← Quay lại trang sách

⚝ 28 ⚝

“Nào, thử tổng hợp lại một lần nữa xem đến bây giờ chúng ta đã biết được những gì và còn điều gì chưa biết nhé.”

Hisato xoa hai tay vào nhau.

Hai đứa quyết định mượn phòng họp của tòa thị chính để mở một cuộc họp tác chiến. Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Keisuke ghé thăm nhà của Hamada Michie.

Phòng của Keisuke không đủ rộng để có thể trải hết đống giấy tờ tài liệu, đây cũng không phải chuyện có thể ngồi nói bên chiếc bàn tròn trong một quán ăn gia đình. Chỉ với hai trăm yên họ đã thuê được căn phòng này trong ba tiếng buổi sáng, lại còn khuyến mại thêm bảng trắng để viết nữa.

Hisato kẻ ba đường thẳng, chia tấm bảng thành ba phần và đặt đầu mục cho từng phần lần lượt từ trái sang phải: Những chuyện đã sáng tỏ, Suy luận và Bí ẩn .

“Chúng mình hãy lần lại theo trình tự thời gian, bắt đầu từ mười hai năm trước nhé.”

Keisuke khẽ giơ tay phát biểu.

“Kadota Yoshio có quan hệ bồ bịch với Michiko. Điều này gần như không phải bàn cãi.”

Hisato gật đầu, đoạn viết lên mép trái dòng chữ: Michiko và Kadota đã là tình nhân từ mười hai năm trước .

Hisato cũng vừa trình bày những nhận định của bản thân vừa gạch đầu dòng những điểm mấu chốt lên bảng.

“Có vẻ như Hideaki đã phát hiện ra mối quan hệ vụng trộm của Michiko. Chẳng những thế, sau khi nói chuyện với cậu bé Keisuke về mối quan hệ mà tớ không đủ tự tin để nói ra ở đây, ông ta đã đột nhiên biến mất. Chuyện xảy ra vào tháng Tư, mười hai năm về trước.”

Ngay đến Hisato cũng nói năng một cách vòng vo hiếm thấy.

“Hai năm trước, người ta đã tìm thấy một bộ hài cốt không rõ danh tính trên một ngọn núi ở Gunma. Xét từ thời gian tử vong theo suy đoán và một vài đặc điểm cơ thể, nhiều khả năng đó chính là hài cốt của Hideaki. Mặc dù hiện tại mới chỉ là suy đoán nhưng nếu tiến hành điều tra, chắc chắn có thể chứng minh được thông qua xét nghiệm DNA. Ngoài ra, người ta cũng phát hiện ở rất gần cái xác có một con dao giống hệt con dao mà bố của cậu bé Keisuke đã đánh mất. Thêm nữa, không lâu trước khi Hideaki mất tích, cậu bé Keisuke đã nghe thấy Tatsuya nói với Michiko về đập nước. Xét từ bối cảnh trước và sau cuộc trò chuyện, có khả năng khi đó họ đang bàn bạc kế hoạch giết người, phi tang xác chết. Chưa kể Gunma còn là quê của Michiko nên có thể bà ta rất thông thuộc khu vực này.

Giả sử đây chính là xác của Hideaki và kẻ nhúng tay vào việc phi tang xác chính là Michiko và Tatsuya thì vào thời điểm đó, chỉ với sức của hai người e rằng không thể đem cái xác tới tận Gunma. Họ cần một người có thể chia sẻ bí mật này, biết lái xe và có thể lực nhất định. Cái tên hiện lên đầu tiên chính là Kadota - tình nhân của Michiko.

Và, cho đến vài ngày trước thôi, tất cả những điều này vẫn chỉ dừng lại là những tưởng tượng không hơn không kém. Thế nhưng, luật sư Okuyama đã thu được một bằng chứng mang tính quyết định.”

Hisato bấm nút chiếc máy ghi âm IC. Cuộc trò chuyện đó dù có nghe bao nhiêu lần cũng vẫn khiến người ta rợn tóc gáy.

Phải đến khi cuộc hội thoại kết thúc kéo theo một khoảng im lặng, bấy giờ Hisato mới bấm nút “Tắt”.

“Lần nào nghe cũng thấy choáng thật đấy.”

Keisuke từng nghe nói băng từ để lâu năm không bảo trì thì sẽ không chạy được nữa. Song không hiểu nhờ được bảo quản tốt hay hàng sản xuất tại Nhật có chất lượng cao mà chiếc băng này chỉ hơi rè một chút, còn thì hầu như vẫn nghe được bình thường. Giọng nói nghe hơi ồm, thi thoảng bị lẫn tạp âm không nghe rõ phải chăng là vì người ta đã để máy ghi âm ở trong túi.

