← Quay lại trang sách

Chương 1002 Tạo hóa chi khí 1

Y vẫn nghe được âm thanh của chủ nhân Thiên Huyễn Chân Nhân, nhưng âm thanh này cũng hóa thành vặn vẹo, không nghe ra được người này đang nói gì.

“Ngay cả vị đại cao thủ này cũng không thật sự nắm giữ pháp bảo Chí Tôn!”

Hứa Ứng không khỏi kinh hãi, chủ nhân của Thiên Huyễn Chân Nhân đạt được Quy Đạo ngọc bàn chắc cũng rất lâu năm, sau khi lấy được bảo vật này chắc chắn hắn sẽ không ngừng tế luyện, định khống chế bảo vật này.

Nhưng Hứa Ứng ngã vào trong ngọc bàn, pháp lực và thần thức của hắn mãi vẫn không thể đuổi kịp, ngược lại càng ngày càng xa. Chứng tỏ chủ nhân Thiên Huyễn Chân Nhân chỉ nắm giữ vỏ ngoài của bảo vật này, không thật sự khống chế được Quy Đạo ngọc bàn.

Chủ nhân của Thiên Huyễn Chân Nhân chắc là như vậy đáng sợ sánh ngang với cường giả như Đế Quân, Nguyên Quân, thậm chí còn vượt qua cả bọn họ. Nhưng người như vậy cũng không thật sự luyện hóa được pháp bảo Chí Tôn, có thể thấy pháp bảo Chí Tôn đáng sợ và cường đại tới mức nào!

“Mỗi thế giới mà ta rơi vào đều là một đạo tràng khác biệt. Trong đạo tràng đó có thiên địa đại đạo khác biệt, chủng loại thiên địa đại đạo cũng khác, thể hiện ra đạo quang và đạo âm cũng khác.”

Hứa Ứng vẫn đang gia tốc rơi xuống, từ thế giới này đâm sang thế giới khác, rơi xuống thiên địa không biết. Y thầm nghĩ: “Chẳng trách chủ nhân của Thiên Huyễn Chân Nhân cũng không cách nào đuổi kịp ta. Những thế giới này khác biệt, đại đạo cũng khác biệt. Hắn muốn hiển hóa diện mạo và bàn tay trong thế giới khác, dùng pháp lực bắt lấy ta, thế thì phải tiến vào thế giới đó, nắm giữ thiên địa đại đạo của thế giới đó. Nhưng làm sao mà làm được?” Y nhanh chóng xuyên qua hết thế giới này tới thế giới khác, tốc độ càng lúc càng nhanh, lúc trước còn thấy hình hái của các thế giới, cảm ứng được đại đạo khác biệt của mỗi thế giới.

Nhưng về sau tất cả đều hóa thành luồng sáng, tốc độ xuyên qua cũng nhanh chóng tới cực điểm, chỉ trong chớp mắt đã là trăm ngàn thế giới thoáng qua!

Bên tai y cũng đồng thời vang lên vô số đạo âm, hỗn tạp vào một chỗ, khó lòng phân biệt nổi!

Hứa Ứng hoa mắt, không nhận ra được rốt cuộc mình đang rơi xuống hay đang bồng bềnh trong luồng sáng vô cùng vô tận.

Mà loại di động này còn đang tăng tốc, chỉ trong khoảnh khắc đã là ngàn vạn thế giới, ngàn vạn đại đạo thoáng qua, đạo âm cũng biến thành tiếng vù vù vô nghĩa.

Cuối cùng đại đạo im bặt.

Tất cả đạo âm ồn ào đột nhiên biến mất, tất cả sắc thái đại đạo biến ảo chập chờn cũng không còn. Hứa Ứng như rơi vào một luồng khí xanh tự nhiên chất phác, trên không chạm trời, dưới không chạm đất.

Y lơ lửng trong luồng khí xanh đó, nhìn xuống dưới, đột nhiên thấy được toàn bộ Huyền Hoàng cảnh.

Hứa Ứng kinh ngạc, giờ phút này cứ như y đang lơ lửng trong Huyền Hoàng cảnh, cũng tức là trên không trung của Thi Quỷ tiên vực, có thể chứng kiến toàn bộ thiên địa của nơi này!

Thậm chí y còn thấy tất cả đại đạo không trọn vẹn của thiên địa này, tất cả cấu tạo đại đạo, mọi thứ đột nhiên trở nên rõ ràng rành mạch!

Kể cả mọi người trong Thi Quỷ tiên vực, cho dù là người sống hay những thi thể bị chấp niệm chi phối, đại đạo vỡ nát của bọn họ cũng hiện lên mồn một trước mắt!

Hứa Ứng chỉ cảm thấy lúc này mình như ở một cấp độ cao hơn, cấp độ này độc lập với thế giới bên ngoài, tách riêng với mọi thứ, huyền diệu khó giải thích.

Y thấy mọi thứ thần diệu của Quy Đạo ngọc bàn, nối liền thiên địa đại đạo, tu bổ đại đạo thiếu sốt.

Cái này thật quá thần diệu.

Tinh thần của y, suy nghĩ của y, ý thức của y như hòa làm một thể với Quy Đạo ngọc bàn, cứ như bản thân đang tu bổ đại đạo của Huyền Hoàng cảnh.

Y như người tu bổ đại đạo.

Nhưng có một điểm y không để ý, y phục của y, làn da y, máu thịt của y, không ngừng bị đồng hóa thành từng luồng khí xanh, tan biến trong khối khí xanh lớn, trở thành một bộ phận của nó.

Ngay cả nguyên khí, thần thức, âm dương nhị khí của Hứa Ứng cũng dồn dập bị luồng khí xanh đồng hóa!

Hứa Ứng trong lòng kinh hãi, lập tức điều động nguyên khí, thần thức, các loại tu vi không ngừng co vào nguyên thần, nhưng khu vực Hi Di của y cũng đang sụp đổ, nguyên thần cũng khó lòng tự vệ.

Chẳng bao lâu sau, thân thể của y chỉ còn lại xương cốt, mà ngay cả xương cốt cũng theo đó tan rã.

Tất cả hòa vào luồng khí xanh, quy về trong tạo hóa!

Quy Đạo ngọc bàn không hổ là bảo vật Chí Tôn, khiến y thậm chí không thể chống cự, thân thể tan rã, chỉ còn lại mình nguyên thần!

Trong quá trình này, y hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, thân thể cứ thế tan rã!

Nguyên thần cũng y cũng đang tan vỡ trong luồng khí xanh, Hứa Ứng tụ tập ý thức và hồn phách, ẩn thân của chân linh bất diệt, cuối cùng nguyên thần tan đi, chân linh bất diệt lộ ra, bị khí xanh bao quanh!