← Quay lại trang sách

Chương 942 Tràng hạt Phật Tổ 2

Lời nói của hắn thay đổi, lắc đầu ở dài: “Đáng tiếc, cho dù là Đại La đạo cảnh cũng có ngày tàn lụi khô héo. Thế gian này không có gì là bất tử.”

Hứa Ứng không biết gì về Đại La đạo cảnh, cũng không biết treo cao trên đỉnh vũ trụ là sao, những điều này đã vượt quá phạm trù hiểu biết của hắn.

“Đạo huynh, vì sao thời đại cổ xưa đó lại xuống dốc? Rốt cuộc Vọng Hương đài này là sao?” Hứa Ứng hỏi.

Đông Minh Hư Hoàng lắc đầu nói: “Ta cũng không biết nguyên nhân thời đại cổ xưa xuống dốc. Thân ở trong đó, sao lại biết được đầu dốc ở đâu? Còn về lai lịch Vọng Hương đài thì ta lại biết. Nơi này là do Huyền Đô Ngọc Kinh sơn rơi xuống, mảnh vỡ Đại La đạo cảnh tạo thành một không gian đặc biệt.”

Hứa Ứng tìm hiểu thiên địa đại đạo của Huyền Đô Ngọc Kinh sơn, cực kỳ huyền diệu khó hiểu, cho dù y đã thức tỉnh ký ức liên quan trong kiếp đầu, cho dù có đạo thụ hồi báo, nhưng y vẫn không thể thăm dò được đại đạo của đạo tràng này.

Thiên địa đại đạo của nơi này quá cao cấp, vượt qua tầm mắt hiện giờ của y.

Mảnh vỡ của Đại La đạo cảnh hình thành Vọng Hương đài kỳ dị, y cũng không thể nhìn thấy. Y còn cách Đại La đạo cảnh quá xa, chỉ có thể tìm hiểu được một góc của ngọn núi băng Huyền Đô Ngọc Kinh sơn. Hứa Ứng lại hỏi: “Xin hỏi Hư Hoàng Đại Đạo Quân ở đâu? Còn sống sót hay đã chết?’

Đông Minh Hư Hoàng nói: “Đại Đạo Quân không ở thế giới này, còn sống chết ra sao thì ta cũng không biết.”

Hứa Ứng khẽ nhíu mày, Thái Thanh đạo nhân cũng nói Đạo Tổ không ở thế giới này, không rõ sống chết.

“Thế thì Đại Đạo Quân đi tới đâu?” Hứa Ứng truy hỏi.

Đông Minh Hư Hoàng giơ tay chỉ lên bầu trời, cười nói: “Bỉ Ngạn.”

Hứa Ứng ngây ngẩn, không phải Bỉ Ngạn kết nối với động thiên na sư à? Đi tới Bỉ Ngạn không khó, chỉ cần xuyên qua động thiên là tới được Bỉ Ngạn.

Nếu Tiên giới cũng là Bỉ Ngạn, thế thì tới Tiên giới cũng không khó, tu luyện tới Phi Thăng kỳ độ kiếp phi thăng là được, sao lại khiến tồn tại cổ xưa này tìm kiếm như vậy?

Dù sao Đông Minh Hư Hoàng cũng chỉ là thiên địa nguyên thần, hiểu biết không nhiều, nói: “Trong thời đại của ta rất nhiều tồn tại cổ xưa đã cảm ứng được, dồn dập lên đường rời khỏi thế giới này đi tìm Bỉ Ngạn. Nhưng bọn họ đi như vậy rồi không hề trở lại, không ai biết họ sống hay chết.”

Hứa Ứng suy nghĩ xuất thần, rốt cuộc những tồn tại cổ xưa kia đi đâu? Bỉ Ngạn mà bọn họ nhắc tới có phải là Bỉ Ngạn của luyện khí sĩ và na sư hay không?

Nhà sư trẻ tuổi của Đại Lôi âm tự nói rời khỏi Bỉ Ngạn, là rời khỏi nơi nào?

Y lắc đầu, xốc lại tinh thần nói: “Ta còn một chuyện phải làm phiền đạo huynh. Ta muốn tìm một người trong Vọng Hương đài...”

Đông Minh Hư Hoàng kinh ngạc nói: “Lúc trước ngươi tới đây cũng là để tìm người đúng không? Khi còn là mầm cây ta đã nghe ngươi nhắc tới, bao năm qua rồi mà ngươi vẫn chưa tìm thấy người đó?”

Hứa Ứng lắc đầu, trong lòng hơi mất mát.

Xem ra y đoán không sai, phụ thân tới đây tránh né truy bắt của Lôi Bộ sau đó trực tiếp rời khỏi. Vật đổi sao dời, rốt cuộc người đã đi dâu?

Đông Minh Hư Hoàng nói: “Quả chuông bên cạnh ngươi tới đây tìm ngươi, nói là mấy vị bên cạnh ngươi chịu thiệt trong Thái Dương quan, bảo ngươi tới. Ta để Trùng Mẫu bên cạnh ngươi đi thay.”

Hứa Ứng kinh ngạc: “Bọn Thất gia Kim gia lại chọc phải chuyện gì? Mà Thái Dương quan là ở đâu?”

Đông Minh Hư Hoàng nói: “Thái Dương quan là quan ải của yêu tộc trấn áp kẻ địch, chính là vầng mặt trời trên thế giới Nguyên Thú. Lúc trước nơi đó từng có một chút động tĩnh, nhưng ta cho Trùng Mẫu kia chút ích lợi, đủ cho bọn chúng biến nguy thành an. Hơn nữa theo ý kiến của ta, đối với bọn họ Thái Dương quan là một cơ duyên rất lớn, không cần lo lắng.”

Hứa Ứng nghe vậy mới thoáng yên tâm.

Đông Minh Hư Hoàng đứng dậy cười nói: “Hứa tiểu hữu nên đi đi, Huyền Đô Ngọc Kinh sơn khôi phục hoàn chỉnh, chỉ e sẽ có một đợt đại kiếp nạn, tiểu hữu lưu lại nơi này, ta e sẽ làm liên lụy tới tiểu hữu.”

Hứa Ứng đứng dậy cáo từ, Đông Minh Hư Hoàng tiễn y đi, nó: “Hiện giờ Huyền Đô Ngọc Kinh sơn chưa khôi phục, đợi tới lức đạo thụ khôi phục, dưới đạo thụ tạo thành Đại La thiên. Tiểu hữu lại đến là có thể tìm hiểu được ảo diệu của Huyền Đô Ngọc Kinh sơn, nhưng bây giờ còn chưa được.”

Hứa Ứng dò hỏi: “Lần này phải đợi bao lâu?”

Đông Minh Hư Hoàng cười nói: “Lần trước phải chờ bốn mươi tám ngàn năm là do có Tử U minh đao trấn áp, đạo thụ không cách nào sinh trưởng. Nếu ta có thể vượt qua kiếp nạn lần này, không phải chịu uy hiếp cấp độ đó, tốc độ phát triển của tám gốc đạo thụ sẽ càng nhanh. Ngắn thì ba đến năm trăm năm; lâu thì ba đến năm ngàn năm là có thể khôi phục.’