Chương 1023 Trở lại Doanh Châu 3
Hứa Ứng không khỏi trầm tư, hiển nhiên quỹ tích di động của Doanh Châu là bản thân mình trong kiếp đầu thiết lập. Mình đặt đại lục Tiên giới này ở đây không phải bắn tên không đích, chắc chắn có ý đồ khác.
“Chỉ cần chờ mấy ngày, Doanh Châu có thể chở ta tới gần Bỉ Ngạn Hỗn Độn hải.” Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy.
Bây giờ y chỉ thiếu một tòa động thiên Tiên giới là có thể triển khai toàn bộ lục bí, Tiên đạo trong tòa động thiên Tiên giới này hoàn toàn là tiên dược trường sinh.
Nhưng ngay cả Thần bà cũng không thể cho y biết kiếp thứ nhất y tìm hiểu được Nê Hoàn cung ở đâu để chế tạo ra tòa Nê Hoàn cung luyện hóa Hỗn Hộn hải này thành trường sinh tiên dược.
Có lẽ hắn có thể tìm được manh mối phương diện này ở Nê Hoàn cung trong Bỉ Ngạn Hỗn Độn.
Hứa Ứng thu ánh mắt, đang định tìm kiếm Tế Giác Phật tử thì đột nhiên trong lòng có cảm giác, quay đầu lại nhìn về phương xa, nơi đó có một tòa tiên sơn lơ lửng trên bầu trời, phòng ốc trên tiên sơn khiến y có cảm giác quen thuộc.
Hứa Ứng trong lòng máy động, vội vàng phi thân tới, không bao lâu sau đã đi tới trên tiên sơn kia, cố nén tâm trạng kích động trong lòng, bước về phía phòng ốc trên núi. Một cảm giác quen thuộc ập tới.
Khu đất Hứa gia.
Phố xá nơi này, nhà cửa dọc đường, tất cả đều được thiết kế dựa theo khu đất Hứa gia, hầu như không hề sai lệch!
Năm xưa y từng xây một khu đất Hứa gia ở đây để hoài niệm cố hương!
Trước mắt Hứa Ứng, từng cảnh tượng trong kiếp đầu hiện lên, trên đường phố người đến người đi, đều là những gương mặt quen thuộc với y, có người dừng lại gọi y Tiểu Ứng, có người chào hỏi y.
Y nhìn thấy bản thân khi còn nhỏ vui chơi giữa đám bạn, cùng bạn bè chạy nhảy, thấy mình nghịch ngợm leo lên tường rồi chạy trên mái hiên.
“Cẩn thận kẻo ngã!” Giọng nói của mẫu thân vang lên.
Hứa Ứng thầm giật mình, quay đầu nhìn lại, thấy nữ nhân trẻ tuổi xuyên qua thân thể mình như khói bụi.
Hứa Ứng uể oải tựa người bên tường, nhìn mẫu thân chạy dọc đường phố, giang hai cánh tay, chỉ sợ mình ngã từ trên mái hiên xuống.
“Ngã cũng không chết được đâu!”
Bên cạnh y, giọng nói của phụ thân vang lên. Hứa Ứng nhìn tiên sinh tư thục trẻ tuổi kia, đó là phụ thân hắn, đang mỉm cười đứng trước ửa.
Đột nhiên phụ thân mẫu thân tiêu tan như khói bụi, càng nhiều ký ức liên quan tới khu đất Hứa gia xuất hiện trong đầu. Đó là ký ức của y lúc còn nhỏ tuổi, phụ thân nâng đầu y, rửa mặt cho y, còn cả tình cảnh y và bạn bè lén lút trốn đi câu cá.
Còn có lúc y và lũ trẻ bạn bè trộm tổ chim Thanh Loan, bị Thanh Loan giữ trong tổ, đợi phụ huynh tới chuộc. Hứa Ứng đi lại trên đường phố vừa thân quen vừa xa lạ này, gương mặt tươi cười, trong lòng tĩnh lặng.
Y đi tới cuối cùng khu đất Hứa gia, ngẩng đầu nhìn về phía trước, nơi đó có một loạt phủ đệ. Hứa Ứng bước tới, đi vào bên trong.
Nơi này không có ai.
Hứa Ứng tùy ý đi lại, quan sát bốn phía, trong lòng thầm nhủ: “Kiếp thứ nhất của ta từng ở nơi này một thời gian à? Nơi này đặt thư tịch, đâu đâu cũng là giá sách, chắc là các loại điển tịch mà hắn tìm được.”
Hứa Ứng tiện tay rút một quyển, là pháp môn thời cổ đại, tên là Thái Thượng Động Uyên huyền công. Nhắc tới cũng lạ, y chỉ nhìn thấy tên thư tịch là tự động nhớ được nội dung trong sách.
Y lại cầm quyển khác lên, trên sách ghi lại công pháp được sáng tạo ra trên cơ sở Thiên đạo của Bắc âm Đại Đế, tên là Bắc âm Phục Ma thần chú.
Trong đầu Hứa Ứng lập tức xuất hiện ký ức liên quan tới Bắc âm Phục Ma thần chú, tự động nắm giữ công pháp thần thông trong điển tịch này.
Y cứ cầm một quyển sách lên là gọi được một quãng ký ức bị phong ấn, bất tri bất giác, sách y thấy càng lúc càng nhiều, đạo pháp thần thông của kiếp đầu cũng thức tỉnh càng ngày càng nhiều.
Y xem tới quên cả thời gian, đắm chìm trong ký ức của kiếp đầu.
Tiên giới, đại đệ tử Đế Quân, Tiên Vương Giang Trung Phụ biến sắc, chỉ vào bàn thờ trước mặt, phù văn Tiên đạo trên đó liên tiếp dập tắt.
“Chuyện lớn không tốt rồi!”
Hắn vội vàng tới phủ đệ của Đế Quân, cầu kiến Đế Quân, báo cáo việc này.
“Hứa Ứng sắp thoát khỏi mười sáu chữ phong ấn à?”
Đế Quân kinh ngạc, đứng dậy nhìn mười sáu chữ phù văn, chỉ thấy phù văn đã tắt mất mười một, chỉ còn lại năm. Hắn cười nói: “Không sao, ta đã chuẩn bị sẵn thủ đoạn rồi, Kệ Bồ Đề sẽ thay ta diệt trừ hắn. Thánh Phật duy nhất đương thời, đủ để trấn áp luyện hỏa bất cứ loại đạo chích nào!”
Hứa Ứng đi tới thư phòng, thư tịch để đó là sách y đọc lúc còn nhỏ. Y vuốt viết những thư tịch này, ký ức thời ấu thơ ập tới như thủy triều.