← Quay lại trang sách

Chương 927 Tạm biệt tuổi niên thiếu 3

Khương Tề cười nói: “Hứa công tử bảo vệ chúng ta nên mới không truyền tổ pháp.”

Ngoan Thất suy nghĩ, lập tức hiểu ra nói: “Chu Thiên tử sẽ không cho phép các ngươi học tập tổ pháp lục bí. Hắn không muốn trong Hạo Kinh có ai đó mang thực lực uy hiếp tới quyền thống trị của hắn. Nếu A Ứng truyền thụ lại là hại các ngươi! Có đúng không?”

Khương Tề sắc mặt như thường, không tỏ ý kiến.

Hứa Ứng dò hỏi: “Mấy ngày nay ta vẫn luôn tìm kiếm Tổ Long, nhưng mãi vẫn không tìm được. Hắn ở đâu?’

“Tổ Long? Cũng lâu rồi chúng ta không gặp hắn, nhưng một năm trước có người độ kiếp trên đỉnh Thái Sơn ở thế giới Nguyên Thú, kiếp vân bao phủ hai ngàn dặm.”

Khương Tề nói: “Ta tới Thái Sơn xem thử, xung quanh Thái Sơn có dấu vết hình thành Thiên kiếp, trên đỉnh Thái Sơn có mảnh vỡ của Thập Nhị Kim Nhân, còn có bệ thờ, mảnh vỡ Cửu Đỉnh. Ta nhặt được một số mảnh vỡ ở đó.”

Hứa Ứng kinh ngạc: “Ý ngươi là Tổ Long độ kiếp?”

Khương Tề nói: “Chắc là hắn.”

Hứa Ứng truy hỏi: “Tổ Long có độ kiếp thành công không?’

Khương Tề do dự một hồi rồi lắc đầu nói: “Ta cũng không biết hắn có thành công hay không. Dựa theo kết hợp của Tổ Long, hắn sẽ hòa đạo tượng của bản thân với thế giới Nguyên Thú, điều động thiên địa đại đạo trong thế giới Nguyên Thú, cưỡng ép chúng sinh nghênh chiến Thiên kiếp. Nhưng hắn không làm vậy, lúc ở đỉnh Thái Sơn hắn chỉ dựa vào đạo hạnh của bản thân mình để độ kiếp.”

Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Theo lý mà nói, không cưỡng ép chúng sinh, không điều động thiên địa đại đạo của thế giới Nguyên Thú thì hắn tuyệt đối không thể vượt qua Thiên kiếp siêu cấp. Nhưng lúc ở đỉnh Thái Sơn ta lại phát hiện ra một luồng hào quang phi thăng. Ngoài ra...”

Hắn lấy ra một mảnh vỡ pháp bảo, mảnh vỡ này rất lớn, như một vầng trăng cong cong cao tới hơn hai mươi trượng, trên vầng trăng còn phủ đầy ấn ký phù văn. “Còn có thứ này. Hứa công tử có nhận ra cái này là một bộ phận của thứ gì không?’

Hứa Ứng ngẩng đầu quan sát, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ đây là pháp bảo hình thái động thiên na tổ?”

Khương Tề mỉm cười nói: “Quả nhiên hệt như ta đoán. Lúc nhặt được mảnh vỡ này trên đỉnh Thái Sơn, ta đã nghi khi đó Tổ Long độ kiếp ở đây, Thập Nhị Kim Nhân lơ lửng xung quanh, Cửu Đỉnh gây dựng Thần Châu đại địa, đạo tượng của hắn tạo thành hình thái toàn bộ thế giới Nguyên Thú, chống lại Thiên kiếp. Sau lưng hắn có lẽ còn lơ lửng từng tòa động thiên máy móc.”

“Chắc chắn cảnh tượng trên đỉnh Thái Sơn cực kỳ tráng lệ, đáng tiếc ta không được thấy, cũng không rõ Tổ Long có vượt qua được Thiên kiếp hay không, có phải đã phi thăng?”

Khương Tề nói: “Nhưng từ năm đó trở đi, không hề nghe thấy tin tức về hắn.”

Hứa Ứng cúi người, Khương Tề cũng cúi người đáp lễ, đưa mắt nhìn y đi xa.

Hứa Ứng mang theo đám người Ngoan Thất tới Vô Vọng sơn, chỉ thấy nơi này yêu khí nghi ngút, hai tên đồ đệ Ngưu Chấn Ngưu Càn vẫn ở đây!

Cả hai đã trở thành yêu vương nổi tiếng khắp vùng, Hùng Thiên Lý cũng ở đây, là huynh đệ kết bái với Ngoan Thất.

“Nếu Tiểu Thiên Tôn biết hắn còn hai sư đệ, không biết sẽ có cảm tưởng ra sao?” Hứa Ứng thầm nghĩ, y trở lại chốn cũ, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Hứa Ứng chỉ điểm Ngưu Chấn Ngưu Càn vài ngày rồi một mình rời khỏi Vô Vọng sơn, trở lại Linh Lăng thành du lịch một phen.

Y tìm được khu ruộng Tưởng gia, phát hiện thôn trang đã thay đổi rất lớn. Từ khi cõi âm xâm lấn, địa hình thay đổi, khu ruộng Điền gia cũng trải qua nhiều biến cố, người trong thôn đều đã già đi.

“Ngươi có phải... A Ứng không?”

Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi nhận ra y, vừa mừng vừa sợ, cười mà mắt đẫm lệ.

“Sao ngươi lại trở về?” Người phụ nữ kia cười nói.

Hứa Ứng nhận ra người này, là con gái của Tưởng Lộ a bá, là tân nương mà Tưởng viên ngoại hiến cho thần linh Tưởng gia.

Hứa Ứng đi tới, nghe người này kể lại những chuyện xảy ra sau khi y đi khỏi, một lúc lâu sau y mới cáo từ.

Hứa Ứng trở lại Vô Vọng sơn, đột nhiên vung ống tay áo, bao phủ bầu trời, ống tay áo của y che đến đâu thì nhật nguyệt biến mất, đại đạo biến đổi, từ dương gian hóa thành cõi âm.

Ngoan Thất, Kim Bất Di chỉ thấy mắt hoa lên, lúc mở ra đã thấy Vô Vọng sơn chìm xuống cõi âm. Hứa Ứng trầm giọng nói: “Thất gia, ngài chuông, chúng ta phải tới Vọng Hương đài một chuyến!”

Trong Vọng Hương đài, bầu trời quỷ dị vặn vẹo, trên màn trời thủng lỗ chỗ, trong lỗ thủng khổng lồ, mảnh vỡ tiên khí ngưng kết, cứ như thời không cũng ứ đọng lại.

Đám người Ngọc Xuyên công tử nhanh chóng tiến sâu vào Vọng Hương đài, Ngô Tam Tứ nói: “Công tử, chắc Tử U minh đao của Đế Quân ngay gần nơi này, ngươi có cảm ứng được không?’