Chương 941 Tràng hạt Phật Tổ 1
Hứa Ứng trở lại chốn cũ, nhận được những dấu ấn đại đạo trong đạo thụ, cộng thêm vô số cảm ngộ, do đó nhập đạo, lại chỉnh lý được càng nhiều dấu ấn đại đạo trong thiên địa của Huyền Đô Ngọc Kinh sơn, khiến cho càng nhiều đạo thụ khôi phục trùng sinh.
Tiếng vang ầm ầm cất lên, đó là ngọn núi Huyền Đô Ngọc Kinh sơn bị chém thành hai nửa được lực lượng cường đại của đạo thụ chèo chống, từ từ bay lên, nối liền thành một!
Mặt cắt của hai phần ngọn núi có đại đạo nối liền, luyện ngọn núi thành một thể, khôi phục như lúc ban đầu!
Cảnh tượng này khiến những tồn tại cổ xưa trong Vọng Hương đài dồn dập chấn động, từng ý thức hùng vĩ chậm rãi thức tỉnh, lẳng lặng quan sát cảnh tượng này.
Đột nhiên một quả chuông lớn lảo đảo bay tới, thân chuông tràn ngập hào quang Tiên đạo, đứng từ xa kêu lên: “A Ứng, A Ứng! Thất gia và Kim gia bị người ta đánh!”
Tiên trùng vỗ cánh bay lên khỏi vai Hứa Ứng, vội vàng nghênh tiếp quả chuông nói: “Ngươi nhỏ giọng một chút, chủ nhân đang tu luyện!”
Quả chuông quanh người mấp mô, bị đánh cực kỳ thê thảm, một vết thương thậm chí xuyên thủng thân chuông. Nó được Trúc Thiền Thiền luyện lại, có thể tự chữa trị, trừ phi gặp phải đạo thương. Hiển nhiên lần này chính là đạo thương.
Quả chuông kinh ngạc nói: “Trùng gia, ngươi nói chuyện được rồi?”
Tiên trùng không vui nói: “Cái loại da đồng như ngươi còn nói năng được, sao ta không nói được? Ngoài ra, đừng gọi ta là Trùng gia, gọi ta là Trùng Mẫu!”
Quả chuông vội vàng nói: “Mau đánh thức A Ứng, tới cứu Thất gia và Kim gia. Bọn họ bị một đám Tiên đình yêu tộc trong thái dương coi như thú cưỡi, kéo đi chết giết ma đầu bị trấn áp trong Thái Dương quan, khó khăn lắm ta mới thoát được!”
Tiên trùng nói: “Chủ nhân đang tu luyện, không thể tỉnh lại. Hay là để ta đi theo ngươi?”
Quả chuông nghi hoặc: “Ngay cả Thất gia và Kim gia cũng bị đánh, ngươi thì làm được gì? Hơn nữa ngươi đi rồi ai bảo vệ A Ứng?”
Lúc này vị Đông Minh Hư Hoàng cười nói: “Các ngươi cứ đi đi, nơi này giao cho ta là được.’
Quả chuông vẫn không yên lòng, Đông Minh Hư Hoàng cười nói: “Ta là nguyên thần của khoảng thiên địa này, hẳn cũng đủ bảo vệ an toàn cho hắn.”
Bấy giờ quả chuông mới yên tâm, mang theo tiên trùng bay đi, miệng kêu la: “Đi mau đi mau! Tới trễ thì toi mất!”
Ba ngày sau, bầu trời trên Vọng Hương đài đột nhiên rung động, mây gió xoay chuyển, không ngừng quay tròn, lại có một động thiên Tiên giới ầm ầm mở rộng!
Nương neo sấm sét dữ dội, động thiên từ trên trời giáng xuống, nối liền với Hứa Ứng.
Tòa động thiên Tiên giới thứ ba ứng với động thiên bí tàng Ngọc Kinh, cứ thế được mở ra.
Tốc độ sinh trưởng của tám cây đạo thụ dần dần chậm lại, tốc độ ngưng tụ dấu ấn thiên địa đại đạo cũng không bằng lúc trước. Lúc này Hứa Ứng cũng từ từ tỉnh lại, ngạo nghễ giữa thiên địa, cảm xúc dâng trào.
Y tới Vọng Hương đài vốn là để tìm kiếm vị trí của phụ thân, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại tìm được tới đây, phát hiện dấu vết của mình.
Cũng nhờ đó y mở được động thiên Tiên giới thứ ba, âm dương nhị khí trong cơ thể điều hòa như một, có cảm giác sinh mạng bừng bừng, tạo hóa bát ngát, vô cùng vô tận.
Khơi thông âm dương, sống thọ bằng bầu trời trời, tồn tại cùng mặt đất. Nói chung là loại cảm giác này.
Y đứng dậy, trong lòng hơi phiền muộn: “Kiếp thứ nhất của ta tới đây nhưng không tìm được phụ thần à? Nếu phụ thân vẫn ở Vọng Hương đài, năm xưa chúng ta phải nhận nhau mới đúng.”
Cho dù kiếp thứ nhất không tìm thấy phụ thân, kiếp này y tới đây gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu phụ thân ở đây chắc chắn sẽ phát hiện.
Nhưng đến giờ phụ thân vẫn không tới, có thể thấy năm xưa phụ thân tránh né Phương Tùng Hòe truy kích, sau đó đã rời khỏi Vọng Hương đài.
Đông Minh Hư Hoàng đi tới cười nói: “Bốn mươi tám ngàn năm trước, khi tiểu hữu rời khỏi nơi này, ta vẫn là một mầm cây nho nhỏ.”
Đông Minh Hư Hoàng mời Hứa Ứng ngồi xuống cùng quan sát cảnh tượng thay trời đổi đất ở Huyền Đô Ngọc Kinh sơn.
Hứa Ứng quan sát Đông Minh Hư Hoàng, biết hắn là nguyên thần của khoảng thiên địa này. Y từng gặp thiên địa nguyên thần tương tự, là tồn tại chí cường thời cổ đại dùng đại đạo của bản thân diễn hóa thành thiên địa, hình thành thiên địa nguyên thần!
Nguyên thần như vậy sẽ theo thiên địa hủy diệt mà hủy diệt, nhưng khi thiên địa đại đạo khôi phục, bọn họ cũng sẽ phục sinh theo.
Ánh mắt Đông Minh Hư Hoàng không buồn để ý tới hắn, cười nói: “Ta chính là một trong rất nhiều thiên địa nguyên thần của Hư Hoàng Đại Đạo Quân. Năm xưa nơi này là đạo tràng của Hư Hoàng Đại Đạo Quân, người giảng đạo ở đây nên ta mới sinh ra. Đại đạo của khoảng thiên địa này còn xa mới khôi phục tới đỉnh phong, khi tới đỉnh phong núi treo cao trên đỉnh vũ trụ, còn cao cấp hơn cả Tiên giới, độc lập với các thế giới khác, gọi là Đại La đạo cảnh.”