Keisuke nhớ lại chiếc túi đeo vai làm bằng da trông hơi cũ nát mà Kadota vẫn thường đeo. Ngay sau khi nghe xong đoạn băng đó lần đầu tiên, Keisuke đã thu lại bằng máy ghi âm IC mà cậu vẫn thường dùng trong công việc. Về phần Hisato, sau khi lặp lại việc tương tự, cậu ta còn đem cất đoạn băng gốc cùng mấy sợi tóc trong két sắt ở văn phòng của Kayanuma. Xem ra Tatsuya và Michiko không thể nào đe dọa hay lẻn vào lấy trộm được nữa.

“Đến đây coi như chúng ta đã hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra với Hideaki rồi. Nhưng những chuyện sau đó thì vẫn còn là bí ẩn.

Đầu tiên, nói về Kadota, lối sống bừa bãi thường ngày đã khiến ông ta bị suy gan. Cũng có nhân chứng khai rằng sắc mặt ông ta trông hơi sạm. Hơn nữa, trước khi xảy ra vụ án đó khoảng một tháng, ông ta đã từ chối nhận công việc mới với lý do Sức khỏe không đảm bảo nên không thể tiếp tục làm việc được , và đã nhận khoản thù lao còn lại bằng tiền mặt. Kể từ đó không ai trông thấy ông ta đâu nữa. Một công ty du lịch đã gửi rất nhiều thư đề đích danh Kadota vào hòm thư của ông ta.”

Nói đến đây, Hisato bỗng chuyển chủ đề: “À, phải rồi.”

“Vì chuyện này không liên quan đến bản chất của sự việc cho lắm nên tớ quên không nói với cậu. Tớ nghĩ điểm dừng chân của Kadota là một nước Đông Nam Á. Cụ thể tớ đoán là Thái Lan.”

“Sao cậu biết?”

“Tớ thấy cái này trong phòng ông ta.”

Thứ Hisato đưa ra là một cuốn sách bìa mềm có tựa đề Nơi tận cùng của chuyến lưu lạc.

“Tác giả cuốn sách này là một người chuyên viết phóng sự. Đây là cuốn tiểu thuyết lấy cảm hứng từ một câu chuyện có thật. Chuyện kể về một người đàn ông trung niên bị sa thải vì công ty cắt giảm biên chế, lại còn ly hôn vợ, đã dùng số tiền kiếm được sau một năm lao động chân tay để đến vùng Đông Nam Á. Người đàn ông đó định sẽ ăn chơi xả láng ở vùng đất lạ, nhưng chẳng mấy chốc đã cạn túi, kết cục là phải làm công việc thuê mướn theo ngày để kiếm kế sinh nhai. Rất có thể Kadota đã đặt mình vào vị trí của nhân vật chính. Tớ thấy cuốn sách có dấu hiệu được đọc đi đọc lại nhiều lần, chưa kể Kadota còn gạch chân đoạn miêu tả về thành phố ở Thái Lan. Trong phòng không có thứ gì khác thể hiện hành vi phạm tội của ông ta, chỉ có mỗi quyển sách này vứt chỏng chơ giữa nhà.”

“Đành rằng nó bị vứt chỏng chơ, nhưng làm cách nào cậu vào được nhà ông ta?”

“Khóa kiểu đó, chỉ mất ba mươi giây là tớ mở được.”

“Này này, tha cho tớ đi. Nếu cậu làm đến mức đó thì đích thị là... Sao, cậu đùa tớ hả?”

Hisato vừa cố nhịn cười, vừa phân bua.

“Tớ trêu cậu đấy, ai bảo cậu cứng nhắc quá cơ. Chứ tớ nhờ bà chủ nhà mà. Nếu bị bắt quả tang tại chỗ thì xác định là sẽ bị đình chỉ hành nghề một thời gian. Thế nên tớ đã biếu bà ta một hộp quà to đùng cộng thêm câu chuyện về người vợ cũ của Kadota đang mắc bệnh nằm liệt giường và thế là bà ta đã mở cửa cho tớ vào. Tám phần là nhờ món quà, còn hai phần là nhờ nước mắt.”

Keisuke bỗng nghe thấy tiếng hừ mũi, cậu lấy hết can đảm nhìn về phía đó.

Đó là tiếng hừ mũi của Sayumi, ngồi cách Keisuke một khoảng ngắn, người suốt từ nãy đến giờ chỉ im lặng.

“Sayumi, nghe xong những gì bọn anh vừa nói, em thấy sao?” Hisato hỏi bằng giọng vô tư lự.

“Chẳng thấy sao hết. Toàn bộ chuyện này đều do các anh tưởng tượng mà ra chứ gì. Nghe anh Morota bảo có chuyện muốn nói nên tôi mới đến, thế mà hắn ta cũng ở đây là sao?”

