Chương 940 Yêu tộc Trấn Ma lục 3
Chỉ e đây là bí thuật của yêu tộc thời cổ đại, có thể phát huy lực lượng huyết mạch tới cực hạn!
Ngay lúc Ngoan Thất đang do dự, đột nhiên lại có một thần nhân giáp bạc xuất hiện, đứng trên trán hắn, khí tức hòa lẫn cùng hắn.
“Cưỡi ta?”
Ngoan Thất nổi giận, nhưng ngay khoảnh khắc sau thần nhân giáp bạc đã tỏa ra đạo văn, nối liền với khí huyết của hắn, với nguyên thần của hắn, có cảm giác như linh nhục nhất thể.
Ngoan Thất chỉ cảm thấy thoải mái không gì sánh kịp, cũng ngừng giãy dụa, trong lòng cũng chẳng còn tức giận.
Thần nhân giáp bạc này cũng là đầu chim thân người, mặc bộ giáp trụ màu bạc.
Quả chuông nổi giận kêu lên: “Thất gia, Kim gia, ta tới cứu các ngươi!”
Ngoan Thất nói: “Ngài chuông, đừng làm quấy rối.”
Kim Bất Di chiếm ý dâng cao, kêu lên: “Ngài chuông, chúng ta đang muốn chém giết, không cần ngươi tới cứu.”
Quả chuông vừa sợ vừa giận, đột nhiên lại thấy thần nhân giáp bạc giơ tay nắm lấy quai chuông, truyền pháp lực vào trong, đạo văn đạo tắc bay lượn xung quanh nó.
Chỉ thấy trên những thuyền lầu kia, từng bộ xương khô lao nhao bò dậy, từng mảnh binh đao khuyết thiếu cắm đầy thuyền dồn dập bay lên, rơi vào tay bọn chúng.
Vô số xương khô đứng thành hàng, trận địa chỉnh tề như một đội quân đã trải qua chiến trận, trang nghiêm túc sát.
“Các tướng sĩ Đông Hoàng!’
Hai vị thần nhân giáp vàng giáp bạc đồng thời hét lớn: “Theo ta chinh chiến, trấn áp dư nghiệt loạt đảng! Giết chết bọn chúng trong mặt trời, trấn áp bọn chúng trong Đại Nhật hồng lô! Đông Hoàng sống mãi cùng các ngươi! lên đường~”
Ngoan Thất và Kim Bất Di bị quất roi vào mông, lập tức bay lên không trung, bay vào sâu trong mặt trời.
Từng sợi xiềng xích ầm ầm rung chuyển, lại là từng bộ xương chim lớn vỗ cánh phi hành trong mặt trời, kéo theo từng chiếc thuyền lầu cổ xưa không gì sánh được, bay vào sâu nhất trong vầng mặt trời.
Từng âm thanh hùng vĩ bột phấn trong thái dương, hội tụ thành dòng lũ, lao về phía phong ấn chưa biết.
Vô số âm thanh quỷ thần reo hò: “Tiên Đình yêu tộc, vĩnh viễn không thất bại!”
Còn sâu trong thái dương, thiên địa đại đạo cổ đại đang thức tỉnh, phong ấn trên một cánh cửa khổng lồ không thể không ngừng buông lỏng, thứ bị phong ấn ở sâu trong thái dương sắp tuôn trào!
Vọng Hương đài, Huyền Đô Ngọc Kinh sơn.
Tiên trùng bị bắt lấy cánh, đang định biến hóa phân thân ăn sạch người bắt mình, nhưng cho dù nó biến hóa thế nào cũng không thể phân thân ra được.
Nó là sinh vật Tiên đạo, hung ác dị thường, có thể chia ra hàng vạn,hóa thành côn trùng nhỏ bé không gì sánh được, gặm nhấm thân thể nguyên thần, thậm chí có thể ăn cả thần thông.
Tuy Hứa Ứng điểm hóa thần trí cho nó, nhưng bản năng của nó vẫn còn, cái miệng rộng cắn răng rắc không thôi.
Người bắt nó là một nam nhân trung niên tiên phong đạo cốt, đầu đội thất tinh bảo quan, người mặc áo bào châu báu, cười nói: “Đúng là hung hãn, thôi, ta cho ngươi chút cơ duyên.”
Hắn hái một chiếc lá cây, đặt tiên trùng lên lá. Chiếc lá này bị hái xuống, chỗ hái lại mọc ra lá non mới.
Tiên trùng ôm lấy lá cây, cẩn thận từng chút một nhìn hắn rồi vội vàng vỗ cánh bay lên, nhanh chóng bay về Thất Bảo cung, trở lại trên vai Hứa Ứng, bấy giờ mới gặm từ từ.
Khi nam nhân trung niên đi tới, tiên trùng đã gặm phân nửa chiếc lá, bản thân cũng lớn hơn một chút. Nó như gặp đại địch, bảo vệ Hứa Ứng, không dám lơi lỏng.
Đột nhiên trong miệng tiên trùng phát ra tiếng người, thanh thúy như nữ nhân: “Ngươi là người phương nào?”
Nó nói xong mới giật mình, trong lòng thầm kinh ngạc không hiểu vì sao mình có thể nói chuyện.
Nam nhân trung niên cười nói: “Ta chính là Đông Minh Cao Thượng Hư Hoàng Đạo Quân, là thiên địa nguyên thần của Đại Đạo Quân. Sau khi Đại Đạo Quân đi khỏi, ta trấn thủ trong đạo tràng này, mãi tới khi đại đạo vỡ nát, ta chìm vào tử vong.”
Tuy tiên trùng đã có thể nói chuyện nhưng đầu óc không được tốt, nghe mà cái hiểu cái không.
Nó ôm nửa chiếc lá cây còn lại, gặm thêm hai cái, chỉ cảm thấy tai mắt dần dần sáng sủa, đầu óc cũng nhanh nhạy hơn nhiều, nói: “Ngươi chết rồi, sao lại còn sống?”
Đông Minh Hư Hoàng cười nói: “Ta chính là thiên địa đại đạo của nơi này, theo đại đạo vỡ nát mà vỡ nát, theo đạo thụ khôi phục mà khôi phục.”
Tiên trùng nghe vậy lại không hiểu, lại ôm cái lá gặm thêm mấy miếng.
Trong Huyền Đô Ngọc Kinh sơn, hào quang dâng trào, bảy đạo thụ khác tỏa sáng như gặp xuân xanh, mọc lại cành lá, không bao lâu sau đã cao cỡ một người, vẫn tiếp tục sinh trưởng lên trên.
Lần này là Đông Minh Hư Hoàng và Hứa Ứng tác thành cho nhau.
Bốn mươi tám ngàn năm trước, Hứa Ứng lưu lại một đoạn thiện duyên tại đây, trợ giúp Đông Minh Hư Hoàng khôi phục một gốc đạo thụ, gốc đạo thụ này trải qua bốn mươi tám ngàn năm sinh trưởng, tụ tập dấu ấn đại đạo vỡ nát trong thiên địa.