song nếu đúng là hộp tro cốt thì cậu không thể nào đứng dưới cột điện mà mở nắp ra xem được. Để trên giá hành lý cũng chẳng yên tâm, thành thử cậu cứ giữ khư khư trên đầu gối suốt thời gian ngồi tàu điện.

Keisuke có ba phần hối hận vì đã trót nhận giữ một thứ mà cậu không biết sẽ phải xử trí thế nào, còn bảy phần ôm hy vọng rằng nếu Kadota mang thứ này đến cùng với khung tranh và còn dặn Michie phải giữ bí mật thì hẳn nhiên ông ta phải có lý do gì đấy.

Vừa về đến nhà, Keisuke đã trải ngay tấm lót ni lông cậu mua được dọc đường ra sàn nhà. Cậu lấy chiếc hộp làm từ gỗ cây hông - nặng hơn cậu tưởng - ra khỏi túi giấy, sau đó tiếp tục nhấc bình gốm màu trắng ở trong lên. Sau khi chắp hai tay đã đeo găng tay loại mỏng vào nhau, Keisuke nhẹ nhàng mở nắp.

Ở trên cùng, phần đỉnh xương sọ để úp xuống dưới nom như cái bát. Keisuke mặc niệm một lần nữa, đoạn nhấc phần xương sọ lên. Những mẩu xương tương đối vụn nằm chồng chéo lên nhau khít khịt. Keisuke lấy ra vài mẩu xương ở phía trên, đặt lên tấm ni lông. Cậu dùng đèn pin soi thử nhưng không thấy có gì bất thường.

Liệu có phải cậu đã nghĩ quá lên không nhỉ?

Tâm trạng hừng hực khí thế bỗng chốc tiêu tan. Cậu đã nghĩ khi muốn gửi người khác giữ hộ mình thứ gì thì bình đựng tro cốt là một ý hay. Nếu chỉ là hộp gỗ bình thường thì có khi người ta sẽ quẳng đi mất nhưng nếu đó là bình đựng tro cốt thì chắc chẳng ai lại nỡ đem vứt vào những ngày thu gom rác cả. Keisuke đã nghĩ như vậy, song có thể cậu đã nhầm.

Sau khi bỏ được phân nửa số xương ra ngoài, Keisuke đâm chán nản vì cho rằng có thể mình đã tưởng tượng hơi thái quá. Đúng vào lúc ấy, cậu phát hiện một vài mẩu xương có hình dạng bất thường ở dưới đáy bình.

Có ba mẩu xương kích thước bằng một nửa hộp đựng danh thiếp. Keisuke nhẹ nhàng nhón đầu ngón tay nhặt chúng lên. Đó không phải xương mà là đất sét giấy. Đã khô cong và đóng thành cục. Keisuke lắc lên và nghe tiếng lạo xạo ở bên trong.

Keisuke cẩn thận trả di cốt vào lại bình và để thứ vừa phát hiện được lên mặt bàn. Cậu thận trọng bẻ lớp đất sét, phát hiện bên trong cục đất sét vừa phát ra tiếng động có băng cát xét mini đựng trong túi ni lông. Bên trong cục đất sét còn lại là những sợi tóc cũng được đựng trong túi ni lông. Cậu đếm thấy có chín sợi. Cậu vội vàng đi tìm kính lúp soi thử. Xem ra những sợi tóc đó là bị nhổ chứ không phải được cắt bằng kéo.

Bình tĩnh! Bình tĩnh nào!

Keisuke cần tìm thiết bị để có thể bật băng cát xét. Hajime vẫn chưa về nên cậu đành hỏi xem Misao có không.

“Hình như có đấy.”

Sau khi lục lọi loạt xoạt trong thư phòng của Hajime, Misao mang ra một cái máy cát xét mini đựng trong một chiếc hộp làm bằng da tổng hợp và hỏi: “Cái này có được không?” Xem ra tình trạng chiếc máy vẫn còn tốt.

Keisuke quay trở về phòng, thận trọng nhét băng cát-xét vào máy và bật nút.