← Quay lại trang sách

Chương 928 Tàn kiếm, Minh đao 1

Bạch Ngọc Xuyên tập trung cảm ứng, nhưng chỉ cảm giác thấy các loại tư duy cổ xưa đáng sợ trong Vọng Hương đài, nhiễu loạn thần thức của hắn, khiến hắn khó mà cảm nhận được thứ gì. Hắn lắc đầu nói: “Vì sao Đế Quân lại giấu kho báu tại đây?”

Vọng Hương đài thật quá đáng sợ, ngay cả hắn cũng cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.

Ngô Tam Tứ lắc đầu nói: “Ta cũng không biết. Lần này ta hạ giới, Đế Quân chỉ nói tốt nhất để hạ giới loạn thêm một chút, bảo ta giúp đỡ công tử lấy món tiên khí này.’

Ngọc Hồ Chân Nhân và hai đại Thần Vương Huyền Không Huyền Thiên lẳng lặng bám theo bọn họ, giám sát nhất cử nhất động của họ.

“Bản lĩnh của Huyền Không Thần Vương vượt xa ta, lén lén lút lút làm gì? Thần Vương bên cạnh Huyền Không là ai?”

Còn phía sau bọn họ, Hứa Ứng chú ý thấy Thiên đạo của cõi âm có điểm dị thường, lập tức phát hiện ra hai đại Thần Vương kia, trong lòng giật mình!

“Có lẽ cũng là một Thần Vương, e là thực lực không yếu hơn Huyền Không... Đợi đã!”

Sắc mặt y biến đổi, lập tức phát động Hồ Thiên Chứng Đạo kinh, bao phủ mình và bọn Ngoan Thất, Kim Bất Di, nấp vào trong hư không.

Lúc này ánh mắt Ngọc Hồ Chân Nhân đảo qua hư không, quét qua quét lại nhưng không hề phát hiện ra đám người Hứa Ứng.

Tuy lão ta là người sáng tạo ra Hồ Thiên Chứng Đạo kinh, nhưng về khoản lĩnh ngộ Hồ Thiên Chứng Đạo kinh thì Hứa Ứng đã vượt qua lão.

Hứa Ứng men theo phía sau bọn họ, dần dần đi sâu vào Vọng Hương đài, đột nhiên y cảm ứng được một luồng khí tức kỳ dị.

“Trong Vọng Hương đài có Tham Đạo đài thời cổ đại! Đợi đã, luồng đao khí này...”

Y lập tức biến sắc, chỉ cảm thấy toàn thân như sắp tan vỡ, không nhịn được rùng mình một cái.

Y cảm ứng thấy phía trước có một thanh thần đao tuyệt thế, đã từng chém chết thân thể của y, cắt bỏ mỗi cảnh giới của y!

“Thanh đao này chính là Tử U minh đao của Đế Quân!” Hứa Ứng lại rùng mình một cái, không nhịn được muốn đào tẩu.

Quả chuông, Ngoan Thất và Kim Bất Di còn chưa có cảm giác gì, đối với bọn họ thì Tử U minh đao chỉ là một trong ngàn vạn luồng khí tức quỷ dị trong Vọng Hương đài mà thôi.

Trong khu vực cổ xưa này thậm chí còn có một số khí tức cường đại khủng khiếp hơn cả Tử U minh đao... nhưng đối với riêng Hứa Ứng, Tử U minh đao mang theo nỗi sợ khắc sâu vào bất diệt chân linh của y!

Đao này chặt đứt thân thể y, diệt nguyên thần của y, nếu không phải bất diệt chân linh của y đã luyện tới mức độ cực cao, chỉ e Hứa Ứng đã tan thành tro bụi, cũng không có mấy vạn năm sau trầm luân như vậy.

“Vì sao tiên khí này lại ở trong Vọng Hương đài?” Hứa Ứng cố kiềm chế nỗi sợ, kiên trì đuổi theo Ngọc Hồ Chân Nhân.

Nhưng càng xâm nhập Vọng Hương đài thì cảm giác áp bách của Tử U minh đao đối với y lại càng mạnh.

Ngoan Thất nhận ra thần sắc y có gì đó không đúng, vội vàng nói: “A Ứng, ngươi thấy sao?”

Hứa Ứng sắc mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, khí tức bất ổn, giọng nói cũng hơi khàn khàn: “Ta không sao.”

Y tồn tưởng Tru Tiên tàn kiếm, dùng sát ý vô thượng của Tru Tiên tàn kiếm đối phó với Tử U minh đao, bấy giờ mới cảm thấy khá hơn một chút.

Phía trước, Ngọc Hồ Chân Nhân và hai vị Thần Vương đi vào sâu trong Vọng Hương đài, đây là khu vực mà Hứa Ứng chưa từng đặt chân tới.

Xung quanh đổ nát thê lương, còn có động phủ rách nát, động thiên mục nát phân nửa, thậm chí còn có lăng mộ do vô số tiên khí giao nhau tạo thành!

Còn nhiều chỗ trên trời có tiên quang giáng xuống, ngẩng đầu lên có thể thấy Tiên giới, có nhiều địa điểm bị Tiên đạo ô nhiễm nghiêm trọng, thậm chí vượt qua cả ô nhiễm trong Tổ Đình!

Còn có một số nơi trông rất yên bình nhưng tên không trung lơ lửng từng cỗ quan tài màu đen. Vọng Hương đài bao la bát ngát, là Vọng Hương đài chung của Chư Thiên Vạn Giới chứ không phải chỉ thuộc về một mình Nguyên Thú. Nhưng Hứa Ứng đi sâu dần vào, phát hiện e rằng nơi đây không chỉ đơn giản là Vọng Hương đài của Chư Thiên Vạn Giới.

Trong thiên địa không chỉ có khí tức đại đạo của cõi âm, còn có đại đạo Tiên giới và đại đạo thời cổ đại.

Những đại đạo này, đa số đã mục nát.

Y thấy phía trước có một gian nhà tranh, hai bộ xương khô ngồi dưới tàng cây đánh cờ, y phục trên người đã mục nát, trang sức cổ xưa, không biết là của thời đại nào.

Gốc cây kia cũng khô héo đã lâu, mục nát tả tơi.

Hai bộ xương như thấy được y, quay đầu lại, hai hốc mắt không có con ngươi di chuyển theo thân hình của y.

“Hắn lại tới.”

Hứa Ứng nghe loáng thoáng tiếng trò chuyện của hai bộ xương: “Mỗi lần hắn tới đều không phải chuyện tốt.”