← Quay lại trang sách

Chương 926 Tạm biệt tuổi niên thiếu 2

“Lần này ta hạ giới, cắt bỏ cảnh giới Tiên đạo của mình cất vào trong bình ngọc, lừa trời dối đất từ trên Tiên giới xuống đây. Sau khi tới thế gian ta lại thu hồi đạo tràng trong ấm ngọc là có thể khôi phục cảnh giới Tiên đạo.”

Hai vị Thần Vương thầm kinh ngạc, cảm thấy cực kỳ khâm phục.

Xưa nay tiên nhân hạ giới, trừ những thế lực chính thống trên Tiên giới được Tiên Đình cho phép, có thể dựa vào bí pháp Tiên Đình mang theo tu vi hạ giới.

Các phe phái khác cho dù tu vi thực lực mạnh tới mức nào đi nữa cũng không thể mang theo tu vi rời khỏi Tiên giới!

Không ngờ đạo pháp của Ngọc Hồ Chân Nhân có thể đột phá hạn chế này, đúng là thần thông quảng đại!

Lúc này trên bầu trời có tiên quang lóe lên, Ngọc Hồ Chân Nhân thầm giật mình: “Có tiên nhân hạ giới!”

Hắn nháy mắt với Huyền Không Huyền Thiên, ba người lập tức bám theo.

Hai đại Thần Vương Huyền Thiên Huyền Không tinh thông Thiên đạo, giỏi về che giấu bản thân, khiến thân thể mình hòa vào bầu trời, Ngọc Hồ Chân Nhân lại là người sáng tạo Hồ Thiên Chứng Đạo kinh, vận dụng pháp thuật không gian tới cực hạn, ẩn giấu cỗ xe và giai nhân, người ngoài không cách nào phát hiện ra.

Ba người bám theo cả chặng dài mà không làm kinh động luồng tiên quang kia.

Không bao lâu sau, chỉ thấy luồng tiên quang kia dừng lại, tập trung với mấy người khác.

Huyền Không Thần Vương kinh ngạc nói: “Là Ngọc Xuyên công tử!”

Huyền Thiên Thần Vương ánh mắt lóe lên vẻ hung dữ, lạnh lùng nói: “Còn có Tân Thần đoạt thần quyền của chúng ta, Huyền Không, Huyền Thần!”

Ngọc Hồ Chân Nhân nhướn mày nói: “Vị tiên nhân hạ giới kia là đệ tử của Đế Quân, họ Ngô tên Tam Tứ, biệt hiệu là Tam Tứ Tiên Nhân. Khà khà, vì sao vị Tam Tứ Tiên Nhân này lại xuất hiện ở đây? Trước đây không lâu ta vừa bị Hứa Ứng tập kích, giờ bọn chúng lại xuất hiện ở đây, chỉ e Đế Quân định mượn đao giết người!”

Huyền Thiên Thần Vương nghi ngờ nói: “Ngô Tam Tứ không tự chém cảnh giới?”

Ngọc Hồ Chân Nhân mắt lộ hung quang, cười lạnh nói: “Hắn không phải chính thống trong Tiên Đình, không thể nhận được bí pháp hạ giới. Chắc chắn sau khi hạ giới xong kẻ này lại độ kiếp, trở thành tiên nhân cõi trần!”

Hai vị Thần Vương kinh ngạc, lại lập tức tỉnh ngộ. Huyền Không la lên thất thanh: “Tên danh nghĩa thế giới Thiên Đạo thuộc quản lý của Lôi Bộ, thực tế đã sớm rơi vào tay Đế Quân. Đế Quân thay mận đổi đào, chuyển người trong Lôi Hỏa Công Bộ thành người của mình. Ngô Tam Tứ hạ giới xong độ kiếp dưới thế gian, chư thần Thiên đạo nương tay, khiến hắn trở thành tiên nhân cõi trần, chẳng phải khôi phục được cảnh giới rồi ư?”

Huyền Thiên cười lạnh nói: “Chư thần Thiên đạo ăn hối lộ làm trái pháp luật, hoàn toàn không tuân theo Thiên đạo, đúng là đáng kinh tởm!”

Đám người Ngọc Xuyên công tử tụ hợp với Ngô Tam Tứ, đột nhiên Huyền Không Thần Vương tế ra một lá cờ lớn, mặt cờ rung nhẹ, tới khi mặt cờ dời đi đám người Ngọc Xuyên công tử đã không còn tăm hơi.

Lá cờ lớn cũng nhạt dần rồi biến mất không còn tăm hơi.

Ngọc Hồ Chân Nhân liếc mắt nhìn bốn phía, đột nhiên tỉnh ngộ: “Cõi âm! Bọn chúng tới cõi âm!”

Hai vị Thần Vương Huyền Không Huyền Thiên cũng đằng đằng sát khí, trầm giọng nói: “Chúng ta bám theo!”

Hai vị Thần Vương này càng thần thông quảng đại, mang theo thân hình Ngọc Hồ Chân Nhân đột nhiên chìm xuống, nhanh chóng chìm vào cõi âm.

Sau khi từ biệt Quách Tiểu Điệp, Hứa Ứng lại tới Hạo Kinh một chuyến, gặp Chu Thiên tử. Chu Thiên tử không còn vẻ u ám lúc trước, trở nên sáng sủa hơn nhiều, cười nói: “Bảy năm không gặp, thần tiên bất lão vẫn như xưa, không hề thay đổi chút nào.”

Hắn đã là tiên nhân cõi trần, tiên nhân chân chính, kết giao với các tông môn tiên giới, mượn tiên khí của những tông môn này dẫn dắt tiên quang tiên khí tu luyện, sử dụng tiên dược, tu vi tiến bộ nhanh chóng, cường đại hơn lúc trước nhiều.

Hứa Ứng cười nói: “Ta truyền tổ pháp cho ngươi, ngươi có phế bỏ cảnh giới tiên nhân tu luyện lại từ đầu không?”

Chu Thiên tử cười ha hả: “Mục đích tu luyện na pháp là để thành tiên, bây giờ ta đã thành tiên, sao phải vòng lại như vậy?” Hứa Ứng không dừng lại ở Hạo Kinh, cáo từ rời khỏi.

Chu Thiên tử cũng không giữ y lại, lệnh cho Khương Tề thay mặt mình tiễn khách.

Khương Tề đưa Hứa Ứng rời khỏi Hạo Kinh rồi nói: “Lần này Hứa công tử tới Hạo Kinh chắc không phải chỉ để gặp mặt bệ hạ?”

Hứa Ứng cười nói: “Chuyến này ta tới đây cáo biệt, chỉ e sau này ta sẽ không về thế giới Nguyên Thú nhiều. Cho dù là địch hay bạn, các ngươi cũng là cố nhân của ta.”

Ngoan Thất nghi hoặc nói: “A Ứng, vì sao ngươi không truyền thụ tổ pháp cho những người khác ở Hạo Kinh thành?”