← Quay lại trang sách

Chương 1011 Cha từ nữ hiếu 1

Khí tức trên thi thể cao lớn hùng hồn cường đại, không đội đế quan, không mặc đế bào nhưng lại có khí phách đại đế, nói: “Ngươi không dám đánh với ta một trận?”

Thiên ma Chí Tôn dừng bước, quay đầu lại nói: “Không phải không dám mà là không cần phải giúp ngươi đột phá. Ngươi thiếu một đối thủ cấp Chí Tôn mới có thể đột phá dưới áp lực của đối phương. Nhưng nếu Chí Tôn ra tay, ngươi chỉ có nước bị đánh chết.”

Thi thể kia gào thét, đạo tràng chấn động, đột nhiên từ dưới đất bay lên.

Thiên ma Chí Tôn ngẩng đầu, chỉ thấy vị Thiên Quân đã chết mang theo đạo tràng rách nát không chịu nổi xé gió bay đi. Ngàn vạn Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, Tiên Vương và Tiên Quân dồn dập bay lên, rơi vào đạo tràng của hắn, theo hắn bay vút đi.

Đạo tràng của hắn chính là Thi Quỷ tiên vực, chỉ cần đám người chết này đi theo hắn, tiến vào Thi Quỷ tiên vực là có thể giữ cho mình bất hủ bất diệt.

Kim Hà Kiếm Quân thấy vậy lập tức phi thân lên, ngự kiếm đuổi theo: “Bình Nam Thiên Quân, ngươi đừng hòng chạy khỏi Quỷ Khư!”

Thi Quỷ tiên vực lao về phía hốc mắt trên xương sọ Chí Tôn, phá vỡ phong ấn mà Kim Hà Kiếm Quân lưu lại ở đó. Dòng lũ địa từ cuốn tới, Thi Quỷ tiên vực mượn lực từ dòng lũ, lao ra khỏi Quỷ Khư, biến mất trong vùng đất mênh mông chưa biết.

Kim Hà Kiếm Quân theo sát phía sau, thân hình cũng biến mất.

Thiên ma Chí Tôn đưa mắt nhìn Thi Quỷ tiên vực và Kim Hà Kiếm Quân biến mất, thu hồi ánh mắt, đi tới bên cạnh Hứa Ứng, cau mà nói: “Hứa quân, sao ngươi không mặc quần áo?”

Hắn không thấy quần áo mà Hứa Ứng tồn tưởng, không che được ánh mắt hắn.

Thiên ma Chí Tôn thấy hắn thật sự không lấy được ra quần áo, thế là lấy y phục thường ngày, đai lưng ngọc giày ra, bên ngoài còn khoác thêm một áo choàng màu đỏ, bên trên áo choàng thêu Ngũ Nhạc Tam Sơn đồ, nói: “Ngươi cứ mặc tạm, chờ ngươi có quần áo thì trả cho ta.’

Hứa Ứng cám ơn, mặc lên người, chỉnh trang một phen.

Thiên ma Chí Tôn thấy hắn mặc vào cực kỳ tuấn tú, cười nói: “Cũng rất thích hợp với ngươi. Ngoài ra nếu ngươi có băng rua do đại đạo hóa thành, thế thì càng toát lên tiên khí.’

Hứa Ứng lắc đầu cười nói: “Bây giờ tu vi của ta chưa tới, chỉ có thể tu thành đạo tượng, cùng lắm luyện thành phù văn, còn không cách nào tu thành đại đạo.”

Thiên ma Chí Tôn nói: “Ngươi lĩnh ngộ đạo pháp nhiều không kể xiết, nhưng cảnh giới trói buộc ngươi. Nếu có ngày ngươi nhảy khỏi cảnh giới, không còn bị cảnh giới trói buộc nữa, thế thì những đạo pháp mà ngươi từng lĩnh ngộ sẽ trở thành trợ lực lớn nhất cho ngươi.”

Hứa Ứng vốn mỉm cười lắng nghe, nhưng nghe một lúc lại thấy rất có đạo lý.

Số lượng đại đạo mà y biết quá nhiều, chưa nói tới chuyện kiếp đầu tiên của mình tu hành như thế nào, chỉ riêng kiếp này y đã thăm dò được tất cả phù văn Thiên đạo, đạt được truyền thừa Đế Quân, lại hợp đạo tại vùng đất Đạo Khải, ngộ đạo ở Ly Hận thiên, nhập đạo ở Côn Lôn cảnh Ngọc Hư cung, ngộ đạo tại Huyền Đô Ngọc Kinh sơn, còn có lĩnh ngộ mhtn và lần này hợp đạo cùng Huyền Hoàng cảnh.

Không nói tới những thứ khác, chỉ rơi những địa điểm này đều là đạo tràng của tồn tại cổ xưa, nơi bọn họ lưu dấu thiên địa đại đạo!

Dấu ấn của nơi này là lý giải của bọn họ đối với đại đạo!

Hứa Ứng nhiều lần hợp đạo ngộ đạo nhập đạo, chỉnh lý đạo âm đại đạo không trọn vẹn trong thiên địa, cao hơn không nói chứ Tiên Vương tuyệt đối không có đạo hạnh bằng y!

Nhưng cảnh giới của y vẫn là Trọng Lâu kỳ, thậm chí còn chưa phải Phi Thăng kỳ!

Y biết được nhiều như vậy nhưng không cách nào vượt qua rào cản cảnh giới, tu thành đạo liên mà Tiên Vương mới có thể tu thành.

Người khác là cảnh giới tăng cường tu vi thực lực, còn y lại là cảnh giới hạn chế tu vi thực lực. Cảnh giới trở thành gánh nặng cho y!

Lúc trước Hứa Ứng chưa bao giờ nghĩ tới điều này, bây giờ được Thiên ma Chí Tôn chỉ điểm, y mới hiểu ra.

“Nhưng cảnh giới trở thành hạn chế, vấn đề nằm ở đâu?” Hứa Ứng tự lẩm bẩm.

Thiên ma Chí Tôn vẫn là hình tượng ông lão hiền từ như trước, cười nói: “Từ rất lâu trước đó ngươi đã phát hiện vấn đề này rồi mà? Hứa quân, năm xưa ngươi truyền thụ lục bí, chẳng phải đã biết cảnh giới không chỉ hạn chế ta, mà còn hạn chế người trong thiên hạ.”

Hắn đang nói tới Hứa Ứng trong kiếp đầu.

Hứa Ứng đó là Hứa Ứng khiến hắn cũng khâm phục.

Hứa Ứng như đang suy tư.

Thiên ma Chí Tôn tiếp tục chỉ điểm: “Một người chưa bao giờ luyện khí, cảnh giới là chuyện rất dễ xếp, chính là phàm nhân. Giả sử chúng ta gọi nó là phàm cảnh, tu luyện cả đời cũng vẫn là phàm nhân. Nếu bên ngoài phàm cảnh chúng ta bổ sung thêm cảnh giới luyện khí, thế thì cảnh giới luyện khí chính là thứ bên ngoài cảnh giới phàm nhân. Luyện khí so với phàm nhân thì càng cường đại, nắm giữ càng nhiều đạo lý.”