← Quay lại trang sách

Chương 1024 Bát tự đại chú 1

Lúc này Hứa Ứng lại thấy văn tự trên một cuốn sách, chữ viết đó khiến có cảm giác quen thuộc: “Đây là chữ viết của phụ thân, nhưng...”

Y đột nhiên ngây ngốc, vội vàng cầm quyển sách này lên, chữ viết trên sách rất mới, không có cảm giác cổ xưa tới mấy vạn năm.

“Văn tự trên sách là có người vừa viết cách đây không lâu!”

Trong lòng Hứa Ứng xao động, đột nhiên lao ra ngoài phủ đệ, nhìn về phía dãy núi Doanh Châu bao la bát ngát. Tòa Doanh Châu này là tiên sơn y trộm khỏi Tiên giới vì phụ thân.

Có lẽ, phụ thân của y sống trong Doanh Châu!

Trong Doanh Châu dãy núi trùng trùng điệp điệp, Tế Giác Phật tử đứng lẻ loi tại chỗ, vẫn đang lẳng lặng chờ Hứa Ứng, hạ giọng nói: “A Ứng thí chủ bảo ta đừng đi xa, hắn đi đâu vậy chứ... Đại Từ Đại Bi thủ!”

Hắn xuất chưởng đánh ra, phía xa đất rung núi chuyển, một bộ tiên thi bị Đại Từ Đại Bi thủ đánh chết.

Tiên giới

Đế Quân nhìn năm phù văn Tiên đạo còn sót lại, nói không nhanh không chậm: “Trung Phụ, ngươi có biết không? Hai loại phong ấn Tiên đạo chồng lên nhau thì cả hai chỉ phát huy được bảy tám phần lực lượng phong ấn. Khi một loại phong ấn hao mòn sạch sẽ, uy lực của một loại phong ấn khác với từ từ hiển hiện.”

Giang Trung Phụ nghe vậy lập tức hiểu ý hắn, nhanh chóng quay đầu nhìn sang một bàn thờ khác.

Trong bàn thờ kia hương khói lượn lờ, tám chữ khác bồng bềnh tại đó.

Hoang Thương Lệ Ai, Bạo Ngược Phức Hôn!

Đế Quân nhìn tám chữ này, thản nhiên nói: “Bây giờ tới phiên tám chữ này phát huy hiệu lực lớn nhất. Một người Hoang Thương Lệ Ai, Bạo Ngược Phức Hôn, thế thì hắn sẽ phạm sai lầm, sẽ cách tử vong không xa!”

Giang Trung Phụ cúi người nghe lệnh.

Hứa Ứng đứng trên tiên sơn, cảm xúc dâng trào mãnh liệt.

Chữ viết kia là chữ của phụ thân y, phụ thân của y vẫn còn sống!

Năm xưa, chắc chắn y đã tìm ra phụ thân, thế nên mới trộm Doanh Châu ra khỏi Tiên giới, đặt Doanh Châu ở đây để phụ thân có thể sinh sống bình an!

“Đợi đã! Phụ thân sống ở đây, Bình Nam Thiên Quân mang theo Thi Quỷ tiên vực cũng tới đây, bọn họ tìm kiếm vị trí của Ninh Thanh công tử khắp nơi, nếu gây nguy hiểm tới tính mạng phụ thân...”

Trên trán Hứa Ứng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt âm trầm bất định, sát tâm nổi lên.

“Phụ thân vẫn luôn sống ở đây, giờ đột nhiên đi khỏi, chắc chắn những người này quấy nhiễu bình an của cha ta, khiến người không thể không ẩn nấp. Những kẻ này, đáng chết!”

Y giơ tay cầm phật châu Phật Tổ lên, không nói năng gì tế phật châu lên.

Phật châu bay lên không trung, càng lúc càng lớn phạm vi bao phủ càng ngày càng rộng, bảo vật này là pháp bảo mà Phật Tổ từng tế luyện, có uy lực không thể tưởng tượng nổi, không những có thể cứu người mà còn có thể luyện bỏ ất cả tà khí yêu ma!

Tế Giác Phật tử ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên một tòa tiên sơn, một trăm lẻ tám viên phật châu càng lúc càng lớn, tạo thành một chuỗi tràng hạng, phạm vi bao phá hủy càng lúc càng rộng, chỉ trong khoảnh khắc đã như một trăm lẻ tám hành tinh bồng bềnh trên Doanh Châu, bao phủ không biết bao nhiêu vạn dặm bầu trời mặt đất!

“A Ứng thí chủ là người có duyên với Phật môn ta!” Tế Giác Phật tử trong lòng tán thưởng, mặt mày tươi cười.

Hiển nhiên phật châu này là tới từ sư phụ của hắn, phật châu do Phật Tổ luyện thành. Phượng Dao nhận được phật châu này thì chắc chắn là người hữu duyên mà Phật Tổ đã chọn, có thể trợ giúp Phật môn Đông Sơn tái khởi, phục hưng phật pháp.

“A Ứng thí chủ tâm địa thiện lương, nhìn cái biết ngay là đại thiện nhân...”

Hắn mới nghĩ tới đây, đột nhiên dấu ấn Phật Tổ ẩn trong phật châu được Hứa Ứng kích hoạt toàn bộ, lập tức phật âm cuồn cuộn, phật quang phổ chiếu, từng viên phật châu như từng vầng thái dương nóng rực không gì sánh kịp!

Một trăm lẻ tám viên phật châu như một trăm lẻ tám vầng thái dương tỏa ra phật quang treo trên bầu trời, hào quang chiếu rọi, cho dù tiên thi trốn đâu đi nữa, dưới ánh mặt trời hừng hực này tất cả đều tan rã như băng tuyết, phát ra từng tiếng kêu thảm, máu thịt tan rã, hóa thành xương khô!

Ngay cả những thi thể Tiên Vương, quỷ hồn Tiên Vương tu vi cường đại, đối mặt với bảo vật Phật môn mạnh mẽ như vậy cũng khó mà chống cự được lâu!

Tế Giác Phật tử lập tức phát hiện ra không đúng, tuy trên phật châu này phật pháp hưng thịnh, ảo diệu cao thâm, nhưng mang đầy lệ khí.

Lệ khí này không phải xuất phát từ phật châu mà tới từ chủ nhân phật châu!

Được phật châu bao phủ, ngay cả Tế Giác Phật tử cũng cảm thấy phật quang trong phật châu như muốn luyện hóa chính mình!

“Trạng thái của A Ứng thí chủ có vẻ không đúng!’