Sayumi vẫn nhìn Keisuke bằng ánh mắt hằn học như mọi khi.

“Đừng có làm bộ mặt đáng sợ như thế chứ, có bánh su kem đấy, nếu em thích thì ăn đi. Bánh này được cô Misao khen lắm đấy.”

“Không cần. Còn chuyện kia, chỉ nghe giọng nói thôi thì làm sao biết được.”

Sayumi đang nói về cuộn băng ghi âm. Cũng khó trách cô ấy không thể tin ngay vào chuyện này.

“Thời nay người ta đã có thể phân tích giọng nói khá chính xác, anh nghĩ là có thể chứng minh được.”

“Nếu vậy thì khi nào chứng minh được hẵng nói với tôi.”

“Xin lỗi nhưng để anh trình bày tiếp đã.”

Hisato cúi đầu, sau đó tiếp tục giải thích.

“Trước mắt, tạm gác chuyện không biết Kadota đang lưu lạc ở đâu. Đoạn video phát trực tiếp đó đã chứng minh rằng Tatsuya không phải hung thủ thực sự. Vậy thì hung thủ thực sự là ai? Cũng có thể là một nhân vật mà chúng ta hoàn toàn mù tịt. Nhưng, nhiều khả năng đó là người biết rõ nội tình và còn hiểu rất rõ về Tatsuya nên mới có thể tạo ra ngần ấy bằng chứng để gài bẫy hắn. Ở thời điểm hiện tại, chúng ta chỉ có thể nghĩ đến Kadota. Sau đây, tớ sẽ tiếp tục câu chuyện với giả thuyết Kadota chính là thủ phạm.

Từ cách đây vài năm, Kadota đã thường xuyên ra vào công ty vận tải Maruoka với tư cách là nhà thầu phụ. Và rồi, ông ta phát hiện cứ đến cuối tháng là sẽ có một khoản tiền ngót nghét cả triệu yên được cất vào két sắt chỉ sau một đêm, và bất chấp việc đó, an ninh của công ty này lại lỏng lẻo đến khó tin. Nghĩ vậy thì việc ông ta rủ rê Tatsuya cũng là chuyện dễ hiểu. Sẽ thật phi lý nếu cho rằng việc Tatsuya đồng lõa với Kadota hoàn toàn chỉ là một sự tình cờ ngẫu nhiên. Nên nhớ, sau khi được tuyển vào công ty vận tải Maruoka, việc Tatsuya vờ như không quen biết Kadota nói lên rằng giữa hai người đã ấp ủ một âm mưu gì đấy.

Và, tuy rằng Kadota rủ rê Tatsuya có thể vì muốn hắn nhập hội với mình, nhưng vì một lý do nào đấy mà tình hình đã thay đổi. Không biết họ đã xích mích trong chuyện chia chác, hay Kadota không còn tin tưởng Tatsuya, hoặc cũng có thể ngay từ đầu ông ta đã có ý định như vậy, nhưng tóm lại ông ta đã ra tay một mình.

Sau khi gây án, Kadota đã đem theo phần lớn số tiền đó cao chạy xa bay. Như tớ vừa nói khi nãy, tớ đoán ông ta đã chuẩn bị visa và hộ chiếu để bay sang Đông Nam Á, nhưng kể cả ông ta có đến khu suối nước nóng ở Noboribetsu thì cũng chẳng liên quan gì đến bản chất của sự việc. Ông ta đã đe dọa Michiko và Tatsuya để họ trở thành tốt thí cho mình. Thứ ông ta dùng để đe dọa họ chính là cuộn băng khi nãy. Và cả những sợi tóc được cất giữ cùng cuộn băng đó. Có thể đó chính là những sợi tóc ông ta đã âm thầm nhổ được từ mười hai năm trước. Nếu làm xét nghiệm DNA và xác minh được đó chính là tóc của Hideaki thì đây sẽ là một chứng cứ cực kỳ quan trọng. Ba năm trước, Kadota, một người không có khả năng bỏ tiền thuê két sắt an toàn đã đưa những thứ này cho vợ cũ của mình là bà Hamada Michie giữ hộ. Còn trước đó, có thể ông ta đã gửi ở nhà bố mẹ đẻ. Mẹ của Kadota qua đời ba năm trước... Đúng, đúng, tớ cũng lại dùng chút mánh khóe để điều tra được chuyện đó. Vài ngày trước, một người phụ nữ được cho là Michiko đã đến nhà bà Hamada và lấy lại những thứ đó. Tuy nhiên, Kadota cũng không đến nỗi ngu ngốc nên đã có sự đề phòng trước. Luật sư Okuyama của chúng ta đã vận dụng những chiến thuật đẳng cấp để mang được chiếc bình đựng tro cốt đó về.”

