← Quay lại trang sách

Chương 1022 Trở lại Doanh Châu 2

Hứa Ứng lập tức xốc lại tinh thần: “Tam giới triều tịch?”

Tế Giác Phật tử lấy làm khó hiểu: “Thế nào là tam giới triều tịch?’

Hứa Ứng nói: “Cõi âm, dương gian và Tiên giới dẫn dắt lẫn nhau, tiếp cận lẫn nhau, khiến cho thời không chuyển biến dị thường, gọi là tam giới triều tịch. Một bằng hữu của ta tên Viên Thiên Cương, hắn tính ra tam giới triều tịch sắp tới, sẽ có cơ hội thành tiên... Ngày sau sẽ giới thiệu cho ngươi biết.”

Tế Giác Phật tử nói: “Đại triều tịch không phải tam giới triều tịch mà ngươi nói tới. Kết quả mà đại triều tịch gây ra khác với tam giới triều tịch mà ngươi nói. Dược sư phật nói khi đó do đại triều tịch, tất cả thần phật tiên đều cảm giác được đạo quả dao động, đạo tràng bất ổn, thậm chí có hiện tượng đại đạo khóc than.”

Hứa Ứng buồn bực, đại đạo khóc than là khóc cái gì?

Tế Giác hoàn toàn không biết gì về điều này, chỉ có thể thuật lại lời của Dược Sư Phật, tiếp tục nói: “Sau khi đại đạo khóc than, thiên địa đại đạo sẽ bắt đầu mục nát, Phật Tổ phát hiện có lẽ trong hư không tồn tại một Bỉ Ngạn, cách giới này rất gần nên mới gây ra đại triều tịch, Dược Sư Phật nói trận đại triều tịch này có thể khiến đạo trướng đạo lạc.”

“Đạo trướng đạo lạc?” Hứa Ứng không hiểu.

Tế Giác cũng không hiểu đạo trướng đạo lạc là sao, chỉ có thể tiếp tục kể lại: “Dược Sư Phật nói, Phật Tổ còn tưởng đã tìm được bất hủ, ngờ đâu không phải bất hủ thật sự, vì vậy quyết tâm đi tới Bỉ Ngạn. Sau khi đến Bỉ Ngạn người mới phát hiện, hóa ra nơi này cũng không phải Bỉ Ngạn thật sự, hay nên nói không phải Bỉ Ngạn trong suy nghĩ của người.”

Hứa Ứng chỉnh lý lại manh mối.

Khi đại triều tịch, Phật Tổ phát hiện ra thiên địa đại đạo bị Bỉ Ngạn ảnh hưởng, phát hiện ra mình không phải bất hủ thật sự, vì vậy thống lĩnh chư phật chặt đứt đỉnh núi Tu Di sơn, phi thăng vào Bỉ Ngạn.

Sau khi đi rồi lại phát hiện Bỉ Ngạn không giống với suy nghĩ của mình, cho dù muốn về cũng không cách nào trở về.

“Bỉ Ngạn mà Phật Tổ tới và Bỉ Ngạn mà Đạo Tổ đi đến, có phải cùng một nơi không?” Y hỏi Tế Giác.

Tế Giác nói: “Ngoài chư phật ra, ta không gặp ai ở đó.”

Hứa Ứng không nhịn được hỏi: “Tế Giác, ngươi có phát hiện ra một vấn đề không? Ngươi không thấy ai khác ở đó, thế thì ngươi tới đó như thế nào?”

Tế Giác ngây người, thoáng chần chờ rồi nói: “Chắc ta là người trên Tu Di sơn!”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Tu Di sơn chỉ có chư phật, chư phật sinh ra ngươi? Rõ ràng là không thể nào. Trên núi không có ai khác, ngươi làm sao đi lên núi?”

Tế Giác không cách nào trả lời, từ khi có ký ức hắn đã ở trên Tu Di sơn, được Phật Tổ và chư phật dạy bảo.

“Bỉ Ngạn đúng là kỳ lạ, ngoài chư phật ra chắc chắn còn có người khác.”

Hứa Ứng mới nghĩ tới đây, đột nhiên Tế Giác lại nổi sát tướng, quát: “Nghiệt chướng chạy đâu? Thể Hồ Quán Đỉnh!”

Phật quang từ trên trời chiếu xuống, đánh vào trán một Nữ Thi Vương, đâm thẳng vào trong, Nữ Thi Vương kia xinh đẹp như hoa nhưng trong khoảnh khắc đã bị quán đỉnh thành một đống xương trắng.

“Ngã phật từ bi! Yêu nghiệt, ta xem ngươi định trốn đi đâu? Chính Pháp Nhãn Tàng!”

Sau lưng Tế Giác, mắt phải của nguyên thần vạn trượng vắn ra phật quang, chấn động ầm ầm, đưa mắt quan sát bốn phương tám hướng, tìm ra một thi thể Tiên Vương đang nấp, không nói năng gì lao thẳng tới.

“Hiện nguyên hình cho ta! Công Án!”

Hứa Ứng đã quen với hành động của tăng nhân trẻ tuổi này, chỉ lơ đãng ngửa đầu nhìn sang, thấy dường như trên thiên ngoại có thứ gì phát sáng lấp lánh như ánh sao.

“Tế Giác, đừng có đi xa!”

Hứa Ứng hô to một tiếng, đột nhiên thân hình bay lên không trung, càng ngày càng cao, nhìn ra thiên ngoại.

Một lúc lâu sau, y đi lên bầu trời, cuối cùng cũng thấy cảnh tượng bên ngoài. Thứ đang phát sáng kia là một biển lửa do Hỗn Độn tiên hỏa hình thành.

Còn phía sau biển lửa là Hỗn Độn hải hùng vĩ sóng gió ngập trời, biển lửa xếp trước Hỗn Độn hải cũng trở thành nhỏ bé!

“Hỗn Độn hải, Bỉ Ngạn Nê Hoàn cung!”

Quả tim của Hứa Ứng đập thình thịch, phải ổn định lại tâm thần. Bỉ Ngạn Hỗn Độn hải không phải chỉ Hỗn Độn hải mà là vùng biển lửa kia.

Bên dưới biển lửa chắc sẽ có một đại lục, đó là tồn tại cường đại dùng lực lượng mở ra trên Hỗn Độn hải.

“Kiếp thứ nhất của ta nhóm Hỗn Độn tiên hỏa ở đó, chế tạo lò lửa Hỗn Độn, luyện thành thứ thuốc trường sinh bất lão.”

Hứa Ứng nhìn sang, chỉ thấy Doanh Châu đang bay về phía Hỗn Độn hải, không bao lâu sau hai giới sẽ tiếp cận, địa từ sẽ gây ra quấy nhiễu, hóa thành dòng lũ nối liền lưỡng giới!

“Vị trí của Doanh Châu hết sức kỳ lạ, quỹ tích vận hành của nó cũng cực kỳ vi diệu, chẳng lẽ Doanh Châu đang không ngừng men theo tuyến đường giữa lục đại Bỉ Ngạn, bay trong hư không?