Chương 924 Bái kiến cố nhân 4
Nhưng quả chuông lại âm thầm tới tìm Tiết Doanh An nói: “Ta theo A Ứng tu hành, âm thầm nhớ được nhiều thứ, đều lưu dấu trên vách chuông của ta, ngươi mau mau chóng chóng chép lại.”
Tiết Doanh An cảm động khó tả, nói: “Chuông sư thúc, ta...”
Quả chuông nói: “Bảo ngươi chép thì mau mau chép đi!”
Tiết Doanh An vội vàng kiềm chế xúc động trong lòng, vội vàng chép lại phù văn Tiên đạo và phù văn Thiên đạo trên vách chuông, trong đó còn có một số đạo văn mà quả chuông thấy trong Tổ Đình, cũng được hắn chép lại một lượt. Quả chuông biết truyền thừa của luyện khí sĩ không bằng những người khác, tuy nó là pháp bảo sao chép của Lý Tiêu Khách, nhưng đối với Tiết Doanh An lại có tình cảm như sư phụ với đồ đệ, vì vậy mới quyết tâm tác thành cho hắn.
Tới hôm Hứa Ứng đi khỏi, y chép lại tổ pháp lục bí của mình cho Tiết Doanh An, cười nói: “Xin dừng bước, Tiết đạo hữu, tương lai có cơ hội ắt sẽ gặp lại.”
Ngoan Thất bay lên không trung, chở y tới Nga Mi Kim Đỉnh.
Nhạn Không Thành thấy y đến, vội vàng giải trừ tiên khí hộ sơn. Hắn lo lắng tiên nhân Nga Mi trên Tiên giới biết Hứa Ứng tới đây sẽ vận dụng tiên khí đả thương Hứa Ứng, cho nên mới mạo hiểm giải trừ tiên khí.
Hứa Ứng lên núi, Nhạn Không Thành kích động cười nói: “Hứa đạo hữu, năm xưa thế lực của chúng ta ngang nhau không phân cao thấp. Nhiều năm không gặp, hay là so tài lần nữa?”
Hứa Ứng mỉm cười nói: “Được!”
Sau lưng y hiện lên ba món bảo vật Tiên Vương, một món chí bảo Thiên đạo, hai đại động thiên Tiên giới xuất hiện trên trời, nối liền với thân thể.
Nhạn Không Thành thấy vậy nghiêm mặt nói: “Chúng ta là bằng hữu lâu năm, gặp mặt đã chém chém giết giết, quá mất tình cảm? Mau thu hồi pháp bảo!”
Hứa Ứng cười ha hả, ở lại Nga Mi Kinh Đỉm vài ngày, đích thân truyền thụ cho Nhạn Không Thành tổ pháp lục bí rồi mới lên đường.
Y trở lại Thục Sơn kiếm môn, Thời Vũ Tình đã nhận được tin, tới nơi nghênh tiếp, nói: “Nghe nói thái thượng trưởng lão trở về Nguyên Thú, sao trạm đầu tiên không phải tới kiếm môn?”
Hứa Ứng cười nói: “Kiếm môn còn nhận thái thượng trưởng lão ta ư? Không sợ sư tổ kiếm môn lập tức chạy khỏi sư môn?”
Thời Vũ Tình buồn cười nói: “Hắn chạy là chuyện của hắn, liên quan gì tới ta? Ta chỉ biết ngươi có ơn tái tạo với kiếm môn!”
Hứa Ứng bước vào kiếm môn, cũng ở lại mấy ngài, so tài kiếm pháp với Thời Vũ Tình, trao đổi kiếm đạo, danh nghĩa là tỷ thí thực chất truyền thụ lĩnh ngộ kiếm đạo của bản thân mấy năm nay.
Còn trong mấy ngày này Thời Vũ Tình lĩnh ngộ được bao nhiêu, phải xem vận may của cô.
Trước khi đi, Hứa Ứng cũng truyền thụ lục đại tổ pháp cho cô rồi mới vẫy tay từ biệt.
Thời Vũ Tình ánh mắt phức tạp, đứng dưới kiếm môn vẫy tay từ xa với y. Cô biết, lần này y lên đường chỉ e rất ít khi trở về, sợi dây tình mình buộc lên người hắn chỉ e sẽ như bọt nước hão huyền, không thể tiếp nối.
Hứa Ứng đi, mang theo nỗi tương tư của cô
Thần Đô Lạc Dương.
Quách Tiểu Điệp nhảy thẳng tới, đấm thẳng vào ngực Hứa Ứng, vành mắt đỏ ửng nói nhỏ: “Cuối cùng ngươi cũng về thăm ta! Ngươi còn không về, bà đây sẽ đi lấy chồng đấy! Nguyên Vị Ương đâu? Ngươi cưới cô ấy chưa?”
Hứa Ứng xoa ngực cười nói: “Vẫn chưa. Chuyện của ta và cô ấy hơi phức tạp.”
“Bịch!”
Quách Tiểu Điệp lại đấm một phát nữa lên ngực y, hung hăng nói: “Nếu ngươi không cưới cô ấy, ta sẽ gả cho cô ấy đấy! Bà đây vẫn chưa quên được cô ấy đâu!”
Lại nói tới Ngọc Hồ Chân Nhân, dọc đường chạy nhanh như điện chớp, ra sức bỏ trốn, cuối cùng cũng tránh được đao quang từ thần đao của Kim Bất Di.
Lão dừng lại, trên người trần truồng, sau lưng máu me đầm đìa.
Bảo vật trên người và trong khu vực Hi Di của lão đều bị Kim Cương trác vơ vét sạch sẽ, thậm chí không có quần áo để mặc.
Lão già này lại chẳng hề để ý,suy nghĩ nói: “Pháp bảo của con rắn lớn bên cạnh Hứa Ứng cực kỳ lợi hại, thiếu chút nữa thì ta cũng không thoát được. Rốt cuộc bảo vật này có lai lịch gì?”
Đúng lúc này, trên bầu trời ánh sao lấp lánh, bầu trời rung động như tảng thịt. Ngọc Hồ Chân Nhân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai vị Thần Vương cổ xưa tách ra từ bầu trời như tảng thịt, giáng lâm Nguyên Thú.
“Huyền Không, Huyền Thiên, sao các ngươi lại tới đây?” Ngọc Hồ Chân Nhân kinh ngạc nói.
Hai vị Thần Vương gặp Ngọc Hồ Chân Nhân, không khỏi kinh ngạc. Chỉ thấy trên người Ngọc Hồ Chân Nhân trống trơn không một món đồ, sau lưng máu me biến bét, không biết đã gặp chuyện gì.
“Chẳng lẽ hạ giới không những phải chém cảnh giới, còn phải cởi sạch đồ?” Hai vị Thần Vương thầm nghĩ trong lòng.
không cần biết tốt xấu gì thấy người là chém!