“Chính xác là tớ đã bị ép phải mang về.”

Sayumi không buồn nhếch mép. Hisato nhún vai nói tiếp:

“Điều chúng ta muốn biết là tại sao đến bây giờ Michiko lại biết được tung tích của những bằng chứng đó? Tiếp nữa là hiện giờ Kadota đang ra sao? Và quan trọng nhất là tới đây Tatsuya định sẽ làm gì?”

Hisato nhìn Sayumi như để thúc giục cô ta trả lời. Song, Sayumi vẫn không chịu hé răng nửa lời.

“Sayumi, em đang làm việc ở quán bar của Michiko nhỉ. Tầng hai của quán bar đó là để ở. Em có phát hiện ra điều gì không?”

Đến đây, Keisuke thử đề cập đến chuyện mà cậu vẫn thắc mắc lâu nay.

“Vào buổi tối hôm gặp cô Sayumi lần đầu tiên, tôi đã ghé qua quán bar của Michiko. Lúc về, tôi thấy đèn trên tầng hai đang tắt nhưng lại có ánh sáng chập chờn, hình như là tivi đang bật. Liệu có phải có người ở đó không?”

Sayumi không phản ứng gì. Hisato tiếp tục thuyết phục.

“Em đã nghe đoạn băng khi nãy rồi đấy. Tatsuya là một kẻ vô cùng đáng sợ. Không biết chừng nạn nhân tiếp theo sẽ là em. Nếu em biết chuyện gì về hắn thì hãy nói cho bọn anh nghe, bất cứ chuyện gì cũng được.”

“Các anh đã nói xong chưa?” Sayumi nói bằng giọng khô khốc.

Hisato trước đó vẫn tỏ ra rất hòa nhã, lúc này cũng hơi nghiêm mặt lại.

“Chưa đâu. Nếu em không thích thì không cần nói ra cũng được. Đổi lại hãy hứa với bọn anh một điều. Anh nghe nói ngày mai Tatsuya sẽ được phóng thích. Nhưng em không được phép gặp hắn. Chắc chắn hắn sẽ hỏi xem bọn anh có tìm gặp em trong thời gian hắn bị giam hay không. Anh cá là hắn rất muốn biết em đã nhìn thấy những gì và biết được những chuyện gì rồi. Nếu em khai thật với hắn thì lần này sẽ đến lượt em gặp nguy hiểm. Chỉ cần Tatsuya nói một câu là thấy ngứa mắt thì không biết Michiko sẽ làm gì người đó đâu. Rất có thể đến tận bây giờ bọn họ vẫn còn giữ loại thuốc trừ sâu kịch độc đó. Không riêng gì Mika mà ngay cả em cũng sẽ trở thành miếng mồi của Tatsuya. Bọn anh không thể để chuyện như thế xảy ra được. Em có thể đến ở cùng gia đình đang cưu mang Okuyama trong một thời gian ngắn, cho đến khi tìm được chỗ ở mới...”

“Ai mướn anh lo cho tôi. Quan hệ giữa tôi và cô Michiko vẫn đang tốt đẹp. Vả lại, không đời nào có chuyện tôi ở chung một nhà với anh ta.”

Thấy Sayumi vừa trừng mắt nhìn Keisuke vừa toan đứng dậy, Hisato bèn nói thêm:

“Đừng tin hai người họ. Đừng quay lưng lại. Cũng đừng nói gì cả.”

Sayumi ngoái lại, lần lượt nhìn Hisato và Keisuke rồi cứ thế lẳng lặng bỏ đi.

“Vậy là không thuyết phục được cô ấy rồi,” Keisuke nói ngay khi cánh cửa vừa đóng lại.

“Không đâu,” Hisato tỏ ra đắc ý. “Cậu cũng thấy đôi mắt của cô ấy rồi đấy. Trong lòng cô ấy đã có sự xáo động rồi.”

Không biết có phải vì đã thấm mệt sau một hồi nói chuyện hay không mà Hisato lại ngồi xuống ghế, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, sau đó bắt đầu uống trà đóng chai. Phải mất một lúc cậu ta mới thừ người ra, lẩm bẩm:

“Làm nghề luật sư chắc cậu không lạ gì khái niệm chết đường chết chợ nhỉ?”

Hisato đang nói đến những người chết ngoài đường, không rõ danh tính.

“Chuyện đó thì sao?”

“Nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết mà tớ vừa nói khi nãy rốt cuộc đã chết đường chết chợ nơi đất Thái. Nơi tận cùng của chuyến lưu lạc.”